Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 2




Trong quán bar, bạn tốt của Ôn Thiếu Nhiên – Mã Vực đang mang bộ dạng xem kịch vui: “Đừng uống nữa, coi như bây giờ cậu có uống say, cũng không thay đổi được sự thật, trừ phi cậu đấu tranh… Nhưng lấy tính cách của cậu, sợ rằng rất khó làm ra chuyện như vậy.”

“Cậu đây là đang cười trên nỗi đau của người khác sao?” Ôn Thiếu Nhiên liếc Mã Vực một cái, tức giận nói.

“Đúng vậy đó.” Mã Vực hào phóng thừa nhận: “Cho tới bây giờ cậu đều không tham dự vào việc làm ăn của gia đình, cái này cũng không có nghĩa là cậu có thể thoát khỏi trách nhiệm con trai trưởng nhà họ Ôn, tin tưởng bản thân cậu cũng hiểu rõ, bằng không đối với cuộc kết hôn này, làm sao cậu có miệng lại không nói ra một tiếng?”

“Không lên tiếng sao?” Ôn Thiếu Nhiên kéo ra một nụ cười thản nhiên, bản thân mình không đấu tranh sao? Nếu như thật sự không có, như vậy ngày đó hẹn gặp mặt với Lục Phi, tại sao anh cố ý không đến vậy? Nghĩ tới đây, dưới đáy lòng Ôn Thiếu Nhiên không khỏi lạnh lùng cười nhạo chính mình.

“Lên tiếng có ích không?” Tay Ôn Thiếu Nhiên cầm ly rượu trước mặt lên nhẹ nhàng lắc lắc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “Thân là con trai cả nhà họ Ôn, trong mắt ba mẹ không thể thừa kế công ty đã là tội ác tày trời, nếu trong hôn nhân không để cho nhà họ Ôn có được lợi ích, vậy thì thật sự là tội đáng chết vạn lần rồi.”

Mã Vực nghe ra được trong lời nói Ôn Thiếu Nhiên có ý tứ giễu cợt, không khỏi cảm thấy buồn thay cho anh, số mạng Ôn Thiếu Nhiên thật không có biện pháp thay đổi, mà điều anh có thể làm chỉ là chúc phúc và ủng hộ người bạn tốt này thôi.

“Có lẽ cuộc hôn nhân này không tệ như cậu nghĩ.” Mã Vực an ủi: “Theo tôi được biết, Lục Phi chính là đại mỹ nữ, không chỉ là người đẹp, hơn nữa năng lực rất xuất sắc, quan trọng hơn, cô ấy chính là người có cơ hội được chọn cao nhất để trở thành người thừa kế Tập đoàn Lục thị trong tương lai, nói thật, cậu cưới được Lục Phi chính là làm cho không ít người nổi tiếng tài giỏi ghen tỵ.”

Nghe đến mấy câu này, Ôn Thiếu Nhiên lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Mã Vực, vẻ mặt kinh ngạc: “Thì sao, cậu cũng là một người trong đó hả?”

“Ha ha, Lục Phi cũng không phải là thức ăn của tôi.” Mã Vực vừa nghe xong sợ đến vội vàng lắc đầu: “Lục Phi cũng không phải là cô gái bình thường, trên thương trường cô ấy tên riêng là: ‘Người đẹp lạnh lẽo’ danh xưng là Nữ cường nhân siêu cấp (super), tôi đây cũng không thể điều khiển được cô gái lợi hại như vậy, nhưng cậu - cái người bác sĩ khoa ngoại thiên tài thông minh hãy tới chinh phục cô ấy đi.”

“Chinh phục cô ấy?” Ôn Thiếu Nhiên không quan tâm mà nở nụ cười: “Tôi là cái gì mà muốn chinh phục cô ấy? Coi như đã kết hôn, chúng tôi cũng chỉ là người xa lạ ở chung thôi, huống chi tôi không có một chút hứng thú nào với việc chinh phục một nữ doanh nhân lạnh lẽo.”

“Thế nhưng ‘Người đẹp lạnh lẽo’ có thể cứu vớt nhà họ Ôn các cậu.” Mã Vực nói trúng tim đen.

Lông mày Ôn Thiếu Nhiên nhíu chặt lại, căn bản không cách nào phản bác lại lời nói của Mã Vực, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh: “Đúng vậy, cô… chính là cọng cỏ cứu mạng nhà họ Ôn chúng tôi.”

Mã Vực biết giờ phút này trong lòng Ôn Thiếu Nhiên có nhiều uất ức, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ở một bên uống rượu với anh, mà đây cũng là điều duy nhất hiện tại anh có thể làm, haiz! Anh than thở trong lòng, hi vọng cái người đẹp lạnh lẽo trong truyền thuyết kia có thể thay đổi cuộc hôn nhân này, bằng không cuộc sống hôn nhân của bọn họ nhìn là có thể hiểu được.

Đêm nay, Ôn Thiếu Nhiên từ trước đến nay có lực tự chủ rất mạnh lại uống đến say không còn biết gì, cuối cùng vẫn do Mã Vực bảo tài lái xe đưa anh trở về nhà trọ.

….

Hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Ôn Thiếu Nhiên ngồi phịch trên giường lớn rên rỉ một tiếng, bàn tay vuốt cái trán, lông mày nhíu chặt, chậm rãi mở mắt, say rượu nhức đầu làm cho anh rên rỉ mấy tiếng nữa, lật người ở trên giường, từ từ trở mình tỉnh lại.

