Sau mấy tháng Lăng Nhược Tịch càng lúc càng mê
ngủ, trừ bỏ mỗi ngày cô ngẫu nhiên làm vài mẫu trang phục ra thì chỉ có
ăn ăn và ngủ ngủ, thỉnh thoảng chị cả, em trai với ba mẹ đến thăm thì cô mới có thể đi lại trong nhà.
Dù như vậy, trừ bụng to ra thì những chỗ khác không có chút thịt nào, lại còn có dấu hiệu thiếu
máu nữa, mỗi sáng thức dậy cô đều cảm thấy choáng váng, hại Cung Thụy
Thần gấp đến không chịu được, mẹ chồng và mẹ đẻ cũng nghĩ hết cách để
bồi bổ cho cô, cũng không có hiệu quả gì, cũng may hai củ cải nhỏ cũng
gần đủ tháng, bác sĩ cũng liên tục đảm bảo thân thể cô khỏe mạnh không
có vấn đề gì, chỉ vì mang thai đôi cho nên có chút yếu hơn mà thôi.
Dự tính ngày sinh đến gần, thần kinh Lăng Nhược Tịch bắt đầu không tự chủ
căng thẳng lên, đều nói, sinh đứa nhỏ giống như chết một lần mà cô lại
sinh những hai bé, nhìn cái bụng cực lớn của mình, Lăng Nhược Tịch có
chút lo lắng mình có thể sinh bọn nhỏ một cách an toàn hay không.
Cô không việc gì liền bắt đầu suy nghĩ lung tung, vẻ mặt càng ngày càng
đen, Cung Thụy Thần phát giác cô có gì đó không đúng, nhẹ giọng dỗ dành, cuối cùng cô cũng chịu đem lo lắng trong lòng nói ra.
“Thụy Thần, em xin anh một chuyện, nếu như, em chỉ nói là nếu như, trong lúc
sinh hai đứa nhỏ có chuyện ngoài ý muốn anh nhất định phải bảo vệ con
mình, biết chưa, việc quan trọng nhất đời em, được một lần nữa yêu anh
là em mãn nguyện rồi, cho dù có chết em cũng không còn gì nuối tiếc.” Cô nắm chặt góc áo của anh, ngẩng đầu thành khẩn nhìn anh.
“Nói bậy bạ gì đó, không được nói bậy, em và các con đều không có việc gì.”
Cung Thụy Thần bị giả dụ của cô làm cho sợ hết cả hồn, không nghe được ý trong lời nói của cô, cũng không nghĩ đến cái cô gọi là ‘được một lần’
là có ý gì.
“Em biết, em chỉ nói là nếu như.” Cô không
thuận theo cũng không từ bỏ nếu như không được anh đảm bảo. “Không có
nếu như, ngay cả nếu như cũng không được, em với các con đều phải bình
bình an an theo anh đến già, anh chờ em lâu như vậy, khó khăn mới chờ
đợi, không cho phép em dễ dàng rời xa anh, ngay cả nói cũng không được.” Cung Thụy Thần nhẹ nhàng ôm cô kéo vào lòng, bá đạo tuyên bố.
“Anh đã đợi em rất lâu?” Lăng Nhược Tịch bắt được lời sơ hở trong lời nói
của anh, cô cũng đã từng tự yy bản thân nghĩ qua linh tinh này nọ rất
nhiều chuyện, rằng Cung Thụy Thần đã ở năm tháng nào đó một lần gặp gỡ
liền yêu cô, cũng từng bóng gió hỏi anh vài lần, đều bị anh thoải mái
chối bỏ, cho nên đối với chuyện này cô không ôm hi vọng. Bây giờ nghe
anh nói vậy, giống như trong đó có ẩn tình nào đó.
“Đúng
vậy, anh chờ em đã rất lâu.” Chuyện cho đến tận bây giờ, Cung Thụy Thần
cũng không muốn giấu, cho dù nói ra cũng có chút dọa người, có thể nói
ra tình cảm chân thành cho vợ mình nghe, nghĩ lại cũng không có gì xấu,
nói ra có khi còn có thể làm cho cô cảm động. Vì thế liền giúp cô ngồi
xuống giường, chậm rãi nói “Nhớ năm đó anh vừa tám tuổi, theo ba mẹ đến
nhà một bác nào đó tham dự tiệc, những người lớn vội vàng nói chuyện làm ăn, anh cảm thấy thật nhàm chán liền tự mình đi dạo xung quanh, đến nhà sau đột nhiên nghe thấy có người khóc, tò mò đến xem thử. Không nghĩ sẽ nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng ngồi khóc ở bờ hồ, vừa khóc vừa gọi
mẹ.”
