Tin nhắn này là của Đường Diệp Hoa, nội dung là: buổi tối cùng nhau ăn cơm, nếu như cô ở trong trấn thì đừng rời đi. Diệp Trạch cũng sẽ đến, không cần khẩn trương.
Nước mắt nơi khóe mắt Liêu Bắc Bắc biến mất, cô chưa nói cho Đường
Diệp Hoa biết, Đường Diệp Trạch thật ra là bằng hữu của cô, nếu như
Đường Diệp Trạch xuất hiện đúng giờ, liền chứng minh anh hôm nay thật
bận rộn không rảnh nghe điện thoại, cùng với anh hai tán gẫu sao?
Dĩ nhiên, đây là ý nghĩ lạc quan, nếu như suy nghĩ bi quan, ở trong
mắt anh cô không phải là bạn bè cần thiết để giới thiệu. . . . . .
Liêu Bắc Bắc hít sâu một hơi, thu hồi ý nghĩ xấu, bất kể như thế nào, thấy thì sẽ rõ ràng.
“Nước. . . . . .” Phan Hiểu Bác vô lực kêu một tiếng xin giúp đỡ, đem cô hoàn toàn kéo về thực tế , cô theo bản năng đứng lên, gọi y tá tới
trông chừng anh.
Cô không dám bước vào phòng bệnh nửa bước, càng không cách nào tha
thứ cho anh. Anh từng nói thích cô, thậm chí hứa hẹn chăm sóc cô cả đời, rồi ở lúc cô say rượu lại có mưu đồ không tốt với cô, thượng cẳng chân
hạ cẳng tay.
Có khi, trực giác của phụ nữ là chính xác, cô đã sớm phát hiện tính
tình Phan Hiểu Bác có sự bất ổn, nhưng bởi vì mềm lòng không quyết đoán
chia tay, chính sự không quả quyết của cô đã hại mình.
Niếp Niếp nghe được tiếng kêu của chú, thình lình tỉnh dậy, nó vuốt
vuốt mí mắt nặng trĩu, từ trên đùi Liêu Bắc Bắc trượt xuống, lảo đảo
chạy vào phòng bệnh.
Đồng thời, Phan Hiểu Bác thấy Liêu Bắc Bắc, anh không cảm thấy tội
lỗi về chuyện đêm qua, ngược lại cảm thấy cô chính là cắn rứt lương tâm
mới đem mình đưa đến bệnh viện tiến hành điều trị. Bởi vì anh từng tỉnh
dậy một lần, y tá bảo cho anh biết, là một vị Đường tiên sinh hiến cho
anh 800cc máu mới bảo vệ được tánh mạng của anh. Phan Hiểu Bác lúc ấy
liền oán thầm nói, nguyên nhân trong chuyện này còn phải nhiều lời sao?
Một đôi cẩu nam nữ đang chột dạ.
Quả nhiên, tình yêu nhất thời kích động không phải là bền chắc, anh
bây giờ đối với Liêu Bắc Bắc trừ bỏ chán ghét còn có miệt thị.
Phan Hiểu Bác cố hết sức cử động thân thể, có y tá giúp đỡ, trước
tiên đem Niếp Niếp ôm lên giường bệnh, phát hiện nhiệt độ đứa nhỏ hơi
cao, không khỏi khẩn trương. Y tá cười nói, là vị tiểu thư đứng ở ngoài cửa kia đem cô bé đưa đến bệnh viện, đã tiến hành điều trị hạ sốt.
Sau khi nghe xong, anh trợn mắt nhìn Liêu Bắc Bắc một cái, lạnh lùng
nói: “May là cô còn có chút nhân tính, nếu như đứa nhỏ xảy ra chuyện gì
không hay, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”
Liêu Bắc Bắc khó có thể tin, không nghĩ tới thái độ Phan Hiểu Bác lại ác liệt như vậy, làm ơn đi, xin làm rõ ai mới là người bị hại đây?
Nếu như vậy, cô cũng không cần thiết phải lưu lại rồi, ngay lặp tức xoay người rời đi.
Phan Hiểu Bác vốn định xuống giường hỏi cô cho đến cùng, nhưng một
trận đau đớn vô tình ập tới, anh tê liệt ngã xuống bên gối. Đàn ông hoa
tâm thành nghiện, phụ nữ dĩ nhiên cũng có thể, nhưng nếu như là bản tính phóng đãng, cũng đừng ở trước mặt đàn ông gỉả bộ thục nữ, chân đạp hai
con thuyền cũng không phải là vấn đề, nhưng mà đừng cho rằng ai cũng ngu ngốc. Cho nên về chuyện này, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho Liêu Bắc
Bắc.
