Bịch một tiếng, đèn pin từ trong tay Đường Diệp Trạch rơi xuống, vì
ngăn ngừa Liêu Bắc Bắc đụng bị thương, thân thể anh một bên tựa tại cửa
khoang, một cước đẩy ra cửa khoang, bước ra nửa bước, hi vọng gió biển
này có thể làm cho anh thanh tĩnh một chút.
Ánh trăng mông lung bao phủ hai gò má đỏ hồng của Liêu Bắc Bắc, anh
né tránh làm cô lớn mật hơn, khẽ cắn môi mỏng của anh, đầu lưỡi không an phận liếm láp.
“Bắc, Bắc Bắc. . . . . .”
Đường Diệp Trạch kéo cao đầu của cô, gương mặt dán tại trên trán nóng hổi của cô, trước hết anh phải xác định cô không phải thật sự ngã bệnh.
Liêu Bắc Bắc trong lúc đần độn mất đi phương hướng, trên môi đụng phải cái gì liền hôn cái đó, rất mềm mại, là vành tai của anh.
Một trận cảm xúc tê dại lập tức xỏ xuyên qua thân thể Đường Diệp
Trạch, anh theo bản năng rụt lại, lại bị một cái tay nhỏ ngăn cản đường
đi. Cô cố gắng ngẩng đầu lên, hôn vành tai của anh, cổ, phàm là bộ vị cô có thể hôn đến, tuyệt không bỏ qua.
Đường Diệp Trạch nheo mắt lại, anh sở dĩ khắc chế, chỉ là không hy
vọng dưới tình huống Liêu Bắc Bắc say rượu tạo thành sai lầm lớn, nhưng
mà cô không chút kiêng kỵ trêu chọc thần kinh nhạy cảm của anh.
Anh cúi đầu xuống, thấy không rõ khuôn mặt của cô, nhưng cảm giác
được trong thân thể mình có một đám ngọn lửa đang thiêu đốt lên.
Sau khi say rượu Liêu Bắc Bắc trở nên vô cùng lớn mật, bởi vì nóng
rang, cô vô ý thức kéo ra cổ áo của mình, có lẽ cảm thấy thân thể có
chút trượt, cô một tay ôm lưng của anh, vào thời khắc ý loạn tình mê, cô muốn ở trong không gian ảo tưởng của chính mình vô lễ với Đường Diệp
Trạch. Ừ, chính là như vậy.
“Không cho trốn. . . . . .” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn hàm hồ cười một tiếng.
“. . . . . .” Đường Diệp Trạch mất tự nhiên mím môi, ai mà trốn, anh không phải là sợ em hối hận sao?
“Đem em ôm đến trên giường đi. . . . . .” Cô tựa như nữ vương ngạo thị thiên hạ, chỉ hướng khoang thuyền đen nhánh.
Đường Diệp Trạch đáp một tiếng, đi ra hai bước, bỗng nhiên dừng chân: “Ghế sa lon được không?”
Liêu Bắc Bắc lung tung gật đầu, tùy tiện đi, dù sao hiện tại đầu của cô rất chóang váng, vừa mệt vừa buồn ngủ.
Đường Diệp Trạch ôm lấy thân thể của cô, đem cô ôm trở về trước sô
pha, đầu gối trong lúc vô tình đụng vào một góc bàn trà, phịch một
tiếng, hai người song song ngã ở trên ghế sa lon xốp.
“Hắc hắc ——” Liêu Bắc Bắc kéo dài tràn cười khúc khích, cô một tay
chộp vào trước ngực anh, một cái tay khác dũng cảm ôm cổ của anh, đầu
ngón tay chạm được xương bả vai gầy gò của anh, trong lúc thanh tĩnh vô
cùng cô lại làm ra cử động, tuyệt đối là của nữ lưu manh——
Nâng lên cằm của anh, huýt sáo thổi một tiếng.
“. . . . . .” Đường Diệp Trạch hiển nhiên phản ứng không kịp, đầu
tiên là sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng vung lên độ cong ưu nhã.
Cô quay người lại, giạng chân ở trên đùi của anh, trong đầu nổi lên
hình ảnh ngổn ngang trong điện ảnh và truyền hình, tay cô chậm rãi đặt ở đầu vai của Đường Diệp Trạch, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống nhích
tới gần gương mặt của anh, vừa vuốt ve xương quai xanh của anh, vừa bá
đạo nói: “Anh là của em.”
