Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 18




Edit: Hạ Tuyết

Từ nay mình sẽ edit chung với bạn diemmy0102 Mong các bạn ủng hộ :thanks:

___________________

"Có việc gì?" Nhìn Lâm Nhất Thiến trước mặt, Lâm Du lạnh lùng hỏi.

"Chị cố ý!" Ngại vì bên cạnh có người khác, Lâm Nhất Thiến cố gắng duy trì hình tượng của mình, nhưng vẫn không kiềm nén được sự tức giận trong lời nói.

"Có ý gì?" Lâm Du nhíu mày, vẻ mặt vô tội như không biết chuyện gì.

"Được lắm, Lâm Du! Đừng giả bộ!" Nhẫn nhịn không nổi, Lâm Nhất Thiến thấp giọng, "Chị cố ý giúp Triệu Tuyết, chẳng lẽ không phải để em khó chịu sao?"

"Tại sao chị lại để em khó chịu? Lẽ nào nhạc đệm của Tuyết Nhi là do em lấy đi sao? Lâm Nhất Thiến có điều tối kỵ, giọng nói của Lâm Du cũng không đè thấp, mặc dù không nói to lắm, nhưng cũng đủ để những người xung nghe thấy.

"Cái gì? Là cô lấy đi? Tại sao cô muốn hại tôi, Triệu Tuyết Nhi kêu to một tiếng, nhất thời vành mắt đỏ lên. Theo cô, tuyệt đối Lâm Du sẽ không lừa gạt mình. Hơn nữa Lâm Nhất Thiến và Triệu Linh Lộ chính là cùng một phe, nhất định là Triệu Linh Lộ xúi giục Lâm Nhất Thiến làm như vậy!

Lời nói của Lâm Du đã khiến cho người ta chú ý rồi, bây giờ còn thêm vào Triệu Tuyết Nhi nữa, trong phút chốc Lâm Nhất Thiến trở thành tâm điểm của mọi người. Đương nhiên, không phải là người được người khác ca ngợi.

"Hai người nói bậy bạ gì đó? Sao vu oan cho tôi! Tôi không làm cái gì hết!" Không bao giờ nghĩ rằng Lâm Du lại nói chuyện nhạc đệm ra như vậy, mặt Lâm Nhất Thiến đỏ lên, trừng mắt nhìn Lâm Du.

"Cô xác định là bị vu oan?" Chính vào lúc này, giọng nói của Cố Nhiên truyền đến từ phía sau.

Những người bạn học khác cũng chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng, cùng lắm chỉ nói vài câu, Nhưng Cố Nhiên thì khác, kể từ khi biết Lâm Du thay Lâm Nhất Thiến gả vào Hứa gia, hắn đã không hề thấy có cảm tình với Lâm Nhất Thiến, đang lo không có cơ hội tìm Lâm Nhất Thiến hỏi rõ, ai ngờ Lâm Nhất Thiến tự mình đụng vào!

Cố Nhiên xuất hiện, không nằm trong kế hoạch của Lâm Du. Nhưng thấy có Cố Nhiên ra mặt, Lâm Du mừng rỡ đứng sang một bên, chờ đợi để thấy Lâm Nhất Thiến bị chê cười.

Lâm Nhất Thiến biết đến gia thế của Cố Nhiên, không dám đắc tội đến đại thiếu gia của dòng họ này. Nhưng bây giờ, cô cũng không thể giả vờ chưa từng có chuyện gì xảy ra được. Giọng nói hơi dịu xuống một chút, Lâm Nhất Thiến cố gắng nặn ra nụ cười: "Việc này, chỉ là hiểu lầm thôi."

"Hiểu lầm? Tôi nhìn như thế nào cũng không nhìn ra được đây là hiểu lầm? Lâm Nhất Thiến, dám làm phải dám nhận, đừng để bản thân phải xấu hổ!" Trong lòng Cố Nhiên, trước đây đã muốn giết chết Lâm Nhất Thiến, tất nhiên không chút nể mặt giễu cợt nói.

Lâm Nhất Thiến há hốc mồm, ủy khuất lắc đầu: "Không phải như vậy..."

"Vậy là như thế nào? Cô dám nói cô không hề liên quan đến chuyện này?" Giọng nói Cố Nhiên đầy châm chọc, "Nếu như vậy, cô nói đi, ai làm?"

