“Ông chủ, anh thật là bị cận sao?” Liêu Bắc Bắc không thể xác định,
nhưng trong đầu của cô thật giống như hiện lên một hình ảnh, cô đã khẳng định nhìn thấy Đường Diệp Trạch đã đeo mắt kính ở một nơi nào đó.
“Ừ, làm sao?” Đường Diệp Trạch nhìn như mạn bất kinh tâm (* không để ý tới), nhưng vẫn đang quan sát những sự biến hóa nhỏ trên mặt của cô.
Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn kỹ Đường Diệp Trạch chốc lát, lại chậm
chạp lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Nhà các anh có tiền như vậy, mỗi người hẳn
đều là những người có cấp bậc anh tuấn tiêu sái, tôi nhất định là nhận
lầm người rồi.”
“Nga, vậy cô đang nghĩ đến ai?”
Liêu Bắc Bắc nghiêng mắt nhìn trời, như cũ tự nhủ: “Cổng khu cư xá nhà ta thu phế phẩm đấy . . . . . .”
Đường Diệp Trạch mấp máy môi, tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt đành buông thả.
Liêu Bắc Bắc quơ quơ đầu, một mực cung kính làm ra tư thế “Muốn mời”: “Thầy giáo Đường, mời đi theo tôi.”
Đường Diệp Trạch không biết âm thanh “Thầy giáo Đường” là gọi mình,
anh vẫn như cũ đắm chìm trong hồi ức lúc còn trẻ, khẽ mỉm cười.
Liêu Bắc Bắc cúi người chào nhưng đã lâu không thấy anh phối hợp, nghiêng đầu nhìn lại, hí mắt hô lên: “Đường Diệp Trạch.”
“Ừ? sao.” Đường Diệp Trạch phút chốc đứng lên, Liêu Bắc Bắc ngoắt
ngoắt ngón tay, đẩy cửa ra, Đường Diệp Trạch thì theo sát phía sau.
Đợi sau khi bọn họ rồi đi, thuộc hạ của Phan Hiểu Bác không ít người đang rối rít nghị luận, vị này chính là Liêu Bắc Bắc .
Rõ ràng là bạn gái của Phan quản lý, cho nên Phan Hiểu Bác mới có thể sai bọn họ tùy lúc để ý đến Liêu Bắc Bắc, nhưng là Liêu Bắc Bắc dường
như cùng vị tiên sinh này quan hệ cũng không tồi, theo tình hình này
cũng không hay, phải báo cáo cho Phan Hiểu Bác mau sớm hạ thủ thôi.
Bên ngoài cửa tiệm, trên đầu của Đường Diệp Trạch mang vải lụa tuyên
truyền, tạo hình có hơi quê mùa một chút, y phục rách nát một chút,
nhưng ngũ quan không thay đổi, lúc này như ẩn như hiện, vẫn có thể nhìn
ra nam nhân này là một vị “giai nhân thanh tú “. Giờ phút này, vừa đúng
lúc thời gian ăn tối, trên đường phố người đến người đi, các bác gái đại thẩm đi cung cấp rau xanh cũng thả chậm cước bộ lại, nhìn chăm chú vào
vẻ mặt thẹn thùng kia nhưng thật ra chỉ là một vẻ mặt không chút thay
đổi cuả Đường Diệp Trạch.
Phạm Phỉ cùng Liêu Bắc Bắc thì đứng ở đằng xa nhìn thấy anh như vậy
cười đùa, thật ra thì Phạm Phỉ cũng tham dự kế hoạch tội ác lần này,
cuộc sống chính là muốn muôn màu muôn vẻ nha, tính cách quái gở Đường
Diệp Trạch cũng nên tiếp xúc với nhiều người một chút, nếu không đầu óc
làm sao có thể mở mang được chứ? Làm sao anh biết cô ngàn dặm xa xôi
chạy đến đây cũng vì mục đích này đây?
Là bạn học bốn năm, lần đầu tiên Phạm Phỉ nhìn thấy Đường Diệp Trạch, cảm thụ đầu tiên chính là —— ngu ngốc khả ái, sau này cô lại bị khả
năng hội họa của Đường Diệp Trạch thuyết phục, còn có đầu óc thương mại
nhảy cảm của anh nữa, sau này hình tượng bị phá vỡ, không thể nghi ngờ
khiến cho cô ngoài ý muốn cảm thấy vui sướng. Mà hiện tại, cô càng nhớ
cách nhìn của mình về Đường Diệp Trạch lúc ban đầu —— Đường Diệp Trạch
là thật ngu ngốc, lại không cảm nhận được tình cảm của cô.
