Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích

Chương 27




NHẬT KÍ #8
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@ Phượng Xồ type)

Lễ tang diễn ra như… chuyện phải thế thôi.

Vòng tròn Hội đồng đầy người. Những đôn đá cẩm thạch dành cho toàn bộ Hội đồng thành phố Faar. Ngồi kế bên họ là một nhóm thuỷ vụ trong bộ đồng phuc, trong số đó có cả Quinnick - thuyền trưởng Grallion – và Wu Yenza, đội trưởng đội thuỷ vụ.

Những đôn đá còn lại dành cho những chức sắc của Faar, những vị trong Hội Nông học tới từ thành phố Panger. Ngồi cùng nhóm với họ, còn có cả Ty Manoo – nhà nông học của Grallion. Nhiều chức sắc từ các khu cư trú khác nhau cũng có mặt. Câu chuyện tái xuất hiện của thành phố Faar đã lan truyền rất nhanh. Thành phố mới nổi lên được hai ngày, nhưng các xe tải đã được nhấc ra khỏi nhà xưởng, và xuất phát, rải thuốc khử độc lên những nông trại dưới nước trên khắp lãnh địa.

Cloral đã sống sót và vượt qua được “bước ngoặt”.

Tất nhiên không ai ngôi trong Vòng tròn Hội đồng đó biết tí gì về một vấn đề quan trọng hơn. Họ không hề biết, Cloral chỉ là một trong nhiều lãnh địa mà Saint Dane đang cố làm cho lâm vào cảnh hỗn loạn. Với họ, chiến thắng chỉ là sự kiện vừa tránh được một thảm hoạ về môi trường sinh thái. Không hơn không kém. Họ còn có thêm một phần thưởng là chính nhờ cái thảm hoạ trong gang tấc đó, họ đã phát hiện ra nguồn cội tổ tiên. Thành phố Faar nổi lên là một sự kiện vĩ đại. Thử tưởng tượng, nếu thình lình Atlantis (Atlantis là một hòn đảo rộng lớn trong truyền thuyết Hy Lạp. Theo triết gia Plato, Atlantis có một nền văn minh thịnh vượng, xã hội lý tưởng, nhưng đã bị đại dương Atlantis nuốt chửng bởi những trận động đất.(Nxb)) xuất hiện lại trên Trái Đất Thứ Hai của chúng mình, sẽ gây kinh ngạc đến cỡ nào. Vì vậy, giờ đây toàn dân Cloral chỉ tập trung vào sự khám phá vĩ đại này. Không ai biết gì về chuyện có một tội ác khủng khiếp hơn đã suýt tàn phá thế giới của họ.

Nhưng mình biết. Spader cũng biết.

Từ sau những gì xảy ra cho cậu Press, tình cảm mình đối với Spader rất phức tạp. Biết rằng không phải lỗi anh ta. Vì mình tin, nếu biết hành động của anh gây nguy hiểm cho cậu mình, anh ta đã không làm. Chắc chắn là vậy. Tuy nhiên, mình vẫn cứ day dứt với ý nghĩ: nếu anh ta nghe lời cậu cháu mình, thì cậu Press vẫn còn sống. Spader phải học cách làm chủ cảm xúc. Bây giờ tâm trạng của anh ta và mình rất giống nhau. Mình vẫn còn mặc cảm tội lỗi về vụ bà Osa vì bảo vệ cho mình mà phải chết. Lúc này đây, mình biết mất một người thân yêu là như thế nào, và lòng căm thù Saint Dane ra sao. Nhưng nếu phải cộng tác với nhau như những Lữ khách, tụi mình phải vượt qua những chuyện này. Đứng chờ buổi tang lễ bắt đầu, mình tự hỏi, có thể làm được như thế không. Vì mình không thể quên được việc Spader đã làm ngơ lời cảnh giác của cậu cháu mình như thế nào, và chính vì thế cậu Press đã chết.