Đường Diệp Trạch rất không hợp thời cười ra tiếng, nhưng anh rất nhanh ngưng tiếng cười, che miệng lại đáp một tiếng.
Liêu Bắc Bắc thì lắc lắc mái tóc dài xốc xếch, gây sự hỏi: “Trả lời a, anh có phải người của em hay không?”
“Vâng.” Đường Diệp Trạch cảm giác trong giọng nói của cô mang theo
một tia giận dỗi, e sợ cho vẻ mặt cười trộm bị cô phát hiện, cho nên anh tận lực ngồi thẳng thân thể, đợi chờ nữ vương tiếp tục “Phát biểu”.
Phút chốc, Liêu Bắc Bắc té ở đầu vai của anh, đầu nặng trịch không ngẩn lên được nữa.
Trước ngực của cô thật chặc dán tại trên ngực của anh, bởi vì nguyên
nhân do rượu cồn, cô không tự chủ được biên độ nhỏ uốn éo người.
Đường Diệp Trạch vuốt vuốt mái tóc dài của cô, ở bên tai cô nói nhỏ: “Ngủ đi, anh không đi.”
“Chờ tôi ngủ. . . . . . Anh lại đi. . . . . .” Liêu Bắc Bắc dùng sức
nháy mắt, cô quả thật rất muốn ngủ, rồi lại lo lắng trận mộng đẹp này
tỉnh lại quá nhanh.
Nước mắt ấm áp chảy vào áo, theo lồng ngực của anh lặng lẽ lăn xuống.
“Anh không đi, chỉ cần em cần anh, đời này anh cũng không đi. . . . . .”
Đường Diệp Trạch đem cô ôm ở trong ngực, mặc dù lời của cô hiện tại không thể xem như thật, nhưng mà, anh vẫn rất thỏa mãn.
Liêu Bắc Bắc hít mũi một cái, cô ngước lên tròng mắt mờ mịt, lông mi
ướt át quét qua mép của anh, anh liếm liếm môi, một chút nước mắt của cô hòa tan tim của anh, anh kìm lòng không được đụng vào khóe mắt của cô.
Cô nheo mắt lại, tựa như con mèo nhỏ chà chà vào gương mặt của anh,
giơ tay lên chỉ, chỉ chỉ chóp mũi, nói: “Nơi này cũng có. . . . . .”
Đường Diệp Trạch thấy buồn cười, liền hôn tới nước mắt hai bên sống mũi của cô.
Cô cắn cắn môi, chu cái miệng nhỏ nhắn, mơ hồ không rõ nói: “Nơi này, nơi này. . . . . .”
“Bắc Bắc, nếu như bây giờ em thanh tỉnh, em bảo anh làm cái gì cũng có thể, nhưng mà. . . . . .”
Lời của anh bị dìm ngập ở trong môi của cô, anh cảm giác mình đặc
biệt giống như một kẻ ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, rõ ràng so với bất
luận kẻ nào đều khát vọng thân mật cùng cô, nhưng bởi vì gút mắt thân
tình không dám tùy ý buông thả tình cảm, anh vốn là có cơ hội, lúc trước khi Liêu Bắc Bắc ở cùng Phan Hiểu Bác, anh thật ra còn có cơ hội, trước khi anh trai biết Liêu Bắc Bắc, anh đã rất sớm biết Liêu Bắc bắc rồi,
nhưng lặp đi lặp lại lỗi nhiều lần.
Người chân chính thiếu hụt sự tự tin, người e sợ tỏ tình thất bại, vẫn luôn là anh.
Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi dây dưa đụng nhau, cô không có kỹ thuật hôn
thành thạo, anh cũng không có thủ pháp trêu chọc cao siêu, trúc trắc cỡ
nào, một đôi nam nữ a, cũng có một cách tự nhiên hấp dẫn lẫn nhau, không bỏ không tách ra được
Đang lúc này, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập rõ ràng truyền đến.
“Tiểu Trạch, anh đang ở bên trong sao?” Phạm Phỉ tay nâng đèn khẩn
cấp quét nhìn cửa khoang, soi một vòng, thấy không có người đáp lại, vừa vội vội vã chạy đến trên bong thuyền tìm kiếm.
