Ông Chủ Là Cực Phẩm

Chương 5: Vị tiền nhiệm xuất hiện




Cô gái có lẽ nói đã quá mức nhập tâm, tuy rằng trừng mắt nhìn Nguy Đồng không dưới ba lần, nhưng vẫn không nhận ra cô. Hiển nhiên, dáng người yểu điệu thướt tha và làn da nâu nhạt gợi cảm của Nguy Đồng lúc này khiến cô trở thành đại tình địch của đối phương. Hoa danh bên ngoài của Lăng Lạc An cô trước giờ đều rõ, ngay từ đầu cô đồng ý hẹn hò cũng chỉ vì sự ham hư vinh và lòng hiếu kỳ, nhưng chỉ tiếp xúc ngắn ngủn, cô mới phát hiện đàn ông được hoan nghênh nhất định có đạo lý này.

Lăng Lạc An là một tình nhân tốt, trước giờ đều hào phóng với phụ nữ, biết cách tạo ra các loại lãng mạn bất ngờ và ngạc nhiên, tuy rằng tính khí có chút tự phụ tùy hứng, nhưng phụ nữ đang yêu đều mù quáng, nét ngạo mạn đó cũng có thể coi là một loại quyến rũ độc đáo.

Chỉ là cô không ngờ rằng, tốc độ anh đổi phụ nữ thật sự lại nhanh như vậy, mới hơn một tháng đã không gọi điện thoại cho cô. Mỗi lần cô gọi đến, không phải là không nghe thì cũng là nghe xong rồi nói không rảnh.

Cô liền đoán được anh có người phụ nữ mới. Biết được tin tối nay anh đặt phòng ở Câu lạc bộ Kiều An từ một người quen làm việc ở đây, cô liền trực tiếp xông đến. Cô không ngốc đến nỗi nghĩ rằng bám chặt không buông là có thể lấy lại trái tim đàn ông, chỉ là phẫn nộ và khó chịu, dựa vào cái gì anh ta nói không có hứng thú liền không có hứng thú? Dựa vào cái gì bắt cô gánh vác tất cả chuyện này? Cho dù là chia tay, cô cũng muốn mắng anh ta một trận, nói lại tất cả những chuyện tình cảm trước đây của họ một lần. Xem họ còn hứng thú tiếp tục nữa không.

Sắc mặt Lăng Lạc An còn lạnh lùng hơn so với trong tưởng tượng, đút tay vào túi, dùng ánh mắt đã từng dịu dàng nhìn cô từ trên xuống dưới, bây giờ ánh mắt rất khinh thường, giống như đang nhìn một cô gái xấu xí.

Cô rốt cuộc không nói được nữa, lại không cam lòng bỏ đi như vậy, đột nhiên túm lấy chai rượu vang trên bàn, hất về phía người trước mặt.

Lăng Lạc An muốn tránh thì đã không kịp, chỉ cảm thấy trước mắt hoa đi, cô gái vừa nãy còn bình yên ngồi ăn bữa tối đã vụt đến trước mặt anh. Cô đẩy anh lùi về phía sau một bước, bản thân thì bị rượu vang làm ướt sũng.

Anh nhất thời có chút giật mình, hành động của Nguy Đồng hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng. Vừa rồi rõ ràng còn đang tức giận, bây giờ lại dùng thân thể chắn rượu cho anh, mái tóc dài của cô ướt đẫm, rượu theo quần áo nhỏ xuống, vô cùng thảm thương.

Anh nhìn cô, ánh mắt dần dần dịu dàng lại. Song khi tầm mắt tiếp xúc với cô gái đang cầm chai rượu phía đối diện, ánh mắt lại trở nên hung dữ, định mở miệng, đã có người làm trước anh một bước.

