Đường Diệp Hoa nhấp một miếng trà, nhớ lại chốc lát, nói: “Anh nhớ
được hình như là. . . . . . lớp mười một học ở Dục Tường. Là một nhà sơ
trung học đệ nhị cấp nhất thể trọng điểm trường học, nhưng mà Diệp Trạch tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp sau liền lựa chọn ra nước ngoài học.”
Vậy bọn họ không phải là ở cùng một trường học, nhưng mà điều này
cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là thái độ của ba mẹ, ba ba tựa hồ đối với Đường Diệp Trạch ấn tượng rất sâu, mà mình cũng báo cho trong nhà
tên chỗ làm mới của mình là điền sản Đường thị. Mặc dù ba ba luôn là nói đi xông xáo, đây là thiên hạ của những người trẻ tuổi của các con,
nhưng mà theo cô hiểu rõ đối với ba ba, ba ba nhất định sẽ tìm hiểu một
phen chỗ làm mới của cô, nói cách khác, ba ba nhất định biết vị chủ tịch của công ty họ tên là gì.
Vậy chứng minh. . . . . . Liêu Bắc Bắc nhìn trời, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra a?
Trong phòng bếp, cha Liêu hoả tốc bấm điện thoại cho Đường Diệp Trạch.
“Tiểu Trạch, Bắc Bắc về nhà, còn mang anh trai của cháu về.”
“Cháu biết.” Đường Diệp Trạch không vội không chậm trả lời.
“Quan trọng là chú không đợi anh của cháu tự giới thiệu mình, trước hết đã đem cháu khai ra rồi. ”
“Nè nè, chú tính trực tiếp nói cho Bắc Bắc biết, cháu có lòng bồi
dưỡng con bé làm tinh anh trong giới thương nghiệp, cho nên mới không
nói ra quan hệ của chúng ta. Như vậy sẽ giữ được quy tắc hợp tình hợp
lý.”
Đường Diệp Trạch đưa tay nâng điện thoại, khuôn mặt hắc tuyến, thế không phải là đổi trắng thay đen sao?
“Chú Liêu, Bắc Bắc bây giờ là thư ký của anh trai cháu . . . . . .”
“Sao? Chú nói Tiểu Trạch a Tiểu Trạch, chú tín nhiệm cháu, làm sao
cháu có thể để cho Bắc Bắc đi làm bình hoa không dùng được đây?”
“Chú đừng có gấp, quá một thời gian cháu liền đem cô ấy triệu hồi về
bộ phận bán hàng. Nhưng mà hiện giờ cô ấy rất hài lòng với công việc
hiên tại.”
“Cái loại công việc không cần độc lập suy nghĩ này ai mà không thích
a? Chú Liêu cũng không dối gạt cháu, hai lão già chúng ta sớm muộn sẽ
đi, người duy nhất không yên lòng chính là Bắc Bắc, tiền chúng ta giữ
lại đủ để con bé chi tiêu cả đời, nhưng chỉ sợ đứa nhỏ thành thực kia bị người xấu lừa gạt. Huống chi hiện tại, tỷ số ly hôn càng ngày càng
tăng, ai ——” Cha Liêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông làm sự
nghiệp giáo dục mấy chục năm, dạy vô số người, nhưng lại không cách nào
trợ giúp con gái của mình tạo lòng tự tin.
“Cháu hiểu ý của chú, cháu sẽ cố hết sức.” Đường Diệp Trạch hiểu tâm
tình người làm cha, ông không tin người nam nhân nào có thể chiếu cố con gái của bọn họ cả đời, có đôi khi nhìn thấu là một chuyện tốt nhưng
cũng là chuyện xấu.
Tiếng gõ cửa liên tiếp dồn dập đem suy nghĩ của cha Liêu kéo trở lại.
“Ba, ba không phải là đang trò chuyện cùng Đường Diệp Trạch chứ? Con
vẫn không gọi được điện thoại cho anh ta.” Liêu Bắc Bắc nghĩ đi nghĩ lại có cái gì đó không đúng, càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, chẳng lẽ
Đường Diệp Trạch không phải vì cảm thấy cô không tệ mới chủ động cùng
mình làm bạn bè sao?
Đường Diệp Hoa đứng nghiêm ở phía sau Liêu Bắc Bắc: “Không muốn nói
tất có nguyên nhân không muốn nói, em trước giữ bình tĩnh đã.”
Liêu Bắc Bắc bĩu môi, nhất định là có âm mưu, cái cảm giác không biết chút gì cả khiến cô rất khó chịu.