Cặp mắt Ôn Thiếu Nhiên hoàn toàn mở ra, nhìn trần nhà một hồi lâu, mới chậm rãi xuống giường, nhìn một lượt khắp căn phòng, phát hiện anh đang ở tại nhà trọ của mình, nghĩ thầm nhất định là Mã Vực đưa mình về, bởi vì nhà trọ này chỉ có mình Mã Vực biết, ngay cả ba mẹ cũng không biết anh đang ở nhà trọ nào bên ngoài.

Ôn Thiếu Nhiên loạng choạng xuống giường, đi vào phòng tắm tẩy đi mùi rượu trên cơ thể, để cho mình khôi phục vẻ nhẹ nhàng, khoan khoái và tỉnh táo những ngày qua, nước ấm áp truyền từ đỉnh đầu xuống, làm cho đầu óc anh càng ngày càng trở nên tỉnh táo, lý trí cũng chầm chậm quay lại.

Anh rất ít khi phóng túng như vậy, thậm chí chưa từng thất thố như vậy, nhưng tối hôm qua anh quả thật muốn hung hăng say một trận, nếu không buồn bực đè nén dưới đáy lòng không chỗ trút ra, anh thật sự sẽ nổ tung.

Bất quá vẻ mặt không khống chế được chỉ có thể ở lại tối hôm qua, về sau sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, đáy lòng anh âm thầm tự nhủ, từ nay về sau anh chỉ cần hoàn thành cuộc giao dịch này là được.

Đến buổi chiều, Ôn Thiếu Nhiên mới vừa vào cửa chính bệnh viện, ngay lập tức được một số người quăng tầm mắt dò xét, nhưng anh vẫn bình tĩnh đi về phía phòng làm việc như trước, không đếm xỉa đến những ánh mắt xoi mói kia, giống như lời xì xào bàn tán của bọn họ không truyền vào lỗ tai anh.

Đáng tiếc anh nghĩ giả vờ không biết cũng không được, luôn có người không ngừng nhắc nhở anh.

“Bác sĩ Ôn, chúc mừng.” Một bác sĩ khác xem ra tương đối quen biết đến trước mặt Ôn Thiếu Nhiên nói chúc mừng anh.

“Bác sĩ Đỗ, không biết lời chúc mừng của anh đến từ đâu?” Ôn Thiếu Nhiên khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói xã giao.

“Ha ha, bác sĩ Ôn, anh thật biết nói đùa, bây giờ còn người nào không biết, chuyện tốt của anh và tiểu thư thứ ba Tập đoàn Lục thị đang đến gần.” Gương mặt bác sĩ Đỗ ra vẻ ghen tỵ. “Nghe nói tương lai Lục tiểu thư Phi có thể là người thừa kế Lục thị, bác sĩ Ôn, anh thật sự làm cho người ta hâm mộ quá.”

Đối với lời châm chọc khiêu khích của đồng nghiệp, sắc mặt Ôn Thiếu Nhiên vẫn ‘sóng nước chẳng xao’ như cũ, chỉ nở ra nụ cười nhàn nhạt với đối phương. “Thật xin lỗi, bác sĩ Đỗ, một chút nữa tôi còn có một ca phẫu thuật, thứ lỗi không thể tiếp anh được.”

Ôn Thiếu Nhiên nói xong khẽ vỗ vai bác sĩ Đỗ, sau đó lập tức vòng qua anh ta đi về phòng làm việc, nhưng nhìn Ôn Thiếu Nhiên như lạnh nhạt, thật ra hai tay đang nằm chặt thành quyền, trên mu bàn tay mờ hồ nổi đầy gân xanh, có thể thấy được giờ phút này anh rất tức giận, vẫn còn phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Ngày này có thể nói là một ngày khó chịu nhất với Ôn Thiếu Nhiên, thời gian lại như dài dằng dặc, bất luận đi đến nơi nào cũng nghe được tin tức về Lục Phi – vợ sắp cưới của anh, nghĩ đến cũng buồn cười, tin tức mình phải kết hôn lại được biết thông qua miệng người khác, thật là đáng buồn mà.

Ngày kế tiếp, Ôn Thiếu Nhiên đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, tự mình trở về nhà trọ, đến đèn còn không mở, gục trên ghế sofa phóng khách suy nghĩ, đáng tiếc thứ thuộc về không gian riêng của mình quá ít ỏi, chuông điện thoại di động không ngừng reo lên, kéo suy nghĩ từ ngoài không gian của anh trở lại.

“Alo.” Ôn Thiếu Nhiên bất đắc dĩ cầm điện thoại di động lên, ấn phím trả lời, có chút không kiên nhẫn lên tiếng.

“Thiếu Nhiên, là mẹ, việc kết hôn của con và tiểu thư nhà họ Lục, ba con và chủ tịch Lục đã định xong rồi, tổ chức ngày mười lăm tháng sau.” Mẹ ông cẩn thận từng li từng tí nói với Ôn Thiếu Nhiên.

Mà Ôn Thiếu Nhiên giống như nghe được một câu chuyện cười, khóe môi cong lên một đường, lời nói ra mang theo đầy châm chọc: “Mẹ, chuyện này hôm nay con đã được biết thông qua miệng đồng nghiệp rồi, thật là làm phiền mẹ, còn lãng phí thời gian gọi tới nói cho cái người chú rể là con một tiếng chính xác, thành thật xin lỗi, nếu như mẹ gọi điện thoại tới vì nói cho con biết chuyện này, vậy con biết rồi, ngày kết hôn đó con nhất định sẽ đến trình diện, cứ như vậy đi.”

