Editor: Mẹ Bầu
Khoảng một giờ sau thì Phó Cảnh Hi trở về.
Ngày mùa hè nắng chói chang, thế nhưng nhìn anh lại giống như bị một nửa thế giới ngăn cách, không bị dính một chút nóng bỏng nào vào người, giống như trận gió mát hiu hiu thổi đến.
Đang gặm dưa hấu, trên mặt dính đầy hạt dưa hấu Phạn Phạn nhìn thấy Phó Cảnh Hi thì ánh mắt sáng lên, lập tức liền ném dưa hấu đi, bổ nhào tới miệng gọi liên tiếp giòn giã: "Anh Cảnh Hi, anh Cảnh Hi, anh Cảnh Hi…"
Phó Cảnh Hi mặc chiếc áo choàng màu đậm, ống tay áo quây kín quanh cổ áo sơ mi dựng thẳng. Ở trong kiểu thời tiết thế này, kiểu ăn mặc như vậy có vẻ không chút phù hợp lắm, nhưng bọ quần áo này được mặc ở trên người anh, thì lại không thấy thể hiện sự đột ngột chút nào.
Thấy Phạn Phạn đang chạy tới về phía mình, cặp mắt của Phó Cảnh Hi vốn có chút lạnh nhạt và tối tăm liền được thay thế bởi ánh nhìn đầy thương yêu và cưng chiều. Anh ngồi xổm người xuống, khẽ ôm lấy cô bé, sau đó lại đẩy cô bé hơi cách xa ra một chút, không cho phép cô bé quá kề cận ở bên mình.
"Anh Cảnh Hi?" Phạn Phạn không hiểu nhìn lại anh, có chút uất ức .
Phó Cảnh Hi gạt gạt hạt dưa hấu dính ở trên khóe miệng của cô bé xuống, "Anh đang bị cảm, sẽ lây sang cho em mất."
"Em không sợ! Sức khỏe của Phạn Phạn rất tuyệt đấy!" Cô gái nhỏ mập mạp vỗ vỗ tay lên thân thể của mình, sau đó liền cứ thể bổ nhào vào trong ngực của anh.
Nét mặt của Phó Cảnh Hi vẫn là giữ vẻ dịu dàng như cũ, nhưng trong lúc vô tình An Cửu lại chú ý thấy rõ ràng thời điểm Phạn Phạn nhào tới, thì bàn tay của Phó Cảnh Hi khẽ nắm chặt lại.
An Cửu lên tiếng đúng lúc, "Phạn Phạn tới đây, không được hồ đồ."
Cô nhóc vặn vẹo uốn éo một lúc, sau đó mới bất đắc dĩ chạy về, lại được ông cụ dỗ dành, tiếp tục ăn dưa hấu.
Phùng Uyển và Tô Nhu bận việc ở phòng bếp. Phó Hoằng Văn từ đầu tới đuôi đều đứng hầu ở bên cạnh ông cụ. Có việc gì cần ông cụ chỉ cần gật đầu nhẹ, hoặc phẩy cái tay một cái, mọi việc anh ta đều tự thân tự lực để giúp ông làm xong. Việc bưng trà rót nước gì gì đó, hoàn toàn không cần đến mấy người giúp việc nhúng tay làm, hoàn toàn là hình mẫu của một người con trai cả có hiếu.
Phó Cảnh Hi đi tới cất tiếng chào ông cụ và Phó Hoằng Văn, sau đó nhìn về phía An Cửu và Phó Thần Thương chào, "Chú Hai, thím Hai."
Nói xong vẻ mặt tự nhiên đi đến ghế sofa ở đối diện ngồi xuống.
An Cửu và Phó Thần Thương ngồi song song với nhau. Phó Thần Thương thả lỏng người, ngồi ngửa người dựa lên trên ghế sofa, một cánh tay khoác lên trên lưng sofa, phía sau lưng An Cửu. Tuy anh không có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào với cô, nhưng như vậy cũng đã tuyên bố rõ quyền sở hữu.
An Cửu rót chén nước cho Phó Cảnh Hi, "Bị cảm sao? Đã đến gặp bác sĩ hay chưa? Công việc tuy quan trọng, nhưng mà cũng cần phải chú ý đến sức khỏe."
