Phá Băng Áp Bách

Chương 27: Nhân vật chính bị để ý!




"Tần tỷ! Tần tỷ ơi!"

Hàn Như đứng ngoài cửa cả buổi sáng gọi cũng không ai ra mở cửa nên vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Tần đại minh tinh. Lại thêm hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến lưu diễn lần này, công việc cũng dồn dập nhiều hơn gấp mấy lần.

"Quái lạ! Bình thường giờ này Tần tỷ là người đi gọi mình mới phải chứ!"

Hàn Như lại bấm chuông thêm mấy cái gắt gao.

Cạchhh

Cửa mở ra khiến Hàn Như mừng như có hội, nhưng nụ cười chưa kịp cong lên thì mặt đã biến sắc từ trắng sang đỏ rồi xanh ngắt...

Hạ Tử Nhiễm mắt còn khép hờ chỉ quấn độc cái áo tắm mỏng manh để lộ vai và lấp ló cảnh xuân đứng ở cửa với vẻ mặt nhăn nhó.

"Cô là trợ lí Hàn Như?"

"Phải... Tần tỷ..."

Hàn Như trông thấy mỹ cảnh mà lắp bắp, xém chút nữa cắn luôn vô lưỡi mà trả lời.

"Sở Hàm vẫn còn ngủ, cô quay về phòng đi. Khi nào sẵn sàng nàng sẽ cho gọi."

Nói xong chưa kịp đợi Hàn Như trả lời, Hạ tổng đã tiêu soái đóng cửa trở lại giường. Bỏ lại Hàn Như mắt chớp liên hồi, tim đập như mấy người nhồi máu cơ tim.

"Trợ lí Hàn, chúng ta nên dùng điểm tâm đi. Nhắm chừng hai người đó đến trưa mới tỉnh."

Cố Vân Hỉ không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh Hàn Như khiến đại trợ lí hoảng hốt, môi run rẩy không biết nên nói gì. Mới sáng sớm thôi mà mấy mỹ nữ này đã hành hạ nàng rồi sao? Tối qua hết thảy còn rất bình thường mà!!!!

"Các cô là...?"

Hàn Như nhướn mi nghi hoặc, vẻ mặt rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Cái biệt danh đại trợ lí cũng không phải hư vô. Cố Vân Hỉ theo đánh giá của Hàn Như là một nữ nhân mang vẻ yêu mị,gương mặt thập phần quyến rũ với những đường nét trẻ trung. Tuy tóc ngang vai được cột lên gọn gàng cùng bộ áo sơ mi và quần jeans nhưng không che được vẻ mị hoặc rất bắt mắt. Thế nhưng người đứng bên cạnh Cố Vân Hỉ, Dương Tiểu Doãn lại mang đến cảm giác của nữ nhân trưởng thành bởi vẻ thanh thoát toát ra từ ánh mắt và cử chỉ. Mái tóc đen tuyền cùng sơ mi cài cao cũng là biểu hiện của mẫu con gái truyền thống Trung Quốc.

"Thật ngại, chúng tôi là trợ lí của vị nữ nhân mới mở cửa ah~"

Cố Vân Hỉ một bên bông đùa, vốn dĩ nãy giờ nhịn cười khi nhìn thấy biểu hiện của Hàn Như nhưng thủy chung không dám biểu hiện ra.

"Em thôi đi. Xin lỗi, tôi là Dương Tiểu Doãn, người này là Cố Vân Hỉ. Đều là trợ lí của Hạ tổng, cũng chính là người mới vừa mở cửa... "

Tiểu Doãn giải thích cặn kẽ với thái độ nhã nhặn khác hẳn với Cố Vân Hỉ nhởn nhơ. Hàn Như nét mặt căng thẳng cũng giãn ra trông thấy, liền nở nụ cười ôn nhu với Tiểu Doãn.

"Vậy tại sao Hạ tổng lại ở trong phòng Tần tỷ?"

"Cô hỏi chúng tôi, chúng tôi biết hỏi ai? Mau đi dùng điểm tâm, đói chết tôi rồi!"

Cố Vân Hỉ ghim chặt thái độ phân biệt đối xử của Hàn Như, cũng như đề cao cảnh giác ánh mắt nhìn Tiểu Doãn của nàng *hồi nào ta...ÔvÔ*

Thế rồi cả ba người mau chóng xuống nhà hàng ở tầng hầm dùng bữa, Cố Vân Hỉ ánh mắt đặt lên Tiểu Doãn toàn bộ quá trình.

------

Đúng như Cố yêu nghiệt dự đoán, 11g trưa Tần Sở Hàm và Hạ Tử Nhiễm mới ra khỏi phòng, vừa kịp lúc ăn trưa luôn thể.