Sau đó anh không chút do dự cúp điện thoại, đặt điện thoại hết pin xuống, quăng sang một bên.

“Chết tiệt.” Anh phiền não xoa xoa tóc của mình, hung hăng khẽ nguyền rủa một tiếng, một hơi thở dài giấu ở trong lòng, hít thở không thông, làm thế nào cũng không phát tiết ra được, nhất là bên lỗ tai anh lại không tự chủ vang lên vài tin tức hôm nay anh nghe được ở bệnh viện có liên quan đến người chuẩn bị làm cô dâu kia.

Nghe nói dung mạo của cô rất xinh đẹp, tính tình thì rất lạnh lùng, nghe nói năng lực của cô rất mạnh, nhưng đồng thời cũng rất bạc tình, có thể không nháy mắt đá rơi nhân viên kỳ cựu trong công ty, nghe nói cô…. Tóm lại hôm nay anh nghe được rất nhiều tin đồn, làm cho tâm tình anh hạ thẳng xuống điểm băng.

Haiz! Thở ra một hơi thật dài, đôi tay Ôn Thiếu Nhiên vỗ nhè nhẹ lên trên má, ý đồ để cho mình tỉnh táo hơn một chút, khôi phục lý trí và sự điềm tĩnh ngày xưa.

…..

Biệt thự nhà họ Lục, phòng khách to lớn có vẻ cực kỳ an tĩnh, đôi mắt nhìn xa trông rộng của ông nội Lục nhìn chằm chằm cháu gái đối diện, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.

“Còn một tuần, cháu còn có cơ hội đổi ý.” Giọng nói già nua vang lên ở bên trong phòng sách.

“Ông nội, hình như cháu không có cơ hội đổi ý, không phải sao?” Lục Phi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy lóe sáng không chút sợ hãi nào đón lấy ông: “Nếu như mà cháu đổi ý, ông sẽ khoanh tay đứng nhìn, như vậy nhà họ Ôn cũng chỉ có một con đường có thể đi đó là phá sản.”

“Tiểu Phi, cháu thật sự nghĩ kỹ chưa?” Mặt ông nội Lục nghiêm túc: “Ngay cả mặt của Ôn Thiếu Nhiên cháu cũng chưa thấy, cháu bằng lòng vì nó mà đánh cuộc một lần như vậy sao?”

“Cháu…….” Đáy mắt Lục Phi thoáng qua một tia kinh ngạc, không ngờ chuyện mình giấu giếm lại bị ông nội phát hiện. “Ông……”

“Làm sao ông biết được à?” Ông nội Lục giống như biết cô muốn hỏi điều gì: “Cháu cho rằng cháu không nói, ông nội sẽ không biết sao? Dù nói thế nào, Ôn Thiếu Nhiên là chồng tương lai của cháu gái ông, cháu cảm thấy ông sẽ không biết sao?”

“Ông nội, anh ấy không cố ý.” Lục Phi chỉ sợ ông nội cô tức giận, nôn nóng giải thích thay Ôn Thiếu Nhiên.

“Được rồi, được rồi, nhìn cháu căng thẳng kìa.” Ông nội Lục không khỏi than thở trong lòng: “Tiểu Phi, còn chưa có bắt đầu, cháu đã thua.”

“Ông nội, cháu biết rõ.” Lục Phi khó có khi lộ một mặt yếu đuối trước mặt ông nội: “Nhưng mà….ông nội, cái này không liên quan đến vấn đề thắng thua.”

“Không liên quan đến thắng thua?” Ông nội Lục khẽ hừ lạnh: “Thân là một nhà lãnh đạo xuất sắc, đây chính là biểu hiện yếu đuối không có năng lực, Tiểu Phi, ông nội không hy vọng thấy cháu như thế này.”

“Ông nội, cháu tự có chừng mực, sẽ không làm chuyện tổn hại đến lợi ích Lục thị.” Lục Phi nghe ra lời cảnh cáo của ông nội.

“Ừ, tốt nhất là như vậy.” Ông nội Lục gật đầu một cái, giơ tay lên hướng về phía cô: “Được rồi, cháu ra ngoài đi.”

Lục Phi đứng lên, khẽ cúi đầu sau đó đi ra khỏi phòng sách, vậy mà cô vừa mới bước ra khỏi phòng sách, lập tức gặp người không muốn gặp ở phòng khách.

“Ôi, nhìn một chút, đây là ai vậy?” Một cô gái xinh đẹp mặc quần đỏ chặn đường đi của Lục Phi, mà theo sau lưng cô gái còn có hai cô gái cũng xinh đẹp thời trang giống như thế: “Thì ra là tiểu thư thứ Ba nhà họ Lục chúng ta, ách… Không phải nói là Ôn phu nhân mới đúng.”

“Chúc mừng cô, đã trở thành vợ của người bác sĩ ngoại khoa thiên tài, phải biết rằng, Ôn Thiếu Nhiên thật sự người yêu tốt nhất trong mắt rất nhiều cô gái.” Một cô gái mặc quần dài màu vàng nhạt nở ra một nụ cười châm chọc với Lục Phi.

