Pendragon 1 - Con Buôn Tử Thần

Chương 17




NHẬT KÍ #4
DENDURON
(@Emz type)

Mình không thể tin nổi là mình còn sống. Ít ra mình nghĩ là mình vẫn sống. Từng bắp thịt, lóng xương, cọng tóc đều nhức nhối kinh khủng, chứng tỏ mình còn sống. Khi viết những trang nhật kí cuối cùng này cho hai bạn, mình vẫn còn một việc quan trọng phải làm, trước khi có thể trở về nhà. Nhưng ngay lúc này mình không muốn cử động chút nào cả, thậm chí cố đẩy cây bút trên mặt giấy cũng làm mình đau nhói. Mình cố gắng viết xong rồi nghỉ ngơi để lấy tinh thần cho nỗ lực sau cùng.

Nhớ lại những sự kiện xảy ra trong mấy ngày qua cũng đau đớn như cái đau thể xác, nhưng mình cũng phải cố nhớ mà viết. Vì khi viết hết những điều đó lên mặt giấy, mình mới có thể quên đi tất cả.

Báo trước để hai bạn biết, một số điều mình sắp viết, mình đã không trực tiếp chứng kiến. Có quá nhiều chuyện không thể tin nổi trong mấy ngày qua, và mình không thể có mặt mọi nơi để chứng kiến tất cả. Nhưng mình sẽ cố hết sức tái tạo lại chính xác hết mức những sự kiện đó dựa trên lời kể của những người khác. Mình tin chắc tất cả những gì họ nói đều là sự thật. Vậy hãy ngồi xuống, hít một hơi, bình tĩnh. Vì đây sẽ là một cuộc phiêu lưu rất hung bạo đấy.
Mình chấm dứt nhật kí lần trước ngay sau khi giải cứu cậu Press, rồi bị nhóm thợ mỏ Milago, những người chúng mình vẫn tưởng là bạn, bắt lại. Rellin, thủ lãnh của họ, cho chúng mình thấy khối bom bằng tak khổng lồ mà họ dự định sẽ dùng để làm cho người Bendoowan tan thành mây khói. Hai bạn phải hiểu người Milago không phải là kẻ thù của bọn mình, nhưng họ sợ bị ngăn cản sử dụng thứ vũ khí dơ bẩn đó. Họ có lý. Vì nếu có thể, tụi mình sẽ ngăn chặn họ sử dụng vũ khí nếu có thể, tụi mình sẽ ngăn chặn họ sử dụng vũ khí khủng khiếp này ngay. Vì vậy tụi mình ở vào một vị thế rất kỳ cục: trở thành những kẻ thù thân thiện của họ.

Họ đưa tụi mình tới căn lều bệnh xá mà mình đã ở mấy lần, khóa cửa nhốt chúng mình lại và cử hai người canh gác. Họ hứa ngay khi cuộc chiến chấm dứt, tụi mình sẽ được tự do. Tuyệt vời! Nếu họ cho nổ quả bom mắc dịch đó, tụi mình sẽ …tự do tiêu luôn! Vậy là cả bốn người – mình, cậu Press, Loor, Alder – lại trở thành tù nhân lần nữa.

Ngay khi bước vào lều, cậu Press nhìn quanh rồi nói:

-Osa không có đây. Chắc bà đang trốn đâu đó rồi.

Chà! Bọn mình chưa có dịp kể cho cậu Press nghe chuyện gì đã xảy ra với bà Osa. Mình cũng nhận thấy thi hài của bà không còn đó nữa. Cậu Press hỏi:

-Chuyện gì đã xảy ra?

Loor nhìn mình nói:

-Mẹ cháu bị mấy hiệp sĩ Bedoowan giết khi bảo vệ cho cậu ta.

Hay thật. Cứ như mình chưa đủ cắn rứt, nên cô ta phải nhắc nhở vì mình mà bà Osa đã chết. Tuy nhiên mình không trách, Loor giận mình là phải, vì bà Osa là mẹ cô. Nhưng ước gì cô ta đừng trút hết trách nhiệm lên đầu mình, lỗi một phần cũng do đám hiệp sĩ và thằng cha Maloss nữa chứ.

Ba đứa mình đều nhìn cậu Press, chờ phản ứng của ông. Nhưng thật lạ, thay vì tỏ ra thương tiếc, ông chỉ gật đầu, như thế thông tin về cái chết của bà Osa chỉ đơn giản như một chuyện đã rồi.

Chắc cậu Press thấy ba đứa mình rất buồn vì cái chết của bà, nên cậu đặt tay lên vai Loor, nói:

-Đừng buồn. Chuyện phải thế thôi.

Giống hệt như những lời bà Osa nói trước khi chết. Đó là một câu châm ngôn của Lữ khách sao? Nếu vậy thì đó là một câu châm ngôn tệ hại. Nó chẳng làm mình thấy khá hơn, và mình không tin nó có thể giúp cho Loor khuây khỏa.

Cậu Press ra lệnh:

-Tất cả nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ là một ngày rất gay go đấy.

Đúng vậy. Tất cả đều cần nghỉ. Bọn mình chia nhau ra bốn góc lều. Khi mình viết những trang nhật kí đã gửi cho hai bạn, thì Loor và Alder cũng đang viết. Tụi mình đều phải ghi chép những kinh nghiệm của Lữ khách, tuy nhiên mình biết chắc ý kiến của mỗi đứa đều khác nhau. Cậu Press không viết. Ông nằm nhắm mắt trên băng ghế gỗ. Mình tự nhủ, khi làm tù nhân trong lâu đài Bendoowan chắc ông không ngủ được bao nhiêu.

Mình cảm thấy không khí trong lều có vẻ căng thẳng. Có thể do tưởng tượng, nhưng mình có cảm giác mọi người đang trách cứ mình. Mỗi khi mình nhìn lên, Alder và Loor lại vôi quay qua hướng khác. Thú thật, mình không trách họ đâu. Nhớ lại những sự kiện của mấy ngày qua, mình thật sự khổ tâm nhận ra vì mình mà tình hình Denduron tệ hại hơn nhiều. Nếu cậu Press không đưa mình tới đây, có thể ông đã không bị tụi Bendoowan bắt. Và nếu không bị bắt, ông đâu cần ai cứu, còn mình đâu phải viết thư cho hai bạn, nhờ gửi tới đây những thứ đó. Nếu mình không nhận được những thứ đó, thì người Milago làm gì có phương tiện để kích nổ một quả bom khổng lồ. Và…nếu mình không tới đây, bà Osa sẽ vẫn sống và…nếu, nếu, nếu. Khi người ta nhớ lại và nói “nếu”, có nghĩa là người ta đang có vấn đề. Không thể “nêu”! Điều duy nhất đáng kể là những gì đã thật sự xảy ra, và sự thật là những gì mình đụng tới đều…rối tung lên. Thậm chí khi mình tưởng đã làm điều tốt, nó lại trở thành… xấu.