Hàn Như không dám nhìn Tần Sở Hàm nhiều, bởi trên gương mặt nàng là khắc chữ "hạnh phúc" rất to. Lại còn thần sắc hồng hào, cánh tay Hạ Tử Nhiễm đan thấu mười ngón không buông... Ôi, cái thể loại gì đây??? Ân ái công cộng sao!!!!!

"Chiều nay chị có lịch chụp hình, xong hôm nay có thể trở về rồi."

Hạ tổng chỉ cười mỉm đáp lại, tay linh hoạt bóc vỏ tôm cho lão bà.

"Không vội, em ở đây công tác đến ngày mai cũng xong. Chi bằng cùng đi du lịch, thế nào?"

"Hàn Như, sau khi về lịch trình thế nào?"

Đột nhiên bị hỏi đến khiến trợ lí Hàn suýt nghẹn bánh mì.

"Ah, sau khi trở về Tần tỷ được nghỉ phép 4 ngày ah."

"Tốt."

Tần đại minh tinh lại quay sang lão công mỉm cười

"Cùng du lịch."

Hạ tổng gật đầu, lặng lẽ tìm các thứ lão bà thích không ngừng gắp vào chén. Cố Vân Hỉ và Dương Tiểu Doãn vẫn là ăn ý một bộ im lặng quan sát. Nguyên lai khi nãy đã được tổng tài đại nhân khai thông tư tưởng, đây chính là tổng tài phu nhân trong truyền thuyết... Cố yêu nghiệt không nhịn được cứ lâu lâu phải ngước lên ngắm Tần đại minh tinh, quả thực người ở ngoài đẹp hơn trên truyền thông gấp mấy lần ah...

Hàn Như đáng thương ngồi một góc, cũng có lén nhìn Hạ Tử Nhiễm mấy cái. Phát hiện ra nữ nhân kia không chỉ khuynh sắc khuynh thành mà cả khí chất cũng không thể xem thường, duy chỉ có với Tần tỷ là ôn nhu khác lạ...

Cứ như thế, bàn ăn được duy trì trong không khí quỷ dị khó diễn tả được.

-----

Hạ Tử Nhiễm sau khi ăn trưa liền cùng Cố Vân Hỉ và Tiểu Doãn đến nơi gặp đối tác. Lần công tác này mục đích chính là lấy hợp đồng kinh doanh bánh mì về Trung Quốc. Cho nên đối phương cậy bản quyền liền đề nghị một số điều khoản bất lợi cho Hạ thị. Giám đốc tiêu dùng Cố liếc sơ đã cảm thấy không ổn, mấy lần muốn lên tiếng nhưng đều bị Tiểu Doãn ra hiệu không nên.

Cố Vân Hỉ lần đầu gặp Hạ tổng là khi còn làm phó tổng tập đoàn đa quốc gia Mỹ Hinh. Khi đó nàng rất tiêu soái và tự cho mình là ngôi sao sáng nhất thương trường. Nhưng không ngờ kể từ lần đó, Cố yêu nghiệt liền từ chức ở Mỹ Hinh, một đường theo Hạ Tử Nhiễm tới Hạ thị làm giám đốc tiêu dùng nhỏ nhoi. Bởi Hạ Tử Nhiễm chính là con dao sắc bén vô cùng, phàm là thương nhân từng trải qua làm ăn với nàng, ai nấy đều gật đầu ngưỡng mộ. Lần này cũng không ngoại lệ, Hạ tổng biết rõ chiến lược đối phương nên dùng phương pháp uyển chuyển lật ngược tình thế lại. Đối phương cảm thấy bị uy hiếp, nhưng nếu không ký thì sẽ bất lợi cho công ty, cho nên rất nhanh hợp đồng đã được thông qua.

Cố Vân Hỉ rất phục tài năng của Hạ tổng, ngay cả Tiểu Doãn theo nàng nhiều năm cũng chưa từng thấy nàng thất bại trong bất kì hợp đồng nào. Khả năng phán đoán nhạy và trực giác chính xác chính là chìa khóa của đệ nhất sát thủ Hạ Tử Nhiễm.

Thế nên kết quả là cả Hạ tổng và Tần đại minh tinh đều kết thúc công việc ngay trong ngày.

--------

"Tối mai... Chị có thời gian không Tiểu Doãn?"

Cố Vân Hỉ ấp úng mở lời với nữ nhân nàng thích. Môi cũng mím lại trông dáng vẻ chật vật vô cùng.

"Tôi không có....gì làm. Thế nào?"

Tiểu Doãn đoán thừa được ý định của Cố yêu nghiệt, bởi nó được khắc mồn một trên mặt nàng rồi.

"Tôi có thể mời chị dùng bữa tối không? À... ý tôi là dạo... ừm.. dạo chơi Paris đó!"