Nguy Đồng nhìn cánh tay của mình, vuốt mái tóc và khuôn mặt đẫm chất lỏng màu đỏ, đoạt lấy chai rượu trong tay đối phương, "Này! Cô có biết cách dạy dỗ đàn ông phụ bạc không đấy! Hất rượu gì chứ? Nếu đã cầm được chai rượu thì phải đập lên đầu anh ta! Làm anh ta máu me đầy mặt, hủy hoại dung nhan anh ta, làm anh ta liệt dương!" Mẹ kiếp, sớm biết cô gái này không có gan, chỉ là hất rượu, cô cần gì phải hiến thân che trước mặt Lăng Lạc An. Thật có lý nào lại như vậy!

Lăng Lạc An nghe xong sắc mặt tái mét, lập tức gọi phục vụ tới thu dọn tàn cuộc, thuận tiện giải quyết luôn cô gái đang đứng ngây người ra. Bản thân thì nắm lấy cổ Nguy Đồng, lôi cô ra ngoài.

Từ tầng bốn đến tầng sáu ở Câu lạc bộ Kiều An là phòng khách VIP, chuyên cung cấp không gian tinh tế riêng cho người có tiền.

Nguy Đồng sau khi xác định cửa đã khóa, mới vào phòng tắm gội.

Chiếc áo hoodie Nguy Đồng mới mua tuần trước, chiếc quần sooc bò cũng là cái cô thích nhất, bây giờ toàn bộ bị làm hỏng, làm vệ sĩ cho người có tiền thật khó! Tắm rửa xong, trong lúc chờ đợi phục vụ đưa quần áo khô tới, cô chỉ có thể mặc tạm chiếc áo choàng tắm.

Vừa lau tóc đi ra, Nguy Đồng cảm thấy trong phòng có chút khác thường, cô đi qua phòng khách, bước vào phòng ngủ bên cạnh. Ngọn đèn bên trong được chỉnh rất mờ, màu hoàng hôn mông lung, khiến cả không khí trong phòng càng trở nên ấm áp mềm mại.

Dưới cửa sổ sát sàn là con đường lớn xe nối đuôi xe. Thình lình, một đôi tay vươn ra từ sau lưng cô, chống vào cửa kính vây cô ở bên trong.

Nguy Đồng cả kinh, anh ta vào bằng cách nào?

"Phòng ngủ có cửa nối liền với phòng bên, cô không phát hiện ra?" Mùi nước hoa quen thuộc theo hơi thở nóng bỏng phảng phất bên tai Nguy Đồng, như là đang ngửi mùi hương của cô, "Thơm quá." Âm thanh hơi có chút lả lơi mê hoặc lòng người, tràn ngập tín hiệu nguy hiểm.

Thấy Lăng Lạc An không có hành động gì, Nguy Đồng thu lại khuỷu tay định chọc vào bụng anh, dán mặt vào tấm kính không lên tiếng.

Mái tóc ướt được búi lên, anh kéo chiếc khăn trong tay cô, đứng sau lưng cô vuốt nhẹ, "Để tóc bao lâu rồi? Thật sự rất dài."

"Năm năm." Năm năm nay, Nguy Đồng không hề cắt tóc, chỉ thỉnh thoảng sửa một chút. Mặc dù biết không có khả năng, nhưng cô luôn nghĩ, có lẽ có một ngày cô thực sự gặp được anh. Cho dù cô không nhớ rõ diện mạo anh, cho dù các thứ khác đều không như cũ, chỉ cần kiểu tóc không thay đổi, có lẽ đối phương sẽ nhận ra cô.

Nếu quả thật có một ngày như vậy, cô tuyệt đối sẽ làm cho anh biết, đàn ông lợi dụng phụ nữ xong bỏ chạy là một chuyện vô cùng sai lầm. Đúng vậy, cô sẽ dùng nắm đấm của cô, cho anh biết điều này.

"Tóc rất đẹp, cũng rất mềm." Lăng Lạc An vuốt xong, cúi đầu luồn chóp mũi vào trong tóc cô, "Nguy Nguy, sau này có thể gọi cô như vậy không?"