Từ khi trở lại Faar, mình không hề gặp Spader. Có lẽ như vậy lại hay. Hai đứa mình có thời gian bớt lạnh lùng với nhau, để còn có thể thân thiện lại. Nhưng mình cũng hơi lo: Spader cần có mặt trong buổi lễ. Bây giờ anh ta đã là một Lữ khách của Cloral. Thật tình mình mong anh ta tránh mặt trong lễ tang này.

Mình đứng một mình, ngay mép sàn phòng họp, tách khỏi Vòng tròn Hội đồng. Tấm trần cẩm thạch đã được tái tạo và những cột trụ được trục lên. Ký hiệu tròn của Faar cũng đã được gắn và đặt lại chỗ cũ. Khắp thành phố rất bừa bộn, nhưng việc tái tạo lại Vòng tròn Hội đồng là việc hệ trọng, vì nó tượng trưng cho trái tim Faar. Từ đây, những kế hoạch cho tương lai của Cloral sẽ được quyết định.

Mặt trời đang chìm xuống đại dương. Cảnh hoàng hôn bao giờ cũng đẹp. Vầng dương ấm áp thắp sáng vài dải mây kéo dài nơi chân trời. Trông chúng như những mũi tên rực rỡ bay qua mặt nước. Ánh sáng màu hổ phách trải khắp những ngôi nhà cẩm thạch, khiến thành phố Faar như một bức tranh. Từ trên núi nhìn xuống, mình thấy hàng trăm người đứng trên những con đường nhỏ, ngắm mặt trời đang lặn. Với họ, đây quả là một quang cảnh phi thường. Suốt mấy trăm năm, Faar chưa hề được thấy hoàng hôn.

Kalaloo đã cắt nghĩa cho mình biết việc lộ diện đã được thu xếp qua bao thế kỷ như thế nào. Các nhà khoa học của Faar đã phát mình ra một hệ thống máy rất tinh vi. Khi được khởi động, máy bơm không khí vào những túi mênh mông dưới lòng thành phố. Áp suất nở lớn trong túi, nâng thành phố lên, đủ để nước biển tràn vào đưa thành phố lên cao hơn nữa. Phản ứng dây chuyền này tiếp tục cho đến khi đáy biển chung quanh đổ sụp vào túi, tạo thành một nền móng. Giống như một trận động đất có kiểm soát, với mọi lực hướng lên trên theo hình chiếu.

Có lẽ nhờ khoa học mà Faar đã được đưa lên mặt đất, nhưng mình vẫn cứ nghĩ đó đúng là một phép lạ. Nhìn người Faar đang vui hưởng ánh hoàng hôn, mình càng thêm tin vào phép lạ hơn. Dù trong lòng đang khốn khổ, mình cảm thấy chuyến phiêu lưu này cũng đã làm nảy sinh đôi điều tốt đẹp,

- Pendragon!

Quay lại, mình thấy Spader. Anh ta mặc bộ đồng phục như hôm anh tưởng được gặp cha. Mình nhẹ hẳn lòng. Dù rất khó để quên được những gì đã xảy ra, nhưng ít ra mình biết Spader đã hiểu bổn phận của anh là phải có mặt tại nơi này.

Spader nói nhỏ:

- Mình đã suy nghĩ rất nhiều những gì phải nói với cậu. Nhưng… vẫn không biết nói sao để cậu hiểu là mình ân hận đến thế nào vì… vì những gì đã xảy ra.

- “Những gì đã xảy ra” là sao?

Spader cúi đầu:

- Ước sao… có thể đổi thay chuyện mình đã làm.

- Nếu nói: không sao, đừng áy náy nữa; là tôi nói dối. Nhưng bây giờ, tôi biết anh cảm thấy thế nào khi cha anh mất. Saint Dane giết cậu tôi, giống như đã giết cha anh. Chưa bao giờ tôi muốn chặn đứng hắn như bây giờ. Nhưng anh cần phải hiểu một điều trả thù Saint Dane không phải là đáp án. Nếu anh hiểu điều đó, chúng ta cộng tác. Nếu không, tôi bắt buộc sẽ phải tiếp tục một mình.

- Anh ấy hiểu rồi, Pendragon.