"Tôi..." Lâm Nhất Thiến nghẹn lời. Cô biết do Triệu Linh Lộ làm, nhưng không thể nào nói ra trước mặt mọi người được! Nhưng nếu cô không nói, Cố Nhiên nhất định sẽ định tội cô! Vào lúc này, cô lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn Lâm Nhất Thiến bị Cố Nhiên làm cho á khẩu không trả lời được, khóe miệng Lâm Du khẽ nhếch lên, tâm tình thật là sung sướng. Lâm Nhất Thiến luôn như vậy, vừa thích thể diện lại vừa muốn làm người tốt, ngày trước mọi chuyện đều thuận lợi, luôn luôn đắc ý. Nhưng mà bây giờ bị Cố Nhiên để mắt đến, nhất định là không thể như trước rồi!

"Không có đúng không? Theo tôi thất, nhất định là cô lấy đi nhạc đệm, quả nhiên là việc làm của người xấu, độc ác lại tàn nhẫn." Giống như Lâm Du nghĩ, quả thực Cố Nhiên theo dõi Lâm Nhất Thiến, hơn nữa còn một mực truy đuổi muốn cô ta chết.

"Cố Nhiên, anh đừng ngậm máu phun người!" Lâm Nhất Thiến còn muốn chịu đựng thêm, nhưng cũng bị Cố Nhiên ép.

" Ngậm máu phun người? Tôi muốn như vậy đó, cô có thể làm gì tôi? Nếu như cô không làm chuyện trái lương tâm thì sợ gì mọi người nói chứ? Đúng rồi, video lần trước, cô cho rằng tôi không tra ra được địa chỉ IP của cô sao? Cô có muốn tôi nói ra không, giúp cô được mọi người quan tâm?" Người có khả năng làm chủ lực của đội biện luận đại học D, chỉ cần không liên quan đến Lâm Du, tài ăn nói của Cố Nhiên không hề thua ai.

Video, bài post? Vì sao Cố Nhiên biết cô làm? Lẽ nào Cố Nhiên thực sự điều tra cô? Lâm Nhất Thiến quả thực điên mất. Cô không rõ là mình đã chọc Cố Nhiên cái gì, sao Cố Nhiên cứ theo dõi cô. Bất luận cô nói cái gì, ở trước mặt Cố Nhiên đều không thực hiện được, hơn nữa cô còn luôn không cẩn thận bị Cố Nhiên bắt lỗi, chỉ thiếu không đè ép cô đến chết trên đường mà thôi!

Là bởi vì Lâm Du? Sớm biết rằng lúc Triệu Linh Lộ đi, cô cũng rời đi theo! Ai mà biết lại gặp phải cục diện rối rắm như vậy, lại trêu chọc tên sát tinh Cố Nhiên, cực kì xui xẻo! Thêm một lần nữa, Lâm Nhất Thiến yên lặng ghi nhớ nỗi nhục nhã này đổ trên đầu Lâm Du.

Video... Lâm Du nhìn Lâm Nhất Thiến càng nhìn càng thấy thú vị. Thực ra Cố Nhiên căn bản là không hề điều tra, là cô nói cho Cố Nhiên biết! Về phần mục đích, đương nhiên là muốn bất cứ giá nào cũng phải bôi xấu Lâm Nhất Thiến, khiến cho Lâm Nhất Thiến từng bước từng bước rơi xuống vực sâu, cả cuộc đời đều không thể nào thoát được!

Kỳ thi tuyển chọn tài nghệ của đại học D, cuối cùng bị Triệu Tuyết Nhi và Lâm Du làm náo động mà kết thúc.

Triệu Linh Lộ bỏ chạy, không có lên biểu diễn, sau này bị không ít bạn học truy hỏi, chuyện linh tinh để giết thời gian ngày càng không thiếu, Lâm Nhất Thiến ăn trôm gà còn mất nắm gạo, không chỉ tìm nhục nhã trước mặt Cố Nhiên mà còn định tội lấy đi nhạc đệm của Triệu Tuyết Nhi.

Ngày thường hai người họ rất kiêu ngạo, hai vị Đại tiểu thư hận không thể có ánh sáng trên đầu, buổi tối đáng lẽ là hai người được tuyên dương tài hoa của mình, đúng là nửa điểm tốt đẹp cũng không có. Không những ôm tức giận đầy bụng, mà ngay cả danh tiếng cũng bị tổn hại, thực sự không thể cam lòng.