Rồi như thể xát muối thêm vào vết thương của mọi người, tiếng chuông báo thức của đồng hồ mình “ bip bip” ngậu xị lên. Alder và Loor nhìn thẳng mình. Họ không biết cái gì đang kêu. Cậu Press hé một mắt lừ lừ nhìn mình. Không nói một lời, mình chạy ra góc lều, lột đồng hồ ném vào hố xí. Dám cá là sẽ chẳng có ai xuống đó mò nó lên. Rút dao bấm từ túi ra, mình quăng luôn xuống đống phân. Nhìn lại, mình thấy Loor và Alder vẫn không rời mắt khỏi mình. Không chịu nổi nữa, mình hét toáng lên:

-Nhìn gì? Tôi gây rối vậy đó. Ừa, tôi lấy những thứ đó từ nhà, vì tôi thấy chỉ có cách đó mới cứu được cậu Press. Và nó hiệu quả đó thay! Chúng ta đã cứu được cậu, đúng không?
Họ chẳng nói năng gì, cứ trừng trừng nhìn làm mình phát điên lên:

-Hai người đâu có cản tôi. Alder… Loor… hai người cũng sử dụng mấy thứ đó mà

Loor lên tiếng:

-Nhưng bọn tôi không biết chuyện đó là sai lầm. Còn anh biết.

cứng họng, nhưng đang hăng máu, mình tiếp tục hét:

-Tôi không yêu cầu để được đến đây, các người biết rõ mà. Tôi đâu được lựa chọn gi. Tôi không phải là một chiến binh như Loor hay bà Osa, không là hiệp sĩ như Alder. Tôi không là…là…
Thật tình cháu không biết cậu là gì nữa, nhưng cháu không giống như cậu, cậu Press. Đáng lẽ cậu đừng bao giờ nên đưa cháu tới đây.

Mình đang sung, đang sẵn lòng tranh cãi. Chỉ mong họ bảo mình là kẻ thua cuộc. Mình sẽ đồng ý ngay. Chưa bao giờ mình đòi hỏi là gì khác hơn là một thằng nhóc ngoại ô, học sinh trung học cơ sở. Đúng vậy. Mình chẳng bao giờ là nhà cách mạng, nhà tranh đấu hay bất cứ nhà gì khác mà họ chờ mong ở mình. Trách mình không sống theo đúng kỳ vọng của họ là bất công.

Nhưng không ai lên tiếng chê trách gì. Trái lại, cậu Press ngồi dậy, nhẹ nhàng nói:

-Các cháu lại cả đây. Ngồi xuống.
Ba đứa mình lúng túng nhìn nhau, rồi tiến lại bên ông. Cậu Press nói với một thái độ trầm tĩnh làm tan đi không khí căng thẳng trong lều. Mình nhớ lại khả năng làm mọi người cảm thấy yên tâm của bà Osa.

-Ta biết, các cháu mới chỉ biết mình là Lữ khách gần đây thôi. Điều đó làm các cháu gặp nhiều khó khăn, bối rối…
Alder bảo:

-Không hiểu sao chuyện này lại xảy ra với cháu. Vì sao chúng cháu lại phải là Lữ khách?
Loor cũng nói:

-Cháu có được kén chọn gì đâu. Thật bất công.

Lúc đó mình mới nhận ra, mình không phải là kẻ duy nhất đang hoảng loạn. Cả Alder và Loor cũng mới chỉ biết họ là Lữ khách gần đây thôi. Chỉ khác một điều là họ đã được trang bi tốt hơn mình để thi hành công tác. Sự huấn luyện gần gũi nhất đối với loại công việc này của mình là lớp Karate sáng thứ bảy hồi mình mới mười tuổi. Thường thường kết thúc những buổi học võ đó, mình vừa chạy về nhà vừa khóc với cái mũi đỏ lòm. Chắc chắn đó không phải là lò luyện các chiến binh ưu tú. Vì vậy đương nhiên mình không thể chung danh sách trong đội tuyển cùng Loor và Alder được.

Cậu Press mỉm cười nói:

-Muốn biết tại sao các cháu là Lữ khách thì hãy nhìn lại tất cả những gì các cháu đã làm. Cách thức ba cháu cứu ta ra khỏi lâu đài Bendoowan là một điều rất đáng kinh ngạc. Các cháu đã tự chứng tỏ là những người dũng cảm, thông minh và năng động. Nhưng điều quan trọng hơn, các cháu đã sẵn sàng liều mạng vì lẽ phải. Người bình thường sẽ không làm vậy. Muốn biết vì sao các cháu là Lữ khách ư? Hãy nhìn lại chính bản thân mình.

Loor nói:

-Nhưng những khả năng đó là gì? Chúng cháu hiểu được những ngôn ngữ mà lẽ ra chúng cháu không biết.

Cậu Press đáp:

-Tất nhiên các cháu còn phải học hỏi nhiều hơn, từng trải nhiều hơn. Với thời gian mọi chuyện sẽ sáng tỏ dần. Các cháu phải tự tìm hiểu.
Mình nóng nẩy nói:

-Thôi mà, cậu phải cho chúng cháu biết nhiều hơn thế chứ. Chẳng hạn như có nhiều Lữ khách khác nữa không?

-Có. Mỗi lãnh địa đều có một Lữ khách. Khi các cháu tới một lãnh địa mới, hãy luôn tìm Lữ khách. Vì họ am hiểu phong tục, lịch sử của quê hương họ và có thể giúp đỡ các cháu.

Loor hỏi:

-Như Alder?

-Đúng vậy.

Mình hỏi tiếp:

-Còn Saint Dane… Mallos, hắn cũng là Lữ khách sao?

