Có điều khi nhìn thấy sắc mặt âm u của anh, Lăng Nhược Tịch chỉ dám giận chứ không dám nói, khẽ nuốt nước bọt một cái, nhỏ giọng: “Hôm qua, chị
hai có gọi em ra ngoài gặp, sau đó chị hai hỏi anh đối xử với em thế
nào, em nói anh lạnh lùng không quan tâm đến em.”
Nói xong, cô cẩn thận nhìn sắc mặt của Cung Thụy Thần. Anh nghe cô nói vậy, nhếch môi đầy giễu cợt: Người nào trong đêm tân hôn nhất quyết không cho anh lên giường, mắng anh là
đồ lưu manh, độc ác, cưỡng hϊế͙p͙, vô sỉ, còn muốn dùng kéo cắt đường
con cháu của anh, giờ còn mặt mũi tố cáo mình lạnh lùng, không quan tâm. Có điều anh là đàn ông, bây giờ so đo với cô cũng không có ích gì, cho nên chỉ hừ lạnh một tiếng: “Tiếp đi.”
Lăng Nhược Tịch thấy anh không ý tức giận, lúc này mới ngượng ngùng nói
tiếp: “Sau đó chị hai lại hỏi em, một tuần chúng ta làm chuyện đó mấy
lần?”
Đáy mắt Cung Thụy Thần lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bà chị vợ đáng chết kia, thế mà lại còn quan tâm đến chuyện giường chiếu vợ chồng họ, coi bộ cũng quá rảnh rỗi rồi: “Vậy em trả lời thế nào?” Anh nhìn
thấy cô gái nhỏ mỗi lần nói câu nào cũng đều nhìn sắc mặt của mình, nên
anh chủ động hỏi cô.
“Em nói mỗi tuần một lần, chị hai lập tức
hỏi em có phải anh ‘không được’ hay không?” Lăng Nhược Tịch càng nói
càng chột dạ, nếu không phải anh vừa mới ăn sạch cô, lại còn nằm cùng
một chỗ với cô, cô hận không thể nhấc chân mà chạy trốn.
“Anh
không được?” Cung Thụy Thần vừa nghe xong lập tức xù lông, ánh mắt đầy
nguy hiểm, bà chị vợ này dám nói anh không được, đêm nay anh sẽ làm chết em gái cô ta, để cho cô ta biết anh có được hay không!
“Không
phải, không phải, anh được, anh rất được mà, em nói với chị hai là tại
vì em rất đau, cho nên em mới không muốn cho anh chạm vào, sau đó chị
hai cho em một đống lớn đĩa phim nói em về nhà nghiên cứu.” Lăng Nhược
Tịch sợ chọc anh tức giận, nhanh chóng trấn an anh, sợ hãi nhìn anh.
“Vậy em đã nghiên cứu được gì rồi?” Vẻ mặt Cung Thụy Thần lúc xanh lúc trắng, cuối cùng vẫn đè nén cơn giận gằn từng chữ hỏi cô.
Lăng Nhược Tịch nhìn thấy sắc mặt của anh có chút dọa người, cắn răng chọn
một câu trả lời làm thỏa mãn tính ham hư vinh của đàn ông nhất: “Anh,
cái đó của anh… Quá lớn.” Nói xong, cô mắc cỡ đỏ cả mặt, như một con đà
điểu vùi đầu bịt tai không dám nhìn anh.
Cung Thụy Thần sửng sốt
hồi lâu mới có phản ứng lại, cô ấy nói cái đó của anh quá lớn, đây chính là đáp án làm cho tâm tình u ám của anh đột nhiên sáng sủa hơn, anh nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, dịu dàng hôn lên khuôn mặt đuôi mày của cô.
Sau đó, anh cúi xuống ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô, dùng lưỡi ɭϊếʍ
láp, dùng răng gặm cắn trêu chọc vành tai mỏng manh đó: “Rất lớn sao?
Hửm?” Anh vừa nói vừa đưa tay nắm lấy một bên đẫy đà của cô, tùy ý đùa
bỡn.
Lăng Nhược Tịch vốn đã xấu hổ không chịu được mà anh còn
đùa, cô thẹn quá hóa giận, bắt lấy cái tay đang làm loạn trêи ngực mình, đưa lên miệng cắn một cái.
“Ui….” Cung Thụy Thần không kịp phòng bị, bị cô cắn một cái rõ đau, đau đến mức anh hít hà một hơi, lại sợ
nếu cương quyết rút tay ra sẽ làm cô bị thương, chỉ đành cố gắng nhịn
đau để cô cắn cho đã.
Mãi đến khi trong miệng cô có vị máu tươi,
Lăng Nhược Tịch mới bừng tỉnh, nhanh chóng nhả miệng ra, áy náy nhìn
Cung Thụy Thần, xấu hổ nói: “Xin lỗi, em….”
“Em không cần phải xin lỗi.” Dĩ nhiên là Cung Thụy Thần không có tức giận, chỉ mỉm cười cắt ngang lời cô nói.
Lăng Nhược Tịch bị nụ cười hiếm có này của anh làm cho thất điên bát đảo,
sau hồi lâu, cuối cùng cô cũng biết vì sao anh nói cô không cần xin lỗi, bởi vì cô có lỗi với anh, anh sẽ đòi lại từ trêи cơ thể cô gấp mười
lần.