"Không sao, chút tật xấu, đã uống thuốc rồi." Phó Cảnh Hi nhận chén nước, "Cám ơn thím Hai."
Phó Cảnh Hi nói hai từ “thím Hai” kia vô cùng trơn tru lưu loát. Nói xong vẫn vô cùng tự nhiên, ngược lại An Cửu lại bị cách gọi này làm cho có chút đứng ngồi không yên. Mặc dù trước khi đến đây, cô sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng vào giờ phút này cô vẫn cảm thấy khó tránh khỏi có chút lúng túng.
An Cửu liếc nhìn Phó Thần Thương như nhờ giúp đỡ, sau đó rốt cuộc người nào đó cũng mở miệng nói chuyện, nhưng cũng chỉ nói: "Khách khí cái gì, chứ, đều là người một nhà cả."
Phó Cảnh Hi chỉ đáp lại bằng ý cười nhàn nhạt.
An Cửu bỗng cảm thấy cả người càng trở nên không được bình thường. Ở trước mặt mọi người cô không tiện phát tác, nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trong cái cảnh thái bình giả tạo.
Cô cảm thấy trạng thái của Phó Cảnh Hi lúc này hình như có chút gì đó không đúng. Nhưng là cụ thể là cái gì thì cô vẫn không thể nào nói ra được cụ thể tận cùng là không đúng ở chỗ nào. Bình thường tính tình của anh thoạt nhìn thì thanh thanh đạm đạm, hiện tại thì chỉ càng có hơn chứ không kém. Loại trạng thái này bản thân anh cũng thấy không có cái gì là không ổn, bởi vì tính tình của anh vốn như thế. Nhưng mà, với Phó Hoằng Văn và Phó Thần Thương bề ngoài thì có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế thì đang trong tình huống sóng ngầm mãnh liệt. Giữ được thái độ bình tĩnh như vậy, đến mức gần như làm cho người ta khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
"Ơ! Hôm nay mọi người ở đây thật là đầy đủ nhỉ…" Phó Hoa Sênh mặc trên người áo sơ mi màu hồng nhạt, khóe môi trước sau vẫn cứ cong lên nở một nụ cười như bất cần đời, thong thả khoan thai cất bước tiến vào.
Phó Hoa Sênh đến phá vỡ bầu không khí ngưng trệ, đến mức gần như làm cho người ta sắp hít thở không thông. Chưa từng bao giờ An Cửu mong đợi Phó Hoa Sênh đến giống như giờ phút này.
Phùng Uyển tự mình bưng món ăn đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Phó Hoa Sênh liền tức giận nói: "Nói hay lắm hôm nay người một nhà cùng nhau ăn cơm, vậy mà đến bây giờ con mới thèm đến, tất cả mọi người chờ một mình con đấy, con thật không biết xấu hổ!"
Phó Hoa Sênh bước đến tới gần hít hà mùi thịt kho thơm mê người, vừa đinh duỗi móng vuốt ra liền bị Phùng Uyển đánh cho một cái rớt xuống.
Phó Hoa Sênh xoa xoa chỗ đỏ vì bị móng tay đập vào, bĩu môi, "Chậc, cái gì mà tất cả mọi người chờ một mình con chứ. Rõ ràng là thời gian con đi đến nơi này thật vừa đúng mà, đến bây giờ mẹ cũng mới bưng món ăn ra, còn nói cái gì mà chờ con chứ! Ở nhà chúng ta, con biết rất rõ ràng có một điều không nhân quyền nhất chính là, có thể còn lại một chút đồ cơm thừa canh cặn để ăn cũng là không tệ rồi!"
Phùng Uyển liếc nhìn anh một cái đầy vẻ ghét bỏ, "Chờ đến ngày nào đó anh an an ổn ổn, ấn định được một cô gái tốt nguyện ý muốn lấy mình rồi, thì đến lúc đó anh mới có nhân quyền!"
"Ấy ấy! Cái gì gọi là nguyện ý muốn lấy con chứ! Phùng Uyển nữ sĩ à, chả lẽ ở trong mắt của mẹ, con lại chính là một người có giá thấp kém đến như vậy hay sao? Mẹ cứ thử nhìn con trai mẹ xem nào, nhìn xem con trai của mẹ có gương mặt phong hoa tuyệt vời như thế nào! Hết thảy đều do mẹ chân truyền, mẹ vũ nhục con chính là đang vũ nhục mẹ… Ái chà…" Phó Hoa Sênh vừa lảm nhảm kêu la không ngừng, vừa cùng đi vào phòng bếp.
