Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 24




Ta nằm trên sofa nhà Khả Nhạc, một bên gác chân xem TV, một bên nhai nuốt chùm nho Khả Nhạc đưa cho: “Uy! Nho nhà ngươi thật ngon nha! Vừa to vừa mềm lại không có hạt!”

Khả Nhạc tích cực hướng miệng ta nhét nho: “Tất nhiên rồi! Sản phẩm mới của ba ta đó! Này, ta vừa đi làm lại giả xin về nhà thăm người thân, không sao chứ?”

Ta bị nghẹn không nói lên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.

Có thể sao chứ? Cắn người miệng mềm. Huống chi thế cục phòng làm việc của ta đã thay đổi, Diệp Hy là ông chủ, vậy lại càng không sao rồi. Diệp Hy hận không thể cho Khả Nhạc cuộc sống cơm no áo ấm, càng đầy đủ càng tốt, làm sao còn dám trách phạt nàng.

“Bá phụ có khỏe không?” Ta một bên nuốt nho, một bên khó khăn nói chuyện.

“Rất tốt! Trừ việc nghe ta nói muốn cùng Lưu Lãng ly hôn, tức giận đến thở khò khè phát tác một trận còn lại đều tốt cả!”

“Gì? Ngươi cáo ba ngươi?” Ta phun nước nho lên mặt Khả Nhạc.

Khả Nhạc tập mãi thành quen, gặp biến không chút sợ hãi, lấy tay nhỏ bé quệt lau mặt: “Ừ, ngay cả mẹ ta, tam thúc tam thẩm, tứ cô bà tám, tiểu cường cách vách, đều đã biết cả!”

Ta trở mình xem thường: “Ngươi nói xem tứ cô bà tám có thể hay không tự mình chạy đến cường gian Ngưu Lang?”

Gia tộc Khả Nhạc vô cùng khổng lồ, ngược dòng gia phả ba trăm người có thừa. Lúc trước Khả Nhạc thí điên thí điên dẫn Ngưu Lang về nhà, Ngưu Lang lọt vào trong ý dâm của toàn bộ nhóm nữ nhân từ già đến trẻ, thân dâm không dưới trăm người. Khả Nhạc đêm đó mất ngủ, thủ hộ cả đêm bảo vệ Ngưu Lang mới coi như chu toàn. Nay đại thế đã mất, ta nhắm mắt bi ai, Ngưu Lang thật khổ a, quả nhiên chỉ có thể làm vận mệnh ngưu lang (trai bao).

Khả Nhạc tiếp tục hướng miệng ta đút nho: “Không được nói bậy! Tứ cô bà tám hiện tại rất bận rộn. Nhớ năm đó ngươi khuyên ba ta đóng cửa hàng nho, quay sang ủ rượu nho, lại còn cho nhà ta mượn thật nhiều tiền mua thiết bị, còn giúp chúng ta mời thật nhiều nghệ nhân nấu rượu mới làm cho ta nuôi sống được mấy chục miệng ăn!” Nói xong đem cái tay ướt sũng chùi chùi cọ cọ vào áo rồi hướng cổ ta ôm riết: “Hạ Tiểu Hoa! Ta thực sự rất thích ngươi!”

Ta bị ôm khó chịu, huy tay áo: “Được, được, buồn nôn quá! Đem quả cam gọt vỏ đi! Ta muốn ăn cam!”

Khả Nhạc thí điên thí điên đi gọt cam. Ta nhìn bàn, cầm lấy điều khiển từ xa mở kênh giải trí tổng hợp, tin tức buổi sáng, phỏng chừng muốn nghe ngóng một chút.

Diệp Hy, bị ta đá không nhẹ a. Thời điểm ta đi còn nhìn thấy hắn nghẹn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong thư phòng chống đỡ đâu. Hơn nữa, đường đường là Diệp tam công tử, đời nào dám kêu Lưu quản gia hỗ trợ, dọa người nha!

Ta che miệng hắc hắc dâm cười!

