Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 113: Ngoại truyện 5




Thời gian Hà Quyên mang thai là thời gian hạnh phúc nhất, trừ một người đàn ông nào đó thường xuyên chuyện bé xé ra to, còn những thứ khác đều rất thỏa mãn. Nhất là nhìn thấy bụng mình càng lúc càng phồng lên, để tay lên phía trên, còn có thể cảm nhận được đứa bé đang cử động, loại cảm giác thỏa mãn đó từ trước đến nay cũng chưa từng có.

"Ông xã, ông xã, anh mau sờ một chút xem, nó đang chuyển động." Hà Quyên hưng phấn kêu Chu Duệ Trạch, lôi kéo tay của anh, để anh sờ bụng của mình, "Anh sờ xem bảo bối của chúng ta đang chuyển động."

Bảo bối?

Chân mày Chu Duệ Trạch cau lại, trong lòng có chút không thoải mái, chỉ là, tay đã bị Hà Quyên lôi kéo mò trên bụng của cô. Quả nhiên cảm thấy dưới bàn tay hơi chuyển động, nhìn nụ cười hạnh phúc của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch tạm thời ép không thoải mái trong lòng xuống.

"Ông xã, anh nói xem nó là con trai hay con gái đây?" Hà Quyên tương đối có cảm giác làm mẹ, bắt đầu dự tính chuyện sau này của đứa bé, "Em vẫn muốn là bé trai thì tốt hơn, trước tiên sinh con trai, sau đó lại sinh con gái, đến lúc đó anh trai sẽ bảo vệ em gái không để người khác khi dễ."

Còn muốn sinh hai đứa sao?

Chu Duệ Trạch không tự chủ nhướng mày, một đứa anh còn không muốn, lại còn muốn đứa thứ hai sao?

"Con trai hay con gái cũng không quan trọng." Chu Duệ Trạch nói, chỉ một là đủ, những cái khác anh không muốn.

"Em biết rõ chồng của em không phải người trọng nam khinh nữ." Hà Quyên vui vẻ tựa vào ngực Chu Duệ Trạch, quả nhiên, cô sinh nam hay nữ cũng không có áp lực.

Dĩ nhiên, Hà Quyên vĩnh viễn cũng sẽ không biết, người chống tốt trong lòng cô cũng không phải là một người tốt nha.

Cũng may, đứa bé còn chưa ra đời, Chu Duệ Trạch không cần trực tiếp đối mặt với tiểu sinh mệnh đó, chỉ cần chăm sóc kỹ Hà Quyên là được. Bọn họ đã sớm dọn đến ở trong biệt thự, mời bảo mẫu cũng là người đang chăm sóc cho hoạt động thường ngày của Hà Quyên.

Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, Chu Duệ Trạch cũng sẽ đỡ Hà Quyên ra ngoài đi dạo một chút, không phải không khí trong trung tâm thành phố nên trong lành hơn nhiều, không phải nói vận động nhiều một chút sẽ rất dễ sinh hay sao?

Chu Duệ Trạch nghiêm khắc làm theo lời dặn của bác sĩ.

Bởi vì Hà Quyên được chăm sóc thật tốt, nên ngày sinh dự tính không sớm cũng không trễ, đợi đến khi được đẩy vào phòng sinh, Nhiếp Nghiêu cũng thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai của Chu Duệ Trạch: "Được rồi, cậu yên tâm đi, đợi lát nữa chị dâu và đứa bé sẽ ra ngay thôi."

Sau khi vỗ bả vai anh mới phát hiện, Chu Duệ Trạch động cũng không động một cái, thân thể cứng ngắc nhìn chằm chằm cửa phòng sinh, ánh mắt đờ đẫn.

"Cậu làm sao vậy?" Nhiếp Nghiêu sợ hết hồn, người sinh con là Hà Quyên, thế nào Chu Duệ Trạch lại như vậy?

"Mới vừa rồi Quyên Tử đau đến nổi toàn thân là mồ hôi, thân thể cũng phát run." Bây giờ Chu Duệ Trạch vẫn còn nhớ cảm giác anh ôm Hà Quyên đang run lẩy bẩy trong ngực mình.

