Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 44: ”Kể cho mọi người nghe về người bạn cùng phòng của tôi, người đột nhiên trở nên nổi tiếng.”




Cừu Hành nhìn bàn tay của mình đang bị cầm, đột nhiên rụt tay lại mặt thì lạnh lùng, nói: “Em đừng có mà đổi chủ đề.”


“Tôi không đổi chủ đề, tôi chỉ nghĩ cảm xúc anh như vậy thì không phù hợp để đi gặp người khác” Giải Dương duỗi tay ra đẩy lưng Cừu Hành, đẩy anh tiếp tục đi về phía toà nhà rồi giải thích “Tôi và Quý Trạch Huy từ trước đến nay ghét nhau như chó với mèo í, ở bên nhau cũng chỉ là mơ ước của một số người hâm mộ thôi. Anh phải tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của tôi chứ, trong thời gian kết hôn theo hợp đồng với anh tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi với anh đâu ạ. Còn về kiểu người hâm mộ tôi thu hút được, về cơ bản tất cả những người hâm mộ của nghệ sĩ đều đại khái chia thành nhiều loại: kiềm chế và dễ thương, phấn khích và nhiệt tình, Fans cuồng, anti fans. Cũng không phải chỉ mình tôi thu hút mấy người như vậy đâu.”


Cừu Hành bị động tiến về phía trước với sức mạnh của Giải Dương, khi nghe thì cau mày, đến gần tòa nhà nhỏ, anh đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Giải Dương: “Còn không mau bỏ tay ra hửm?”


Giải Dương thu tay đang đẩy lưng Cừu Hành lại.


Cừu Hành sửa sang quần áo của mình rồi nói: “Về sau cứ để Ngô Thủy đi theo bên cạnh em đi, đừng để những fan cuồng đó ở gần em nữa. Và …”

Giải Dương chăm chú lắng nghe lời dặn dò của anh.



“Còn cuộc hôn nhân mà Tôi và em ký không phải là nhân hợp đồng, mà là hợp đồng bán mình trọn đời. Đừng nhân cơ hội này mà nhầm lẫn khái niệm!” Cừu Hành tối sầm mặt lại, đưa tay lên ấn ấn cái mũ trên đầu Giải Dương xuống “Đội mũ kiểu gì mà bị nhận ra thế, nhiều nghề như thế mà chọn vô cái nghề phiền phức nhất” nói xong, anh đột nhiên quay đầu lại gọi Chu Miểu đang đi theo phía sau.



Chu Miêu vội vàng bước tới.


“Bảo người phụ trách của viện dưỡng lão đến gặp tôi đi, tuyển nhân viên và đào tạo nhân viên như thế nào mà để nhân viên tùy ý chặn khách!” phân phó xong Cừu Hành xoay người bước vào tòa nhà nhỏ.


Giải Dương nhìn Cừu Hành tiến vào, nhướng mày chỉnh lại mũ, bước theo kịp anh.

……


Lúc mà cả hai vừa đi vào, mẹ của Cừu Hành đang ở trong tình trạng minh mẫn hiếm có. Cừu Hành dìu mẹ lên xe lăn, đẩy bà ra ngoài sân để vừa tận hưởng ánh nắng vưà trò chuyện, Giải Dương lặng lẽ đi theo sau hai bước.


“…… Cho nên con đổi ý, người muốn để lại cái gì Thanh Lâm, con có luật sư chuyển nhượng trước mặt nó, trừ khi sau này nó bị Phong gia hành cho sống không nổi, nếu không thì con sẽ không quản nó.”

Mẹ Cừu không nói gì cả.



Cừu Hành cũng không nói nữa, lặng lẽ đẩy mẹ đi về phía trước.


Một lúc sau, mẹ Cừu cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Cũng được” Nói xong, bà quay đầu nhìn Cừu Hành “Hành à, mặc dù mẹ rất nhớ Thanh Lâm, nhưng mẹ càng nhớ con hơn, Chỉ cần con cảm thấy tốt là mẹ cũng cảm thấy tốt”.


Giải Dương chú ý tới bước chân của Cừu Hành tạm dừng một chút, lúc sau anh hạ giọng nhẹ nhàng, nói: “Con biết mà, mẹ, con sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện ổn thoả, mẹ đừng quan tâm”



Mặt trời se se nắng, Cả ba quay lại toà nhà nhỏ để ăn trưa.


Lúc Cừu Hành ra ngoài nghe điện thoại, mẹ Cừu hỏi Giải Dương: “Có phải con thay đổi ý kiến của Hành rồi phải không?”



Giải Dương nhìn xuống mẹ Cừu, sau đó lịch sự ngồi xổm xuống và trả lời: “Là con.”


Mẹ Cừu im lặng đi vài giây, đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai cậu.