Một giọng nói quen thuộc cất lên. Mình sững sờ nhìn Loor đang tiến lại. Không thể nào ngờ gặp cô tại Faar. Trong bộ đồ xanh của Cloral, thân hình vận động viên của cô thực sự nổi bật. Loor đẹp hơn bao giờ hết. Mình chỉ muốn nhào lại, ôm chặt cô. Nhưng đó không phải là phong cách của Loor. Cô bước lên, đặt tay lên vai mình. Như vậy là thân thiện lắm rồi đó.

- Spader đến gặp tôi. Anh ta lo ngại, không dám nói với anh.

Mình hiểu. Chẳng lẽ cần giúp đỡ, anh ta lại nhờ một thằng có ông cậu mới bị chết do lỗi của anh ta. Loor nói tiếp:

- Chúng ta đều bị mất những người thương yêu nhất. Ông Press thường nói: chuyện phải thế thôi. Mình tin ông. Trách nhiệm của Spader đối với cái chết của ông Press cũng không hơn gì trách nhiệm của anh đối với cái chết của mẹ tôi. Khi bà chết, tôi đã căm ghét anh, Pendragon. Nhưng rồi tôi nhận ra đó là số phận an bài dành cho chúng ta. Thường sẽ là một bi kịch, nhưng vì một mục đích cao cả. Tôi hiểu điều đó. Tôi tin là Spader cũng hiểu.

Quay nhìn Spader, mình thấy anh ta cũng đang nhìn lại, chờ đợi phản ứng của mình. Vừa chân thành vừa thật sự đau khổ, Spader nói:

- Mình không thể nói là không muốn trả thù Saint Dane. Nhưng mình tin, con đường duy nhất để làm được điều đó, là hãy hoàn tất nhiệm vụ của chúng ta. Mình luôn bên cậu, Pendragon.

Hai đứa mình lẳng lặng nhìn nhau. Rõ ràng anh đang mong mỏi mình nói một lời làm anh cảm thấy yên tâm hơn.

Lúc đầu mình không nói gì. Vì có một việc mình phải làm. Mình đã suy nghĩ rất nhiều rất lâu về chuyện này, và sau tất cả những gì đã xảy ra, mình lại không chắc có nên làm không. Nhưng bây giờ, với sự có mặt của Loor, mình nhận ra đó là chuyện hoàn toàn đúng đắn phải làm. Vì vậy mình thò tay vào túi, lấy ra một thứ mà mình đã giữ suốt mấy tuần nay và nói với Spader:

- Đây là nhẫn của cha anh. Bây giờ anh đã là một Lữ khách, nó thuộc về anh.

Đó là cái nhẫn cậu Press đã lấy từ cha Spader. Chiếc nhẫn Lữ khách. Cậu Press căn dặn phải chọn đúng thời điểm trao lại cho Spader. Chính là lúc này đây. Mình đặt nhẫn lên bàn tay đang xoè ra của Spader.

Spader nhìn cái nhẫn, cố cầm nước mắt. Mình cười nói:

- Cái nhẫn này có nhiều trò… nhộn lắm đó.

Spader cũng cười nói:

- Hây hô!

Hai đứa mình ôm chặt nhau. Tình bạn trở lại. Mình nhìn Loor, cô ta nháy mắt với mình. Tưởng chỉ cậy nhờ được ở cô khi đánh lộn chứ. Cần một chiến binh tiếp tay trong mấy vụ choảng nhau hừng hực, cứ gọi Loor. Nhưng hoá ra, lần đầu tiên Loor tới ứng cứu mình, lại là giúp giải quyết chuyện tình cảm. Công việc của Lữ khách ngộ thật há.

Kalaloo lại gần tụi mình, nói nhỏ:

- Chúng ta sửa soạn để bắt đầu.