Bảy giờ tối, Đường Diệp Hoa hết bận rộn công việc bấm số điện thoại
cho Liêu Bắc Bắc. Đường Diệp Hoa mặc dù đối với Liêu Bắc Bắc có tình
cảm, nhưng cách anh nói chuyện trong lúc nhất thời khó thay đổi, ở giọng nói nửa ra lệnh anh muốn Liêu Bắc Bắc ở trong thị trấn đặt một phòng ăn hạng sang , nửa giờ sau anh cùng cô gặp mặt.
Liêu Bắc Bắc nghe anh nói đặt trước chỗ ngồi bốn người sẽ không nhiều hơn. So sánh với Đường Diệp Hoa thì cô hiểu rõ tình huống ở Vạn Điệp
thành, cô rất nhanh liền đi tìm một nhà hàng hải sản, khẳng định không
tính là xa hoa, chỉ có thể nói chỗ ăn cơm coi như thanh tĩnh, hải sản
đều đủ.
Cô chọn hải sản xong, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ đợi hai anh
em đến, chỉ có một ngày không gặp, nhưng cô có rất nhiều điều muốn nói
với Đường Diệp Trạch, thứ nhất là có liên quan đến vấn đề Phan Hiểu Bác, cô không có chủ kiến; thứ hai là đơn thuần muốn cùng anh tâm sự. Tóm
lại, một khi thoát khỏi sự chiếu cố của Đường Diệp Trạch, cô giống như
mất đi người tâm phúc, trong lòng bất ổn.
Không đầy một lát, Đường Diệp Hoa bước từng bước vững vàng đi tới
trước mặt Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc không tự chủ nhìn về phía sau anh
cùng với nơi cửa, khóe miệng tươi cười dần dần biến mất.
“Ngồi đi.” Đường Diệp Hoa không chú ý tới nét mặt của cô, vừa ngồi
xuống đem một hộp đồ trang sức đeo tay tinh sảo đẩy tới trước mặt Liêu
Bắc Bắc.
Liêu Bắc Bắc ngồi buồn bã ỉu xìu bồn chồn, thấy hộp đồ trang sức đeo tay, nhưng không có ý muốn mở ra.
“Không nhìn xem?” Đường Diệp Hoa khẽ nhếch, ngẩng đầu lên.
Liêu Bắc Bắc âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, mở hộp đồ trang sức đeo tay
ra, bên trong là một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn làm bằng vật liệu gì tạm
thời nhìn không ra, nhưng phía trên cái nhẫn này chạm trỗ hoa văn hình
như là hoa văn cùng chữ cái tiếng Anh.
“Kane” là tên tiếng Anh của Đường Diệp Hoa, Liêu Bắc Bắc hít sâu một
hơi, bất đắc dĩ hỏi: “Xin hỏi, trên người ngài lúc nào cũng đều mang
theo mấy chiếc nhẫn có khắc tên ngài, để sẵn sàng đưa cho phụ nữ sao?”
“Làm sao có thể, hẳn là quản gia nhét vào hành lý của tôi, hi vọng
tôi đưa cho Vương Tuyết Mạn. Vương Tuyết Mạn là con gái của bạn của cha
tôi, tôi cùng cô trong lúc nhất thời trúng tiếng sét.” Đường Diệp Hoa
cũng không kiêng kỵ gì nói đến vị hôn thê kia, bây giờ nói rõ ràng,
tránh cho sau này gặp nhiều phiền toái không cần thiết.
Liêu Bắc Bắc vừa nghe lời này càng cảm thấy không giải thích được, cô đem hộp đồ trang sức đeo tay đẩy qua trả Đường Diệp Hoa: “Nào có ai vừa gặp mặt liền đưa nhẫn? Huống chi cái này vốn không thuộc về tôi.”
“Tôi đưa trước cái này, lần sau sẽ là cái của cô.” Đường Diệp Hoa
không nghĩ tới cô sẽ ghét bỏ cái nhẫn này, nhưng anh chính là muốn mượn
cái nhẫn này đem thân phận Vương Tuyết Mạn nói rõ ràng, hiện tại mục
đích đã đạt được.
“Đường. . . . . . Đường tổng giám đang trên đường đến sao?” Liêu Bắc Bắc không nhịn được vẫn hỏi.
“Cô nói Diệp Trạch? Vẫn còn bận rộn, cả buổi chiều tôi không gặp nó.” Đường Diệp Hoa gọi điện thoại, cũng là Triệu Diệu nhận, nói Đường Diệp
Trạch vô cớ chơi mất tích cũng không phải là lần một lần hai, đã thấy
nhưng không thể trách được.