Trên bàn cơm, cha Liêu mẹ Liêu bảo Đường Diệp Hoa ăn nhiều một chút,
hơn nữa mỗi lần thấy Liêu Bắc Bắc mở đôi mắt thật to nhìn họ thì liền
thu liễm nụ cười.
Liêu Bắc Bắc ở trong lòng tức giận, cho nên sức đặt chén xuống không
nặng không nhẹ, cha Liêu lập tức biến thành ủy viên nghành giáo dục.
“Bạn học Liêu Bắc Bắc, ở trên bàn cơm dằn mâm sán chén còn giống cái gì?”
“Cha, mẹ, con ăn no.” Cô nhẹ nói.
” Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ (*), không cho lãng phí.”
(*) vào giữa trưa, người nông dân còn phải cấy mạ, nhổ cỏ, mồ hôi
không ngừng rơi trên mảnh đất màu mỡ, có ai biết được trên mâm cơm chúng ta, thấm đẫm bao nhiêu sự cực khổ của người nông dân
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc như chạm phải tia điện cúi đầu tạ lỗi, nhẹ nhàng nâng lên chén cơm, cố gắng nuốt cơm.
Mẹ Liêu ở dưới đáy bàn đá bạn già, con gái đều đã hai mươi lăm tuổi
rồi, ở trước mặt khách nhân cũng phải chừa mặt mũi cho con gái.
Đường Diệp Hoa nhìn ở trong mắt, trong lòng có thêm một tia bất đắc
dĩ. Anh rốt cục nhìn ra sự hèn yếu trong tính cách của Liêu Bắc Bắc từ
nơi nào mà ra, đừng nói chính diện phản bác, giờ phút này cô ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Anh thông qua nói chuyện ngắn gọn với nhau, rất nhanh cho ra kết luận —— cha Liêu ở nhà nói một sẽ không hai, làm người cực nghiêm khắc,
tuyệt không phải tiểu dân nịnh nọt phố phường. Đường Diệp Hoa ngược lại
cảm thấy khó khăn, anh vốn đang tính toán ngày hôm nay sẽ cùng Liêu Bắc
Bắc xác lập quan hệ, nhưng giờ phút này tất nhiên là thời cơ không đúng.
Sau khi cơm nước xong, Liêu Bắc Bắc bị cha Liêu gọi vào phòng ngủ
phát biểu, đại khái nội dung chính là bán hàng tốt không làm, tại sao
phải làm thư ký? Liêu Bắc Bắc đều chi tiết khai báo, Đường Diệp Hoa tạm
thời thiếu một nhân viên nên cô mới làm, sau này cô vẫn phải trở về bộ
bán hàng.
Cha Liêu thổi thổi lá trà trên chén, nói: “Ba ba biết Đường Diệp
Trạch, nhưng không có nghĩa là con có thể đi cửa sau. Làm đến nơi đến
chốn mới là căn bản để làm việc thành công.”
“Con đã biết.” Liêu Bắc Bắc thẳng tắp đứng ở trước mặt cha Liêu.
“Ba ba sẽ báo cho Đường Diệp Trạch nghiêm khác quản giáo đối với con, người nếm trải được khổ đau, mới là nhân thượng nhân.”
“Con hiểu.” Liêu Bắc Bắc hoàn toàn có thể đọc làu làu rồi, mấy câu nói đó cô nghe hai mươi mấy năm rồi.
Nói xong chính sự, cha Liêu từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp nhân dân tệ nhét vào trong túi quần Liêu Bắc Bắc: “Đầu óc chịu khổ là được, nên
ăn nên uống thì phải dùng, nhìn khuôn mặt nhỏ của con gầy đi nhiều kìa.”
Liêu Bắc Bắc sờ sờ gò má, nhìn mái tóc hoa râm cùng nếp nhăn nơi khóe mắt của ba, trong lòng lại bắt đầu chua chua.
Ba ba cá tính cực đoan, lúc thương cô so với ai khác đều thương yêu
hơn, một khi gặp phải vấn đề sắc bén liền lập tức liền nghiêm túc, cho
nên giữa Liêu Bắc Bắc cùng ba ba là quan hệ kính trọng lệ thuộc, càng
lớn hơn thân mật.
Nhưng mà đến cuối cùng, Liêu Bắc Bắc cũng không có lên tiếng hỏi, cha cùng Đường Diệp Trạch đến tột cùng thân quen đến cỡ nào, dù sao hai
ngày nữa sẽ trở về rồi, cô có thể từ trong miệng Đường Diệp Trạch moi ra lời thật tương đối dễ dàng.
Lúc này, Đường Diệp Hoa vốn là ở phòng khách theo mẹ Liêu nói chuyện
phiếm, bỗng nhiên mẹ Liêu đi vào phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Ông chủ của
con nhận một cú điện thoại, đối phương hình như là con gái, không biết
tại sao lại khóc sướt mướt.”
Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc đi về phía phòng khách, Đường Diệp
Hoa vừa vặn đâm đầu đi tới, anh nhíu chặt chân mày, đầu tiên là hướng
cha mẹ Liêu gật đầu nói: “Xin lỗi, cháu có chút việc gấp cần đi xử lý,
ngày khác lại đến thăm hai bác.”
Cha Liêu mẹ Liêu nhìn thần sắc lo lắng của anh cũng không tiện giữ
lại, cho nên liền vội vàng bảo Liêu Bắc Bắc đưa anh xuống lầu.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tạm thời còn không rõ ràng, anh đi trước xem một chút.”
“Vương tiểu thư gặp phải phiền toái sao?”
Đường Diệp Hoa đáp một tiếng, Vương Tuyết Mạn đang ở một chỗ huyên
náo hỗn loạn, theo cô nói thì bị người ta vô lễ, nhưng tình huống cụ thể thì còn phải đi qua mới biết được.
Anh nện bước dồn dập, dồn dập đến Liêu Bắc Bắc cần phải chạy nhanh
mới có thể đuổi theo. Đợi đi tới bên cạnh xe, anh lúc này mới nhớ tới là mình rất thất lễ đối với Liêu Bắc Bắc. Cho nên, anh ngừng bước xoay
người, vừa muốn mở miệng, thì Liêu Bắc Bắc đã nghiêng đầu cười một
tiếng: “Mau đi đi, trên đường cẩn thận.”
“Em có ghen không?”
Liêu Bắc Bắc lắc đầu: “Sẽ không, tôi không thích anh. Nhanh đi cứu cô gái thích anh đi” Vừa nói, cô vừa đẩy anh lên xe: “Mau đi đi, hi vọng
Vương tiểu thư bình an vô sự.”
Bánh xe chuyển động, Đường Diệp Hoa xoay người nhìn chăm chú vào bóng lưng Liêu Bắc Bắc, cô nện bước đều đi vào nhà, tựa hồ một chút cũng
không cần.
Từ trước đến giờ anh tràn đầy tự tin, đây là lần đầu anh cảm thấy nổi giận, anh nghiêng đầu nhìn về phía thư ký Thi Hành đang ở một bên bận
rộn như cũ: “Này. Liêu Bắc Bắc thật sự không thích tôi thật sao? Anh
thân là nam sĩ đã có vợ, phân tích cho tôi đi.”
“Trước khi trả lời câu hỏi của ngài, tôi muốn xác định một chút có ảnh hưởng tới chén cơm của tôi không?”
“Dĩ nhiên sẽ không.”
“Vậy tôi an tâm, thư ký Liêu thật không thích ngài.” thư ký Thi Hành đẩy khung mắt kiếng, nghiêm mặt nói.
“. . . . . .” Tháng này tiền thưởng bị khấu trừ một phần ba. (=.=)
Đường Diệp Hoa nhíu mày, cái này không thể nào, trên thế giới này còn có người đàn ông hoàn mỹ hơn so với anh sao?
Liêu Bắc Bắc tắm rửa xong nằm ở trong cái chăn ấm áp của mình, trên
giá sách để một hàng văn bằng, nhưng tất cả đều là chiến công huy hoàng
vào thời cấp hai trước kia. Đến cấp ba thì đến kỳ phản nghịch, thành
tích học tập của cô thẳng tắp trượt dài, ba ba cả ngày trách mắng cô
không có chí khí, cô ngoài mặt nói gì nghe nấy, nhưng trong lòng thì đầy bụng ủy khuất, ít khi cùng cha mẹ trao đổi tâm sự trong lòng. Cho đến
tốt nghiệp đại học, cô mới từ từ cảm nhận được cha mẹ dụng tâm lương
khổ, nhưng mà một mặt tự ti hèn yếu đã hình thành nên tính cách rồi.
Cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, nằm ở trên giường gửi đi một cái Weibo ——
Cha mẹ cũng sẽ phạm sai lầm, có khi cũng sẽ nói sai đạo lý, nhưng mình phải làm sao cho đúng đây?
Bạn xấu lập tức bình luận:
Khoai tây đậu: Cô đi gặp người già trong dòng họ hỏi ý kiến đi.
Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: Này. Đã lâu không gặp rồi, người đẹp.
Ta kiên quyết không phản đối hành vi tình dục trước hôn nhân.