Khen ngợi tóc của cô? Nguy Đồng nhíu mày, thực không cam lòng mở miệng hỏi thử, "Lăng Lạc An, anh có mấy lần tình một đêm?" Cô cảm thấy đó là một câu hỏi rõ ràng, chủ vị đều đủ, dễ hiểu và dễ dàng trả lời.

Nhưng người phía sau hình như bị đông cứng, hô hấp nhất thời có chút rối loạn, hơi thở nóng bỏng phả trên đỉnh đầu cô, không nói một lời.

"Lăng Lạc An?" Nguy Đồng kêu một tiếng, không có tiếng trả lời, "Lăng Lạc An, anh đã chết rồi sao?" Cô chậm rãi quay đầu lại, thân thể không ngờ bị một cái ôm nóng hổi bao lấy, cơ thể anh dính chặt lên, ép cô vào cửa kính, một thứ ươn ướt dừng trên má cô, mang theo hơi thở gấp gáp ngậm lấy vành tai cô, tiếp theo hướng xuống phía dưới cổ chiếc áo choàng tắm.

Người này nói có hứng thú là có hứng thú luôn sao?

Nguy Đồng bị đè không thể động đậy, nhất thời không đẩy ra được. Đối phương dường như phát hiện ra điểm ấy, lập tức thuận thế mà tiến lên, một tay ôm sát eo cô, một tay trượt vào bên trong chiếc áo.

Ngón tay chạm vào một mảng da thịt mềm mại.

Nguy Đồng cuống lên. Cô đang không mặc gì bên trong.

"Anh! Khốn kiếp!" Nguy Đồng nổi giận, giẫm thật mạnh vào chân anh, gáy chạm vào mặt anh, giữ chặt cái tay đang luồn vào trong áo, dùng sức kéo ra, đồng thời xoay người vật anh ngã xuống thảm.

Lăng Lạc An không chịu bỏ qua, đôi chân dài kẹp lấy Nguy Đồng, lật người giữ chặt cô, lúc này dừng ở môi cô, nhẹ nhàng cắn lên đó. Nhưng chỉ qua hai giây, một tiếng "răng rắc" từ trong phòng hai người vọng ra.

Lăng Lạc An đau đến nỗi không nói được, bị Nguy Đồng đá một cái, lại một tiếng "rắc" nữa vang lên, anh ngã sang một bên không thể động đậy.

"Lưu manh!" Người vừa chế ngự thành công hai cánh tay của anh lúc này nổi điên. Làm công việc này quả thật phải chịu ức hiếp, nhưng cô cũng có giới hạn, "Khốn kiếp, công việc này lão nương không làm nữa!"

Nguy Đồng rốt cuộc vẫn đưa anh đi bệnh viện. Chuyện cánh tay sai khớp, cô chỉ biết bẻ chứ không biết nối lại.

Lăng Lạc An cố chịu đau, lúc chỉnh khung xương về chỗ cũ chỉ kêu rên hai tiếng. Lái xe đưa bọn họ tới chính là giám đốc Câu lạc bộ Kiều An, một người đàn ông ba bốn mươi tuổi, đeo kính gọng đen, nhìn Nguy Đồng đang đứng khoanh tay bên cạnh, mấy lần muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Thấy cánh tay Lăng Lạc An trở về vị trí cũ, Nguy Đồng liếc một cái rồi đi. Kết quả là gặp Lăng Thái đang bước lên bậc cầu thang ở cổng bệnh viện.

Anh đến dường như có chút vội vàng, chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng đơn giản. Không đeo cà vạt và cài cúc trên, mái tóc đen hơi rối, xem bộ dạng giống như vừa ngủ dậy.

Bây giờ chưa đến mười giờ, sớm như vậy anh đã đi ngủ?

"Chuyện gì vậy?" Anh nhìn thấy cô, khẽ chau mày.

"Anh ta bị một chút vết thương nhỏ." Cô liền đoán được giám đốc Câu lạc bộ Kiều An sẽ thông báo cho anh.