Liêu Bắc Bắc nhìn thấy các đại thẩm mượn cơ hội quyên tiền mà “Đưa
móng heo” với Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch vẫn nho nhã lễ độ nắm
tay đáp lại, nụ cười có chút cứng ngắc mà thôi.
Cô cười đến ngửa tới ngửa lui, đúng là nam nhân có mị lực lớn hơn mà, ơ, lại có người ném mười đồng tiền lớn vào rồi, cho nên, cô vẫn nên rèn sắt khi còn nóng, chạy đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, giơ cao cái loa
khuếch đại âm thanh lên hô hào mọi người nên hiến lòng yêu thương nhiều
hơn một chút nữa.
“Cám ơn mọi người ủng hộ sự nghiệp giáo dục, bất kể tiền ít hay tiền
nhiều đều là lòng yêu thương của mọi người, chúng tôi sẽ đem phần quyên
tiền này đến vùng núi, do chính công ty vận chuyển tài chính. Lần này
quyên tiền hoạt động nhận được sự ủng hộ cực lực của tập đoàn giải trí
Đường Thịnh, đằng sau còn có các cửa hàng làm chứng, tuyệt không phải
lừa gạt …. Phàm là người quyên hơn mười đồng tiền, thì đích thân thầy
giáo của chúng tôi sẽ bắt tay tạ ơn; còn hễ là những người quyên hơn năm mươi đồng tiền, thì thầy giáo của chúng tôi sẽ đích thân trao tặng hoa
hồng giấy do người tự tay làm. Tiện tay thôi, xin mọi người trợ giúp đi
nào.” Liêu Bắc Bắc buông tay chỉ hướng Đường Diệp Trạch, sau khi nói
xong, cô âm thầm khen ngợi mình một phen, nói cô cũng không biết lấy
can đảm từ đâu, chưa từng nói ra câu văn có lời nói dối thiện ý như vậy.
Đường Diệp Trạch chậm rãi nhìn về phía cô, đây cũng chính là Liêu Bắc Bắc, nếu như đổi lại những người khác, anh tuyệt đối sẽ quay đầu đi.
Lời này vừa nói ra, tâm tình của các bác gái đại thẩm nhanh chóng
dâng cao, lấy ra tờ năm mười đồng đầu tiên nhét vào thùng quyền tiền,
Đường Diệp Trạch lấy ra giấy hoa hồng từ trong hộp hai tay dâng lên,
nhân được hoa hồng vị đại thẩm còn xấu hổ nhận lấy, đỏ mặt nha. Mà những khác bác gái các đại thẩm thì không nhịn được hoan hô nhảy nhót một
trận, có thậm chí dặn dò bọn họ, để về nhà lấy tiền.
. . . . . .
Cứ như vậy, không tới một canh giờ, toàn bộ hơn năm mươi hoa hồng giấy được phát xong.
Liêu Bắc Bắc nhiệt huyết sôi trào, hơn năm mươi giấy hoa hồng sẽ
tương đương với hai ngàn năm trăm đồng, về phần vấn đề Đường Diệp Trạch
bị bao nhiêu nắm tay, là không có giá vốn, tạm thời không đáng kể.
Liêu Bắc Bắc âm thầm tính toán, nếu như ngày mai lại tiếp tục như vậy…, vậy việc quyên tiền sẽ càng ngày càng nhiều.
“Khụ khụ ——về sau trong một tháng, tôi sẽ bề bộn nhiều việc.” Đường Diệp Trạch lên tiếng, thuận tiện xoa bóp tay.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc khuôn mặt hắc tuyến, vừa tính nói gì,
Phạm Phỉ đi lên trước, ra mặt thay Đường Diệp Trạch giải vây, “Được rồi
Bắc Bắc, Tiểu Trạch hôm nay đã đủ cực khổ, anh không thể ngày ngày phụng bồi chúng ta được.”
Đây là sự ăn ý giữa bọn họ, chỉ cần Đường Diệp Trạch một vẻ mặt mờ ám hoặc khẽ nhăn mày, Phạm Phỉ liền biết mình phải ra sân giải vây rồi,
vừa điềm đạm vừa mạnh mẽ, đi khuyên nhũ đám nữ nhân đang dây dưa cùng
Đường Diệp Trạch .
Mặc dù lần này Đường Diệp Trạch cũng không muốn cầu cứu Phâm Phỉ, nhưng vẫn nở nụ cười với cô.