Ba cô gái này đều là chị em cùng họ với Lục Phi, bởi vì từ nhỏ Lục Phi đi theo bên cạnh ông nội, làm cho lòng các cô tồn tại đố kỵ, mà càng làm cho họ hận nghiến răng nghiến lợi chính là, phụ nữ ở nhà họ Lục chỉ có mình Lục Phi có thể đi vào làm việc ở Lục thị, hơn nữa còn được trọng dụng như vậy, thậm chí đối xử còn tốt hơn cháu trai nhà họ Lục, cho nên từ nhỏ đến lớn bọn họ rất ghen tỵ với Lục Phi, bởi vì ông nội có đồ gì tốt luôn để cho cô.

Bây giờ lại còn đem Lục Phi gả cho người bác sĩ thiên tài khoa ngoại Ôn Thiếu Nhiên, phải biết rằng Ôn Thiếu Nhiên anh tuấn hơn người thường, những người trong xã hội thượng lưu đều muốn lấy anh làm chồng, nếu không phải hiện tại nhà họ Ôn gặp khó khăn về tiền bạc, sao có thể đến phiên Lục Phi chiếm tiện nghi này.

“Nhưng mà chị họ à, nghe nói lần này nhà họ Lục chúng ta phải đưa tiền cho người ta, nhà họ Ôn mới cưới chịu cưới cô ấy phải không?” Một cô gái khác mặc áo xanh da trời, vẻ mặt xem kịch vui: “Ôi, nhưng cũng khó trách, nữ doanh nhân xuất sắc giống như chị họ vậy, không đưa cho người ta ít tiền, có người con trai nào dám lấy.”

Cô gái áo xanh da trời mới nói xong, ba cô gái cũng không khách khí chút nào cười ha hả.

“Tránh ra.” Lục Phi chỉ đáp lại các cô hai chữ lạnh lùng.

“Lục Phi, cô kiêu ngạo cái gì, vốn tưởng rằng ông nội hiểu rõ cô nhất, không ngờ ông nội của tôi thế nhưng lại chọn cho cô một nhà chồng sắp phá sản, xem ra cô cũng chỉ như thế thôi.” Thân là trưởng nữ nhà họ Lục, Lục Lâm mặc chiếc quần đỏ chói mắt, nâng lông mày thanh tú lên nói khiêu khích, trong mắt đầy sự giễu cợt khi thấy người khác gặp nguy: “Còn phải đưa cho nhà chồng nhiều tiền như vậy, thật là rất đáng buồn mà.”

“Dù sao cũng hơn chị họ chị lấy tiền đưa cho Tiểu Bạch nhiều hơn.” Lục Phi lạnh lùng đáp lễ cô ta một câu, vươn tay đẩy ba cô gái cản đường ở trước mặt ra, sau khi đi vài bước thì ngừng lại, xoay người nói với Lục Lâm: “Chị họ, chị có thể lấy tiền đưa cho Tiểu Bạch, nhưng mà Tiểu Bạch của chị cầm tiền chị đưa dán vào răng con nhà người ta, chị nói xem người nào tương đối rất đáng buồn đây? À đúng rồi, thuận tiện nhắc nhở chị một câu, ông nội ghét nhất là mua bán lỗ vốn, khoản mua bán này của chị mất lớn như thế, không biết ông nội của em có tức giận hay không đây?”

Lục Phi nói xong, nâng lên một nụ cười nhàn nhạt với các cô, cũng không quay đầu lại rời đi.

Ba cô gái đứng tại chỗ mọi người đều giận đến nổi trận lôi đình, nhất là Lục Lâm vừa tức vừa lo, hận không thể mang Lục Phi cắt thành tám khúc, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa.

…..

Cuối cùng cũng đến ngày cử hành hôn lễ, mặc dù ở trong lòng Lục Phi tự nhủ không thèm để ý, nhưng khi thật sự đến ngày này, cô vẫn không kiềm nén nổi sự hồi hộp giống như tất cả cô dâu khác.

Khi bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên bàn tay rắn chắc của Ôn Thiếu Nhiên thì lòng của cô không nhịn được cuồng loạn, sự kích động không thể kìm chế này vẫn ảnh hưởng đến trái tim từ trước đến giờ luôn bình tĩnh như nước hồ thu của cô, mà lúc này vẻ mặt Ôn Thiếu Nhiên lại không chút thay đổi, giống như tượng gỗ bị thao túng mặc cho người ta định đoạt.

Đối với người vợ này, Ôn Thiếu Nhiên căn bản là không ôm bất cứ kỳ vọng xa vời nào, nhưng khi anh vén khăn đội đầu của Lục Phi lên, đập vào mi mắt là gương mặt xinh đẹp trắng nõn hơi ửng đỏ thì trái tim của anh lại không khỏi đập mạnh một cái, mất đi tần số những ngày qua, cái loại cảm giác khẽ rung động xâm nhập anh, để cho anh sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.

Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô, nếu như không có tiếng vỗ tay xung quanh nhắc nhở, nói không chừng anh đã sớm kìm lòng không được mà hôn sâu hơn rồi, xem ra người vợ này thật không đơn giản, mới gặp mặt lần đầu tiên đã để cho anh mất đi tỉnh táo trước kia.

Ôn Thiếu Nhiên cúi đầu nhìn Lục Phi, cảm thấy có lẽ mình không thể nắm được cuộc sống tương lai trong tay……

Bận rộn một ngày, cuối cùng hai người cũng thoát thân khỏi tiệc cưới chán ghét, trở về nhà trọ của Ôn Thiếu Nhiên.