"Thì phải đau chứ." Nhiếp Nghiêu khẳng định nói, "Sinh con đều đau như vậy, sinh ra là không sao nữa."

"Đã sớm nói không cần đứa bé. . . . . ." Chu Duệ Trạch thật hối hận, khổ sở nắm tóc của mình, "Tôi không nên mềm lòng, nếu không cần đứa bé thì tốt rồi."

Nhiếp Nghiêu kinh ngạc há to miệng, nhìn chằm chằm bộ dáng Chu Duệ Trạch khổ sở như đưa đám, muốn an ủi, lại phát hiện không biết an ủi làm sao cho phải.

"Không được, tôi muốn đi vào xem." Chu Duệ Trạch chợt nói, quyết định này của anh đã dọa Nhiếp Nghiêu sợ, đi lên ngăn lại, "Tôi nói này. Đó là phòng sinh đó!"

"Tôi sẽ vượt qua cùng cô ấy." Chu Duệ Trạch nhướng mày, đừng nói bây giờ người chồng có thể đi vào, cho dù không thể, anh cũng có thể đi vào.

"Cùng với cô ấy thì thế nào, khi cậu tiến vào, nếu chị dâu phân tâm thì làm sao? Nhìn thấy cậu, phân tâm, sẽ không tốt đối với chị dâu." Nhiếp Nghiêu rất nhanh tìm được lý do, khuyên Chu Duệ Trạch.

Mục đích thực sự của anh là ngăn cản Chu Duệ Trạch đi vào, anh thật không biết sau khi Chu Duệ Trạch đi vào, có thể đột nhiên gây ra chuyện khác thường gì đó hay không.

Mới vừa rồi lúc Hà Quyên đau đến ra mồ hôi lạnh, Chu Duệ Trạch đã khổ sở như vậy rồi, nếu như thấy lúc Hà Quyên sinh. . . . . . Nói thật, Nhiếp Nghiêu không có chút nào hoài nghi, Chu Duệ Trạch sẽ đập phòng sinh.

Cũng may trong quá trình Hà Quyên sinh rất thuận lợi, thời gian cũng không phải rất dài, tất cả đều thuận lợi.

Đợi đến khi Hà Quyên sinh xong, Chu Duệ Trạch lập tức nhào tới, thận trọng ôm Hà Quyên nằm trên giường, cầm lấy tay cô, nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Trong mắt đều là sắc mặt tái nhợt của Hà Quyên, lần này đã làm Chu Duệ Trạch đau lòng, hận chết chính mình, như thế nào mà lúc trước lại đồng ý để Hà Quyên mang thai chứ?

Hà Quyên nằm bệnh viện ba ngày sau đó xuất viện về nhà, ở cữ.

Sau đó, bảo mẫu được Chu Duệ Trạch mời tới liền nguyên vẹn phát huy tác dụng, ban ngày buổi tối đều có bảo mẫu chăm sóc đứa bé, trên căn bản Hà Quyên cũng không cần động tay vào.

Dĩ nhiên, dựa theo ý tưởng của Chu Duệ Trạch, hoàn toàn cũng không muốn cho bà xã của mình tiếp xúc thân mật với người khác như vậy.

"Ông xã, anh xem khẩu vị của con chúng ta càng ngày càng tốt rồi." Hà Quyên ôm đứa bé cho bú sữa, nhìn bé nhỏ nhắn bú sữa vui vẻ như vậy, Hà Quyên cực kỳ cao hứng.

Khẩu vị tốt, thân thể mới khỏe chứ sao.

"Ừ." Chu Duệ Trạch hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, tương đối bất mãn với người đang nằm trong ngực bà xã của anh, đó là vị trí của anh! Bà xã của anh!

Cái tên kia là sao chứ?

Anh nhìn Hà Quyên lòng tràn đầy dáng vẻ vui mừng, anh vẫn không thể động vào cái tên kia.

Nhiều năm nay, đây là lúc Chu Duệ Trạch buồn bực nhất.

Bà xã của anh bị người khác chiếm đoạt, anh vẫn không thể nói gì!

