Ông Chủ Khó Tính

Chương 30: Vẫn là Lương Duyên (ngoại Truyện 2)




Nụ cười em rực rỡ như ánh nắng ban mai...

Nụ cười vừa ngọt ngào lại rất ngây ngô, em lúc nào cũng đáng yêu và cần tôi che chở. Tôi muốn cùng em đi đến cùng trời cuối đất, muốn đưa em tới bất cứ nơi nào em mơ ước khát khao. Hiểu Lan Yên, cô gái bé nhỏ ngốc nghếch, nắm giữ trái tim một người nhưng lại không hề hay biết...

Nhưng có một điều tôi chắc chắn, đó là: em không yêu tôi.

Tôi thực chất đã nhận ra điều đó từ cái lần em bị cướp ở chợ, em nhìn tôi nhưng không hề có một chút đợi chờ mong ngóng. Cái mà em mong ngóng, đó chính là trở về nấu cơm cho Vương Hàn.

Vương Hàn, cái tên ấy, cái tên đã cướp đi em lẽ ra luôn nằm trong vòng tay tôi. Tôi biết điều đó, và tôi cũng biết rằng: em yêu hắn.

Cái ngày tôi đi qua cổng bệnh viện Thiên Tân, vô tình bắt gặp em toàn thân đầy máu, em chênh vênh và thoi thóp trên tay hắn, để hắn bế vào phòng cấp cứu. Thề với trời đất rằng lúc ấy tôi thực sự muốn lao tới đấm cho cái tên Vương Hàn ấy một trận, tôi muốn ôm lấy em, muốn em an toàn và lành lặn. Thế nhưng khi tôi nhìn thấy bộ dạng hớt hải gấp gáp chưa từng có ở hắn, tôi lại đứng đơ ra như tượng, bởi tôi nhận ra rằng, hắn đã thay đổi, vì em mà thay đổi. Vương Hàn, hắn có lẽ đã yêu em...

Giây phút biết được phòng bệnh của em, tôi đã không chút do dự mà bước vào. Một mình em yếu ớt và nhợt nhạt, nằm cô đơn trên ga giường bệnh trắng toát. Tay em, khắp nơi trên cơ thể em đều là vết băng bó. Sau vài câu nói chuyện, em lại chìm vào giấc ngủ. Tôi cắn răng, cố ngăn cho mình không gầm lên làm em thức giấc. Là ai đã hại em thành ra như thế? Là ai đã khiến Yên Yên của tôi trở nên thảm thương thế này?

Tôi yêu em, nhưng âm thầm và hèn nhát. Đến một lời ngỏ ý muốn đưa em đi, cũng chỉ có thể đợi cho tới khi em mệt mỏi chìm vào giấc mộng mới dám thốt. 

Dường như em đã nghe thấy câu hỏi ấy của tôi, em trả lời tôi trong giấc mơ của em, em đã rất cố gắng để nói rằng muốn đi về với tôi. Em có biết giây phút ấy tôi đã hạnh phúc đến mức nào không? Tôi chỉ muốn ngay lập tức bế em lên, đưa em đi ngay dù em đang bệnh, em quá bé nhỏ và cần có tôi, làm sao tôi có thể để em ở bên một cái tên nguy hiểm và vô tâm như Vương Hàn?

Thế nhưng cũng chính vào giây phút ấy, em đã tự tim mình bóp nát trái tim tôi. Em nói muốn về với tôi, từng câu từng chữ rất rõ ràng, thế nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy một tiếng "Hàn" khe khẽ bên cạnh. Hóa ra em vẫn tưởng người đang bên cạnh em là Vương Hàn, chứ đâu phải tôi. Nỗi đau em vô tình vạch vào tim tôi,nhưng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc lặng lẽ chịu đựng đau đớn. Tôi có thể làm gì đây? Em quá vô tư, em đã quá yêu hắn rồi... [Tác giả: Các cậu xem lại chap 24 để hiểu hơn đoạn này nhé]

Hắn ép em cưới hắn. Tôi biết.

Thế nhưng em, lại mong chờ đám cưới ấy, một cách chân thành mà không do dự. Hình bóng của tôi trong em nhạt nhòa như sương trời gặp nắng, một chút vô tâm thôi, cũng sẽ khiến nó vô hình và tan biến.

Em dậy từ sớm để đi chợ mua cà rốt. Buổi sáng hôm ấy, buổi sáng mà tôi rất khó khăn mới có thể gặp và nói chuyện với em, em rất ít khi ra khỏi căn nhà sang trọng đó, nó cứ như một cái lồng giam khổng lồ giữ chân em, giữ cả tình yêu của tôi nữa.