“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói rõ ràng trước khi kết thúc ngày hôm nay”. Mới vừa vào đến trong phòng, Ôn Thiếu Nhiên đã không thể chờ đợi được mà nói ra yêu cầu của mình: “Giữa tôi và cô, tôi cũng không muốn nói nhiều lời khách sáo, chỉ có một số việc, tôi hi vọng thân làm vợ cô có thể làm được.”

“Làm cái gì?” Mặc dù lời dạo đầu khiến Lục Phi có chút chán nản như thế, nhưng cô vẫn cố gắng dùng vẻ mặt tốt nhất đối mặt với anh.

“Tôi hy vọng vợ của mình không nhúng tay vào sự nghiệp nhà họ Ôn, cô chỉ cần làm tốt những chuyện thuộc về bổn phận và những việc mà mình có thể làm, tôi hi vọng cô không cần dính vào công ty Ôn thị, những thứ này hãy để cho cha, chú và các bác mình quản lý là được rồi, có thể làm được không?”

“Nếu như anh cho rằng em có ý đồ đối với Ôn thị, cái này anh cứ yên tâm đi, em sẽ không làm như vậy.” Trái tim Lục Phi bị tổn thương, cho là anh hoài nghi mình có lòng dạ không tốt với công ty Ôn thị, cho nên mới phải nói trước những lời này.

“Vậy thì tốt.” Ôn Thiếu Nhiên cũng không muốn phải nói những lời khó nghe như vậy trong đêm tân hôn, nhưng cái này là cấm kỵ của anh, cũng là ranh giới cuối cùng của anh, dù sao về sau bọn họ sẽ sinh hoạt cùng nhau, anh không hy vọng khi hai người ở chung lại có điều không thoải mái.

“Em có thể hỏi một chút phòng tắm ở đâu không?” Lục Phi không muốn tiếp tục đề tài này, bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tâm tình kích động vừa mong đợi lại vừa không yên của cô, cho nên lập tức nói sang chuyện khác.

“Phòng tắm ở đằng kia, bên trong có khăn bông mới.” Ôn Thiếu Nhiên nhìn thẳng vào cô. “Có gì cần cứ lên tiếng nói tôi.”

Lục Phi bị anh nhìn chăm chú có chút căng thẳng, gương mặt không khỏi ửng hồng, cũng may ánh sáng căn phòng tương đối tối, anh nhìn không ra đầu mối, nếu không cô sẽ bị bẽ mặt rồi.

“À, cảm ơn.” Lục Phi cố gắng kiềm chế, dùng hết sức làm ra vẻ mặt ung dung nhất, không để cho anh nhìn ra bản thân cô thật ra rất hồi hộp, xoay người từ từ đi vào phòng tắm.

Vừa đóng cửa phòng tắm lại, Lục Phi lập tức không nhịn được, tựa vào vách cửa.

Trời ạ, ngày này đối với cô mà nói quả thật tựa như một giấc mơ, dù là đến giờ phút này, cô vẫn không thể tin tượng mình thật sự đã gả cho Ôn Thiếu Nhiên rồi, cô vươn tay bấm nhẹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cảm giác đau đớn để cho khóe miệng cô khẽ giơ lên, thật là, không phải đang nằm mơ.

Mà đổi thành, Ôn Thiếu Nhiên nhìn bóng lưng Lục Phi đi vào phòng tắm, tự nhủ, cuộc hôn nhân này chỉ là giao dịch, mà cái người gọi là vợ kia cũng chỉ là người xa lạ không có tình cảm, cho nên không cần tốn nhiều tâm tư, anh thậm chí còn không muốn có bất kỳ tình cảm nào với đối tượng mua bán.

……

Nhưng mà khi Lục Phi một thân nhẹ nhàng khoan khóai bước ra khỏi phòng tắm, phơi bày da thịt ửng hồng mê người ra bên ngoài thì ý chí kiên định của Ôn Thiếu Nhiên bắt đầu dao động.

“Em tắm xong rồi.” Lục Phi tự nói với mình là phải tỉnh táo, phải giống như mình ngày thường vậy, không để cho anh nhìn ra bản thân rất hồi hộp.

Trải qua một ngày xây dựng tâm lý, cuối cùng Lục Phi cũng ngẩng đầu lên đón lấy tầm mắt Ôn Thiếu Nhiên, biểu hiện bình tĩnh như vậy, tự nhiên như vậy. “Anh…. Cũng đi tắm đi.”

“Tôi đã tắm ở một căn phòng khác rồi.” Ôn Thiếu Nhiên nói xong những lời này, trong phòng nhất thời rơi vào lúng túng trầm mặc.

Thời gian trôi qua đặc biệt chậm, hai người cứ nhìn nhau như vậy, không biết là người nào chủ động nhảy qua bước đầu tiên, chỉ thấy Ôn Thiếu Nhiên chợt đưa tay ra kéo Lục Phi, không khách khí chút nào ném cô lên giường lớn mềm mại.

“A…” Tiếng thét lớn bật ra từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Lục Phi, còn chưa kịp phản ứng, đã bị thân thể Ôn Thiếu Nhiên đè lên, anh giữ chặt cằm cô, hung hăng hôn cánh môi anh đào mềm mại của cô.

