Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 95: Ly hôn




Lãng Quên- Diễn Đàn

Phó Hoằng Văn nghĩ mãi không xong.

“Thằng hai cuối cùng đang chơi trò xiếc gì?”

Tô Nhu hừ lạnh một tiếng: “Khó trách ông không chơi thắng người ta, từ chối mới đúng, vậy chứng tỏ cậu ta có tâm cơ.”

“Có ý gì?” Phó Hoằng Văn hỏi.

Ánh mắt Tô Nhu có thâm ý khác nhìn Phó Cảnh Hi bên cạnh: “Ông không nghe thấy câu nói kia của ông cụ sao? Nếu ông ấy muốn đưa tất cả sản nghiệp cho cô nhóc kia, lqd chúng ta cũng không có quyền nói không. Ông cho là mức độ nghiêm trọng của một câu nói đó chỉ tùy ý thôi sao? Cho dù nói nhảm, điều đó cũng chứng minh được một chuyện, phân lượng của cô nhóc đó trong lòng ông cụ so với mấy người con cháu các người cao hơn rất nhiều!”

Phó Hoằng Văn kinh ngạc lắc đầu: “Không thể nào! Có phải bà đã quá coi trọng cô nhóc kia không? Cho dù là cháu gái ruột cũng không thể…”

Tô Nhu nói: “Lúc đầu tôi có chút không dám xác định, nhưng xem vào biểu hiện hôm nay của ông cụ không thể không tin được. Nếu bởi vì lớn tuổi tiếc nuối trong lòng, muốn nhân cơ hội bản thân còn có năng lực liền dùng hết khả năng bồi thường người bạn cũ đã qua đời, đại khái có thể trực tiếp đưa cho một số tiền lớn là được, bây giờ không tiếc phủ định lời nói lúc trước, muốn đưa người đến dưới cánh chim của mình để bảo vệ. Nhiều năm như vậy, ông có từng thấy ông cụ đã bao giờ khẩn trương vì một người khác chưa? Tôi nghĩ quan hệ giữa ông cụ và bà ngoại cô nhóc không chỉ đơn thuần là đối tác đơn giản!”

Phó Hoằng Văn đoán chừng cũng hiểu được: “Ý bà nói là, thằng hai không chịu ly hôn vì muốn nắm lấy điểm yếu của ông cụ, muốn được nhiều hơn?”

Tô Nhu khẳng định nói: “Đương nhiên! Mặc dù chúng ta cam chịu 20% cổ phần công ty không khác gì quyền thừa kế, llêqquýđônn nhưng đừng quên, ông cụ vẫn chưa nói như vậy, trong tay cậu ta thật ra có không ít cổ phần! Ông cho thằng hai quyết định trở về, lòng tham cũng chỉ có vậy thôi sao?”

“Xem ra… Vẫn nên kéo cô nhóc kia về phe chúng ta!”  Phó Hoằng Văn thở dài.

Sau đó cả hai vợ chồng cùng im lặng nhìn về phía con trai.

Tô Nhu biết, tuy nhìn bề ngoài con trai bà có vẻ ít nói, nhưng cậu kế thừa được tài trí của bà, suy nghĩ tinh tường hơn ai hết.

“Cảnh Hi, con thấy sao?” Tô Nhu hỏi, đôi mắt đầy chờ mong.

Lần này quả nhiên Phó Cảnh Hi không làm cho bà thất vọng…

“Con đồng ý hai người sẽ dùng hết khả năng khuyên An Cửu ly hôn với Phó Thần Thương!”

Phó Hoằng Văn vui sướng không thôi, Tô Nhu lại nhíu mày.

Sau đó liền nghe Phó Cảnh Hi tiếp tục nói: “Nhưng đổi lại, con có điều kiện.”

……

Bệnh viện.

“Lúc nào mới tỉnh?”

Phó Thần Thương lấy nhiệt kế dưới nách An Cửu ra, đã hạ sốt.

Jason nhún nhún vai: “Đã kiểm tra hết rồi, chỉ ngủ thiếp đi thôi, không cần lo lắng.”

“Nhưng cô ấy đã ngủ năm ngày rồi.”

“Ngủ năm năm tôi cũng đã thấy qua.” Giọng điệu Jason vô cùng thản nhiên.

Phó Thần Thương bất đắc dĩ thở dài: “Đó là mấy người sống thực vật.”