Cung Thụy Thần vừa nói vừa nhìn biểu tình trên mặt
cô, nói đến đây anh cố ý dừng lại, Lăng Nhược Tịch quả nhiên rất sửng
sốt, giống như nhớ lại được điều gì, có chút không tin ngẩng đầu nhìn
anh.
Cung Thụy Thần nhìn cô gật đầu, sau dó thật ai oán
nói: “Đúng vậy, anh chính là đứa bé trai có lòng tốt vốn định đến an ủi
bé ấy, ai ngờ được cô bé dã man kia căn bản không cảm kích mà còn mắng
anh cười giống như đứa ngốc, đem anh đè trên đất đánh một trận, lại còn
quá đáng hơn đó là ném anh xuống hồ nước.” Nói đến đây, anh còn rất oán
hận nhìn người nào đó từng ra tay ác độc với anh.
Lăng
Nhược Tịch không nhịn được cười một tiếng, giống như lại nhớ ra buổi tối của rất nhiều năm trước, có chút không biết nên khóc hay nên cười chỉ
vào anh nói “Anh, anh chính là cậu bé vô dụng năm ấy. Cũng đã tám tuổi
rồi mà đứa bé năm tuổi như em còn đánh không lại?” Nếu anh không nói ra, cô cũng đã quên cậu bé yếu đuối năm nào bị mình đánh một trận. Lại càng không nghĩ đem cậu ta với Cung Thụy Thần nhập chung thanh một, dù sao
cảm giác họ mang đến cho cô khác xa nhiều quá.
“Em còn
dám nói.” Cung Thụy Thần thở phì phì trên mũi cô cắn một cái: “Anh là
người phong độ thân sĩ, cha từ nhỏ đã dạy anh không được đánh con gái,
bằng không em cho là em đánh lại anh sao.” Tuy sự thật là từ nhỏ anh yếu ớt nhiều bệnh, đúng thật không đánh lại cô, nhưng đây là vấn đề mặt mũi của Cung nhị thiếu nên tuyệt đối không thừa nhận.
“Xì,
em không tin đâu, cũng không biết là ai bị em đánh khóc hu hu a...” Lăng Nhược Tịch nhớ lại ngày hôm đó, làm cho cô có cảm giác thành tựu đi,
không khỏi dương dương tự đắc.
“Em…” Thấy bộ dạng đắc ý
của cô, Cung Thụy Thần hận ngứa cả răng, nhưng ngại bây giờ cô ‘Thân
mang trọng trách’ anh không dám động vào, chỉ có thể hạ giọng uy hiếp:
“Em còn dám cười, để xem thử sau này anh dạy dỗ em thế nào.”
Lăng Nhược Tịch cũng không thèm sợ anh, làm cái mặt quỷ tặng anh, thúc giục anh nói tiếp: “Nói mau, sau đó thì sao?”
Cung Thụy Thần liếc mắt nhìn cô nói: “Sau đó anh liền thề sẽ báo thù, đòi ba đưa anh đi học võ, hơn nữa từ đó về sau cũng không thèm cười, mỗi lần
muốn cười là nhớ đến cô bé kia mắng anh cười như đứa ngốc. "
Không ngờ nhờ vậy mà cơ thể mạnh khỏe hơn, cũng dần dần thành thói quen, làm anh ngày càng thêm lạnh lùng.
Nghe anh nói đến đây Lăng Nhược Tịch có cảm giác áy náy, ngẩng đầu hôn lên
môi anh, dịu dàng nói “Xin lỗi, em không biết em khi đó hành động vô
tâm, hại anh chịu nhiều khổ cực như vậy, ngày đó em vừa biết được em
không phải con ruột của mẹ, tâm tình rất tệ, cho nên…”
“Ngốc, đừng nói nữa, anh đã biết hết” Cung Thụy Thần lấy tay chặn môi cô,
không cho cô nói thêm cái gì, họ trong lúc đó đã sớm tuy hai mà một,
chuyện này bất kể ai đúng ai sai, chỉ có thể là duyên phận mà thôi:
“Không sao cả, tất cả đã qua. Đã nói bắt em phải bồi thường cho anh,
thấy không, em không phải mang cả bản thân bồi thường cho anh rồi đó
chi.”
Cô nghe anh nói liền cười, cắn nhẹ ngón tay anh một cái: “Hoa hòe, ai bồi thường cho anh?”