Đường Diệp Trạch ngồi trên sàn nhà, lợi dụng độ cao của ghế sa lon
chặn lại tầm mắt của Phạm Phỉ, anh một tay che đôi môi của Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc thì co rúc ở trong ngực của anh, cho là đang chơi trò trốn tìm, không nhịn được mà khanh khách nở nụ cười.
Cô tựa vào đầu vai của anh, vô ý thức vuốt vuốt ngón tay của anh,
ngón tay của anh thon dài tinh tế, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì,
nắm lên ngón trỏ của anh, đặt ở trong miệng ngậm.
“. . . . . .” Đường Diệp Trạch vừa chú ý đến hướng đi mới nhất của
Phạm Phỉ, vừa đưa ngón trỏ làm như núm vú cao su cho cô làm đồ chơi.
Cô nhẹ nhàng mà cắn của anh, cánh môi khẽ mở khẽ ngậm, khoang miệng
ấm áp bao trùm ngón tay của anh, Đường Diệp Trạch phải hít sâu một hơi,
liền ẩn nhẫn cảm giác nào đó không cách nào diễn tả, anh sâu kín thở ra
một hơi, thật là hành hạ người.
Chỉ chốc lát sau, Phạm Phỉ rời đi du thuyền. Đường Diệp Trạch dĩ
nhiên cũng không muốn bạn bè lo lắng, anh nhìn về phía Liêu Bắc Bắc ở
trong ngực, cô phảng phất giống như con lười giắt trên người của mình,
anh chỉ có thể chống lưng ghế sa lon, cố hết sức đứng dậy.
Nhưng mà lúc đứng dậy chợt khoang thuyền chuyển độ cao, chỉ nghe
trong không gian bóng tối phát ra một tiếng cộp, đỉnh đầu Liêu Bắc Bắc
cùng khoang thuyền tiếp xúc thân mật một lần. Va chạm này, không biết là rượu cồn hay là bị đụng hôn mê, tóm lại Liêu Bắc Bắc nhẹ hô một tiếng
sau, liền yên tĩnh lại.
Trong mắt Đường Diệp Trạch tràn đầy tự trách, anh giúp cô xoa bóp
đỉnh đầu, sau đó đem cô ôm ra khoang thuyền, bước nhanh đi tới hướng túc xá.
Trên đường, anh trùng hợp cùng Phạm Phỉ gặp nhau, Phạm Phỉ nổi giận
đùng đùng xông tới, vốn định chỉ trích Đường Diệp Trạch một bữa, lại
phát hiện Liêu Bắc Bắc một bộ dạng không cảm giác.
“Tiểu Trạch, Liêu Bắc Bắc làm sao vậy?” Cô đem lửa giận đè ép xuống.
“Tụt huyết áp.” Đường Diệp Trạch bật thốt lên, trong lúc vô tình cùng lần nói láo của Liêu Bắc Bắc không mưu mà hợp, đúng dịp hơn chính là,
đều vì hướng Phạm Phỉ giải thích vấn đề ôm.
Đường Diệp Trạch âm thầm cười một tiếng, xem ra bọn họ đều thuộc về người nói láo thiếu hụt sáng ý.
Phạm Phỉ cả kinh khi thấy Đường Diệp Trạch đem Liêu Bắc Bắc ôm vào
phòng của anh, cô ba bước làm thành hai bước đuổi theo: “Tối nay để em
chiếu cố cô ấy đi. Mùi rượu nặng nề, hai người uống rượu sao?”
“Anh.” Chính bởi vì Liêu Bắc Bắc đầy người mùi rượu anh mới đem cô
mang về phòng, tránh khỏi công nhân viên ở sau lưng nói ra nói vào.
Phạm Phỉ kiễng chân ở bên mép Đường Diệp Trạch hít hà, quả nhiên xen
lẫn một mùi rượu, nhưng mà mùi rượu trên người Liêu Bắc Bắc nặng hơn,
nhưng mà Đường Diệp Trạch cố ý duy trì hình tượng của Liêu Bắc Bắc, cô
tạm thời lựa chọn giả câm giả điếc.
“Tiểu Phỉ, em trở về phòng nghỉ ngơi đi, anh chăm sóc cô ấy là tốt rồi.”