Liêu Bắc Bắc rũ mắt xuống, cô tương đối thất vọng.
Từ trước đến giờ cô không có tự tin, không xác định được Đường Diệp
Trạch có nguyện ý xem cô làm bằng hữu hay không, không có cách nào nói
với Đường Diệp Hoa rõ rằng quan hệ của bọn họ không chỉ là cấp trên cấp
dưới, hơn nữa . . .
Trong lúc ăn cơm, Đường Diệp Hoa gọi điện thoại không ngừng, cho nên, bữa cơm này ăn được dị thường áp lực.
Sau khi ăn xong, Liêu Bắc Bắc vốn tưởng rằng có thể trở về nhà tập
thể ngủ, nhưng Đường Diệp Hoa trực tiếp mang cô về phòng làm việc, công
việc điên cuồng như thế nào là anh thế đó, vì muốn đưa ra lý do hoàn
chỉnh nhất, chứng minh bãi biển là nguy hiểm, không biết, là phải tiến
hành phong tỏa chỗ nguy hiểm lại.
Liêu Bắc Bắc ngồi ở bên cạnh bàn làm việc trước mặt anh, lộp bộp gõ
bàn phím. Cô ngáp một cái, chú ý tới nội dung văn kiện, không khỏi nhìn
về phía Đường Diệp Hoa, tại sao không để cho chủ nhà tới gần bãi biển?
Hoang đường hơn chính là, còn kéo đến nguyên nhân nhà máy năng lượng
nguyên tử của nước nào đó bị nổ dẫn đến nhiễm phóng xạ.
“Rót ly cà phê.” Anh bỗng nhiên mở miệng nói.
Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, đứng dậy rời đi, bây giờ là thời gian tan tầm, khu làm việc chỉ có hai người bọn họ vẫn như cũ đang bận rộn. Liêu Bắc Bắc nhìn về phía phòng làm việc của Đường Diệp Trạch, nơi đó cũng
là một mảnh tối đen.
Cô bưng cà phê đi trở về, đem cà phê đặt vào vị trí mà khuỷu tay
Đường Diệp Hoa sẽ không đụng phải, khi chuẩn bị xoay người trở lại chỗ
ngồi, mội cái tay lại giữ cô lại.
“Anh đây là. . . . . .” Liêu Bắc Bắc có chút hoảng hốt. Từ phòng ăn
đến phòng làm việc, Đường Diệp Hoa không có cố ý nhắc lại chuyện gặp gỡ, cho nên cô cũng không hỏi nhiều, coi như tối hôm qua anh bị điên, nhưng đang yên ổn sao lại nhiễm bệnh nữa vậy.
Đường Diệp Hoa ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng hốt của cô, thấy buồn cười nói: “Cô sợ tôi phải không?”
Liêu Bắc Bắc thực sự thừa nhận, mím môi, gật đầu.
Phút chốc, Đường Diệp Hoa đứng lên, thuận tay mở thiết bị âm thanh,
chốc lát, vũ khúc êm tai quanh quẩn bên trong không gian yên tĩnh, anh
phối hợp kéo hai tay Liêu Bắc Bắc, khoác lên vai của mình, không đợi cô
hiểu rõ ý đồ của anh, Đường Diệp Hoa đã tiến về trước ba bước, thuận thế đem ca hai đẩy khỏi bàn làm việc.
Anh cũng không có cố ý nhảy một loại khiêu vũ nào, chỉ là theo âm
nhạc chậm chạp di chuyển, Liêu Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn Đường Diệp Hoa cao lớn khôi ngô trước mắt, anh vốn cương nghị lạnh lùng, bộ dáng lại thêm
chút nhu hòa, những thứ khác không nói, thật sự lớn lên rất đẹp trai.
Thời điểm cô đang sững sờ, thì nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán cô, ngay lập tức kéo cô vào trạng thái không thoải mái.
Cô muốn chạy, Đường Diệp Hoa lại kéo một cánh tay cô, cười cười, nói: “Tôi là người không thích vòng vo, cũng không còn thời gian nói chuyện
yêu đương, tôi sẽ nói rõ ràng, tôi thật lòng thành ý, lấy kết hôn làm
điều kiện tiên quyết để kết giao, thử kết hôn ba tháng, có thể bảo đảm
với cô, một lòng một dạ cho cô cuộc sống tốt nhất.”
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc bây giờ nghe đến hai chữ “Kết hôn”, lỗ
chân lông liền dựng lên, càng làm cô khó hiểu chính là, đàn ông bây giờ
đều theo đuổi phụ nữ như vậy sao? Động một chút là nhắc tới hôn nhân?