Mình thấy hai nhóm nhỏ đứng hai bên bệ dài. Một nhóm sáu người Faar. Nhóm kia sáu thủy vụ. Trên vai mỗi nhóm là một cái hòm màu vàng. Trong dó là thi hài cụ Abador và cậu Press mình. Ở nhà, hai bạn gọi những cái hòm này là quan tài. Nhưng hai cái hòm này không giống những quan tài mình từng thấy. Trông chúng như cái ống hình bầu dục làm bằng nhựa màu vàng. Đầu quan tài trên vai những người Faar có dòng chữ màu đen “Ti Abador”. Quan tài trên vai sáu thủy vụ là tên câu mình: “Press Tilton”. (Hai bạn biết họ của cậu mình là Tilton chưa nhỉ?)

Hai nhóm từ từ bước lên phía Vòng tròn Hội đồng. Quan tài của cụ Abador đi trước, Kalaloo bước theo sau. Rồi tới quan tài cậu Press, theo sau là mình, Loor và Spader. Khi hai quan tài vào tới giữa vòng tròn, mọi người đều đứng dậy. Tiếng nhạc êm đềm nổi lên. Không sầu thảm như nhạc tang ở nhà thờ đâu. Âm thanh này làm mình nhớ đến loại nhạc New Age vui tươi êm dịu mà mình đã mô tả cho hai bạn lúc trước, nhưng không hiểu vì sao mình lại thấy rất hợp.

Hai quan tài được đặt bên nhau trên bệ đài ở ngay chính giữa mặt sân tròn. Kalaloo đứng sát một bên. Ba đứa mình tiến lại những đôn cẩm thạch. Khi ai nấy đã vào chỗ, Kalaloo đưa cao tay. Nhạc ngưng bặt và mọi người đều ngồi xuống. Hướng xuống mọi người, Kalaloo bắt đầu lên tiếng:

- Hôm nay là một ngày vinh quang, nhưng cũng là một ngày buồn thảm. Nơi đây, giữa sự huy hoàng của một thành phố Faar vừa sống lại, chúng ta lại phải đối diện với thực tế phũ phàng của cái chết.

Rồi Kalaloo tiếp tục bằng một diễn văn đầy xúc động về cụ Abador. Cụ đã hiến thân phục vụ cho Faar và những thị dân tại đây như thế nào. Tiếng nói của cụ luôn là tiếng nói của lương tri, trong khi những người khác còn đang bận tâm truy tìm chân lý. Nhưng sau cùng, với lòng dũng cảm và tầm nhìn xa trông rộng, cụ đã cứu Faar thoát khỏi bị huỷ diệt. Kết thúc bài diễn văn, Kalaloo nhắc nhở mọi người không chỉ Faar đã tái sinh, nhưng những thế hệ sau này phải luôn nhớ rằng, cụ Abador là vị cha già của một lãnh địa Cloral mới.

Nói xong, anh ta dang tay mời mình lên. Mình phải nói đôi điều về cậu Press. Căng thật, vì mình đã làm chuyện này bao giờ đâu. Không phải mình không có gì để nói, nhưng vẫn đề là, mình sợ sẽ không nói được hết lời vì sẽ… bật khóc. Như vậy là không xứng đáng với cậu Press.

Mình tiến lên phía quan tài của cậu. Kalaloo lùi lại. Đứng lặng, mình nhìn quanh mọi người. Chỉ vài người biết cậu Press. Đa số chỉ nghe nói là cậu đã giúp cứu Faar và Cloral. Với họ, cậu là một người hùng không biết mặt. Mình muốn họ phải hiểu rằng cậu còn xứng đáng hơn như vậy nhiều.