An Cửu nhìn Phó Hoa Sênh đầy vẻ phô trương, không nhịn được khẽ cười lắc đầu một cái, lúc thu hồi ánh mắt chợt xẹt qua Phó Cảnh Hi, ở trên gương mặt của Phó Cảnh Hi, cô nhận thấy có biểu cảm gần giống với sự… hâm mộ…
Một bữa cơm gia đình ăn uống thật hoà thuận vui vẻ. Cô nhóc Phạn Phạn đoán chừng ăn bụng cũng sắp bị vỡ đến nơi rồi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên An Cửu được đưa tới nhà cũ ăn cơm, cho nên cô cũng không tiện nhiều lời sợ phá hủy bầu không khí. Huống chi ông cụ vẫn cưng chiều Phạn Phạn như thế, tưởng chừng như ngàn theo trăm thuận, cứ gắp thức ăn vào hợp khẩu vị vào trong chén của cô nhóc, nhìn thấy cháu gái ăn ngon miệng ông đã vui mừng lại càng thêm vui mừng. Vì vậy An Cửu lại càng không tiện mở miệng để nói gì.
Cuối cùng An Cửu thật sự quá lo lắng cho cái bụng nhỏ của con gái. Cô liền đưa chân đá đá vào chân Phó Thần Thương ở bên cạnh, phía dưới bàn ăn cơm
Phó Thần Thương chậm rãi liếc nhìn cô một cái, sau đó ở dưới ánh mắt cảnh cáo của bà xã, anh liền mở miệng nói điều đình, "Cha, ngài muốn để cho con bé ăn no đến chết hay sao?"
An Cửu thiếu chút nữa chỉ muốn đập đầu xuống đất. Khốn kiếp anh thật sự không thể nói được những câu dễ nghe hơn hay sao?
Quả nhiên gương mặt của ông cụ đều đen rồi, "Trẻ con phải ăn được nhiều thì thân thể mới khỏe mạnh, anh thì biết cái gì! Không phải là ai cũng cần ăn kiêng giống như anh đâu?"
Tiểu bảo bối Đoàn Đoàn nhạy cảm, lập tức ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt liền mấy cái.
Ông cụ lập tức gắp một miếng thịt cho cu cậu, mềm giọng nói như trấn an, "Đoàn Đoàn bảo bối, không phải là ông nội nói cháu đâu, không phải là ông nội nói cháu đâu! Nói ba của cháu đấy… Nào cháu ăn thịt đi…"
Phạn Phạn chỉ lo vùi đầu ra sức ăn, không chút chú ý tới những biến hóa trên bàn ăn. Cô nhóc này mỗi khi ăn cơm thì lập tức quên hết tất cả mọi chuyện, khỏi phải nói tới chuyện ăn chuyên tâm như thế nào.
Cho đến…
Cho đến lúc Phó Cảnh Hi mở miệng nhắc nhở một câu, "Phạn Phạn à, bánh quế."
Phạn Phạn ngẩng đầu lên nhìn Phó Cảnh Hi, lập tức liền ngoan ngoãn ngưng luôn việc ăn hải sản, không tiếp tục nhìn chằm chằm vào mấy món ăn hợp khẩu vị cả đời của mình nữa.
Phó Cảnh Hi hài lòng gật đầu một cái, nhìn cô bé hai mắt đang chớp chớp.
An Cửu thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Cảnh Hi có biện pháp… đến ngay cả cô cũng không ngờ đến…
Nói đến bánh quế, cũng cần phải nhắc chuyện ngày ấy khi đang còn ở nước Mĩ. Lúc ấy Phạn Phạn không quên nhắc Cảnh Hi mang tới thứ đặc sản mà cô bé rất yêu thích này. Thế nào mà ăn mãi vẫn thấy không đủ, ngăn cản cô bé ăn trước mặt, thì cô bé lại len lén ăn vụng sau lưng. Kết quả ăn hăng quá hoá dở, ăn quá nhiều bánh quế rồi, cho tới một thời gian thật dài sau này, mỗi khi nhìn thấy bánh quế Phạn Phạn đều bị ói ra. Vì thế thật lâu sau Phạn Phạn vẫn còn cảm thấy đau lòng, rõ ràng là bánh quế ăn ngon như vậy, không hiểu tại sao mà mình lại không thể nào ăn vào được nữa cơ chứ!