“Không tin tôi là đàn ông chung tình?”
“Không phải, tôi muốn nói, tôi tự biết rõ mình, không rõ ngài tại sao lại muốn đùa giỡn với tôi.” Liêu Bắc Bắc vẻ mặt mê mang hỏi.
“Ai nói với em đây là nói giỡn, em không thấy anh đang nghiêm túc sao?” Đường Diệp Hoa hơi lộ vẻ không vui.
Liêu Bắc Bắc lắc đầu, hai tay thoát khỏi bả vai Đường Diệp Hoa, trở về trước bàn làm việc, tiếp tục đánh văn kiện.
Đường Diệp Hoa thì đẩy bàn phím ra, quay người lại ngồi đối diện với cô: “Như thế nào mới có thể làm cho em tin tưởng anh?”
“Nếu như ngài chỉ đơn thuần là vì muốn thoát khỏi Vương tiểu thư, nói thẳng là được rồi.” Liêu Bắc Bắc thật cũng không muốn nói ra chân
tướng, nhưng Đường Diệp Hoa thật là quá đáng, lại dùng tới hai chữ “Thật lòng”, Phan Hiểu Bác cũng đã từng nói không phải sao? Kết quả tất cả
đều là nói dối.
Sau khi nghe xong, Đường Diệp Hoa điểm trán cô một cái: “Nếu như anh
chỉ vì bỏ rơi Vương Tuyết Mạn, thì cần gì tìm em đóng kịch? Là em đủ
thông minh hay em đủ gợi cảm, hoặc em là phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng?”
“Đúng vậy a, cho nên tôi mới cảm thấy kỳ quái.” Liêu Bắc Bắc nổi giận đùng đùng kéo bàn phím qua, cô biết mình ngu, nhưng là bị nhìn thấu,
cảm giác thật không thoải mái.
Đường Diệp Hoa thấy cô chu cái miệng nhỏ nhắn sinh hờn dỗi, ha hả
cười một tiếng, bưng ly nước trên bàn cô, đưa tới cho cô, Liêu Bắc Bắc
cũng không đón lấy, đẩy cái ghế ra tìm kiếm tài liệu ở trong ngăn kéo
cuối cùng.
“Uy, giờ làm việc, lại không nể mặt sếp.”
Liêu Bắc Bắc không dám lớn tiếng phản bác, nói thầm: “Cái gì mà giờ làm việc a, hiện tại cũng đã mười hai giờ rạng sáng rồi.”
Nghe cô một nhắc nhở như vậy, Đường Diệp Hoa lúc này mới chú ý tới
thời gian, anh lần đầu tiên không có nguyên tắc nói: “Công việc từ đầu
đến giờ, tăng lương ngoài giờ, ngày mai nữa sẽ cho em một ngày nghỉ,
được không?”
“Công ty không phải là không cho phép nhân viên trong công ty hẹn hò sao? Quy củ là do ông chủ ngài định ra a?”
“Đúng vậy a, anh định ra, nên anh có quyền thay đổi. Nói sau đi, anh
cũng có thể khai trừ em, em chuyển chức làm bạn gái của anh là được
rồi.”
Liêu Bắc Bắc không thể nhịn được tình trạng này nữa, trừng mắt liếc
anh một cái, sau đó đứng lên, cầm túi xách, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi
mệt mỏi và buồn ngủ, phải về nhà tập thể ngủ.”
Đường Diệp Hoa gọi cô không được, chỉ đành phải đuổi theo bước chân
của cô, Liêu Bắc Bắc nghe được tiếng bước chân, bỏ chạy, nhưng cô mang
giày cao gót, thật sự chạy không nhanh, vừa chạy đến cửa thang máy đã bị Đường Diệp Hoa bắt được. Liêu Bắc Bắc hơi tức giận, một quyền đánh vào
lồng ngực của anh: “Muốn khai trừ thì khai trừ đi, dù sao tôi cũng sẽ
không làm bạn gái của anh.”
Đường Diệp Hoa biết cô không tin động cơ của mình, cũng không có mấy
người phụ nữ sẽ tin tưởng đường đường một ông trùm trong giới bất động
sản lại muốn cùng viên chức nhỏ nói chuyện tình cảm thiệt lòng, cho nên, anh muốn thể hiện quyết tâm của mình, bỗng nhiên nắm lấy bả vai Liêu
Bắc Bắc, đem cô đẩy tới bên tường, hôn môi cô.
Lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra, một màn này, rõ ràng chiếu thẳng vào mắt của Đường Diệp Trạch.