“Hử? Không có hả?” Cung Thụy Thần nghe vậy nhíu mắt, nói tiếp: “Em làm mẹ của con anh, nên đương nhiên em là của anh.”
“Mau nói tiếp đi.” Không muốn dây dưa vấn đề này với anh, Lăng Nhược Tịch có chút thẹn thùng giục anh nói tiếp.
Cung Thụy Thần cười cười nhìn cô, giúp cô đệm một cái gối mềm sau lưng, để
cho cô thoải mái, sau đó nâng chân cô lên, vừa xoa bóp cho cô vừa nói:
“Ước muốn ban đầu của anh khi đi học võ là để sau khi thành tài tìm cô
bé kia đánh một trận, nhưng dần lớn lên tâm tình trả thù kia đã không
còn một mẫu, có điều cô bé kia lại như nẩy mầm mọc rể trong lòng anh,
muốn tìm cô ấy, nhìn thử bây giờ cô ấy có bộ dạng như thế nào. Nhưng lại có chút ngại ngùng, cho nên đành chịu đựng chứ không đi. Sau đó anh du
học nước ngoài, một lần trở về ngẫu nhiên nghe được có người gọi ‘Lăng
Nhược Tịch’. ”
“Lúc trước anh từng gặp em? Ở đâu?” Nghe anh nói tên mình, cô đột nhiên ngắt lời.
“Ừ.” Cung Thụy Thần gật đầu đáp, “Ở một nhà hàng cay Tứ Xuyên, em và vài bạn học xếp hàng chờ.”
“Hì hì, anh nhớ rõ như vậy, chứng tỏ anh đối với em là vừa gặp đã yêu.” Cô chậc lưỡi dựa vào anh ép hỏi.
Anh bị cô nói cho đỏ cả mặt, đậm giọng nói: “Muốn nghe nữa không, đừng có ngắt lời.”
Chọc anh giận rồi, cô liền ngoan ngoãn, anh thấy vậy mới tiếp tục kể: “Anh
đột nhiên nhớ đến cô bé vừa khóc vừa nói linh tinh này nọ "mẹ không cần
Nhược Tịch’, vì thế anh cũng rất muốn biết cô ấy hiện tại sống như thế
nào. Bởi vì còn chút mơ hồ nhớ năm đó nơi tổ chức tiệc, cho nên cũng dễ
dàng tra ra nhà người ta họ Lăng, cũng có cô con gái tên Nhược Tịch,
thuận lợi tra ra thôi”
Nói đến đây anh có chút đau lòng
nhìn Nhược Tịch, thấy cô thần sắc không thay đổi mới nhẹ thở phào. Con
gái riêng trong thế giới của bọn họ nhìn hoài cũng quen rồi, nhưng rốt
cuộc cũng không có gì tốt, anh sợ trong lòng cô còn có chút gai.
“Sau đó anh không thể ngừng yêu em, cũng không từ thủ đoạn cưới em về nhà.
Có phải hay không?” chuyện kế tiếp mười phần cô cũng hiểu tám chín, cô
mà không biết nữa thì cô tự mang não đi chưng đi.
“Đúng,
đúng, đúng, vợ yêu em nói cái gì thì là cái đó. Ngoan mau nằm xuống,
không còn sớm nứa, nhanh ngủ đi.” Cung Thụy Thần không muốn cùng cô
tranh cãi này nọ anh khi nào yêu cô, đó không phải là vấn đề quan trọng
nữa, chỉ cần cô vui là được. Nói thật thì có lẽ như cô nói, anh mới gặp
đã yêu cô, sau đó lại không ngừng yêu cô, bằng không sẽ không bởi vì
biết thân thế của cô mà sinh lòng thương tiếc, lại biết ba cô muốn bắt
cô làm quân cờ, tiến hành hôn nhân kinh tế, cũng không dị nghị chuyện
cô đào hôn, lại mạnh mẽ ép cưới bắt cô về. Có điều hiện tại nói ra, đã
không còn ý nghĩa, dù sao nói thế nào thì bắt đầu hay hiện tại anh đều
đã nhận định một mình cô, muốn cùng cô cả đời, sống chết bên nhau...
“Không được, chưa thể ngủ được.” Lăng Nhược Tịch, đột nhiên cau mày, vùng vằn ngồi dậy.
“Lại sao nữa vậy vợ yêu, em còn muốn cái gì, anh đã nói hết rồi.” Cung Thụy Thần hết cách cũng ngồi dậy cùng cô.