Sau đó Cảnh Hi liền giải thích cho cô bé biết chân lý của việc ăn ngon miệng là như thế nào, tức là phải có chừng có mực.
Kể từ lúc đó thói quen ăn uống của cô nhóc bắt đầu tốt lên rất nhiều, không còn thích cái gì thì ăn cái ấy nữa, chỉ là sức tự chủ của cô nhóc thì hơi bị kém, có lúc vẫn không thể khống chế được, như mới vừa rồi, Cảnh Hi đã phải nhắc nhở mới nhớ tới. Phó Thần Thương không nhanh không chậm gắp cho An Cửu một món ăn, ánh mắt hiện rõ sự lạnh lùng sâu kín.
Không thể không nói, cái kiểu trơ mắt nhìn cảnh trong thời gian mình vắng mặt năm năm qua, giữa Phó Cảnh Hi và vợ con mình đã nuôi dưỡng thành sự ăn ý với nhau như vậy. Nghe Phó Cảnh Hi nói, bản thân mình không biết chuyện nghe lại càng không hiểu lời nói ấy là như thế nào… Cái cảm giác này thật sự là… Có đủ chuyện gay go.
Bởi vì một màn mới xảy ra vừa rồi, ánh mắt của Tô Nhu nhìn Phó Cảnh Hi nhu hòa không ít, chỉ là từ đầu tới cuối, Phó Cảnh Hi cũng không hề có ánh mắt trao đổi với cô.
Phó Cảnh Hi cũng không ở lại lâu, sau buổi cơm trưa anh lại vội vã rời đi.
Cơm nước xong, Phùng Uyển và ông cụ nhất định giữ mấy người bọn họ ở lại bằng được. Sau bữa cơm tối sau lại thuận thế lưu giữ cả nhà bọn họ ở một đêm. Thịnh tình khó chối, An Cửu không thể làm gì khác hơn đành phải đồng ý.
Sau năm năm, bây giờ cô mới lại đi cùng Phó Thần Thương vào ở tại gian phòng trước kia đã từng ở. An Cửu có cảm giác nhớ lại thời gian thác loạn.
Nơi này vậy mà vẫn sắp xếp giống nhau như đúc với thời gian năm đó. Ngay cả con vịt nhỏ cắt bằng giấy màu đỏ, cô dính vào trên gương cũng vẫn còn giữ y nguyên. Chỉ có điều, bởi vì thời gian quá lâu cho nên màu sắc đã nhạt đi, trên tường vẫn còn treo tấm ảnh cưới, tất cả giống như… Cô chưa bao giờ rời đi.
An Cửu còn đang mất hồn ngửa đầu nhìn tấm hình treo trên tường, bên hông cô tự nhiên có thêm một bàn tay, rồi sau đó một bộ ngực nóng hổi ẩm ướt áp sát vào sau lưng của cô, mùi sữa tắm thơm thoang thoảng sau khi tắm xen lẫn hơi thở mãnh liệt của phái nam xâm nhập vào trong giác quan của cô…
"Đừng làm rộn." An Cửu giận dỗi, nói một câu.
Hai đứa trẻ lúc này đang ở lại chơi với ông cụ, tùy thời đều có thể tới đây.
Phó Thần Thương vùi cái đầu to lớn giống như đầu chó vào chỗ hõm vai của cô, mái tóc còn ướt khiêu khích lớp da thịt bên cổ cô, giọng nói nghe buồn buồn, "Bánh quế là cái gì…"
An Cửu đẩy cái đầu của anh ra, nói thoái thác, "Bánh quế chính là bánh quế, có thể ăn."
"…" Mặt của Phó Thần Thương bống tối đen lại, "Tại sao vừa nói tới bánh quế, Phạn Phạn lại lập tức nghe lời ngay như vậy?"
Vì thế An Cửu đành phải giải thích lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.
Phó Thần Thương kề cận bên An Cửu trầm mặc một hồi lâu, giọng nói tựa như dục vọng chưa được thỏa mãn: "Chưa đủ…Nhiều hơn… Anh còn phải được biết nhiều hơn nữa…"