"Điều tôi hỏi là sao nó lại bị thương?" Ánh mắt nhìn cô lạnh nhạt, rõ ràng không tạo áp lực, nhưng Nguy Đồng lại cảm thấy có áp lực tồn tại, người đàn ông này thật có nhiều khuôn mặt khác nhau. Anh không giống với Lăng Lạc An, kỳ thật số lần bọn họ gặp nhau không ít nhưng cô vẫn hoàn toàn không biết gì về anh cả.

Điều duy nhất cô biết, là điều cô nghe được từ chú tổ trưởng hôm qua.

Không cần nhắc đến điểm khác với Lăng Lạc An, vừa nhắc tới cái tên Lăng Thái, chú ấy rõ ràng cẩn thận hơn rất nhiều.

Chú nói cho Nguy Đồng biết, nội loạn trong Lăng gia này đã có nhiều năm nay. Mới đầu, lúc cha của Lăng công tử còn sống, quan hệ hai người họ còn tốt, mâu thuẫn xuất hiện sau khi cha Lăng công tử qua đời. Bởi vì Lăng Lạc An còn đang đi học, Lăng Thị tạm thời giao cho Lăng Thái xử lý, đợi cho Lăng Lạc An tốt nghiệp đại học, sẽ chính thức kế thừa. Nhưng sự chuyển giao này nhất định sẽ thiên hạ đại loạn.

Cụ thể như thế nào không ai biết, lãnh đạo công ty mỗi người có suy nghĩ riêng, nhân viên cũng chỉ là tin vỉa hè, thêm vào suy đoán lung tung.

Nhưng với tình thế trước mắt, rõ ràng thế lực của Lăng Thái mạnh hơn một bậc.

"Lăng Thái và Lăng Lạc An rốt cuộc có quan hệ gì?" Nghe ngóng đến đó, Nguy Đồng cũng có chút hứng thú.

Đáp án, là chú cháu kém nhau tám tuổi.

Cô vẫn cho rằng anh không quá hai bảy, hai tám tuổi, thì ra anh đã ba mốt tuổi rồi, lớn hơn cô những bảy tuổi! Nghĩ đến vài lần gặp mặt trước đây, quan sát ở cự li gần, mặt anh không có chút nào của dấu vết tuổi tác, có thể biết được người đàn ông này được chăm sóc rất tốt.

Chắc là vì anh không hút thuốc, giống như lúc ở Câu lạc bộ Kiều An, cà phê anh cũng uống không nhiều. Là một người đàn ông bình tĩnh, rất có khả năng kiềm chế.

Loại đàn ông này, thông thường sẽ không có chuyện tình một đêm, cũng sẽ chôn giấu rất kỹ tính cách thật của mình. Thứ cô nhìn thấy chỉ là điều anh thể hiện ra ngoài. Anh cười, không có nghĩa là hữu hảo, anh dịu dàng, không có nghĩa là thân mật, anh lạnh nhạt, cũng không có nghĩa là xa cách.

Nguy Đồng lấy lại suy nghĩ, "Thương thế của anh ta là tôi làm." Tuy rằng hai lần anh đều đến bệnh viện nhưng cô không cảm thấy hai người bọn họ có quan hệ tốt.

Anh không nói, dường như chờ cô tự nói tiếp.

"Anh ta sàm sỡ tôi, cho nên tôi dạy dỗ anh ta một chút." Nguy Đồng nói rất khách sáo, khác hẳn với khi đối diện Lăng Lạc An, người này rất khó lường, uyển chuyển.

"Sàm sỡ?" Anh cười nhẹ, "Với thân thủ của cô, cậu ta có thể sàm sỡ thành công?"

"Lăng tổng, anh muốn nói cái gì, chẳng lẽ anh nghĩ là tôi cam tâm tình nguyện cho anh ta sàm sỡ sao?"

Khóe môi anh vẫn giữ nụ cười mỉm không rõ là có ý gì, nhìn cô không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.