- Mọi người đã gọi cậu tôi là một người dũng cảm. Quả thật ông là một người dũng cảm. Nhưng chúng ta có thể gọi nhiều người là dũng cảm. Nhiều người trong số các vị có mặt tại đây, đã từng chứng tỏ sự dũng cảm đến bất ngờ. Nhưng đó không là chuyện làm cậu tôi, ông Press Tilton, thành một nhân vật đặc biệt. Vấn đề là ông đã lo lắng, quan tâm, chăm sóc tới mọi người. Trong khi hầu hết người khác không nhìn thấy gì, ngoài việc chỉ quan tâm đến những vấn đề của bản thân mình, cậu tôi luôn phóng tầm nhìn xa hơn những điều đó. Ông đã cứu giúp nhiều người qua cơn khốn khổ, bằng những cách mà không bao giờ các vị biết được. Chính tôi cũng không được biết nhiều. Vì cậu tôi muốn như vậy. Ông làm những chuyện đó không vì vinh hoa, phú quí, hay để được tôn vinh như trong buổi lễ này. Ông làm vì tấm lòng quam tâm tới con người. Đó là những gì ông đã làm để cứu giúp Faar và Cloral, và đó cũng chính là nguyên nhân vì sao ông không có mặt cùng chúng ta trong ngày hôm nay. Nhưng quý vị biết không? Sự thật không hoàn toàn như vậy. Ông đang ở bên chúng ta. Tôi biết ông đang ở bên tôi. Tôi biết rằng, khi nào hình ảnh ông còn sống trong tôi, thì sẽ không bao giờ ông thật sự ra đi. Khi nói lời vĩnh biệt cùng ông, có một điều tôi hy vọng nhất, hơn bất cứ thứ gì trên đời: tôi hy vọng khi thời điểm tới, khi được gặp lại ông, ông sẽ hãnh diện về tôi bằng phân nửa những gì tôi đang hãnh diện về ông lúc này.

Vậy thôi. Mình không thể nói gì hơn được nữa.

Mình vuốt nhẹ quan tài cậu Press, rồi trở lại vị trí. Khi mình đi qua, mọi người đều đứng dậy. Đây là lúc họ tỏ lòng tôn trọng lần sau cùng. Đứng giữa Loor và Spader, mình cầm nước mắt, cố tỏ ra can đảm. Loor nắm chặt bàn tay mình.

Nhạc lại trỗi lên. Vẫn êm đềm réo rắt nhưng sao bắt đầu thê thiết quá! Hai nhóm hộ tống kê vai nâng hai cỗ quan tài lên, trong khi bệ đài từ từ hạ xuống. Hai quan tài được khiêng sang hai ngả, rồi nhẹ nhàng đặt xuống nền gạch. Một lúc sau, hai quan tài bắt đầu thụt xuống bên dưới. Dưới quan tài có những ô hoạt động như một thang máy, nhẹ nhàng hạ hai cái hòm vào lòng đất.

Hôm trước, Kalaloo đã tới gặp mình, xin phép cho họ được an táng cậu Press trong Nghĩa Trang Danh Dự của Faar. Đây là nơi an nghỉ dành riêng cho những nhân vật đáng kính trong lịch sử của Faar, ngay bên dưới mặt sàn khảm gạch men lộng lẫy mà bọn mình đang đứng. Cậu Press được an táng tại nơi này cùng cụ Abador, là một bằng chứng biết ơn của thị dân Faar đối với tất cả những gì cậu mình đã làm cho họ.

Theo mình biết, đó là một vinh dự lớn, nhưng ý nghĩ đầu tiên của mình là muốn đưa cậu về quê nhà. Nhưng về Trái Đất Thứ Hai, cậu sẽ chỉ có một mình. Gia đình mình đã biến mất. Chẳng còn ai thăm mộ, thậm chí không ai nhớ cậu là ai. Còn tại Faar cậu là một vị anh hùng. Mình còn nhớ sau cú phóng điệu nghệ xuống hồ nước dưới ống dẫn, câu đầu tiên cậu nói với mình: đây là lãnh địa cậu yêu thích nhất. Còn nơi nào tốt hơn để cậu yên giấc ngàn thu?

Vì vậy mình đã nhận lời đề nghị của Kalaloo. Cậu sẽ ở lại thành phố này. Sẽ được nhớ đến như một anh hùng, dù người dân ở đây không thể ngờ được thật sự ông là một con người vĩ đại đến thế nào.

Sau lễ tang, Loor cùng theo hai đứa mình trở lại Grallion. Spader và mình đưa cô ấy đi thăm một vòng nông trại trên khu cư trú. Chúng mình còn tới cả Grolo Quán nâng ly snigger tưởng nhớ cậu Press.