“Cũng tốt…… Giải Dương, con ở bên Hành thật tốt”



Sau đó, Giải Dương phát hiện mẹ của đối phương đang quan sát cậu. Cậu tùy ý cho phép mẹ quan sát cậu, nhưng ăn cơm hai bát vẫn phải hai bát, ngày thường ở chung với Cừu Hành như nào thì bây giờ cũng như thế”


Sau bữa trưa, cả ba cùng nghỉ ngơi dưới nắng ở trên sân thượng. Mẹ Cừu hỏi cậu một số câu hỏi quen thuộc, chẳng hạn như cậu có quen sống trong nhà Cừu Hành không, ăn uống đầy đủ không, học hành thế nào, có bị Cừu Hành bắt nạt không.


Giải Dương cũng trả lời thành thật còn nhân cơ hội để phàn nàn về việc cắt điện lẫn việc ngắt mạng của Cừu Hành, kêu điều này là rất vô nhân tính.

Cừu Hành lạnh lùng nhìn Giải Dương.


Giải Dương giả vờ như không nhìn thấy anh.



“Cắt điện và ngắt mạng như thế không tốt với lại bất tiện, nhưng Hành cũng muốn tốt cho con thôi. Người trẻ tuổi thực sự không thể thức cả đêm.” Mẹ Cừu thực sự cười, xoa dịu Giải Dương và dặn dò Cừu Hành “không được hung dữ”.



Cừu Hành dừng lại, rút lại ánh mắt như đông cứng của mình đang nhìn Giải Dương, và nói “Không hung dữ.”


Giải Dương tò mò mà nhìn Cừu Hành lúc này, sau đó lại bị Cừu Hành liếc mắt cảnh cáo.



Sau khi nói chuyện, mẹ Cừu nói muốn nghe Giải Dương hát. Cậu đã mượn được một cây đàn guitar từ y tá, chọn một chỗ không quá xa so với Cừu Hành và mẹ anh, ngồi xuống, thử tiếng đàn guitar, nghĩ nghợi, lựa chọn ca khúc đời trước vì ca khúc này được viết vào lúc hoạt động công trẻ em —— ca khúc “Con Thỏ Lạc Đường”.



Giai điệu của bài hát này rất thoải mái và vui vẻ, lời bài hát kể về câu chuyện một chú thỏ bị lạc trở về nhà với sự giúp đỡ của cảnh sát, rất thích hợp để nghe thư giãn.


Giải Dương gảy đàn, đợi nhạc đập vài nhịp rồi nhìn lên chỗ mẹ và Cừu Hành, mỉm cười rồi hát.


Âm thanh trong trẻo và nhẹ nhàng hòa cùng âm nhạc và xoay chuyển trong ánh nắng chiều ấm áp, dường như đang nhuộm màu không khí bằng sự ngọt ngào.



Cừu Hành nhìn Giải Dương, biểu cảm của anh ấy từ từ thả chậm.

Mẹ Cừu đột nhiên hỏi: “Con ấy thế nào?”


Cừu Hành hoàn hồn, liếc nhìn mẹ anh rồi nhìn lại Giải Dương đang mặc chiếc áo khoác lông cừu bị ánh nắng mặt trời chiếu xù cả lông. Anh nắm tay mẹ thấp giọng, trả lời: “… ừm.”



Lúc rời viện dưỡng lão thì đã là đêm, Cừu Hành đột nhiên nói: “Tôi đã hứa với mẹ là sẽ đến đây để cùng bà đón tết năm nay.”

Giải Dương nhìn Cừu Hành.


Cừu Hành Không thèm nhìn Giải Dương, anh nhìn thẳng về phía trước và hỏi: “Em đến đây với tôi hay trở về Giải gia?”



Giải Dương trả lời không chút do dự: “Đến đây.”


Cừu Hành nhìn Giải Dương, vẻ mặt vui vẻ nhưng giọng điệu lại cảnh cáo: “Đến thì được, nhưng đừng có đi mách lẻo với mẹ nữa”

“Đấy không phải mách lẻo, mà là biểu hiện hợp lý của kháng cáo.”


Cừu Hành lạnh lùng : “Ngụy biện.”




Qua một ngày cuối tuần thoải mái, Thứ hai ngay khi cậu đến công ty, đã bị Hồ Tiêu chặn đường.

“Đã bao lâu rồi cậu không đến trường?”



Giải Dương bị hỏi, suy nghĩ rồi trả lời: “Một khoảng…thời gian dài.”


Thực ra, nếu không phải là Hồ Tiêu hỏi, cậu còn quên mất tiêu mình vẫn còn là một sinh viên.


Hồ Tiêu bày ra vẻ mặt “Tôi biết là như thế này mà”, nắm lấy cánh tay Giải Dương, xoay người bước ra ngoài, nói: “Cũng may lúc trước cậu và Đồng Kiếm đi biểu diễn trong nhóm, anh nhớ tới chuyện đến trường học để giúp cậu làm thực tập chứng minh, bằng không lần này toang rồi. Đến trường trước đi rồi kiểm tra thực tập với cố vấn của cậu. “



Giải Dương khỏi tay Hồ Tiêu và hỏi “Tại sao anh lại hỏi tôi chuyện này? Xảy ra chuyện gì à? “


“Lên xe rồi nói” Sau khi lên xe, Hồ Tiêu lấy điện thoại di động ra, lật ra một trang web ở trong mục lưu trữ cho Giải Dương đọc .