Khả Nhạc thò cái đầu ra khỏi phòng bếp: “Hạ Tiểu Hoa! Ngươi lại làm chuyện xấu?”

Ta lập tức thẳng thân mình, làm bộ còn đang chuyên tâm thật sự xem TV: “Ai thèm làm mấy việc vớ vẩn!”

Khả Nhạc, ta thật sự buông tay Diệp Hy. Chỉ là, học không được cứng cỏi của ngươi, không biết mở miệng như thế nào.

Tin tức giải trí bắt đầu, tin trọng điểm quan trọng thế nhưng không có.

Dưới đáy lòng ta bày tỏ tất cả lòng khinh thường đối với Thần Tư. Á châu siêu cấp tân tinh tự mình khoe khoang xung quanh có bao nhiêu hào quang, kết quả ngay cả tin tức trọng điểm ồn ào hôm trước đều không thấy đăng.

Khả Nhạc ôm quả cam gọt sạch sẽ đi đến bên cạnh ta, một bên đút cam lên miệng ta, một bên thuận miệng hỏi: “Diệp Hy đi công tác sao? Nhiều ngày nay không thấy tin tức của hắn. Ngươi đêm nay tính ở đây hả, không về nhà?”

Ta nuốt miếng cam, lung tung lắc đầu, làm bộ công việc bừa bộn.

Trở về không được. Hạ Tiểu Hoa, đã không còn nhà.

Khả Nhạc tùy tay rút tạp chí, chỉ vào bản mặt chán trường của ta: “Uy! Hạ Tiểu Hoa! Ngươi thật không biết xấu hổ thịt bò đại minh tinh!”

Ta xoa xoa cằm: “Ê, đừng nghe tạp chí nói bừa, ta là bị đại minh tinh thịt bò!” Đạo lý gì đây? Người bị liếm môi rõ ràng là ta, cớ gì lại cứ là ta thịt bò người khác?

Khả Nhạc cầm tạp chí còn thực sự nghiên cứu: “Chậc chậc chậc, này khuôn mặt nhỏ nhắn, chắc chắn là khẩu vị của ngươi. Nhất định là ngươi thịt bò người ta!”

Ta nói cũng lười nói, cứ vậy ngồi xem tin tức.

Thay đổi nghiên cứu một quyển khác: “Chậc chậc chậc!”

Tin tức như thế nào còn không có xuất hiện? Phong cách Hạ Tiểu Hoa ta, từ trước đến nay toàn là lên trang nhất cả.

Tiếp tục thay đổi nghiên cứu một quyển khác nữa: “Chậc chậc chậc chậc!”

Thần Tư cho dù nếu không đắt giá, tốt xấu ta cũng là danh nhân vang danh đương trường, đúng là đài truyền hình lông chim nha!

Vẫn đang thay đổi nghiên cứu một quyển: “Chậc chậc chậc chậc chậc!”

Ta vỗ bàn trà: “TNND! Rốt cục không là cho người khác chết được sảng khoái!” Lấy di động đã đóng máy mấy vạn năm mở ra: Uy? Nhị hào? TNND! Ai phụ trách chuyên mục giải trí đài truyền hình X, nối máy cho ta!”

Nhị hào trong điện thoại kêu như gặp bão: “MD! Hạ Tiểu Hoa! Ngươi rốt cục cũng mở di động! Ngươi TM cư nhiên còn sống vượt qua cái đám dưa chuột chết thối kia!”

Khả Nhạc cũng vỗ bàn trà: “Trời ạ! Hạ Tiểu Hoa! Ngươi thật sự là thích Thần Tư!”

“Nói bậy!” Ta hướng điện thoại rống, mắt nhìn chằm chằm Khả Nhạc.

“Nói bậy cái mông! Giáo sư Trần gọi điện thoại đến phòng làm việc tìm ngươi hẳn một ngày. Điện thoại vừa rảnh 5 phút, ngươi nha, chuyện gì cũng phải mở di động chứ! Mẹ nó, cục táo bón mười lăm ngày của ta, cơ hội duy nhất bài tiết cũng bởi vì tiếp điện thoại của ngươi mà bỏ lỡ!”