-Phải.
Cậu Press lạnh lùng đáp. Mặt cậu đanh lại. Rồi cậu bảo:

-Đây là điều các cháu cần biết. Lãnh địa nào cũng có những sự xung đột. Luôn luôn có những mối bất hòa, tranh chấp, chiến tranh. Đó là chuyện đương nhiên xảy ra trong quá khứ và tương lai. Nhưng cho dù sự xung đột của một lãnh địa là như thế nào, thì kẻ thù thật sự chính là Saint Dane. Như tại Denduron này, mối đe dọa thật sự là Saint Dane, chứ không là người Bendoowan, nữ hoàng Kagan, hay loài quig. Hắn chính là kẻ ta phải nhăn chặn.
Mình hỏi:

-Hắn làm gì? Vì sao hắn có thể quá nguy hiểm như vậy được?
Mình cảm thấy bọn mình đang bước vào hồi gây cấn, vì nét mặt cậu Press trở nên bí hiểm:

-Nó nguy hiểm, vì người ta không biết nó đến lúc nào. Nó thay hình đổi dạng. Tại Denduron, nó là Mallos quân sư của nữ hoàng. Bobby, cháu đã thấy nó ở Trái Đất Thứ Hai rồi, lúc đó nó đội lốt một tay cảnh sát. Ta không biết thể xác nó biến dạng thật sự hay nó có cách điều khiển tâm trí người khác, làm người ta nhìn nó khác đi, nhưng điểm mấu chốt là không phải lúc nào ta cũng thấy được sự xuất hiện của nó. Hãy nhớ kỹ, Saint Dane là một con quỉ.
Cậu Press rảo bước nhanh hơn. Bọn mình chăm chú lắng nghe khi ông nói tiếp:

-Nhưng tội ác của nó rất kín đáo. Nó không giết người, không gây lũ lụt, không tạo hỏa hoạn. Phương pháp của nó lén lút, âm thầm hơn rất nhiều. Tới một lãnh địa, nó tự tiến thân vào một địa vị có thể gây ảnh hưởng lên các sự kiện tại nơi đó. Nó khôn ngoan và có tài thuyết phục. Nó xuất hiện như một người bạn ân cần trong khi luôn tìm cách đẩy người ta vào thảm họa.

-Như đối với người Bendoowan?

-Chính xác. Milago và Bendoowan bất hòa từ nhiều thế kỷ thật, nhưng chính Saint Dane mới là kẻ đẩy cả hai đến bên bờ vực thẳm. Trước khi nó đến đây, đời sống cùa người Milago cũng khó khăn, nhưng không đến nỗi quá khốn khổ như hiện nay. Saint Dane đã làm mọi cách để lấy lòng tin của nữ hoàng Kagan.

-Vậy bà ta không thực sự là người gây thảm họa?

-Không. Bề ngoài, có vẻ như người Bendoowan bóc lột người Milago, nhưng đó chính là do Saint Dane thúc đẩy. Chính nó đã khơi mào những đòi hỏi vô lý về vụ minh thạch, lễ Chuyển giao và những buổi quig tàn sát người trong đấu trường. Người Milago tưởng tất cả chuyện này đều do ý muốn của người Bendoowan. Nhưng thật sự là do Saint Dane, hay Mallos như hắn tự xưng ở đây. Nó rót vào tai Kagan những lời sàm tấu, và bà ta biến những đề nghị của nó thành luật lệ.

Alder hỏi:

-Nhưng vì sao hắn làm vậy?

-Để đẩy lãnh địa đến chỗ hỗn loạn. Saint Dane không tha thiết gì với Bendoowan hay Milago. Nó chỉ dùng Bendoowan đẩy Milago vào đường tuyệt vọng đến mức phải vùng lên chống lại. Nó muốn thấy chiến tranh. Không chỉ chiến tranh bình thường. Bây giờ ta đã thấy. Nó muốn người Milago sử dụng tak.
Mình hỏi:

-Hắn muốn người Milago cho nổ tung xác mọi người lên?

-Không hẳn thế. Đúng là sử dụng chất nổ đó sẽ gây đổ nát khủng khiếp, nhưng mục đích của Saint Dane là gây ảnh hưởng lâu dài. Đáng lẽ cậu phải thấy chuyện đó sớm hơn, nhưng vì cậu không biết gì về tak.

-Có thể chính Saint Dane đã đem tak tới Denduron?

-Cậu không chắc. Cậu đoán đó là một chất thiên nhiên tại Denduron và bằng cách nào đó Figgis tình cờ phát hiện…và Saint Dane lợi dụng việc đó. Bây giờ tak là biểu hiện sức mạnh của Milago. Bị đàn áp quá lâu, họ nắm lấy bất cứ thứ gì có thể giúp họ tự nổi dậy. Nhưng một khi họ đã sử dụng tak để chống lại được Bendoowan, sự thể sẽ còn đi tới đâu nữa? Có thể họ sẽ tạo ra những vũ khí làm họ trở thành bộ lạc mạnh nhất Denduron. Tại đây có hàng ngàn bộ lạc. Không bộ lạc nào có vũ khí như vậy. Đặt sức mạnh của tak vào tay một bộ lạc tức là làm đảo lộn sự cân bằng. Bây giờ có thể Milago là những người hiền lành, nhưng họ đã phải đè nén căm hờn suốt nhiều năm. Trao cho họ sức mạnh khủng khiếp của tak, họ có thể tàn phá Denduron. Sự hỗn loạn đó là điều mà Saint Dane mong muốn.

Loor đã nói với mình về nhiệm vụ của các Lữ khách, nhưng bây giờ nghe cậu Press, mình hiểu rõ ràng hơn. Nếu chiến tranh xảy ra và người Milago sử dụng tak, sẽ là một thảm họa. Đây thật sự là một đai họa lớn, không chỉ đơn giản là cuộc chiến giữa hai bộ lạc. Nhưng còn một thắc mắc mình cần hỏi cậu Press:

-Halla là gì?

Ông ngạc nhiên nhìn mình:

-Cháu nghe tên này từ đâu?

-Từ Saint Dane. Trước khi đưa tụi cháu ra đấu trường, hắn bảo Halla sắp sụp đổ và chúng ta cũng sẽ suy tàn theo. Halla là gì?

-Halla là tất cả. Là mọi lãnh địa, mọi con người, mọi sinh vật, là tất cả thời gian hằng có. Halla là trật tự tách biệt khỏi sự hỗn loạn. Nếu halla sụp đổ, tất cả sẽ không còn gì, chỉ còn tăm tối.
Ui cha! Lại thêm một khái niệm làm đầu óc mình rối mù lên. Tất cả tụi mình im lặng, chìm trong suy nghĩ. Có thể như vậy không? Có thể cuộc chiến giữa Milago và Bendoowan không chỉ ảnh hưởng tới tương lai của Denduron, mà còn ảnh hưởng tới tương lai của tất cả các lãnh địa khác? Nếu mọi chuyện tại đây trở nên xấu đi, liệu có ảnh hưởng tới quê nhà chúng mình không? Chưa bao giờ mình nghe đến một sự tàn phá khốc liệt đến thế.