“Người sống thực vật không phải càng tốt hơn sao?”

Câu nói mát xuất phát từ Phó Hoa Sênh đang từ ngoài cửa đi vào.

Phó Hoa Sênh mặc cái áo khoác, trên tay cầm một bó hoa mâm côi đặt ở trên đầu giường An Cửu.

“Cô nhóc này đúng là làm khổ, khoảnh khắc không chú ý đến có thể cho anh một tiếng nói lớn, l.q.đ nếu may mắn trở thành người sống thực vật, năm năm cứ ngủ trôi qua như vậy, có thể giúp anh giảm bớt không ít chuyện, anh nói xem có đúng không, anh hai?”

Một tiếng gọi anh hai này vô cùng châm chọc.

“Cho dù là người sống thực vật cũng ngủ trên giường của tôi.”

“Đừng nghĩ rằng chỉ bằng một câu “không đồng ý” liền trở thành tình thánh, trong lòng anh nghĩ gì, anh rõ nhất!”

“Tặng lại cho cậu nguyên câu.”

“Anh… Ít nhất tôi không có bạn gái cũ mười năm dây dưa không rõ! Bạn gái cũ đối với người đương nhiệm mà nói là sinh vật độc ác hung tàn bao nhiêu anh không biết được!”

“Chẳng lẽ cậu biết?”

Hai người tôi một câu, cậu một câu không ai nhường ai, Jason ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Hai vị, đây là phòng bệnh…”

Lúc này, một tiếng “ưm” nhỏ trên giường hấp dẫn lực chú ý của hai người.

An Cửu khẽ động cổ họng lại cảm thấy nóng rát vô cùng, đầu óc hỗn loạn, cổ có chút cứng ngắc, vừa định nhúc nhích thay đổi tư thế đã bị người khác ôm lấy đặt lên trên đùi, chưa kịp đợi cô mở miệng, đã có ly thủy tinh đặt ngay môi.

An Cửu theo bản năng ngậm lấy, ực ực uống hết một chén vẫn chưa thấy đủ.

“Muốn uống thêm?”

An Cửu gật gật đầu.

Phó Thần Thương rót thêm cho cô một ly.

Uống xong ly thứ hai cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Phó Hoa Sênh nhìn tít mắt nói: “An Cửu! Cô nhìn thấy rõ ai đang ôm cô không? Là tên đầu sỏ hại cô đó!”

Ngủ đã lúc, giờ tỉnh lại, con mắt cảm thấy vô cùng không thoải mái, An Cửu theo bản năng nâng tay phải lên dụi mắt, lqđ Phó Thần Thương đúng lúc cầm lấy tay cô.

An Cửu giờ mới phát hiện không thể dùng tay phải, vì thế đổi sang tay trái, dáng vẻ mơ hồ giống như trẻ con, vô hại mà tội nghiệp.

“Nhìn thật ngốc…” Phó Hoa Sênh lẩm bẩm: “An Cửu, cô không phải mới tỉnh ngủ đầu óc bị cháy hỏng rồi chứ? Bác sĩ đâu đến nhanh! Kiểm tra lại cho cô ấy!”

An Cửu xoa xoa tóc, liếc mắt nhìn anh ta một cái, giọng nói khàn khàn không kiên nhẫn: “Nói nhiều.”

Phó Hoa Sênh giật mình, sau đó giậm chân: “Cô… Cô, tôi lo lắng cho cô, cô còn chê tôi nói nhiều!”

An Cửu hơi nhếch môi: “Tôi không sao, Hoa Sênh.”

Lúc này Phó Hoa Sênh mới nhẹ nhàng thở ra, không tệ, vẫn còn nhận ra anh.

Phó Thần Thương vẫn còn đang hồi hộp, nhất là sau khi nhìn thấy cô cười.

“Có chỗ nào không thoải mái không?” Phó Thần Thương sờ sờ trán cô.

An Cửu lắc lắc đầu, sờ sờ bụng: “Em đói bụng.”

Phó Thần Thương gọi điện thoại, không tới năm phút sau đã được Lục Chu đưa tới cháo yến mạch có táo đỏ và long nhãn thơm ngào ngạt mềm dẻo ngọt ngào dùng để bổ huyết ích khí.

Phó Thần Thương đút cho An Cửu ăn từng muỗng một.