“Hạ Tiểu Hoa, ngươi xem, trang này, sau đó là trang này, sau đó tiếp trang này cùng trang này!” Khả Nhạc cầm mấy quyển tạp chí liên tiếp hợp lại.

“Ngươi nha lập tức quay về phòng làm việc mau!”

“Ngươi khẳng định nhất định thích Thần Tư!”

Nhị hào ba một tiếng ngắt điện thoại.

Ta giơ lên toàn bộ quả cam mới gọt nhét vào miệng Khả Nhạc.

Khả Nhạc liều chết giãy dụa: “Hạ Tiểu Hoa, không được giết người diệt khẩu! Ngươi nhìn xem biểu tình, ánh mắt! Năm đó ngươi đối với Diệp Hy cũng như vậy!”

Ta dừng động tác, ngẩng đầu nhìn TV đang mở thực lớn.

Tin tức giải trí cũng đã phát xong, chỉ có Thần Tư quay phim trở về, không có ta.

Là Diệp Hy! Thủ đoạn của Diệp Hy!

Rõ ràng kiên trì, không muốn sáng tỏ tin tức ly hôn.

Khó trách, hắn lại có người mẹ đoản mệnh như vậy!

Tin tức động trời như vậy, rất muốn dọa truyền thông. Hắn cư nhiên một tay áp chế, làm được rất cẩn thận.

Khả Nhạc miệng nhai cam, ở dưới chân ta liều mạng giãy dụa.

Càng xem càng không vừa mắt, hỗn đản, đố kỵ người khác hạnh phúc!

Ta híp mắt, dùng sức moi ra nửa quả cam trong miệng nàng, Khả Nhạc liều chết ho khan. “Khả Nhạc , ngươi nha bộ dạng như thế nào bị người ta thiếu tiền đâu?”

Khả Nhạc ủy ủy khuất khuất ra ngoài phun hạt cam, một tay vuốt chân bàn, một tay túm luôn cả cái bàn hướng về phía ta.

Ta ôm di động, mang túi xách, đầu cũng không thèm quay lại chạy ra bên ngoài.

Ra khỏi nhà Khả Nhạc mới gọi điện cho giáo sư Trần, bên kia đã muốn khóc đến tận trời: “Hạ tiểu thư! Diệp lão tiên sinh sáng nay lại ngất rồi!”

“Lão nhân kia còn chưa có chết đâu!” Ta vươn tay bắt taxi.

“Hạ tiểu thư!!!!” Một trận kêu rên, tiếng khóc càng to hơn.

Ta bật khuếch đại âm thanh, đem điện thoại hướng thật xa tai: “Giáo sư Trần, ngài thật ra nên gọi cho Diệp Hy nha! Cha hắn sắp không xong, ép buộc tôi làm gì?”

“Diệp tiên sinh đã đến một lần, chỉ cùng lão Diệp tiên sinh nói, hoặc là lập tức đáp ứng giải phẫu, hoặc là hắn lập tức chạy lấy người. Lão Diệp tiên sinh có ăn đồ cúng hắn cũng sẽ không thèm đến!”

“Ai nha, Diệp Hy thật là con của Diệp lão tiên sinh?”

“Hạ tiểu thư!!!!!”

Rốt cục gọi được xe, nhanh chóng đi lên: “Lấy đức hạnh ngây thơ của Diệp lão đầu kia, nhất định sẽ không đáp ứng!”

Giáo sư Trần rốt cục không khống chế được, thút tha thút thít: “Lão Diệp tiên sinh giận đem Diệp tiên sinh đuổi ra ngoài, nhiều ngày không nói chuyện. Sáng sớm nay liền ngất đi, cấp cứu nửa ngày, bây giờ vẫn còn đang trong phòng quan sát!”