Nhìn em khệ nệ xách ba cân cà rốt, tôi vừa buồn cười lại vừa thương em. Em hiền lành và đáng yêu như vậy, vì sao ông trời lại cứ đẩy em vào những ngọn sóng lớn và bắt em một mình vượt qua? Sóng ào ạt và quá nhanh, em ở bên Vương Hàn, dẫu tôi mãi dõi theo, cũng trở tay không kịp.

Tôi xách giỏ cà rốt, lấy cớ được trò chuyện cùng em tới cuối con đường. Tôi ngỡ tưởng rằng, khi nói với em chuyện đầu tuần sau Vương Hàn sẽ bắt em cưới hắn, em sẽ khổ sở và khóxử. Đúng vậy! Đúng là em có khó xử, em có bất ngờ, em có lo lắng, nhưng Lan Yên của tôi, tại sao lại có một tia sáng hạnh phúc đang nhen nhóm trong đôi mắt to tròn của em thế kia? Tia sáng đẹp đẽ của lòng em, nhưng cũng đồng thời mang tôi thiêu rụi như cỏ rác.

Tôi nhìn em, nhìn sâu vào mắt em, nhưng nét mong chờ trên gương mặt em vẫn còn rõ ràng ở đó, không hề vì tôi mà thay đổi khác đi. Tình yêu của tôi em chẳng hề hay biết, mà dẫu có biết cũng chẳng thể đáp trả, tôi hiểu em, người ngốc nghếch như em, đã yêu ai thì sẽ ngu ngơ và yêu người đó mãi mãi. Đau đớn là, người đó không phải tôi...

Tôi ôm em, ngay trước cổng nhà Vương Hàn. Cái ôm chất chứa bao nỗi đắng cay và tiếc nuối, cái ôm đầu tiên và cũng là cuối cùng, tôi dành cho em khi cô đã không còn là một cô bé, đã trở thành một người con gái xinh đẹp đáng yêu, cái ôm thay lời tạm biệt...

Vô tình tôi bắt gặp ánh mắt Vương Hàn từ tầng hai, hắn nhìn chúng tôi từ căn phòng sang trọng với tấm kính trong suốt khổng lồ, đôi mắt lạnh như băng, nhưng tôi thấy chứ, rất rõ ràng, sự ghen tuông và tức giận đang làm mờ đôi mắt hắn. Tôi thở dài buông em ra, đưa lại cho em giỏ cà rốt, em vẫn cứ ngu ngơ như chưa hiểu chuyện gì, còn lo lắng hỏi tôi rằng có phải là bị cảm gió nên chóng mặt hay không. Tôi phì cười, nụ cười chua chát, Yên Yên của tôi, em lúc nào cũng quan tâm và ngốc nghếch như vậy đấy!

Với tính khí của Vương Hàn, tôi có thể chắc chắn rằng lát nữa khi em bước vào căn nhà này, hắn sẽ lập tức tra khảo, thậm chí làm tổn thương em. [Tác giả: Các cậu xem lại chap 28 để hiểu hơn đoạn này nhé]

Và tôi đã hạ quyết tâm, trước khi trở lại Mỹ, tôi sẽ làm điều gì đó, ít nhất có thể đem lại hạnh phúc cho em.

Sáng hôm sau tôi hẹn gặp Vương Hàn, nhìn hắn rõ ràng là rất khó chịu và có thành kiến với tôi. Tôi lặng lẽ đặt tấm thiệp cưới màu vàng tinh xảo lên bàn. Nét mặt hắn lạnh băng, có lẽ hắn chưa hiểu được ý đồ của tôi.

Tôi bình thản nhìn hắn, giải thích cho hắn hiểu ý của tôi. Đó là Hiểu Lan Yên, 

người em ấy yêu là hắn, chứ không phải là tôi, mọi biểu cảm nơi em đã khiến tôi chắc chắn điều đó. Hắn đừng vì chút hiểu lầm mà làm khổ em ấy. Thiệp mời này tôi đành trả lại, đám cưới em dù muốn tôi cũng không thể tới. Vì hạnh phúc của em tôi đành phải rời xa em, hạnh phúc còn lại của cuộc đời em, đành giao lại toàn bộ cho hắn.

Sau khi nghe tôi nói xong, hắn đã cười, nụ cười mãn nguyện và đầy nhu tình. Hắn yêu em, yêu một cách bá đạo và độc chiếm như vậy đấy, còn tôi quá bao dung và mềm yếu, nên không thể giữ em trong vòng tay này...

Duy chỉ có một điều tôi không ngờ tới, đó là Vương tổng cao ngạo lãnh khốc, hắn đã nói lời cảm ơn tôi.