Thật hạnh phúc khi thấy Cloral vượt qua nguy hiểm. Chúng mình đã hoàn tất nhiệm vụ. Nhưng mình vẫn như mất hồn. Tất nhiên, phần lớn là vì cậu Press. Không có ông ở bên, mình cảm thấy… kỳ kỳ. Đó là từ chính xác nhất. Đương nhiên là mình nhớ ông. Nỗi buồn luôn đè nặng trên ngực mình. Nhưng còn hơn thế nữa: đó là nỗi buồn khi nhìn lại phía sau. Mất cậu Press là mình mất luôn mối liên hệ cuối cùng với gia đình và cuộc đời mình trên Trái Đất Thứ Hai.

Cảm giác… kỳ kỳ xuất hiện khi mình nghĩ đến tương lai. Cậu Press đã luôn là người hướng dẫn. Dù không còn quá hốt hoảng, nhưng hiểu biết của mình về công việc của một Lữ khách cũng không khá hơn những ngày đầu bao nhiêu. Cho đến lúc này, có gì bối rối là mình hỏi cậu. Không phải lúc nào cậu cũng trả lời những thắc mắc của mình, nhưng mình luôn cảm thấy dường như cậu luôn vạch đúng hướng cho mình đi.

Bây giờ mình phải tự lo tất cả. Vấn đề lớn nhất là bước kế tiếp sẽ là gì? Mark ơi! Thật sự, mình đã tính chuyện trở lại Trái Đất Thứ Hai, chui tọt vào gầm giường bạn mà trốn. Bạn chỉ việc tiếp tế bánh mì phô-mai cho mình, không ai có thể biết mình ở đâu. Không bao giờ mình còn phải nghĩ đến thằng cha nào tên là Saint hay Dane nữa.

Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra. Vấn đề thật sự là: mình có nên truy đuổi Saint Dane tới Veelox không? Đó là lãnh địa mới nhất mà hắn đã tới. Mình không biết quyết định đó đúng, hay sai. Nhưng nếu đúng là cần phải đi, mình không muốn đi một mình. Sau mấy ngày ở lại Grallion, Loor đã trở về Zadaa, vì tình hình tại đó đang trở nên xấu hơn, cô ấy sợ chuyện không hay sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. Loor muốn có mặt ở quê hương cô, và mình không trách cô được.

Còn lại Spader. Trước khi xảy ra những bi kịch, hai đứa mình đã là bạn bè thân thiết. Giờ mọi chuyện yên ả trở lại, tụi mình nối lại tình bạn đó. Spader là một cộng sự rất tuyệt và mình biết, anh ta sẽ đi cùng mình. Nhưng mình vẫn còn lo lắng chuyện Spader đụng độ Saint Dane. Sợ nhất là anh anh ta lại mất bình tĩnh đến hoá rồ lên. Tốt nhất là phải đem vấn đề ra, thẳng thắn bàn bạc với nhau. Vì vậy, sau một bữa ăn tối, khi hai đứa đi dạo qua nông trại, mình nói với Spader:

- Tôi phải đi. Cloral đã qua khỏi bước ngoặt, chẳng còn lý do gì để ở lại đây nữa.

- Không ở lại để câu cá sao?

Spader cười lớn nói đùa, rồi hỏi:

- Cậu đi đâu?

- Veelox. Đó là nơi Saint Dane đã tới. Tất nhiên mình khoái được đến nơi nào không có mặt thằng cha đó hơn. Nhưng công việc mà.

- Đã từng đến đó bao giờ chưa?

- Chưa hề. Chẳng biết gì về nơi đó cả. Cậu Press luôn là người hướng dẫn, nhưng bây giờ…

Mình không cần phải nói hết câu. Hai đứa lẳng lặng bước. Mình không biết phải hỏi ý Spader muốn đi hay không bằng cách nào. Quan trọng hơn là câu hỏi: liệu anh ta có hành động nóng nảy để làm cả hai đứa bị chết chùm không?

Nhưng chính Spader lên tiếng trước:

- Mình muốn đi cùng cậu. Mình là một Lữ khách, đúng không? Và đó là công việc của Lữ khách. Bây giờ Cloral đã được an toàn, mình cũng không còn lý do ở lại đây nữa.