“Giáo sư Trần, nói Diệp lão đầu đều đã như thế, giải phẫu có thể cứu trở về sao?”

“Nói cái gì? Đương nhiên có thể!! Tùy thời có thể!!!”

“Nha, kia hiện tại ngài kêu chuyên gia, bác sĩ, hộ sĩ tề tựu đông đủ đi!”

“Làm cái gì?”

“Tôi hiện tại qua đó, lại cùng Diệp Hy chọc giận lão nhân gia đó một trận, ông ấy nhất thời kích động đến mơ hồ là có thể giải phẫu ngay!”

“…”

Hoàn hảo là mở loa ngoài, ta rõ ràng nghe được đầu bên kia là thanh âm cái ghế bị tạp trúng.

Ta báo địa chỉ bệnh viện, một lần nữa cầm lấy điện thoại: “Kia, giáo sư Trần, ngài phái một người cầm 40 đồng đứng ở cửa chờ!”

“Lại làm cái gì?”

“Không có gì, giúp tôi trả chút tiền xe!”

Lúc này đây, điện thoại thực sự bị ngắt máy.

Ta hiên ngang vọt vào phòng quan sát, phía sau vẫn như cũ đi theo một chuỗi tiểu hộ sĩ cùng kìm điện.

“Ba! Mấy ngày không thấy! Ngài gầy đi rồi ba!” Ta lớn giọng.

Lực đạo bóp nát hạnh đào hôm trước không còn dấu vết, lão gia gia kia chỉ có thể cố gắng cố sức mà nắm chặt khí quản.

“Ba, ngài đừng cố sức! Ngài tùy thời có thể ăn đồ cúng, giáo sư Trần chẳng nói còn gì?”

Lão nhân thở bình dưỡng khí dùng hết sức lực rút ra ống thở ôxi: “Cút!”

Ta đứng cạnh đầu giường Diệp lão đầu: “Ba! Người thực muốn làm cho con biến, có lẽ về sau muốn cũng không gặp được nữa đâu!”

“Bất hiếu! Bất hiếu! Con cháu chết tiệt!” Diệp lão đầu túm lấy nắm thuốc bên đầu giường quăng ta.

“Nói bậy! Ba! Con nhưng hiếu thuận ba!” Ta ở trong túi vặn vẹo nửa ngày rốt cục cũng tìm được giấy ly hôn: “Nha! Giấy ly hôn đây! Con ký xong rồi nha! Ba cầm lấy rồi chạy nhanh cho giáo sư Trần làm giải phẫu đi! Giáo sư Trần vì ba chết sống không chịu mổ làm hắn khóc sướt mướt đến teo người rồi ba!”Diệp lão đầu trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm giấy ly hôn trong tay ta.

Chậc! Này lão nhân mắc bệnh đa nghi đi?

Ta túm lấy một tiểu hộ sĩ bên cạnh: “Cô, giúp ba tôi đọc nội dung!” Đem giấy ly hôn phóng đến trong lòng tiểu hộ sĩ.

Tiểu hộ sĩ quả nhiên thông minh lanh lợi, đọc đơn ly hôn cũng trôi chảy mượt mà như đọc thơ Lỗ Tấn, khóe mắt dường như còn ẩn vài giọt nước mắt cảm động.

Diệp lão đầu nghe xong, từ từ nhắm hai mắt, không lên tiếng, khóe môi hiện lên chút cười vừa lòng.

Sau một lúc lâu mới nhược nhược phun ra một câu: “Không hổ là Diệp gia đời thứ ba nhà ta, Diệp Hy làm được lắm!”

Kháo!

Ta giơ lên gối đầu muốn phi đến chỗ Diệp lão đầu, tiểu hộ sĩ lại cầm kìm điện vọt đến chỗ ta, ta mới căm giận buông tay, phủi phủi cái gối làm bộ muốn giúp Diệp lão đầu kê lưng: “Ba! Ngài dài dòng cái mông a, nhanh chút đi giải phẫu đi!”