Trời mới biết bắt đầu từ nụ hôn nhợt nhạt trong hôn lễ, anh đã sớm muốn làm như vậy rồi, hung hăng hôn cô, hung hăng giày xéo cô, hơn nữa thấy đôi mắt đen trong veo của cô lóe sáng như vậy, phảng phất giống như sẽ câu dẫn người ta, để cho anh không tự chủ được mà đắm chìm trong đó.

Trời ơi, tại sao có thể làm như vậy, tất cả đều rối rắm, không nên như vậy, anh nên tôn kính mà không thể gần gũi với Lục Phi, bảo trì cuộc sống vợ chồng tôn trọng nhau như khách mới đúng, không nên đụng vào cô, thế nhưng giờ phút này anh lại không nhịn được!

“Ừ…..” Lục Phi níu lấy áo choàng tắm của anh, tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.

Ôn Thiếu Nhiên cúi đầu nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ trong ngực, tròng mắt đen thoáng qua một tia sáng không đàng hoàng, anh muốn cô gái này, ngay bây giờ! Dục vọng mãnh liệt trong cơ thể khiến Ôn Thiếu Nhiên không có biện pháp bỏ qua, chỉ có thể thuận theo nó, hơn nữa cô là vợ hợp pháp của mình, anh làm như vậy hoàn toàn không có vấn đề, trong lòng anh đang thuyết phục chính mình.

“A…..” Cô gái dưới thân rên rỉ một tiếng, một cỗ cảm giác tê liệt chạy khắp toàn thân, cực kỳ thoải mái.

Ôn Thiếu Nhiên chậm rãi miêu tả cánh môi cô, như có như không quyến rũ lấy cô, đầu lưỡi nóng cạy hàm răng cô ra, không khách khí chui vào trong đó, hấp thu chất lỏng ngào trong miệng cô.

“Ừ, á…..” Lưỡi Ôn Thiếu Nhiên câu dẫn, nút cái lưỡi Lục Phi vào, tiếp xúc thân mật như vậy làm cho cô ngây ngô không thể chống đỡ được, tiếng rên rỉ yêu kiều bật ra từ trong cái miệng nhỏ của cô, đầu óc càng ngày càng trở nên mơ hồ, cả người chỉ còn lại cảm giác cháy hừng hực.

Lục Phi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng lên, bị động tiếp nhận lửa nóng triền miên mà Ôn Thiếu Nhiên mang tới, lúc này anh đặt những nụ hôn xuống khuôn mặt cô, bàn tay vuốt ve chiếc eo mảnh khảnh của cô, không khỏi cảm thấy một trận nhốn nháo trong lòng.

Môi của anh từ từ đi tới bên tai cô, liếm láp như có như không, đưa đầu lưỡi ra ngậm vành tai “châu tròn ngọc sáng” đáng yêu của cô, thỉnh thoảng nút, thỉnh thoảng gặm nhẹ, đưa đến cho cô từng trận run rẫy.

“Ừ, thật là nhột….” Lục Phi khẽ nhếch cái miệng nhỏ thở hổn hển, cảm giác gãi ngứa để cho cô kìm lòng không được đưa tay khẽ gạt bên tai, muốn đuổi cảm giác này đi.

Cái động tác vô ý thức này của cô làm Ôn Thiếu Nhiên cười một tiếng, cô thật là quá dễ thương.

“Bà xã” Ôn Thiếu Nhiên kìm lòng không được mà gọi, không có một tia không muốn, tiếng gọi ấy rất tự nhiên, bàn tay to lớn rắn chắc của anh cởi dây áo choàng tắm trên eo cô ra, để lộ chiếc áo lót màu vàng nhạt, đầy đặn căng tròn như ẩn như hiện, quyến rũ hết tất cả giác quan của anh.

“Đẹp quá.” Da thịt trắng như tuyết phơi bày ra bên ngoài làm cho anh không nhịn được than thở ra tiếng, giờ phút này hai mắt cô híp lại, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, tiếng rên mềm mại do kìm lòng không được nên bật thốt ra, cảnh sắc mê người như vậy làm cho anh không nhịn được muốn đoạt lấy cô ngay lập tức.

“Ừ, á….” Thân thể Lục Phi không chịu đựng được nhẹ nhàng run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, từng tiếng ngâm nga không ngừng bật ra từ bên trong. “A…. Á…..”

Âm thanh mềm mại của cô khiến bụng dưới Ôn Thiếu Nhiên không thoát khỏi một trận co rút nhanh, anh nhìn cô thẹn thùng như thế, lại cúi đầu xuống lưu lại một dấu ấn trên da thịt trắng noãn, giống như nhiều đóa hoa nhỏ nở rộ, cực kỳ xinh đẹp.

“Không, đừng như vậy…. á….” Ngón chân của cô co quắp, thân thể run rẩy, cảm giác vừa thoải mái vừa tê liệt này khiến cho cô không biết phải làm sao.

“Đừng cái gì?” Khóe môi anh cong lên, cố ý chơi đùa cô, càng thêm ra sức khiêu khích giác quan của cô. “Như vầy không thoải mái sao?”

“A….” Chính là rất thoải mái, chưa bao giờ có tình triều xa lạ, khiến Lục Phi rất sợ nhưng lại không có cách nào kháng cự.

Ôn Thiếu Nhiên từ từ di chuyển nụ hôn tới trước ngực của cô, cách lớp áo lót viền tơ, anh ngậm trái dâu nhô ra nhẹ nhàng gặm cắn, một bàn tay khác vuốt ve chỗ non mềm căng tròn.