Ba đưa mình chưa kịp hỏi thêm câu nào, cánh cửa gỗ bật mở và một người Milago xông vào nói:

-Rellin muốn gặp…

Cậu Press đứng dậy, nhưng người kia phẩy tay:

-Không phải ông. Pendragon cơ.

-Rellin muốn gặp tôi? Để làm gì?
Cậu Press bảo:

-Đi đi, Bobby. Nghe kỹ những gì ông ta nói. Cháu biết là rất quan trọng đấy.
Phải, quan trọng. Quan trọng đến nỗi có ai đi thay thì tốt quá. Mình đứng dậy, nhưng trước khi đi, mình nhìn cậu press, nói:

-Cháu xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối.

Cậu press mỉm cười:

-Không sao, Bobby. Chuyện đã xảy ra rồi.

Cậu làm mình thấy nhẹ lòng. Thật ra rắc rối vẫn còn đó là lỗi tại mình, nhưng ít ra mình không cảm thấy quá bứt rứt vì những gì đã làm. Tuy nhiên mình có thể hứa chắc: sẽ không tái phạm nữa. Có lẽ đó là những gì cậu Press muốn nói khi bảo rằng ba đứa mình phải học hỏi bằng chính kinh nghiệm bản thân để trở thành một Lữ khách. Người ta chẳng học hỏi được gì nếu điều đó không phải là hiện thực. Và quả bom sắp nổ banh tất cả tụi mình thành tro bụi là…rất thật.

Mình theo người thợ mỏ ra khỏi lều. đêm đã xuống, nhưng mình chẳng biết là mấy giờ rồi. Đồng hồ của mình đang bập bềnh trong hố xí, nhớ không? Làng vắng hoe, chỉ thấy ánh sáng từ những căn lều rọi ra, không một bóng người qua lại trên đường. Cứ như sự tĩnh lặng trước cơn giông bão vậy. Người thợ mỏ hấp tấp bước tới một căn lều lớn, ngoắc tay bảo mình vào. Vào thôi, còn cách nào nữa đâu.

Rellin đang ngồi đợi mình bên bếp lửa. Ông ta đưa mời mình một cốc nước, chẳng biết là nước gì. Mình không biết có nên nhận không nữa. Thuốc độc chăng? Hay một ly nước tỏ tình thân thiện, lỡ mình từ chối sẽ bị coi như nhục mạ ông ta? Mình cầm ly, giả bộ uống. Tất nhiên, nếu đó là thuốc độc và mình không đau đớn cào cổ, ông ta sẽ biết ngay mình uống giả bộ. Có thể mình đã tưởng tượng quá lố.

Sau khi mình giả bộ uống (Rellin không có phản ứng gì), ông ta đứng dậy tiến lại một cái bàn gỗ. Cục pin lấy từ cái đèn của mình nằm chình ình trên bàn, nhưng được nối với cái gì đó. Nhìn kỹ hơn, mình thót cả bụng. Dây cà núm bật đã được tháo khỏi đèn pin để nối với một viên tak. Mấy cha này láu thật. Họ đã tạo được một quả bom mini. Nếu họ nhấn núm bật ở cục pin, một mạch điện hoàn chỉnh sẽ được tạo ra và dẫn dòng điện đến tak. Chỉ là một dòng điện nhỏ, nhưng đủ để kích nổ. Rellin cầm lên quan sát. Mình đã định bảo ông ta phải coi chừng, nhưng Rellin có vẻ hiểu sức mạnh của nó, nên rất thận trọng. Ông ta bảo:

-Trước đây chúng tôi đã cố gắng để kiểm soát được tak, nhưng không thành công. Cho đến bây giờ…
Mình nhớ lại vụ nổ trong hầm mỏ và Rellin đã được cứu thoát. Chắc ông ta đã thí nghiệm với tak và sự sai sót đã tạo ra tiếng nổ đó. Từ từ những điều khó hiểu sáng tỏ dần.

Rellin tiếp:

-Đây là cách chúng tôi sẽ kích nổ tak. Ngày mai vật nho nhỏ này sẽ nổ và nó sẽ lan sang một lượng lớn hơn. Đó là một tín hiệu. Khi quân của tôi nghe tiếng nổ, họ sẽ tấn công để xâm chiếm những gì còn lại của tụi Bendoowan. Nhờ cậu mà tất cả trở nên quá đơn giản.
Ui cha! Cám ơn nha. Mình ớn lạnh cả người vì đã có thể tiếp tay giúp tất cả mọi người tiến đến ngày tận thế. Đặt quả bom nhỏ lên bàn, Rellin trở lại ngồi bên bếp lửa. Ông ra hiệu cho người ngồi đối diện, buồn rầu nói:

-Cậu đang nhìn thấy chúng tôi chết dần mòn. Bendoowan sẽ không bao giờ cho chúng tôi được tự do. Tak là cứu tinh của chúng tôi. Với tak, người Milago sẽ vươn dậy từ tro bụi và trở thành những con người kiêu hãnh.
Ông ta có lý. Người Milago quá khốn khổ. Họ sống như những con vật bị đọa đày. Không ai đáng bị như vậy. Họ có đủ lý lẽ để chống lại, nhưng họ không hiểu là họ sắp bước vào con đường rất sai lầm. Rellin nói tiếp:

-Cậu và người của cậu muốn giúp chúng tôi. Chúng tôi rất biết ơn. Nhưng có một điều chúng tôi cần cậu giúp. Một điều hữu ích hơn cậu tưởng nhiều.

Mình hỏi mà rầu muốn chết luôn:

-Là gì vậy?
Rellin đứng dậy, tới bàn, cầm quả bom tự tạo, trịnh trọng nâng cao như dâng Chén Thánh, giọng đầy xúc động:

-Hãy cho chúng tôi thêm những thứ này. Nếu có thêm, chúng tôi sẽ tở thành quân đội hùng mạnh nhất Denduron. Một khi Bemdoowan bị đánh gục, người Milago sẽ không bao giờ phải sống trong sợ hãi nữa. Chúng tôi sẽ thay đổi từ cuộc đời khốn khổ thành những nhà lãnh đạo của Denduron.
Ôi Trời! cậu Press đoán việc như thần. Chỉ mới nếm mùi sức mạnh, họ đã không thỏa mãn với chuyện đánh lại kẻ thù Bedoowan. Chưa chiến thắng, họ đã mơ xâm lăng toàn lãnh địa Denduron. Những người tốt đang trở thành kẻ xấu, và kết quả sẽ là sự hỗn loạn.
Rellin thành thật hỏi:

-Cậu sẽ giúp chúng tôi chứ, Pendragon?
Đây là cơ hội của mình. Có lẽ là cơ hội duy nhất để mình có thể nói sao cho Rellin từ bỏ kế hoạch đó. Chuyện bao nhiêu thế kỷ căm hờn chẳng còn gì phải bàn, vì vậy mình chỉ cố gắng để Rellin thấy mặt trái trong kế hoạch của ông ta. Mình nói, cẩn thận lựa từng lời:

-Tôi không phải chuyên gia về những vấn đề này, nhưng nếu ông cho nổ một khối lượng tak lớn như thế, không chỉ Bendoowan chẳng còn bao nhiêu người sống sót, mà cả Milago có lẽ cũng sẽ chỉ còn lại mấy người. Tại quê hương tôi có rất nhiều vũ khí như thế này. Và sự kinh hoàng lớn nhất của chúng tôi là: chúng sẽ được sử dụng. Ông Rellin, ông không hiểu mình đang làm gì đâu. Đời sống của các ông hiện nay có thể rất khủng khiếp, nhưng nó sẽ khủng khiếp gấp bội lần sau vụ nổ. Chúng ta nên tìm cách khác tốt hơn.
Rellin gầm lên phẫn nộ:
-Không. Các người không hiểu gì hết. các người không phải sống trong sợ hãi, đau khổ, đói khát. Đây là cách độc nhất. Đây là cách Milago sẽ tiêu diệt Bedoowan. Nào cậu có giúp chúng tôi không?
Giây quyết định. Mình cố gắng trả lời thật kiên quyết:

-Tôi sẽ giúp các ông. Tất cả chúng tôi sẽ giúp các ông. Nhưng với điều kiện là không sử dụng tak.
Rellin sững người, nói:

-Vậy thì hãy trở về với các bạn cậu đi. Không ai làm hại các người đâu. Khi cuộc chiến chấm dứt. Tất cả sẽ được tự do rời khỏi đây.
Mình ráng suy nghĩ, tìm lí do làm thay đổi ý định của ông ta, nhưng không biết phải nói gì. Vì sự thật là mình không biết còn cách nào khác để Milago chiến thắng Bedoowan mà không được tiếp sức bằng một thứ gì như…tak! Mình chẳng thể đưa ra giải pháp nào tốt hơn. Rồi mình chợt nảy ra một ý tưởng.

-Ông sẽ cho bom nổ bằng cách nào? Những người bấm cái nút nhỏ kia sẽ bị nổ tung cùng quả bom.
Rellin vươn thẳng người, kiêu hãnh nói:

-Nhân danh tự do của người Milago, đó sẽ là một cái chết đầy vinh dự.
Trời đất ơi, Rellin định đánh bom tự sát. Không vì vinh quang hay quyền lực cá nhân! Đây là một con người tốt, tha thiết đến tương lai của đồng bào mình hơn chính mạng sống của ông ta. Còn biết nói gì được nữa, vì vậy mình ra khỏi lều, vừa cảm thấy buồn, vừa kính phục, vừa…sợ. Nếu một người sẵn sàng chết vì lý tưởng, một thằng nhóc cỡ mình làm sao thuyết phục nổi. Quả bom sẽ nổ vào ngày mai và mình không còn có thể làm gì để ngăn lại chuyện này được nữa.

Theo người thợ mỏ trở lại lều bệnh xá, mình kể lại những gì đã xảy ra trong cuộc gặp gỡ Rellin. Loor nói:

-Vậy là rõ rồi. Milago sẽ trở thành bộ lạc hiếu chiến hùng mạnh và sẽ hủy diệt toàn lãnh địa Denduron.
Mình nói thêm:

-Nhưng trước hết, họ phải sống sót sau khi quả bom mắc dịch kia phát nổ.
Còn vấn đề quan trọng nữa. Họ sẽ cho nổ bom tại đâu? Chắc chắn không phải quanh đây, vì như vậy ngôi làng của họ sẽ bốc hơi lập tức. Ngay cả người nguyên thủy cũng hình dung được điều nhỏ nhặt đó. Không. Chắc họ phải cho nổ gần lâu đài Bendoowan. Nhưng làm cách nào họ có thể kéo cả khối tak kia tới đó? Chẳng lẽ bỏ khối tak trước thềm lâu đài, bấm chuông, rồi bỏ chạy? Chưa tới gần lâu đài được một trăm mét, họ đã bị bọn hiệp sĩ ngăn chặn rồi. Họ phải có một kế hoạch, nhưng là gì?

Đáp án hóa ra quá đơn giản, lẽ ra mình phải đoán ra mới đúng.

Sáng hôm sau tất cả đều bị thức giấc vì những âm thanh đều đều,vang rền như tiếng sấm. Vẫn còn chập chờn trong giấc ngủ, lúc đầu âm thanh đó đi vào giấc mơ của mình. Mình mơ đang ở giữa cuộc chiến. Tiếng nổ rầm rầm quanh mình. Quay hướng nào cũng…bùm bùm ngay trước mặt. Giống như mình bị kẹt trong một bãi mìn. Chợt tỉnh, mình nhận ra đang nằm trong lều bệnh xá. Nhưng những âm thanh trầm trầm vẫn tiếp tục vang lên. Cái gì vây? Nằm thêm mấy giây, mình cố nhớ đã nghe những tiếng này ở đâu rồi. Rồi thình lình mình biết chính xác đó là tiếng gì và từng nghe tại đâu. Tỉnh táo hẳn, mình ngồi bật dậy và thấy cậu Press, Loor và Alder đang nhìn qua hai cửa sổ nhỏ. Không cần phải hỏi, mình biết họ đang nhìn gì.

Âm thanh đó là tiếng trống thúc giục người Milago tới lễ Chuyển giao. Mình có thể mường tượng hình ảnh anh chàng đánh trống đứng một mình trên bục gỗ, trong bãi đất trống giữa làng, chậm rãi nhưng mạnh mẽ đập dùi trống. Buổi lễ đó chẳng vui vẻ gì,vì nó kết thúc bằng cái chết của người thợ mỏ. Mình thật tình mong sao lễ Chuyển giao lần này không có kết cục giống như vậy nữa.