Diệp lão đầu nhắm lại mắt. Sau một lúc lâu mới nói một câu: “Diệp Hy đâu?”

“Con nào biết!” ta trở mình xem thường, không chừng ở trong thư phòng bị ta đá cho ngu luôn rồi!

“Gọi nó đến! Ta muốn cho nó nhìn xem, nó ngóng muốn ta chết, trông cậy vào ngươi tức chết ta! Ta còn lâu mới cho nó được ý nguyện! Hừ! Gọi cho thằng con bất hiếu đến đây xem!” Diệp lão đầu nước miếng tung bay.

Ta một bên giơ tay chắn nước miếng, một bên quay đầu sang bên cạnh hỏi giáo sư trần nãy giờ không hé răng: “Uy! Ngài thề lão nhân này thực sự sắp chết? Ngài không phải cùng với ông ấy đang chơi đùa tôi đấy chứ?”

Trần giáo sư lệ rơi đầy mặt: “Mau! Mau! Hạ tiểu thư! Diệp lão tiên sinh bắt đầu do dự rồi! Ngài mau tìm Diệp tiên sinh đến đây đi!”

Một bên khóc, một bên quay đầu hướng tiểu hộ sĩ chuẩn bị gây tê.

“Sao lại muốn tôi tìm! Cha của hắn, muốn đến hay không tùy hắn!” Ta vỗ vỗ mông muốn đi ra ngoài liền bị hai tiểu hộ sĩ đè lại.

“Bắt tôi tôi cũng không tìm, Diệp Hy hắn phong lưu khoái hoạt giống lão nhân năm đó, đương nhiên không biết nghe lời vợ đâu!”

Người trên giường, sắc mặt sưu một cái trắng bệch, hô hấp đột nhiên bắt đầu dồn dập.

“Làm trò giả bộ! Không gọi! Chết cũng không gọi!”

Hô hấp càng phát ra hỗn loạn.

Ta bị hai tiểu hộ sĩ ép tới không thể động đậy, giáo sư Trần giơ dao giải phẫu, híp mắt lắc lư trước ngực ta: “Hạ tiểu thư! Gọi điện thoại! Bằng không tôi cho cô cỡ C biến thành cơ A!”

Ta lại bị khuất phục dưới bạo lực uy hiếp trắng trợn, từ trong túi lấy ra di động, ấn dãy số không thể nào quen thuộc hơn.

Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người tiếp: “Alo——?”

Thực rõ ràng, người bên điện thoại kia, tâm tình cũng không tốt.

Cũng đúng, vừa bị vợ trước đá vào bụng, tâm tình tốt mới lạ.

“Diệp Hy!” Ta túm điện thoại ồn ào.

“Hạ Tiểu Hoa?” Điện thoại nháy mắt truyền đến tiếng tút tút ngắt máy.

Kháo! Thực con mẹ nó thẳng thắn! Ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.

Ta bất khuất, tiếp tục gọi.

Điện thoại lại bị tiếp lên: “Hạ Tiểu Hoa, tôi hiện tại tâm tình không tốt, không muốn nghe cô nói chuyện! Chết tâm đi, nói cho cô, muốn ly hôn, không có cửa đâu!”

Lại thẳng thắn ngắt máy.

TNND! Lão nương không gọi nữa!

Ta giãy dụa đứng lên, phát hiện giáo sư Trần đã vọt đến bên kia. Diệp lão đầu bị phanh ngực, hộ sĩ mang kìm điện đang kích tim cho ông.

“Tình huống bệnh nhân có biến! Giáo sư Trần!”

“…”

Ta cầm lấy điện thoại, dùng sức ấn lại: “TMD Diệp Hy! Anh lập tức lăn đến bệnh viện cho lão nương! Diệp lão đầu nếu đêm nay ăn đồ cúng, lão nương thề sẽ chỉnh cho Khả Nhạc thành Phù Dung tỷ tỷ. Mặc anh chân trời góc biển, cũng tuyệt đối tuyệt đối tìm không ra tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.