Liêu Bắc Bắc thu hết vào trong đáy mắt, miễn cưỡng mà cười vui vẻ.
Lời nói của Phạm Phỉ chẳng những có lý, còn không đắc tội với ai, tài ăn nói thật tốt .
“Thật xin lỗi Bắc Bắc, anh tới trễ.” Phan Hiểu Bác đã nhận được tin
tức nhắn nhủ bát quái của Đồng nghiệp—— quan hệ giữa bạn gái mình cùng
Đường Diệp Trạch không phải là ít, cho nên người đàn ông nào nghe thế
cũng sẽ bị tổn thương lòng tự ái thôi, hơn nữa trước mắt anh còn tới kỳ
khảo nghiệm, cho nên anh âm thầm quyết định, tuyệt đối không thể thua
cho Đường Diệp Trạch.
Nghe được tiếng gọi của Phan Hiểu Bác, trong lòng Liêu Bắc Bắc cảm
thấy cân bằng không ít, cũng giảm bớt đi một chút lúng túng, cô chen qua bên cạnh Đường Diệp Trạch, đi tới bên cạnh bạn trai của mình giới
thiệu: “Phạm Phỉ, đây là bạn trai của tôi Phan Hiểu Bác.”
Vẻ mặt Phạm Phỉ tươi cười đón chào: “Xin chào, tôi tên là Phạm Phỉ,
sau này tôi là đồng nghiệp của Liêu Bắc Bắc, mong anh chiếu cố nhiều
hơn.”
Phan Hiểu Bác cười gật đầu: “Thời gian không còn sớm, hôm nay tôi
cũng không có chuyện gì, không bằng mời mọi người đi ăn cơm có được
không?”
“Vậy thì không khách khí nữa.” Phạm Phỉ đã sớm cảm thấy đói bụng.
Phan Hiểu Bác nhìn thấy Đường Diệp Trạch không biểu lộ thái độ gì, liền kỳ lạ hỏi: “Đường tổng giám sẽ không từ chối chứ?”
Đường Diệp Trạch nhìn về phía Liêu Bắc Bắc, nếu như anh cự tuyệt, Liêu Bắc Bắc dường như sẽ cùng đi ăn tối với Phan Hiểu Bác .
“Chờ chốc lát, tôi đi thay quần áo.” Đường Diệp Trạch trực tiếp đi vào trong công ty giải trí Đường Thị, Phạm Phỉ cũng theo vào.
Phan Hiểu Bác nhìn theo bóng lưng của anh, khinh thường hừ một tiếng, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Liêu Bắc Bắc đứng ở một bên thu
thập đồ linh tinh, anh đi tới, đồng thời ngồi xổm xuống, đưa cánh tay
khoác lên vai của Liêu Bắc Bắc.
Lưng Liêu Bắc Bắc cứng đờ, khẩn trương không nhúc nhích.
Phan Hiểu Bác nhìn thấy cô không chán ghét, lại tiến thêm một bước
đem cô kéo tới trong ngực mình, ngay sau đó, dưới tình huống này Liêu
Bắc Bắc phản ứng không kịp, anh hôn lên gò má của cô một chút: “Bắc Bắc, em thật xinh đẹp.”
Liêu Bắc Bắc sửng sốt vài giây đồng hồ, bỗng nhiên đỏ mặt.
Phan Hiểu Bác nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Liêu Bắc Bắc, không khỏi
cảm thấy nhiều hơn mấy phần tự tin với bản thân, mặc dù Liêu Bắc Bắc đã
trải qua mối tình đầu tiên, nhưng tâm trạng vẫn như thiếu nữ, xấu hổ,
thấp thỏm, ước mơ, hơn nữa rất khó khăn để xử lý các mối quan hệ nam nữ
này. Nói xong khó nghe một chút, người nào đối tốt với cô, cô sẽ cảm
động, không suy nghĩ tương lai hoặc kết quả, ngây ngốc mà tiến tới.
Nghĩ được như vậy, Phan Hiểu Bác nhảy đến trước mặt Liêu Bắc Bắc, thử thăm dò nâng cái cằm của Liêu Bắc Bắc lên, mà Liêu Bắc Bắc nhìn chăm
chú vào gương mặt càng ngày càng gần của Phan Hiểu Bác, theo bản năng
ngửa về phía sau, bịch một tiếng, lưng tựa vào cây khô phía sau lưng.