“A…. A…. Không…..” Cô lần đầu nếm thử tình dục, không đỡ được đòn tấn công hung mãnh như vậy, muốn chạy trốn.

Một bàn tay anh giữ thật chặt eo nhỏ của cô, không để cho cô lui bước: “Ngoan, đi theo cảm giác đi.” Anh nhỏ giọng dụ dỗ cô.

“Em…..”

“Sẽ rất thoải mái, anh sẽ dạy em từ từ.” Ngón tay Ôn Thiếu Nhiên nhẹ nhàng khép lại vân vê, thỉnh thoảng lại vuốt ve nơi đầy đặn mền mại của Lục Phi.

Đôi mắt như nước của cô giống như dính một tầng hơi nước mê ly, hai gò má mềm mại đỏ ửng, cánh môi non mềm bị anh hôn sưng đỏ, cả người tản ra hơi thở mềm mại đáng yêu, làm anh không nhịn được nghĩ muốn hung hăng giày vò cô, anh đẩy chiếc áo lót viền tơ màu vàng nhạt của cô lên cao, hai bầu ngực trắng nõn lập tức nhảy vào tầm mắt.

“Thật đẹp!” Anh nhịn không được thở dài nói.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai to gan nhìn thẳng thân thể Lục Phi như vậy, huống chi là người đàn ông yêu cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng đến giống như muốn nhỏ ra máu, đôi tay không nhịn được muốn che giấu bộ ngực.

Đáng tiếc bị Ôn Thiếu Nhiên lanh tay lẹ mắt chặn lại: “Đây là của anh, không cho phép che.”

Hình ảnh xinh đẹp như thế tại sao có thể để cho cô che kín như thế, đây là của anh, ai cũng không thể cướp đoạt, anh bá đạo giơ hai tay của cô lên khỏi đỉnh đầu, thân hình cao lớn cứ đè ép cô như vậy, để cho cô không thể động đậy.

Lục Phi bị anh nhìn chăm chú nên không được tự nhiên, giãy dụa dưới người anh, muốn tránh khỏi áp chế của anh, vậy mà cô không chỉ không thể tránh thoát, ngược lại càng thêm kích thích dục vọng của Ôn Thiếu Nhiên, anh cúi đầu ngậm nhũ hoa mềm mại, đưa đầu lưỡi ra liếm láp lượn vòng, chọc cho cô liên tục rên rỉ.

“Á…. Á….” Hai nhũ hoa của cô bị anh thay phiên liếm láp, khiến cô ngượng ngùng không dứt, ngực sưng lên để cho cô càng thêm khó chịu, chỗ kín không khỏi chảy ra chút nước tơ vương.

Ôn Thiếu Nhiên cũng không có nhàn rỗi, bàn tay của anh chậm rãi đi xuống, cởi quần lót của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng móc ra, dòng nước trắng đục làm cho khóe miệng anh khẽ giơ lên: “Em ướt.”

Nghe lời nói thế sao không xấu hổ, gương mặt Lục Phi đỏ bừng, hận không tìm được động chui vào: “Anh…. Đừng nói nữa.” Trời ơi! Thật là làm cho người ta xấu hổ!

Ôn Thiếu Nhiên khẽ mỉm cười, cúi người che cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi nóng như lửa của hai người dây dưa lẫn nhau, anh mút mạnh vào, chiếm đoạt mật ngọt trong miệng cô, khiến cho trong cơ thể cô dâng lên từng cổ dục hỏa khó nhịn, chỗ tư mật giữa hai đùi tràn ra nước xuân.

“Ừ…..” Cô ngây thơ căn bản không theo kịp đòn tấn công điên cuồng của anh, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp: “Ừ…. Á…..”

Đôi mắt thâm thúy của Ôn Thiếu Nhiên nhìn chằm chằm cô khẽ hút môi đỏ mọng vào, tầm mắt nóng rực cơ hồ muốn nhìn thấu cô, anh dùng chân đẩy hai chân khẹp chặt của cô ra, người để giữa hai chân, chậm rãi đi xuống.

Chóp mũi là chốn bồng lai mê người, nước trong huyệt động tản ra mùi thơm quyến rũ, anh đưa đầu lưỡi rút một chút mật dịch nuốt vào trong miệng, thật là quá tuyệt vời rồi.

“Ôi…. Không….” Lục Phi không thể tin được, anh như thế…. Liếm chỗ đó, cô khó mà kiềm nén được, tự mình phát ra tiếng thét chói tai. “A…… “

“Thật ngọt.” Ôn Thiếu Nhiên không để ý đến sự kháng cự của cô, tiếp tục phác thảo hoa huy*t xinh đẹp không ngừng chảy ra mật ngọt, đầu lưỡi một ra một vào, làm cho cô giống như nằm ở trên đám mây, mềm nhũn, cực kỳ thoải mái.

Hẳn là nên cự tuyệt anh, nhưng cô lại không tự chủ nâng mông lên nghênh hợp với cái liếm láp của anh, đôi tay chen vào đầu tóc rậm rạp của anh, hình nhìn muốn tìm cách đẩy anh ra, rồi lại giống như là kéo anh đến gần, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng ôm lấy hoa hạch, càng không ngừng trêu chọc, nước xuân chảy ra ào ào, bị anh đói khát nuốt toàn bộ vào trong miệng.