“Từ từ, Đường Diệp Trạch.” Phạm Phỉ đứng ở vị trí phía sau anh, mặc dù cố gắng nhẫn nại, nhưng lửa giận vẫn bốc lên.
“Sao?”
Phạm Phỉ hơi kéo cao làn váy một chút, giọng nói có chút run rẩy: “Anh thấy được vết thương trên đùi của em không?”
Đường Diệp Trạch đè thấp tầm mắt, chú ý tới vết thương trên đầu gối
của cô, anh đem Liêu Bắc Bắc ôm đến trên giường trước, sau đó đi ra cửa
phòng, dẫn Phạm Phỉ ngồi vào trên ghế sa lon, trực tiếp mang tới cái hòm thuốc, đứng ở bên chân của cô, hỏi: “Bị ngã sao?”
“Chính là vì tìm anh. Điện thoại di động của anh gọi không thông,
trời tối đường trơn, em sợ sóng biển cuốn anh đi, nhưng anh lại không
quan tâm tới em. . . . . .” Phạm Phỉ quật cường ngẩng đầu lên, cô không
phải là một cô gái thích khóc, nhưng mà trong lòng của cô có ủy khuất,
loại cảm giác không được coi trọng không được để ý, thật là khó chịu.
Đường Diệp Trạch không phản bác được, anh yên lặng giúp cô xử lý vết
thương, khi cô sợ anh gặp phải nguy hiểm, tất cả tâm tâm niệm niệm của
anh cũng đều là Liêu Bắc Bắc, bởi vậy anh có thể xác định, Phạm Phỉ cùng anh có cảm thụ là giống nhau.
Anh thật rất chậm lụt, không nên ở trên tâm lý mà suy nghĩ mơ hồ về giới tính của Phạm Phỉ.
“Thật xin lỗi Tiểu Phỉ. . . . . . Đừng đợi anh. . . . . .”
Giọng của anh rất nhẹ, nhưng biểu lộ thái độ.
Những lời này tựa như đại chùy ngàn cân nện vào ngực của Phạm Phỉ,
nước mắt của cô cũng không cách nào khắc chế được nữa tràn ra hốc mắt,
song, cô thừa dịp Đường Diệp Trạch còn không có ngẩng đầu lên, lau đi
nước mắt, cười hỏi: “Anh nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu?”
Đường Diệp Trạch cũng không lặp lại, chỉ vung lên tầm mắt, anh không
thể ra vẻ lơ đễnh, Phạm Phỉ là người bạn tốt nhất của anh, trong thần
sắc của anh đều là đau lòng.
Phạm Phỉ thấy vậy liền hiểu, khi anh lần đầu tiên đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người Liêu Bắc Bắc, cô cũng biết đây là một trận đánh ác
liệt mà phần thắng không cao.
Cô vò rối tóc Đường Diệp Trạch, dùng hết toàn lực để biểu hiện một câu không chấp nhận.
“Này. Sao lại là vẻ mặt này? Em yêu anh, không phải lỗi của anh, anh không cần cảm thấy có lỗi . . . . . .”
Đường Diệp Trạch không có bởi vì lời nói này của cô mà cảm thấy như
trút được gánh nặng, có lẽ giữa nam nữ vốn không tồn tại tình bạn thuần
túy, không có kịp thời thấy rõ đến điểm này chính là sai lầm của anh.
“Nước. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nói mớ nói.
Không đợi Đường Diệp Trạch đứng dậy rót nước, Phạm Phỉ mau một bước
đứng dậy, cô khập khễnh đi tới bên cạnh máy đun nước, rót một chén nước
ấm áp vừa tinh khiết, đưa vào phòng ngủ.
Những điều này là do Đường Diệp Trạch nhìn ở trong mắt, Phạm Phỉ càng là người hiểu ý người, anh càng cảm thấy có lỗi.
Phạm Phỉ đứng nghiêm ở bên giường, nhìn chằm chằm Liêu Bắc Bắc, ào
một tiếng, cô đem trọn chén nước giội ở trên mặt Liêu Bắc Bắc.
Liêu Bắc Bắc lau một chút nước đọng trên mặt, mơ mơ màng màng mở mắt.
“Ba tháng làm hạn định, nếu như tôi không có thể thành công đem cô
đuổi ra khỏi tầm mắt của Đường Diệp Trạch, tôi lập tức chạy trở về nước
Mỹ.”