Liêu Bắc Bắc cảm thấy tránh cũng không thể tránh khỏi, cho nên chặn
ngang đầu vai của Phan Hiểu Bác, Phan Hiểu Bác ngây ngốc, Liêu Bắc Bắc
rũ mắt xuống, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi. . . . . . Em. . . . . . Em còn chưa có chuẩn bị tốt. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”
Phan Hiểu Bác nháy mắt mấy cái, Liêu Bắc Bắc thậm chí liên tục gật
đầu tạ lỗi, thật giống như cô đã làm chuyện gì xấu hổ với anh vậy.
Anh nhìn thấy thong thả cười cười, vỗ nhẹ gương mặt của cô: “Được rồi được rồi, là do anh quá nóng lòng, nên người phải nói xin lỗi là anh.
Đừng nóng giận, một lát lúc ăn cơm từ từ sẽ phạt anh ba ly rượu .”
Liêu Bắc Bắc lặng yên lắc đầu, thật ra thì trong lòng cô cảm thấy có
chút không thoải mái , hôn lên mặt của cô, cô còn có thể tiếp nhận,
nhưng tạm thời cô chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn trong giới hạn. Hơn nữa
mới gặp mặt mấy lần, hiệu suất này không phải quá nhanh sao. Dĩ nhiên,
cô thừa nhận tình yêu nhanh chóng đã trở thành xu thế lớn của xã hội
hiện nay , nhưng đối với cô mà nói, cô vẫn tương đối truyền thống .
Chính bởi vì điểm này, cha mẹ Liêu Gia mới dám đem khuê nữ của bọn họ
vất xuống đám người “Mặt người dạ thú” trong xã hội này để cô có thể từ từ rèn luyện.
Phan Hiểu Bác cảm thấy không khí không đúng lắm, thức thời đứng lên, chỉ huy nhân viên thu dọn bàn ghế, ra vẻ bận rộn.
Lúc này, Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ đi ra, Đường Diệp Trạch quét
qua một lần, không nhìn thấy thân ảnh của Liêu Bắc Bắc, sau đó hỏi thăm
Phan Hiểu Bác, Phan Hiểu Bác cũng mới phát hiện Liêu Bắc Bắc đã rời khỏi tàng cây lúc trước.
“Có thể đi phòng rửa tay rồi.” Phan Hiểu Bác mơ hồ suy đoán giải thích.
“Phòng rửa tay ở bên trong trước cửa, nhưng tôi không nhìn thấy cô ấy đi vào.” Đường Diệp Trạch có chút hăm dọa nói.
“Hay là cô ấy đi đến ngõ vứt đồ rồi.”
“Trời đã tối rồi, lại không có đèn đường, anh không lo lắng sao?” Đường Diệp Trạch chất vấn.
“Ai nha, một người lớn như cô ấy sẽ biến mất được sao? Có lẽ cô ấy đi dạo các cửa hàng đi. Nếu như anh không yên tâm thì chỉ cần gọi điện
thoại cho cô ấy là được sao?” Phạm Phỉ vội vàng tiếp lời, giọng nói chua xót .
Tâm trạng của Đường Diệp Trạch nặng nề, đi tới một bên bấm số điện thoại của Liêu Bắc Bắc.
“Đang ở đâu?”
“Tôi. . . . . . đang đứng bên cạnh xe của anh.”
Đường Diệp Trạch nâng ánh mắt lên nhìn về phía cách xa trăm mắt kia,
Liêu Bắc Bắc quả nhiên đứng ở cạnh xe của anh phất phất tay, Đường Diệp
Trạch thở phào nhẹ nhỏm, cúp điện thoại, trực tiếp đi tới về phía cô.
“Sao vậy?” Đường Diệp Trạch hỏi.
“Sao gì? Tôi đang đói bụng, muốn ăn cơm.” Liêu Bắc Bắc giả vờ ngây
ngốc. Nguyên nhân cô chạy trốn rất đơn giản thôi, sau khi cô cự tuyệt
Phan Hiểu Bác, nhất định trong lòng lại cảm thấy tội lỗi, dẫn đến tâm
tình căng thẳng, rơi vào tình cảnh lúng túng.
“Chúng ta là bạn thân, bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm tôi để bàn bạc.”
Liêu Bắc Bắc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cũng không biết tại sao, mỗi khi Đường Diệp Trạch bắt đầu nghiêm túc, ngược lại cô trở
thành một người hào khí sinh động, cho nên trêu chọc anh: “Vậy anh thành thật trả lời tôi, anh thích Phạm Phỉ nhiều hơn, hay là yêu thích tôi
nhiều hơn?”