Tiểu Doãn im lặng một hồi khiến Cố Vân Hỉ căng thẳng dần chuyển sang tuyệt vọng.

Phốcccc

"Sao chị cười?"

"Em xem em kìa, như hài tử không được mẹ mua kẹo bông ấy! Được rồi"

Lòng mẹ bao la của nữ nhân trưởng thành Tiểu Doãn nổi lên cao, bất giác cánh tay nâng lên vuốt tóc Cố yêu nghiệt.

--------

Khác với kế hoạch của giám đốc Cố, Hạ Tử Nhiễm dẫn lão bà mình đến một buổi hòa nhạc ở quảng trường. Hôm nay chính là buổi diễn của đoàn nhạc của trường đại học nàng nên Hạ tổng muốn dẫn lão bà đến nghe thử.

Dàn hòa tấu dường như vẫn còn gĩư lại những gương mặt cũ, đến cả cách bố trí cũng không có quá nhiều khác biệt so với 5 năm trước khi Hạ tổng rời khỏi.

"Em cũng thích đi xem hòa tấu sao?"

Tần Sở Hàm lần trước biết được họa sĩ Kira của cuộc triển lãm tranh là lão công nhà nàng thì cũng nhận thức được Hạ Tử Nhiễm là người có thiên phú nghệ thuật.

"Đây là đoàn nhạc của trường đại học em."

Hạ tổng nắm tay Tần đại minh tinh lại, chăm chú lắng nghe khúc dạo đầu của bản nhạc Mozart mà nàng từng là verdet piano trụ cột. Kí ức về một thời sinh viên khi mà hoàn toàn không có sự tranh giành tàn nhẫn trên thương trường, khi mà tất cả chỉ sống vì lý tưởng và mơ ước của bản thân đột nhiên tràn về. Cái tuổi mà khi chúng ta yêu quý thứ gì, ta có thể bất chấp hết tất cả để theo đuổi, không màng hệ lụy, không màng khả năng thành công.

Tiếng đàn violin sắc nhọn trong từng nốt nhạc vang rền khiến Hạ Tử Nhiễm có chút thất thần. Nữ nhân kéo violin trên sân khấu mang dáng dấp rất cao, hơn nữa nàng có một vẻ đẹp thánh thiện đến khó có người nào muốn phá vỡ hay tổn thương. Từng ngón tay nàng di chuyển uyển chuyển trên cần đàn, điệu dáng hòa vào từng thanh âm do chính mình xướng lên. Tất cả tạo nên một bức tranh tươi đẹp mà người nghe có thể cảm thấy được ngay lúc này.

Hai tiếng hòa tấu không ngừng chính là hai tiếng Hạ tổng để tâm hồn mình trôi về quá khứ, đáy mắt hiện lên một sự luyến tiếc quãng đời đã qua. Tần đại minh tinh thu tất cả vào tầm mắt. Nàng chưa từng thắc mắc hay nghi hoặc về quá khứ của lão công, bởi nếu cần thiết, nàng tin tưởng Hạ tổng sẽ tự mình nói ra. Thế nhưng nhìn dáng vẻ thất thần hôm nay, Tần Sở Hàm bất giác dâng lên trong lòng khao khát khám phá con người Hạ Tử Nhiễm biết mấy. Cái quá khứ có cỡ nào đau buồn, có cỡ nào hạnh phúc để khiến Hạ Tử Nhiễm hôm nay trưởng thành và trầm mặc đến vậy.

Khi tất cả đã đứng lên ra về, đèn trong sân khấu cũng dần tắt đi từng cái thì Hạ Tử Nhiễm mới giật mình tỉnh ngộ. Nước mắt cũng theo đáy mắt trào ra không kiểm soát. Tần Sở Hàm nhíu mi kéo đầu lão công nhà nàng tựa vào lòng, tay vươn ra vuốt lấy tấm lưng tịch mịch mà an ủi. Con người này, đã phải trải qua bao nhiêu cô đơn đây? Vì sao lại ép buộc bản thân đến nước này, nước mắt chảy ra cũng không ý thức được chứ? Nàng mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng một thanh âm từ trên sân khấu đột nhiên vang lên.

"Nhiễm, đã lâu không gặp cậu."

Hạ Tử Nhiễm lập tức quay đầu nhìn. Từ trong ánh đèn lấp ló, bóng dáng của nữ nhân cầm đàn violin với mái tóc dài lại hiện ra như một tảng đá chặn ở cửa trái tim Hạ tổng.

"Diệp Linh, đã lâu không gặp."

P/s: Diệp Linh là ai đây? =)))))
Ahihi =))) Hạ Tử Nhiễm từng là người thế nào? Có ai thắc mắc hăm :3

Tần tỷ, chúc chị may mắn :'<









Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.