"Ông xã, anh xem con của chúng ta rất đáng yêu nha." Sau khi Hà Quyên cho tiểu tử ăn no, kéo kéo, cười tự hào.

"Đáng yêu, thật đáng yêu." Chu Duệ Trạch lập tức cũng nở nụ cười với Hà Quyên, nếu như anh muốn làm bộ cái gì, trên căn bản là không có ai có thể vạch trần.

Hà Quyên một chút cũng không cảm thấy ông xã của mình có "Địch ý" với con trai mình.

"Anh nói xem, con của chúng ta sau này sẽ như thế nào đây?" Bộ dáng Hà Quyên giống như gia trưởng, bắt đầu ảo tưởng tương lai của đứa bé.

Ý tưởng của Chu Duệ Trạch lóe lên trong đầu, có bộ mặt bình tỉnh cùng nhau tưởng tượng tương lai của đứa bé với Hà Quyên: "Đứa bé của chúng ta đương nhiên phải được bồi dưỡng tốt, nhưng mà, lại không thể bóp chết tuổi thơ của con chúng ta, em nói đúng không?"

"Ừ, quả thật." Hà Quyên gật đầu, cô cũng rất đồng ý với lời nói của Chu Duệ Trạch, nhất là phương thức học tập bây giờ, trừ đi học ở ngoài, còn có các loại lớp năng khiếu, khiến học sinh rất vất vả.

"Anh cảm thấy vẫn là đưa đứa bé ra nước ngoài thì tốt hơn." Chu Duệ Trạch bắt đầu từng bước từng bước hướng dẫn Hà Quyên.

"Đưa đến nước ngoài sao?" Hà Quyên sững sờ, "Anh nói là lúc nó lên đại học sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Chu Duệ Trạch lập tức gạt bỏ, đợi đến khi tên tiểu tử này lên đại học, anh cũng không có tính nhẫn nại đó, "Đương nhiên là lúc lên tiểu học sẽ đi."

"Tiểu học? Còn quá sớm, đứa bé nhỏ như vậy, tại sao có thể đến nới xa như vậy?" Hà Quyên không đồng ý.

Chu Duệ Trạch dám nói ra, dĩ nhiên là đã có kế hoạch, biết rõ làm thế nào để thuyết phục bà xã của anh.

"Bà xã, em nghĩ xem, tư duy của đứa bé không giống như vậy. Chúng ta dạy đứa bé ở đây, thì các loại phương pháp kia sẽ bóp chết trí tưởng tượng của con chúng ta."

"Ở nước ngoài thì không giống như vậy, đó là bồi dưỡng cá tính của đứa bé, tư duy của nó tuyệt đối sẽ không bị gạt bỏ, trở thành người tài giỏi. Em cũng không muốn con chúng ta trở nên không giống bản thân nó chứ?"

Thái độ của Chu Duệ Trạch vô cùng chân thành, hoàn toàn đều là hình tượng của người ba mà suy tính cho con của bọn họ.

"Nhưng. . . . . ." Hà Quyên hơi dao động, không thể không nói Chu Duệ Trạch nói rất đúng, "Cũng không biết con của chúng ta yêu thích cái gì. . . . . ."

"Cái này không sao, chỉ cần đứa bé ở đó lâu chắc chắn sẽ có hứng thú yêu thích ." Chu Duệ Trạch nói chắc như đinh đóng cột.

Lúc ấy Hà Quyên không để ý đến thâm ý của Chu Duệ Trạch, cô cho đây là bản năng phản ứng của cha mẹ đối với con của mình, làm sao sẽ nghĩ đến, đây là do người nào đó đang mưu tính sâu xa.

Khi ở cữ, người vốn dễ dàng mệt mỏi, cho nên, trừ lúc cho bú sữa, đứa bé đều do bảo mẫu chăm sóc.

Bảo mẫu không phải là chỉ chăm sóc trong tháng sao?

Nhưng mà, bảo mẫu nhà Chu Duệ Trạch hình như thời gian ở lại tương đối dài, mãi cho đến khi đứa bé năm, sáu tháng vẫn không thay đổi người.

