Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào

Chương 2: Cô xem như là tự nhào vào người tôi?




Một chiếc rèm kết hợp với màn đêm buông xuống trên ban công đã tạo ra khoảng cách với đại sảnh, nó cách xa như hai thế giới.

Bây giờ An Mộc đang nghiêng người nằm trên người của một người đàn ông.

Mặt hai người cách nhau không quá năm centimet. Dung nhan của người đàn ông đó hiện ra rõ mồn một, nhẵn tới mức không có một lỗ chân lông.

Cặp mắt ấy vô cùng đào hoa nhưng khi nhìn An Mộc lại hiện ra một vẻ vô cùng hung tợn, khóe môi cong lên rất đẹp.

Hai người cùng thở, làn khói thuốc dày đặc, nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng tạo ra một mùi hương nam tính nồng đậm.

Mùi hương ấy cùng với khuôn mặt đẹp trai không góc chết trong giây lát đã khiến An Mộc mặt đỏ tim đập.

A!

Tên nam nhân nay chính là một tên yêu nghiệt a!

An Mộc buông cổ áo người đàn ông đó ra, muốn đứng lên.

Nhưng ở bên hông cô lại có một bàn tay to lớn khi An Mộc mới vừa đứng thẳng lên đã dùng sức kéo cô xuống!

Cô cố gắng bám lấy tay vịn của ghế, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn người đàn ông đó.

Tay của anh dường như chỉ như vậy tùy ý đặt ở bên hông cô nhưng lại khiến cô không thể nhúc nhích được!

An Mộc trong nháy mắt trở nên vô cùng tức giận, “Anh đang làm gì vậy?”

Anh lười nhác dựa vào ghế nằm nhìn vào khoảng không tối như mực trước mắt. Đôi mắt anh không kiêng nể gì cứ vậy nhìn chằm chằm vào mặt An Mộc tựa như muốn xuyên thấu lớp trang điểm đó để nhìn rõ nhan sắc của cô.

Bị một luồn khí lạnh bao quanh, lúc này An Mộc mới nhớ ra trước mặt mình là một người đàn ông không nên động tới!

Cô đột nhiên rùng mình một cái.

Sau đó liền nghe được anh không nhanh không chậm mở miệng: “An tiểu thư, câu ấy vốn là để tôi hỏi mới phải chứ. Cô đây xem như là đang tự nhào vào người tôi trước?”

Giọng anh khàn và trầm nhưng khi vào tai của An Mộc lại bỗng trở thành điệu C trưởng của đàn violon. Nó mang theo một âm thanh mê hoặc, khiến người nghe mê mệt.

Trong nháy mắt mặt An Mộc đỏ lên nhưng đáng tiếc vẻ mặt ấy lại bị lớp trang điểm dày che đi mất.

Nha!

Đúng là đồ lưu manh!

An Mộc cắn răng một cái, đùi phải dơ lên định đạp rất mạnh vào háng của anh!

Dám đùa với cô sao. Hôm nay ta cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn!

Nhưng ai ngờ ——

Đùi phải vừa thực hiện động tác đó, đùi trái liền bị anh cầm chặt. Thế nhưng cô lại không mảy may để tâm tới chuyện đó!

An Mộc cúi đầu liền phát hiện ra đầu gối của mình cách chỗ đó của hắn không quá một centimet!

Thất bại trong gang tấc a!

Trong lòng cô đang vô cùng ấm ức nhưng ngay sau đó liền cảm thấy chấn động toàn thân.

Bởi vì cô cảm thấy bàn tay đó đặt ở trên đùi mình đang chậm rãi cọ xát từng chút một.

Vì đang là mùa hè nên cô chỉ có mặc một chiếc quần Jean mỏng vậy nên rất dễ để cảm nhận được bàn tay to, thô ráp nhưng ấm áp của anh.

Loại cảm giác này thật khiến cô cảm thấy như đang bị điện giật trong lòng, vô cùng tê dại.

Đây là lần đầu tiên cùng người khác phái thân mật nên mặt An Mộc liền đỏ lên.

Cô cố sức giãy giụa nhưng sức cô làm sao có thể đấu được với người đai đen Tae Kwon Do. Nhìn qua người đàn ông trước mặt chỉ là loại người trói gà không chặt nhưng lại khiến cô không thể động đậy được.

Sau đó, anh lại nghiêng đầu, tiến đến bên tai An Mộc, đôi mắt đào hoa nhưng lại vô cùng tà ác, “Sao, thế nào? An tiểu thư ngoài việc muốn đứng trước mặt tôi thay quần áo còn muốn cùng tôi… thâm nhập giao du sao?”

Khi anh nói chuyện hơi thở thổi vào trong tai An Mộc làm cô không tự giác được toàn thân run lên. Loại cảm giác ấy nhhanh chóng lan ra toàn thân.

Trong lòng cô lúc này thật khó chịu.

An Mộc căn bản không nghe kịp anh nói những gì, chỉ vội vàng rũ mắt xuống, nhìn bên cạnh mặt của anh.

Góc mặt của anh rất rõ nét, khóe miệng như không chú ý nhưng lại như cố tình để lộ ra nụ cười tựa như hoa khiến mọi người say đắm không thôi.

An Mộc vừa nhìn chỉ tầm ba giây rồi bỗng ý thức được những gì anh nói.

Thâm nhập giao lưu?

Tên này đúng là không biết xấu hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.