- Spader à, tôi…

- Pendragon, cậu không phải lo về mình đâu. Mình sẽ làm theo kế hoạch. Sẽ giữ đúng những gì đã nói với cậu và Loor. Nhiệm vụ của chúng ta không phải là trả thù Saint Dane mà là ngăn chặn nó gây đau khổ cho các lãnh địa. Nghe này anh bạn, thời điểm lúc đó căng thẳng quá, đầu óc mình làm sao bình tĩnh nổi. Nhưng bây giờ, mình tỉnh táo lại rồi, và… mình muốn đi với cậu.

Trong khi mình chưa biết phải làm sao, thì anh ta đã giúp mình giải quyết mọi vấn đề thật dễ dàng. Nhưng… có tin nổi những gì anh nói không? Spader nói thêm:

- Cậu cần có mình, Pendragon.

Và câu nói đó của Spader đã đưa mình tới việc ngồi đây, tại Grallion, để viết những dòng này cho hai bạn. Ngày mai, mình và Spader sẽ rời khỏi nơi này. Điểm đến là: Veelox. Cho dù đó là nơi nào.

Hai bạn tin không? Viết ra tất cả những chuyện này chẳng dễ dàng gì, nhưng làm mình cảm thấy dễ chịu hơn. Nhìn lại những sự kiện đã đưa đến việc cứu thoát Cloral, làm mình nhận ra, nhiệm vụ của chúng mình quan trọng đến thế nào. Điều này cậu Press vẫn thường nói với mình. Nhưng tự mình nhận ra, mình mới hiểu rõ. Không biết sẽ tìm thấy gì tại Veelox, hoặc sẽ truy lùng Saint Dane như thế nào. Chắc chắc hắn sẽ không đi nghênh ngang, với cái bảng đeo trước ngực mang dòng chữ: “CHÀO BOBBY, TỚ ĐÂY NÈ!”. Chắc chắn hắn sẽ lại cải trang với tà thuật ma quái mà hắn đã từng áp dụng ở Denduron và Cloral. Sự khác biệt lớn nhất trong lần này là mình không còn cậu Press để trông cậy nữa. Chúc mừng cuộc đời Lữ khách… chương ba!

Để kết thúc nhật ký này, mình phải nhắc lại lời trân trối sau cùng của cậu Press, những lời đã giúp mình đủ tỉnh táo. Cậu nói – không, cậu mình hứa: tất cả rồi sẽ gặp lại nhau. Mình không biết gặp nhau bằng cách nào. Trừ khi gặp trên thiên đàng hay một nơi nào tương tự. Nhưng mình nghĩ, ý cậu không phải là những nơi đó. Càng nghĩ, mình càng tin cậu Press nói đến một cuộc đoàn tụ thật sự. Rất thực. Trong cuộc đời này.

Dĩ nhiên, điều đó lại dẫn đến những thắc mắc: Thật sự nơi này là đâu? Thời gian này là khi nào? Tất cả đều tùy thuộc vào lãnh địa bạn đang ở. Lần đầu tiên mình bắt đầu nhận ra những khả năng kỳ lạ có thể xảy ra. Mình tự hỏi, cả thảy có bao nhiêu lãnh địa? Chúng đều giống như những nơi mình đã qua? Hay có thể xuyên qua ống dẫn, phóng tới một mặt phẳng tồn tại hoàn toàn, khác lạ? Những điều tiềm ẩn kỳ lạ đó làm mình nôn nao hồi hộp đến nhức hết cả đầu.

Mình sẽ dừng bút tại đây. Gửi cho hai bạn xong, mình sẽ cố ngủ một chút. Hãy nhớ rằng mình luôn nhớ cả hai bạn vô cùng. Mình mong sớm trở về. Cảm ơn đã đọc và gìn giữ nhật ký của mình. Hai bạn là nguồn sáng thực sự trong cuộc sống mới đầy u tối và lo âu của mình.

Hô hây hô!

Bobby.

CHẤM DỨT NHẬT KÝ #8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.