Chu Duệ Trạch vẫn truyền bá ý niệm cho Hà Quyên, bảo mẫu là người chuyên nghiệp, vì đứa bé khỏe mạnh, vì để cho đứa bé lớn lên sẽ tốt hơn, tóm lại, chính là làm tất cả vì đứa bé.

Hà Quyên cũng liền bị Chu Duệ Trạch hoàn toàn dẫn dụ, dĩ nhiên quan tâm đối với đứa bé vẫn không ít, chỉ là không cần tự làm mọi chuyện.

Hành động của Chu Duệ Trạch Hà Quyên không có nhìn ra, đợi đến sau khi Hà Quyên sinh xong, đi làm, Nhiếp Nghiêu từ trong lời nói của bọn họ mới hiểu được mục đích thật sự của Chu Duệ Trạch, cảm giác duy nhất là tốt. . . . . . Quả nhiên, Chu Duệ Trạch cũng không có lúc bình thường.

Dù sao cũng là con của Chu Duệ Trạch, làm sao anh lại không có loại cảm giác cha con trời sinh chứ?

"Nếu là con gái thì chưa tính, còn đây là con trai!" Chu Duệ Trạch trầm mặt hừ lạnh một tiếng, hỏi, "Cậu sẽ tặng bà xã của cậu cho người đàn ông khác sao?"

Nhiếp Nghiêu có một loại kích động muốn té xỉu, người đàn ông khác kia hình như là con trai của cậu ta mà?

Loại dấm này cũng ăn sao?

Nhiếp Nghiêu không thể không bội phục tính độc chiếm của Chu Duệ Trạch, đây cũng không phải mạnh bình thường.

Đợi đến khi đứa bé lớn lên một chút, Hà Quyên phát hiện, yêu thích của con bọn họ thật sự tương đối rộng lớn, hơn nữa còn có rất nhiều tư duy kỳ diệu.

Đứa bé mới hơn hai tuổi, sẽ cầm bút vẽ, lúc ba tuổi mà có thể bò lên Piano đàn ra một bài hát ngắn đơn giản rồi.

Trong đầu càng thêm có rất nhiều vấn đề, đối với thứ gì cũng tò mò, còn thích đồ nghiên cứu.

Hà Quyên thấy vậy, đứa bé của bọn họ thật đúng là có thiên phú, đứa bé thông minh lanh lợi như vậy nếu như sau này chỉ biết là làm bài tập dự thi, chẳng phải là lãng phí rồi sao?

Cô đương nhiên không muốn xa đứa bé, nhưng vì đứa bé có thể sống hạnh phúc hơn, cô cũng không muốn con của mình bị tính tò mò bẩm sinh làm hại.

Kể từ đó Hà Quyên càng ngày càng cảm thấy không thể làm trễ nãi đứa bé của bọn họ.

Cuối cùng đồng ý với đề nghị của Chu Duệ Trạch, vẫn là ra nước ngoài cho đứa bé tiếp thụ giáo dục tốt.

Hà Quyên nhắc tới, Chu Duệ Trạch lập tức làm thủ tục để cho con bọn họ trực tiếp ra khỏi nước học tập, đương nhiên bảo mẫu, hộ vệ được bảo đảm an bài cực kỳ thỏa đáng.

Chỉ sợ Hà Quyên không yên lòng, Chu Duệ Trạch còn để Hà Quyên cùng đi, nhìn hoàn cảnh ở đây, người được trang bị. Còn có trường học, cùng với vấn đề đưa đón, vấn đề sinh hoạt an toàn, tất cả đều cho Hà Quyên nhìn.

Lại sinh sống với đứa bé hơn nửa tháng, để cho con của bọn họ thích ứng hoàn cảnh một chút, lúc này Hà Quyên mới lưu luyến không rời trở về nước.

Dĩ nhiên, Hà Quyên bất cứ lúc nào cũng có thể bay qua thăm đứa bé, nhưng mà bởi vì công ty thường có chuyện "Gấp" , cho nên, cơ hội rất ít.