“Ừ….”

Đáy mắt Ôn Thiếu Nhiên bị dục hỏa thiêu đốt, bụng dưới càng thêm căng cứng, cơ hồ như không khống chế nổi, mà dục vọng đã bị nắm trong tay Lục Phi, anh chỉ có thể tùy theo sự thúc đẩy của dục vọng, lắc lư thân thể bên dưới, cố gắng nghênh hợp hùa theo cô.

“Thiếu Nhiên, Thiếu Nhiên….” Lục Phi mất đi hình tượng thục nữ rụt rè thường ngày, ngẩng đầu, cặp mắt híp lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, không ngừng gọi tên của anh, giống như muốn phóng thích dục hỏa trong cơ thể mình ra ngoài vậy.

Nghe được cô nũng nịu gọi như thế, Ôn Thiếu Nhiên càng thêm hưng phấn, bụng dưới càng ngày càng nóng ran khó nhịn, cuối cùng anh cũng không chịu được sự dày vò của dục hỏa nữa, hơi đứng dậy, nhanh chóng cởi áo choàng tắm trên người, phủ trên cơ thể cô, lửa nóng cố chịu đựng đã sớm sưng tấy không chịu nổi, đặt ở miệng hoa huy*t đầy nước, nhẹ nhàng ma sát qua lại.

“Á….. Ôi…..” Anh vuốt ve nhè nhẹ giống như gãi ngứa, để cho cảm giác trống rỗng trong cơ thể cô càng thêm nồng đậm, muốn có thứ gì đó tới lấp đầy nó, cô kìm lòng không được uốn éo người.

Lục Phi đã sớm ý loạn tình mê, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ ửng hồng, làm động tác đụng chạm của Ôn Thiếu Nhiên càng mạnh, tần suất cũng càng ngày càng nhanh, mà tiếng thét chói tai của cô cũng càng ngày càng lớn, một dòng điện chợt nhảy tọt qua sống lưng của cô, bên trong cơ thể thủy triều chảy ra rất mạnh mẽ, ngay trong nháy mắt, Ôn Thiếu Nhiên cắn răng xông mạnh vào hoa huy*t xử nữ của cô, không chút do dự đi vào nơi sâu nhất.

“Á!” Cao triều còn chưa lui đi lập tức bị lấp đầy, khiến Lục Phi không còn kịp cảm nhận được đau đớn, lập tức bị luật động(*) nhịp nhàng của anh thay thế. “Á…. Thiếu Nhiên…..” Cô nắm thật chặt đầu vai anh, phập phồng lên xuống theo anh.

(*Luật động: Chuyển động ra vào có quy luật)

Đường hành lang tơ lụa siết chặt mơ hồ khiến cho Ôn Thiếu Nhiên mất khống chế, tần suất co rút phía dưới càng lúc càng nhanh, trời ạ, loại cảm giác này quá tuyệt vời!

Hai chân của cô quấn chặt trên eo hổ của anh, lúc lên lúc xuống nghênh hợp với sự đút vào của anh, anh cúi người dịu dàng hôn cánh môi cô, nhẹ nhàng mút vào, bàn tay xoa nắn trên hai nhũ hoa non mềm, véo nhè nhẹ.

“Á….. Ôi…..” Trong cơ thể Lục Phi bị một cổ cảm giác phong phú lấp đầy, theo tần số ra vào của anh, tần số đong đưa cái hông cô cũng càng ngày càng nhanh.

“Ôi trời, em thật quá tuyệt vời!”

“A…..” Thân thể của cô đong đưa theo tiết tấu của anh, hai chân gắt gao vòng chắc qua eo anh, cảm thấy được chày sắt của anh ra vào trong cơ thể mình không biết bao nhiêu lần.

Đôi mắt Ôn Thiếu Nhiên chuyển thành đen kịt và nặng nề, không bao lâu, chày sắt của anh đã bị mật dịch từ hoa huy*t trào ra làm cho ướt nhẹp.

“Á….”, Lục Phi cào ra từng đường dấu vết cảm xúc mãnh liệt trên thắt lưng anh.

Bỗng chốc anh rút vật đỏ sậm to lớn ra, lật người cô lại, làm cho cái mông cô vung cao, chợt cắm vào từ phía sau, bàn tay giữ thật chặt cánh hoa trắng nõn của cô, bắt đầu luật động mãnh liệt.

“Ôi, em thật chặt.” Ôn Thiếu Nhiên va chạm điên cuồng vào chỗ non mềm của cô, động tác trở nên thô bạo cuồng dã hơn nữa.

“Đừng… nhanh quá…..” Lục Phi không nhìn thấy anh, cảm giác rất hồi hộp, hoa huy*t không tự chủ được co rúc lại, kẹp chặt vật thẳng cứng của anh.

“Thả lỏng.” Ôn Thiếu Nhiên đánh nhè nhẹ vào cái mông cô, cô thắt chặt làm cho anh gần như mất khống chế.

Bàn tay to lớn của anh đi tới chỗ kết hợp của hai người, khẽ nhào nặn chậm chậm vân vê, làm cho cô dần dần buông lỏng, mà động tác phần eo của anh càng lúc càng nhanh, một lượng lớn mật dịch chạy ào ào ra khỏi huyệt hoa, làm ướt thân dưới và khăn trải giường.

Tiếng va chạm vang dội và thân thể kết hợp vào nhau, vang vọng cả căn phòng…

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.