Nhìn qua khẩu vị khá tốt, ăn được hai chén cháo.

Ăn xong mệt mỏi dựa vào vai Phó Thần Thương buồn ngủ.

“Ngủ một lát, chút nữa dậy kiểm tra toàn thân một lần nữa, nếu không có vấn đề gì chúng ta về nhà.”

“Ừ.” Sau khi trả lời một tiếng liền ngủ thiếp đi.

Vẻ mặt Phó Hoa Sênh đều nghiêm túc nhìn từ đầu đến cuối, càng xem càng không rõ tư vị gì, chỉ có thể an ủi bản thân: “Họ Phó kia, anh đừng có đắc ý! Chả qua cung phản xạ của cô ấy quá dài không phản ứng kịp! Chờ phản ứng kịp cho anh chịu đủ!”

……

Sự thật chứng minh, cung phản xạ của An Cửu giống như đã đi quá xa, hôm sau tỉnh lại vẫn không khóc không nháo, Phó Thần Thương muốn ôm thì cho ôm, muốn sờ thì cho sờ, khiến cho Phó Hoa Sênh ở một bên gấp gáp.

Hôm nay cả đại gia đình nhà họ Phó đều vào bệnh viện đón cô xuất viện, An Cửu nhìn thấy có chút thụ sủng nhược kinh.

Phùng Uyển đỡ cô, hòa ái dễ gần giới thiệu: “Hai người này con còn chưa gặp! Đây là anh cả và chị dâu con.”

“Anh cả, chị dâu.”

Vẻ mặt Tô Nhu bình dị gần gũi, nhét một cái bao lì xì lớn cho cô: “Ngoan! Cô nhóc thật khiến cho người khác muốn yêu thương mà, l^q"đ Thần Thương thật có phúc.”

Phùng Uyển ha ha cười: “Đương nhiên! An Cửu nhà chúng ta khôn khéo lại hiểu chuyện vẫn luôn săn sóc quan tâm người khác, Thần Thần cũng rất thương nó. Nếu không phải sợ chậm trễ việc học của con bé, quả thật mong nó sớm ngày sanh cho ta một đứa cháu trắng trẻo mập mạp.”

Phùng Uyển nói năng khéo léo, nhưng giống như có độc, từng câu từng chữ đều đâm chọc người khác.

Cũng làm khó Tô Nhu còn có thể duy trì nụ cười ôn hòa phụ họa theo.

Về phần Phó Cảnh Hi, An Cửu vẫn luôn tránh né ánh mắt của cậu, giống như sợ bị cậu ta nhìn thấu.

“Nhóc con, còn có chỗ nào không thoải mái không, nếu có nhất định phải nói ra, không được cậy mạnh!” Phó Chính Huân tuy nghiêm mặt, nhưng giọng điệu vô cùng dịu dàng.

An Cửu lắc lắc đầu: “Dạ, đã tốt hơn nhiều rồi.”

Phó Thần Thương làm xong thủ tục xuất viện đi tới, dắt lấy tay cô: “Được rồi, đi thôi.”

“Ừ.”

……

Người một nhà đều ngồi ở trong sảnh chờ sân bay, Phó Hoằng Văn và Tô Nhu đi theo để tiễn bọn họ.

Mặc dù là máy bay tư nhân, tuy nhiên cũng cần phải báo trước kế hoạch bay, nếu không lại cho là máy bay phi pháp, người phía dưới hiểu lầm gây rắc rối, Phó Chính Huân lại không thể để cho An Cửu không an toàn được.

An Cửu ngồi bên trái Phó Chính Huân, Phó Thần Thương ngồi ở bên phải, đối diện là Phó Hoa Sênh không ngừng tỏa ra oán khí.

Cô không hiểu cô chọc vào chỗ nào của anh ta.

“An Cửu.” Phó Chính Huân mở miệng, giọng điệu giống như đã đưa ra quyết định.

“Dạ.” An Cửu nhanh chóng trả lời.

“Hôm nay có tất cả mọi người ở đây, ta muốn hỏi ý kiến con một chuyện.”

“Vâng ạ?” Ánh mắt An Cửu nghi ngờ.

“Con…” Phó Chính Huân luôn lộ ra khí phách khó có được có lúc cũng do dự, lqd đắn đo dùng từ: “Con có muốn ly hôn với thằng hai hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.