Nhảy xuống giường, mình chạy lại cửa sổ, đứng bên cậu Press. Loor và Alder đang lén nhìn từ cửa kia. Lều bệnh xá không xa bãi đất trống. Những gì xảy ra trong buổi lễ sẽ được thấy rất rõ.
Cảnh tượng trên bãi đất trống quen thuộc một cách đau đớn. Những người Milago đang lừ dừ tụ tập trên bệ đài chính; cái cầu bập bênh đã được đặt vào vị trí, sẵn sàng cán nạn nhân kế tiếp; anh chàng đánh trống đứng lẻ loi trên bệ, vài gã hiệp sĩ Boodewan lăm lăm ngọn giáo đứng kế bên bệ dài. Tiếng trống bỗng ngừng bặt. Một sự im lặng đầy đe dọa bao phủ khắp làng. Rồi, như khúc dạo mở màn, mình nghe tiếng vó ngựa lộp cộp. Đám đông dạt sang hai bên, mở lối cho hắn phóng ngựa lên bệ đài, Mallos nhảy xuống khi con ngựa chưa kịp dừng hẳn lại.

Bằng cách nào mà một người có thể thành thứ quỉ dữ này? Chuyện gì đã lèo lái hắn gieo rắc sự khủng khiếp, gây hỗn loạn tất cả những nơi hắn đi qua? Đó là thú vui của hắn? Phải chăng tội ác xấu xa tồn tại chỉ vì lợi ích của quỉ ma? Nhưng không còn thời gian để thắc mắc nữa, vì màn sắp mở rồi.

Mallos gầm lên:

-Minh thạch đâu? Sao minh thạch chưa sẵn sàng cho lễ Chuyển giao mà đã mời ta tới?

Hắn lướt nhìn khắp đám đông, chờ câu trả lời, nhưng tất cả chỉ im lặng, cúi đầu. Không ai dám ngước lên nhìn hắn. Mình chỉ sợ Mallos thét lên ra lệnh cho mấy tay hiệp sĩ xông lên chém giết. Nhưng không có gì xảy ra. Trái lại, Rellin tiến lên trước. Người đội trưởng thợ mỏ tỏ ra rất bình tĩnh:

-Thưa ngài Mallos, tôi thành thật hy vọng ngài sẽ rất đẹp lòng vì thông tin chúng tôi sắp dâng lên ngài.

Mallos ném ánh mắt nghi ngờ vào Rellin. Hắn tiến lại, dí mũi sát vào mặt người đội trưởng, rít lên:

-Chúng nó đâu? Ta biết chúng đang ở đây. Nếu mi cố tình che giấu, hình phạt dành cho mi sẽ nằm ngoài khả năng tưởng tượng của mi đó.
Mallos đang nói về đám cậu cháu mình. Có vẻ như hắn rất căm chuyện tụi mình đã trốn thoát và đang kết tội người Milago che giấu tụi mình.

Cả bốn người tụi mình nhìn nhau, nhưng không ai có ý định tự nộp mạng cả. Rellin rất cừ. Ông ta không chùn bước đâu.

Rellin bình tĩnh nói:

-Đó chính là điều tôi muốn thưa cùng ngài. Chúng tôi rất ân hận vì những rắc rối do những kẻ ngoại lai đó đã gây ra. Chúng tôi tưởng chúng là bạn, nào ngờ… Biết chúng đã làm buồn lòng nữ hoàng Kagan, chúng tôi đã coi chúng như kẻ thù rồi.

Rellin nói thật sao? Sau khi hứa để tụi mình tự do ra đi, giờ ông sắp trao tụi mình cho Mallos? Mình không tin Rellin là con người xảo quyệt, nhưng vẫn cảm thấy lo. Có thể thấy Mallos cũng băn khoăn như mình, không biết Rellin hướng câu chuyện tới đâu. Đôi mắt đầy nghi hoặc, hắn nghiến răng hỏi:

-Chúng nó đâu, Rellin?

-Tôi không biết. Nhưng nếu bắt được, tôi sẽ trao chúng cho ngài ngay.
OK, có lẽ ông ta xạo thật, nhưng ít ra là không xạo với mình. Ông ta sẽ không bán đứng tụi mình. Rellin đang định chơi trò gì đây?

Ông ta nói tiếp:

-Đồng thời để tạ lỗi với ngài và nữ hoàng, cùng toàn thể người Bedoowan, chúng tôi xin phép được dâng một món quà.

Rellin ngoắc tay. Đám đông rẽ ra, để ba người thợ mỏ chuyển minh thạch tiến vào. Nhưng đây không phải là một lượng bình thường. Một xe đẩy chất đấy những tảng minh thạch lớn, rực rỡ, long lanh. Thật ngoạn mục!

Rellin hãnh diện nói:

-Hôm qua chúng tôi đã tìm được một mạch đá minh thạch đầy hứa hẹn.Mạch mới được phát hiện này có lượng minh thạch có thể khai thác cả đời không hết nổi. Suốt một đêm ngày, chúng tôi đã đào được một xe đẩy này. Tôi dự đoán còn có thể khai thác hàng nhiều trăm xe đẩy nữa.

Hình như Mallos cũng bàng hoàng. Bàng hoàng là phải. Cả đống minh thạch nghều nghệu thế cơ mà. Rellin lại nói:

-Chúng tôi dâng món quà này và…chỉ xin một ân huệ.

-Là gì?

-Tôi ước ao được đích thân dâng lễ vật lên nữ hoàng. Biết thân phận thấp hèn của một thợ mỏ Milago không bao giờ được phép bước vào lâu đài, nhưng có thể chúng tôi được phép chuyển xe minh thạch này vào đấu trường Bedoowan. Tôi rất vinh hạnh được dâng lên nữ hoàng Kagan, cùng lời hứa sẽ còn rất nhiều xe tiếp theo nữa.

Rellin không ngoan thật! Ông ta đang dụ Mallos như dụ cá. Và con cá sắp mắc lưỡi câu rồi. Tất nhiên tất cả bốn người mình đều biết sự thật. Chiếc xe đó không hoàn toàn là minh thạch. Mình đoán, thọc tay xuống một phần tư xe thôi là…đụng phải tak rồi. Rellin đã tính toán để có thể chuyển quả bom khổng lồ đó vào ngay trung tâm lâu đài Bedoowan. Giống như truyện con ngựa thành Troy. Người Hy Lạp đã giấu quân trong lòng con ngựa gỗ khổng lồ và ngay khi ngựa được chuyển vào thành, họ nhảy ra tấn công thật bất ngờ.

Nhưng con ngựa thành Troy này không giấu quân mà chứa đầy thuốc nổ chết người có thể san bằng lâu đài Bedoowan và rất có thể cả làng mạc của người Milago. Một kế hoạch thật điên rồ và rất thông minh. Vấn đề là: liệu Mallos có mắc bẫy không?