Cũng may điện thoại có thể tùy thời gọi đi, chỉ cần không làm trễ nãi việc học tập, trên căn bản mỗi ngày đều sẽ có điện thoại, chỉ có chủ nhật lúc nghỉ ngơi, mẹ con mới có thể trò chuyện video.

Đợi đến khi đứa bé nghỉ đông và nghỉ hè, dĩ nhiên phải đón trở về.

Chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào, đứa bé càng ngày càng không muốn trở lại, từ khi Chu Duệ Trạch hỏi thăm được khi trò chuyện, đứa bé cảm thấy hứng thú đối với thể thao, anh liền thu xếp để đứa bé đi chơi.

Hà Quyên cảm thán một hồi, nhưng nghĩ đến không thể bởi vì sự ích kỷ của cô mà phải bóp chết đi sở thích của đứa bé, dĩ nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, cũng liền chiều theo đứa bé.

Ai mà biết phản ứng như vậy của cô, lại khiến Chu Duệ Trạch vui vẻ không dứt.

Anh biết, không có bé trai nào mà không có nhiệt huyết, những vận động viên thể thao kia, anh cũng không tin tên tiểu tử thúi kia không thích, cứ như vậy, nghỉ đông và nghỉ hè cũng sẽ không giành bà xã với anh.

Đợi đến khi con của bọn họ lớn lên, trở thành một vị đa tài đa nghệ lại cực kỳ độc lập ưu tú, Hà Quyên cực kỳ vui mừng.

"Khi nào con thì trở về?" Chu Duệ Trạch thừa dịp Hà Quyên đến phòng bếp nấu ăn, hỏi người thanh niên chướng mắt trước mặt này.

Người thanh niên chướng mắt cười một tiếng, ngay cả nụ cười cũng giống như Chu Duệ Trạch, lạnh lùng lại chứa tính toán: "Ba, việc học của con đã hoàn thành trước, cho nên, con có thể ở lại ‘bồi mẹ’ thật tốt."

"Con trai có khí chất ở bốn phương." Chu Duệ Trạch nhướng mày, "Người Chu gia chúng ta không thể không có chí khí như vậy."

"Nếu nói chí khí chính là dùng đồ ăn vặt hấp dẫn một đứa bé hai ba tuổi ‘bồi dưỡng các loại hứng thú’ sao?" Nghĩ đến chuyện lúc còn bé, anh còn tức. Thật không nghĩ tới còn có người làm ba như vậy, vì chiếm đoạt mẹ của anh, không ngờ lại sắp xếp âm hiểm như vậy.

Tính toán với một đứa bé, ông ta rất có cảm giác thành tựu sao?

Vô sỉ!

"Bây giờ con đã trưởng thành, sẽ không để cho ba độc chiếm mẹ nữa." Đây là tuyên chiến sau khi anh trưởng thành, mặc dù người kia là ba của anh.

"Tranh với cha? Con phải nghĩ kỹ." Chu Duệ Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm con trai của mình.

Bốn mắt nhìn nhau, sát khí trên không trung va chạm kịch liệt.

"Ăn cơm." Hà Quyên ở phòng ăn vui vẻ nghĩ tới hai người đàn ông đời này cô thích nhất, khuôn mặt hạnh phúc.

Sát khí càng tăng lên, hai người đàn ông đều truyền cho nhau một ý tứ -- chờ mà xem.

"Bà xã, có mệt không?" Chu Duệ Trạch vĩnh viễn là người chồng dịu dàng của Hà Quyên.

Anh sẽ bại bởi tên tiểu tử thúi kia sao? Buồn cười!

"Mẹ, con nhớ món ăn mẹ làm quá." Cậu cũng là đứa con trai hiếu thuận nhất.

Anh sẽ để cho cha anh hiểu được cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy.

Xem ra cược "Chiến tranh" của hai cha con chính thức khai hỏa, về phần bọn họ đang tranh đoạt "Người phụ nữ" nhưng người này hoàn toàn không cảm thấy gì, đang hạnh phúc gắp thức ăn cho bọn họ, nhìn bọn họ ăn cơm.

Người một nhà vui vẻ hòa thuận, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất của Hà Quyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.