Liêu Bắc Bắc chà chà lỗ mũi, đang nói lộn xộn cái gì a.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: cô xem như đó là bệnh nghề nghiệp của ba cô đi.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Ông chủ. Tại sao không nói cho tôi biết anh quen ba của tôi vậy?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: chỉ cần đi
học ở trường cấp ba Dục Tường thì đều biết chủ nhiệm Liêu, việc này cũng không có gì kỳ lạ.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: cũng đúng,
nhưng vấn đề là, ba tôi cũng biết anh, ba tôi chỉ đối với học sinh tinh
nghịch mới có ấn tượng thôi. Lúc đi học anh nghịch ngợm lắm sao?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: cái này. . . . . . Cô còn nhớ rõ cái bức vẽ xấu ở ngoài tường rào trường học không?
Liêu Bắc Bắc nhớ lại chốc lát, phút chốc ngồi dậy. Bức tường của
trang nghiêm bên ngoài lớp học đúng là trong một đêm đã xuất hiện một
bức vẽ rất xấu dài đến năm thước, bối cảnh tác phẩm là đại dương, mây
trắng thì giống như kẹo đường, còn có tiểu Tinh Linh vỗ cánh vui chơi ở
phía chân trời, trong bức tranh còn có Mỹ Nhân Ngư, thuyền hải tặc, các
loại hoa cỏ kỳ dị …, tóm lại là một tác phẩm đồng thoại phi chủ nghĩa
hiện thực.
Chính vì bức tranh vẽ tùy tâm sở dục này, đem cả bức tường trường học vừa mới sơn lại “Trang trí” một phen, khiến cha tức giận đến sùi bọt
mép.
Bất quá lúc đó cô vẫn suy nghĩ, cho cô mượn một trăm cái lá gan cũng
không dám làm như vậy a, quả thực người này rất có dũng khí. Nên cô đối
với cái tên không tuân theo nội quy trường học vô cùng sùng bái.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: a a. Thì ra anh là cái người thần bí nghịch ngợm kia. Anh biết không? Tôi lúc nào
cũng chờ anh “Gây án” lần nữa, cho nên cứ ở ngoài tường của trường học
mà rình chờ cả tháng.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: À. Vậy cô nhất định là trước chín giờ đã rời đi .
Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: ừ, làm sao anh biết?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Bởi vì vào
một ngày lúc chín giờ rưỡi tối tôi đã bị Liêu chủ nhiệm bắt được.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Sau đó thì sao? Ba tôi xử lý anh thế nào?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: không có,
Liêu chủ nhiệm không có nói cho hiệu trưởng biết, chỉ phạt tôi vẽ bảng
tin trường nửa tháng .
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc khóe miệng co giật, lúc cha giáo dục những đứa bé khác không phải là quá nhân đạo sao? Làm sao đến con gái nhà
mình thì người lại lãnh khốc vô tình thế?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Bắc Bắc, cô còn đang ở đó không?
Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Ở đây, tôi
không để ý tới anh nữa, anh và cha tôi cấu kết lừa gạt tôi. Tôi còn tức
đây nè, làm sao mà một viên chức nhỏ tầm thường như tôi lại có thể khiến cho ông chủ chú ý, thì ra là. . . . . . 【 trái hừ hừ 】【 phải hừ hừ 】【
khinh bỉ 】.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Cho tôi xin lỗi. Nhưng, mặc dù tôi không nhận ra chủ nhiệm Liêu, thì tôi vẫn chú ý
tới cô.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: có thật không? Không phải bởi vì ba tôi yêu cầu anh chiếu cố tôi sao?
Bỗng nhiên, bạn bè bình luận:
Khoai tây đậu: nhất định là bởi vì cô rất xinh đẹp, ngực bao nhiêu ?
Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: ủng hộ khoai tây, đàn ông đối với phụ nữ tốt, đơn giản là vì hai chuyện, tình dục và tình yêu.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: 【tức giận】 nếu còn nói lung tung tôi sẽ cho mấy người vào danh sách đen.
Qua vài giây ——
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: một ngày
nào đó tôi sẽ nói cho cô biết tại sao, nếu như tôi đợi được. Ngủ ngon.
Liêu Bắc Bắc nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động, không
biết tại sao, cô phảng phất như thấy vẻ mặt Đường Diệp Trạch giờ phút
này, anh tựa bên cửa sổ hoặc là đợi ở phòng vẽ tranh dặm, trong mắt hàm
chứa nhàn nhạt ưu thương.
Một bé trai mười mấy tuổi, nửa đêm không ngủ được, lấy theo một thùng màu nước, chuồn ra khỏi ký túc xá, tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực vẽ một tác phẩm mà đảo mắt cũng sẽ bị nhân viên nhà trường hủy diệt,
anh hiển nhiên không phải là vì biểu diễn tài ba của anh, mà vì tịch
mịch sao.