Mallos tiến gần xe, thọc tay xuống lớp đá quí. Mình có thể thấy sự căng thẳng của Rellin, nhưng ông ta vẫn đứng yên. Mallos vốc lên một nắm đá màu xanh lóng lánh. Rồi hắn nhìn Rellin, nói:

-Vì sao mi chỉ hứa riêng với nữ hoàng? Ta tin là tất cả người Bedoowan sẽ có mặt tại đấu trường để nhận quà và nghe lời hứa của mi.

Rellin cố gắng không để lộ sự mừng rỡ, chỉ đáp vỏn vẹn:

-Dạ, ngài quả là một người sáng suốt.

Không thể nào tin nổi. Mallos không chỉ cho phép Rellin đem bom vào, hắn còn sẽ kêu gọi toàn thể người Bedoowan tụ tập quanh quả bom đó.

Nhảy lên ngựa, Mallos gầm vang:

-Chuyển minh thạch ngay. Ta sẽ đi thu xếp đấu trường.
Nói xong, hắn thúc ngựa thẳng tiến về lâu đài.

Rellin nhìn ba người thợ mỏ đang giữ quả bom tak. Không để lộ vẻ thỏa mãn nào, ông ta bước tới chiếc xe đẩy. Không một lời nào được thốt ra. Mấy người thợ mỏ biết phải làm gì, họ lẳng lặng cuối xuống, nâng cái xe nặng nề đầy đá lên, rồi bắt đầu bước đi qua chặng đường dài tới lâu đài. Nhiệm vụ quyết tử của họ đang đến gần.

Cậu Press rời cửa sổ, lẩm bẩm:

-Mallos biết.

Mình nói:

-Không thể. Nếu biết, sao hắn cho họ đem bom vào đấu trường?

-Vì nó muốn Milago làm chuyện đó. Nó không cần ai thắng, ai chết. Nó muốn người Milago sử dụng tak. Nếu quả bom đó nổ, nó đã thành công.
Cậu mình có lý. Nếu Mallos muốn châm ngòi một cuộc chiến tranh để ném Denduron vào hỗn loạn, còn cách nào tốt hơn là để Milago “nổ lớn” ngay sân sau của người Bedoowan? Với Mallos, đó là một kết quả hoàn hảo. Cậu Press, Loor, Alder và mình đều biết chính xác điều đó dẫn đến đâu, nhưng có thể làm gì được bây giờ trong khi kẹt cứng trong cái lều mắc dịch này.
Nhưng ngay lúc đó, không nói một lời, Loor chạy tới cửa sổ, phóng lên và với một cú uốn mình điệu nghệ, cô đu người thoát ra ngoài. Chỉ một giây, Loor đã ở trên mái nhà. Hành động đó chớp nhoáng đến nỗi không ai kịp phản ứng, chỉ nhìn nhau, không biết cô ta định làm gì. Có tiếng chạy nhẹ trên mái, rồi Loor dừng ngay phía trên cửa lều. Tiếp sau đó là vài tiếng huỳnh huỵch, vài tiếng hự hự. Loor thò đầu vào cửa, tỉnh bơ nói:

-Đi thôi.

Không ai rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng tất cả chạy ra theo Loor. Bên ngoài, ba người gác bị ngất, dựa lưng vào lều. Loor đã tấn công trước khi ba người kia biết mình bị đánh, và chỉ chưa đầy hai mươi giây cô ta đã giải thoát bọn mình.

Đại tài! Nhưng không còn đủ thời gian để tán dương nhau. Bọn mình phải ra khỏi làng Milago mà không để ai nhìn thấy. Hóa ra việc đó không có gì khó khăn. Kế hoạch của Rellin đang tiến triển, có nghĩa toàn bộ thợ mỏ đang sẵn sàng cho cuộc tiến công. Ngay khi có tiếng nổ, họ sẽ xông vào lâu đài. Do đó họ có nhiều việc quan trọng để lo lắng hơn là việc canh giữ cậu cháu mình.

Bốn cậu cháu chạy cho tới khi cảm thấy đã được an toàn. Cậu Press đưa tay bảo tụi mình dừng lại nghỉ. Nhìn Loor, ông cười nói:

-Cháu làm chúng ta thật bất ngờ. Sao không báo trước khi hành động? Ta, Alder và Bobby có thể tiếp tay với cháu.

Câu trả lời rất đúng kiểu Loor:

-Cháu không cần ai giúp. Vũ khí tốt nhất trong chiến đấu là sự bất ngờ. Lúc đó mấy người gác đang chú tâm vào Mallos và Rellin, họ không quan tâm tới chúng ta. Chờ họ quay lại với nhiệm vụ canh gác là hỏng việc.

-Loor, ta hãnh diện về cháu. Mẹ cháu cũng vậy.

-Mẹ cháu đã dạy cháu nhiều.
Mẹ không bao giờ dạy mình những chuyện này. Bà chỉ dạy mình ngoan ngoãn, đàng hoàng; chẳng bao giờ dạy đoạt vũ khí hay nện nứt sọ ba gã bự gấp đôi mình. Nền giáo dục mình nhận được không có khoản này.

Alder hỏi:

-Còn vụ quả bom? Chúng ta phải làm gì chứ?

Cậu Press quay lại nói:

-Phải, việc đầu tiên là chúng ta phải tới ngay lâu đài. Ở đây lâu không hay đâu.
Tới ngay lâu đài không phải nằm đầu bảng danh sách “Những việc cần làm” của mình. Lâu đài là mục tiêu đánh bom. Trừ khi thật sự có cơ hội ngăn chặn được Rellin, nếu không, mon men tới gần lâu đài, đảm bảo cả đám tiêu tùng ngay khi bom nổ. Nhưng nếu còn chút hy vọng ngăn chặn Rellin, tụi mình vẫn phải đến đó thôi. Bỗng cậu Press bảo:

-Alder, ta muốn cháu trở lại làng.

-Không. Cháu muốn ở lại cùng mọi người.

-Nghe đây. Ta không biết có ngăn nổi vụ này không. Vì vậy, cháu phải về làng, nói với bất cứ ai chịu nghe theo cháu. Báo cho họ biết vụ nổ này lớn hơn tất cả những gì họ có thể tưởng tượng được. Cố gắng đưa họ xuống những hầm mỏ. May ra, có thể họ sẽ được an toàn dưới lòng đất.

-Nhưng cháu…

-Không nhưng gì hết, Alder. Ta biết cháu muốn ở lại với chúng ta. Nhưng nếu chúng ta thất bại, cháu vẫn còn khả năng cứu sống được một số người Milago.
Cậu Press nói đúng. Cho dù Alder chỉ cứu được một người thoát chết khỏi vụ nổ, nhiệm vụ của anh cũng đã thành công. Alder cần phải quay lại.