"Hứa Mạch, anh không được tận mắt thấy, bộ dáng tức giận mà không dám nói của Lâm Nhất Thiến trước mặt Cố Nhiên, ngay cả mắt đều đỏ lên mà không thể nào phản bác được. Hiện nay toàn trường đều đang thảo luận chuyện Lâm Nhất Thiến lấy nhạc đệm của Triệu Tuyết Nhi, sẽ nhanh thôi Lâm Nhất Thiến nhất định sẽ trở thành chuột chạy qua đường..." Trở lại nhà họ Hứa, Lâm Du tường tận kể cho Hứa Mạch nghe chuyện thú vị trong trường.

"Nghe nói trước khi thi Lâm Nhất Thiến còn cùng mấy bạn học nói, cô và Triệu Linh Lộ nhất định một trong hai người có thể lấy được giải nhất. Như thế rất tốt, tất cả mọi người nhất định đang hỏi Triệu Tuyết Nhi đến cuối cùng là thần thánh phương nào, mà có thể đoạt mất danh tiếng của hai người kia..." Đút muộng nước cuối cùng vào miệng Hứa Mạch, Lâm Du không hề thấy phiền mà tiếp tục nói.

Mong ước lúc đầu của cô chỉ là thuận tiện giúp Triệu Tuyết Nhi một chuyện nhỏ, không thể mong ước có thể thuận lợi đến như vậy, không chỉ thắng Triệu Linh Lộ, mà ngay cả Lâm Nhất Thiến cũng bị đẩy xuống dưới. Mà Tần Khả Tâm lại công nhận cô, đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn.

"Không nghĩ tới mẹ anh lại là giám khảo, là giám khảo quan trọng nhất. Lúc tôi lên sân khấu không có thời gian nhìn xuống dưới, bằng không nhất định sẽ bị ảnh hưởng, không thể nào phát huy được. Sau đó mẹ anh ở trước mặt mọi người khen tôi đàn dương cầm thật tốt, còn mời tôi tham gia thi đấu quốc tế nữa, lúc đầu tôi tưởng mình nghe lầm, còn cố ý nhắm mắt lại, xác định mọi người đều khen tôi, mới dám nhận lời mẹ anh..." Lâm Du vừa nói vừa lau mặt cho Hứa Mạch, khóe miệng vẫn còn mang theo ý cười.

Giờ phút này, sự yên lặng thuộc về Lâm Du và Hứa Mạch. Giữa hai người rất ăn ý, hòa hợp đến không thể nào có người thứ ba chen vào được.

Lúc Lâm Du ra khỏi phòng Hứa Mạch, vừa lúc đụng phải Hứa Hoán đi tới. Hai người vốn không nói chuyện nhiều, gặp nhai không hề có phản ứng, nhưng lúc này, Hứa Hoán bỗng nhiên mở miệng.

"Quả nhiên cô biểu hiện không đơn giản như vậy. Cũng chỉ có thằng ngốc Cố Nhiên kia mới tin cô vô tội." Hứa Hoán đưa lưng về phía Lâm Du, lạnh giọng uy hiếp, "Chỉ có điều Lâm Du cô nhớ cho kỹ, tôi không ra tay, không phải vì sợ cô, cũng không phải để cho cô tùy ý làm bậy. Nếu như âm mưu của cô chạm vào mấu chốt của tôi, tôi sẽ không bỏ qua đâu, cũng sẽ không vì cô chăm sóc anh họ tôi hai tháng mà bỏ qua cho cô!"

Lâm Du không trả lời, khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung không chút để ý, đi thẳng về phòng mình.

Không cần Hứa Hoán phải uy hiếp, trong lòng Lâm Du cũng ghi nhớ thật kỹ, Hứa gia không coi cô trở thành người nhà, cô cũng chưa từng coi Hứa gia là chỗ dựa vững chắc.

Vì thế, cô dùng cách của mình từ từ đi lên. Cho dù cô đi rất chậm, cô cũng sẽ không bỏ cuộc! Cô cũng chỉ là con ốc sên nhỏ, một ngày nào đó nhất định sẽ có thể nhờ vào năng lực của mình mà đi lên tới đỉnh cao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.