Vài ngày nữa đám cưới của em sẽ diễn ra, không có tôi, em phải luôn hạnh phúc, biết không cô bé của tôi...

---

Bóng hoàng hôn chầm chậm đổ, buồn bã tới thê lương.

Dáng hình Tịch Hình Long in xuống mặt đường, cô liêu và quạnh vắng.

"Rầm!!!"

- Á...

Một tiếng rên thảm thương vang lên. Tịch Hình Long bị cái gì đó đâm sầm ngã xuống, khi định thần đã thấy một chiếc xe đạp chở hàng thô sơ cũ nát nằm sõng xoài trên nền đất, những suất đồ ăn trong chiếc thùng nhỏ văng ra, đổ tung tóe.

Tịch Hình Long lúc này mới có thể khẳng định, tiếng rên vừa rồi là của chủ nhân chiếc xe đạp. Cô gái bé nhỏ, quần áo dính đầy đất bụi, được Tịch Hình Long đỡ dậy, cũng chẳng ngẩng mặt lên, chỉ là nhìn chằm chằm vào những suất đồ ăn đều đã đổ nát, nước mắt chầm chậm rơi, tiếng thút thít trong trẻo theo đó mà phát ra.

Tịch Hình Long thấy cô gái lạ đột nhiên khóc thì trong lòng bỗng vừa áy náy vừa ái ngại, dù cho sự việc này, cũng không hẳn là lỗi của hắn:

- Cô gái, đừng khóc nữa. Cô làm sao vậy?

Cô gái nhỏ vẫn thút thít, trả lời:

- Hỏng một xe đồ, tôi mất một ngày lương rồi...

Thì ra là vậy. Tịch Hình Long thở dài, lại chẳng biết phải an ủi thế nào, đành nói:

- Tôi xin lỗi, xe đồ này, để tôi đền cho cô. Là do tôi vừa rồi mải suy nghĩ, không để ý tiếng gọi của cô.

- Không phải lỗi của anh đâu, là do xe tôi cũ quá nên hỏng phanh rồi, tôi lại đi nhanh nên dừng không nổi, anh về đi...

Tiếng điện thoại đi động đột ngột vang lên, cô gái giật mình, lấy ra chiếc điện thoại lỗi thời cũ rích trong túi, nhẹ giọng nói:

- Trình Lâm!

Người bên kia vừa nói một hai câu, sắc mặt cô gái liền chuyển sang trắng bệch, nước mắt theo đà càng rơi dữ dội:

- Mẹ... sao cơ... Chị biết rồi, chị về ngay.

Nói xong liền vội vàng tắt máy, nhìn sang chiếc xe của mình, trên mặt vẫn là bất lực cùng cay đắng. Tịch Hình Long vừa nghe qua dường như cũng đoán được một ít tình cảnh của cô, quan tâm hỏi:

- Cô gái, mẹ cô...

- Mẹ tôi, bị ung thư, nếu không sang Mĩ làm phẫu thuật sớm sẽ không qua khỏi. Tôi không có bố, hai chị em làm việc cật lực cũng không thể chi trả nổi cho cuộc phẫu thuật, tôi...

Cô gái càng nói giọng càng méo mó, nét trong trẻo đã không còn, thay vào đó là tiếng nấc nghẹn ngào đáng thương. Tịch Hình Long nhìn cô hồi lâu, đột nhiên vô thức hỏi:

- Cô tên gì?

- Tôi... Trình Thương.

Tịch Hình Long sau khi nghe được đáp án, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác rất dị thường, không đắn đo trả lời, một lời khẳng định vững vàng hơn bao giờ hết:

- Được. Lỗi là do tôi, chi phí phẫu thuật của mẹ cô, tôi lo hết.

Trình Thương giật mình, gương mặt xinh đẹp nhưng ốm yếu vẫn còn đầm đìa nước mắt:

- Như vậy sao được, làm sao có thể, tôi...

- Đương nhiên là có điều kiện cho cô, cô đừng gấp thế.

- Điều kiện?

Tịch Hình Long chậm rãi nở nụ cười, dưới ánh hoàng hôn càng thêm dịu dàng ma mị, nhẹ nhàng nói ra vài chữ:

- Cô cùng gia đình, sang Mĩ sống cùng tôi.

Dưới bóng chiều dàn trải, bóng dáng cao lớn của anh, cùng với bóng hình thấp bé của cô gái nhỏ, một cảnh tượng đẹp đẽ tới kì lạ.

Cuộc đời này, yêu, hay hận, hợp, hay tan, vốn vẫn chỉ là lương duyên đã được sắp xếp. Hạnh phúc là bí ẩn, chờ đợi chẳng phải là sầu bi, nó vốn chỉ là sự khởi đầu của hạnh phúc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.