Alder gật, anh đã hiểu công việc quan trọng của mình. Không có thời gian bịn rịn chia tay. Chỉ mới biết nhau một thời gian ngắn, nhưng mình rất mến anh ta. Tuy hơi lù đù, nhưng mình tin chắc Alder sẽ không ngần ngại hy sinh mạng sống vì bất cứ ai trong nhóm mình. Mình muốn nói, mình cũng sẽ làm giống như anh ấy. Alder mỉm cười nhìn từng người, nói:

-Chúc may mắn, các Lữ khách.

Cậu Press nói:

-Cháu cũng vậy, Alder.

Anh quay mình, chạy ngược về làng. Giờ chỉ còn lại ba người. Một chiến binh, một sếp và…một thằng nhóc đang hãi tới muốn vãi tè luôn. Thử đoán coi, mình là ai trong ba người đó?

-Đi thôi.

Cậu Press ra lệnh, rồi chạy sâu vào rừng. Mục tiêu trước mắt là trở lại lâu đài Bedoowan. Sau đó, chưa biết phải làm gì. Tới nơi, coi như có thể tới nơi được, chắc phải bay vào. Len lỏi qua bụi rậm rất mất thì giờ, làm Loor nóng ruột ra mặt. Nhưng mình nghĩ thà chậm một chút còn hơn liều mạng rồi lại bị bắt. Qua một con đường rộng, rồi vòng về phía biển, sau đó ba cậu cháu bò theo chân dốc cho tới khi nhìn thấy sườn đá nhô cao, ôm gọn lâu đài Bendoowan. Dù không nhìn thấy, nhưng mình biết đó là lâu đài, vì có một hàng dài hiệp sĩ đang tiến về hướng đó. Sau chúng, bốn người thợ mỏ khệ nệ khiêng chiếc xe đầy minh thạch. Họ đã gần tới lâu đài. Chỉ mấy phút nữa, họ sẽ tiến xuống đấu trường.

Ba cậu cháu di chuyển thật nhanh dọc theo dốc đá, tới gần đấu trường. Đám hiệp sĩ luôn cảnh giác, nhưng chúng chỉ hướng tầm kiểm soát vào rừng, không bao giờ ngờ lại có kẻ xâm nhập từ phía biển. Âm thầm lẻn vào từ sau lưng chúng, tụi mình trườn sát mặt đất thêm vào mét nữa, tới vành khán đài. Thành công. Nhưng vấn đề là, bây giờ sẽ phải làm gì?

Bên dưới, một hàng hiệp sĩ đang bước xuống những bậc thang tiến ra sân cỏ. Đi sau chúng là Rellin với ba người thợ mỏ khệ nệ khiêng chiếc xe nặng nề đầy đá. Mình nhìn quanh: hai khán đài đang đầy dần. Một lần nữa người Bedoowan và Nova lại ngồi trên ghế chờ đợi màn trình diễn. Một cảm giác thật kinh khủng, vì mình biết chẳng ai trong số họ biết rằng, sự kiện sắp diễn ra chính là cái chết của họ. Mình nhìn khu dành cho người Milago. Hoàn toàn trống trơn. Những người này biết chuyện gì sẽ xảy ra nên đã không tham dự. Mình nhìn cậu Press và Loor. Cả hai đều im lặng. Như vậy có nghĩa: chẳng ai biết phải làm gì. Mình muốn chạy ngay xuống sân, hét toáng lên bảo mọi người hãy chạy thoát thân. Nhưng Rellin chỉ cần đứng lại, bấm nút quả bom tự tạo của ông ta sẽ là tất cả tan tành. Không thể được. Nhưng nếu bọn mình nghĩ ra kế hoạch nào tốt hơn, thì phải nghĩ thật nhanh, vì Rellin và ba người thợ mỏ đã vào sân cỏ và sắp sửa đặt chiếc xe đẩy chết người xuống chính giữa đấu trường. Loor thì thầm:

-Nếu có cung tên, mình sẽ giết ngay Rellin.
Cậu Press bảo:

-Lúc đó một trong ba người kia sẽ nhấn nút.

Ngay khi đó, mình nghe ba hồi chuông chùm. Tín hiệu nữ hoàng Kagan tới? Đúng vậy, nhìn vào ngăn của hoàng gia, mình thấy mấy gã hiệp sĩ tiến ra, theo sau là bà hoàng béo ị. Đúng cung cách của Kagan, mụ ta đang nhóp nhép nhai một cái gì đó giống như thịt bò nướng. Quả là một “tác phẩm” đồ sộ. Cậu Press bảo:

-Mallos vắng mặt. Chắc nó đang phóng ngựa chạy khỏi đây càng xa càng tốt.
Đúng vậy. không thấy Mallos đâu. Điều đó càng thêm chứng tỏ là tất cả những gì đang xảy ra đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Mình bỗng nghĩ ra một điều và buộc nói:

-Cháu…có ý kiến.

Tuy buộc miệng vậy, nhưng đầu óc mình vẫn còn đang tính toán về khả năng thực thi. Cậu Press và Loor nhìn mình chờ đợi, còn mình thì không thể trả lời ngay vì đương suy tính. Rồi cậu lên tiếng:

-Lẹ lên Bobby. Không có nhiều thời gian đâu.

Mình hỏi, giọng căng thẳng:

-Dạ đây, dạ đây. Cháu nghĩ ra một cách, nhưng nếu thất bại, tất cả chúng ta đều chết.
Chính xác. Nhìn xuống đấu trường, mình nhận ra là đang tình nguyện làm một việc rồ dại có thể đưa mình đến chỗ chết. nhưng nếu không làm thì…tất cả chắc chắn phải chết. “Có thể” vẫn hơn là “chắc chắn”.

-Cháu nghĩ, có cách ngăn chặn được vụ này.

Mình nói với tất cả sự tin tưởng – dù mình không tin lắm đâu. Mình chưa kịp nói gì thêm, thì hai hồi chuông vang lên, tất cả đám đông đều im lặng. Rellin và mấy người thợ mỏ đứng kế bên xe lễ vật quý phái của họ. Nữ hoàng Kagan buông miếng thịt nướng, nghiêng mình qua rào

cản nhìn xuống, la lớn với giọng tham lam thèm khát:

-Nói đi, nhà người dâng lên ta thứ gì đây.

Nếu phải làm một điều gì, thì đây chính là thời điểm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.