“Cậu đọc cái này sẽ biết”


Giải Dương ấn vào liên kết, trang web nhảy lên, có một bài đăng trên một diễn đàn buôn chuyện giải trí ẩn danh nổi tiếng nhảy ra. Bài đăng có tiêu đề “Kể cho mọi người nghe về người bạn cùng phòng của tôi, người đột nhiên trở nên nổi tiếng.”


Chủ nhân của bài đăng tự nhận là bút lông viết tỏ vẻ cậu ta có một người bạn cùng phòng cũ tên Y. Người bạn cùng phòng này tính tình yếu ớt, điểm kém và không nổi tiếng. Ngoài gương mặt và số tiền ít ỏi ở nhà, thì chả có gì cả. Nhưng chính người bạn cùng phòng vô dụng này đột nhiên sau kỳ nghỉ hè, đột nhiên ra mắt với tư cách người mới trong một nhóm nhạc, người bạn này có thể sáng tác, ca hát, chơi nhiều loại nhạc cụ, tính cách cũng biến thành bộ nhân vật chó sói nhỏ, sau một đêm thì bạo hồng.


Giọng điệu đầy chua ngoa và ghen tị, giọng điệu bạn cùng phòng chỉ ý bạn cùng phòng dựa vào đủ loại kết nghĩa để nổi tiếng, cậu ta cũng tung tin bạn cùng phòng này từ lúc học đầu năm cuối còn chưa hề đến trường, sợ vì thiếu khóa quá nhiều bị trường học khuyên lui, mọi người lẳng lặng chờ đợi ăn dưa.



Giải Dương thấy khi cậu ta viết ra câu “debut với tư cách là người mới”, một số người theo dõi đã đoán xem y có phải là cậu không, nhưng cậu ta không trả lời gì cả, chỉ tự mình ngồi đấy nôn ra axit.


Sau khi đọc bài đăng, Giải Dương nói: “Ngô Thủy, quay xe trở lại công ty.”

Ngô Thủy lập tức làm theo.



Hồ Tiêu lo lắng: “Cậu quay lại làm gì? Trốn học quá nhiều không phải chuyện xấu hổ nhưng ngược lại ảnh hưởng đến hình tượng của cậu đó. Hiện tại cậu vừa mới nổi nhưng đã có rất nhiều người nhìn chằm chằm cậu muốn kéo cậu xuống, Đừng có mà hớ hênh. “



“Đó cũng là lý do tôi muốn trở lại công ty đấy Bài đăng này mới ra từ sáng sớm, hôm nay anh gào ầm lên đưa tôi đến trường. Thế chả nói toẹt ra với mọi người rằng tôi là y à. . ”


Hồ Tiêu nghẹn lại.


“Với lại tôi là thực tập, không phải trốn học. Anh làm thủ tục thực tập cho tôi đúng không?”



Hồ Tiêu bình tĩnh lại và gật đầu: “Đúng vậy, nhưng lúc đó tài liệu thực tập của cậu là do một nhân viên của Văn ý gửi tới, tôi không tận mắt chứng kiến nên cảm thấy hơi lo lắng. ”


“Vậy là ok rồi, quay lại công ty thôi, tiếp tục thực tập. Nếu anh thực sự lo lắng chưa yên tâm các thủ tục thực tập ban đầu không hoàn thành tốt thì để tôi cho anh số điện thoại của giáo viên, tí nữa về công ty rồi gọi điện thoại hỏi han, không cần phải đến tận nơi, hơn nữa loại này thật chưa nổ, không nên gây chuyện”


Hồ Tiêu bị thuyết phục triệt để xoa xoa trán.” Tôi lại làm ầm ĩ lên rồi, tại gần đây có quá nhiều việc, tôi hồ đồ quá “



Giải Dương nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Hồ Tiêu, nhớ lại sau khi “Ai là vua ca sĩ” được phát sóng và “IUD” được phát hành trên tất cả các nền tảng, cả cậu, Đồng Kiếm và Kha Lam đều tăng gấp đôi số lượng lời mời hợp tác, một lần nữa nghĩ đến việc thuê thêm một người đại diện khác.


Sau khi trở lại công ty, Hồ Tiêu ngay lập tức gọi điện cho giáo viên của Giải Dương, sau khi xác nhận rằng thủ tục thực tập của Giải Dương đã thực sự hoàn thành và hồ sơ đã được nhập xong, cuối cùng cả buổi sáng thất thần cũng nuốt xuống.



Sau đó hai người đều không còn để ý tới cái tài khoản vô danh tung tin kia nữa, Giải Dương cảm thấy nếu tên kia không gây chuyện, thì cũng không phải để ý, Hồ Tiêu quá bận rồi. Tất cả đều nghĩ đó chỉ là một cơn lũ nhỏ, nhưng không ngờ rằng chỉ một ngày sau, cơn lũ nhỏ lại trở thành đại hồng thủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.