Ôn Thôn Nương Tử

Chương 26




Phỉ Thúy cùng Vu Phong ở quán trọ lo lắng bất an chờ đợi, Đan công tử (Thiếu chủ) tức giận rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy, không biết hắn có đánh nhau với Nhan công tử hay không? Nếu đánh nhau thì hỏng bét rồi! Nhan công tử đã cứu (Tô cô nương) tiểu thư, mà Đan công tử (Thiếu chủ) lại là người (Tô cô nương) tiểu thư yêu, nếu đánh nhau, nàng chẳng phải sẽ ở thế khó xử ư?

Tưởng tượng vẻ mặt sắp khóc của tiểu thư, trong lòng Phỉ Thúy lo lắng.

Tưởng tượng tình hình Thiếu chủ đánh với Nhan Nhược Thần, Vu Phong không nhịn được nhíu lông mày.

Aizz, mắt thấy (Tô cô nương) tiểu thư cùng Đan công tử (Thiếu chủ) đang tình cảm vậy, Nhan công tử đột nhiên xuất hiện, aizz, thật là tình hình… Sợ bọn họ lại làm loạn.

Phỉ Thúy cùng Vu Phong phiền não bất an đi tới đi lui ở quán trọ, đụng vào nhau.

“Cô…”

“Huynh… “

Hai người trăm miệng một lời, rồi sau đó lại nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nhau.

“Chúng ta đi tìm Thiếu chủ!” Vu Phong hơi trầm ngâm nói, so với chuyện ở đây lo lắng bất an chờ đợi, không bằng tìm bọn họ.

“Được.” Phỉ Thúy gật đầu, nàng cũng đang có ý đó. Tưởng tượng tình huống có thể xuất hiện, tưởng tượng lo âu của tiểu thư, nàng không thể đợi thêm nữa.

Hai người cùng lúc bước ra quán trọ, nhưng xa xa đã nhìn thấy Đan Ty Tuấn mang theo Tô Tích Nhân trở về.

“Thiếu chủ.”

“Tiểu thư.”

Hai người hô lên, nghênh đón.

“Các ngươi này là muốn đi đâu vậy?” Đan Ty Tuấn quét mắt qua hai người, hiển nhiên biết bọn họ là muốn đi ra ngoài.

“Phỉ Thúy, em muốn đi ra ngoài sao?” Tô Tích Nhân nghi ngờ nhìn tỳ nữ, ôn nhu hỏi.

“Không, chúng ta vốn định đi tìm hai người.” Thấy Thiếu chủ an toàn trở lại, Tô tiểu thư cũng không có gì không đúng, Vu Phong an tâm, cộc lốc cười cười.

“Tìm chúng ta?” Đan Ty Tuấn liếc mắt nhìn Vu Phong, chẳng lẽ bọn họ có ý định không thức thời đi làm kỳ đà cản mũi sao?

“Chúng ta là sợ ngươi hòa… ư ư…” Phỉ Thúy nhất thời nhanh miệng, bọn họ lo lắng Đan công tử cùng Nhan Nhược Thần bởi vì tranh giành tình nhân mà đánh nhau. Cũng may, Vu Phong che miệng nàng đúng lúc.

Hắn xấu hổ cười cười nhìn Đan Ty Tuấn cùng Tô Tích Nhân, “Không có, không có gì.” Chết chết, nha đầu ngốc này thật đúng là, nếu nói ra sẽ bị Thiếu chủ mắng chết.

“Bọn họ làm sao vậy?”

Tô Tích Nhân nghi ngờ nhìn Đan Ty Tuấn, nàng không hiểu họ đang diễn trò gì?

“Ai biết bọn họ đang giở trò quỷ gì?” Đan Ty Tuấn tức giận nhìn Vu Phong, gì thế? Kì kì quái quái.

“Chúng ta đi thôi.”

Vừa nói, vừa kéo Tô Tích Nhân vào quán trọ.

“Tiểu thư, chờ em một chút.”

“Thiếu chủ, chờ ta một chút.”

Vừa thấy hai người rời đi, Vu Phong vội vàng bỏ cánh tay bịt miệng Phỉ Thúy ra, hai người vừa hô vừa đuổi theo.

Nghe được tiếng la của Phỉ Thúy, Tô Tích Nhân theo thói quen xoay người, lại bị Đan Ty Tuấn kéo lại.

“Tuấn?” Tô Tích Nhân nhíu mi, không giải thích được vẻ mặt không vui của Đan Ty Tuấn.

“Không cần lo cho bọn họ.” Đan Ty Tuấn sầm mặt, nắm chặt tay Tô Tích Nhân không tha. Điên rồi, hắn chưa từng quan tâm một người giống như hiện tại, hơn nữa còn là nữ nhân không tính là xinh đẹp, thật sự là báo ứng sao? Cười khổ, nhớ tới Nhan Nhược Thần, y sẽ không từ bỏ như vậy? Không thể ở chỗ này, cũng nên tiếp tục lên đường.

Đan Ty Tuấn đột nhiên dừng bước, nói với Vu Phong và Phỉ Thúy:

“Vu Phong, Phỉ Thúy, đi dọn dẹp hành lý!”

Vu Phong cùng Phỉ Thúy liếc nhau một cái, cùng hỏi, “Chúng ta đi sao?”

“Nói nhảm!” Đan Ty Tuấn tiếp tục trừng mắt nhìn bọn họ mắt, kéo Tô Tích Nhân qua một bên ngồi xuống, chờ bọn họ thu thập hành lý.

Tô Tích Nhân sửng sốt hồi lâu, mới hiểu bọn họ đang nói gì.

“Tuấn, chúng ta tiếp tục lên đường sao?” Nàng chớp mắt, hỏi.

“Ừ.” Đối mặt với Tô Tích Nhân, Đan Ty Tuấn khôi phục vẻ mặt ôn nhu. “Chúng ta ở đây đã lâu, nên tiếp tục lên đường.”

“Nhưng…” Tô Tích Nhân nhíu mày, muốn nói song dừng lại.

“Sao vậy?” Đan Ty Tuấn vuốt sợi tóc Tô Tích Nhân, ôn nhu hỏi.

“Chúng ta cứ đi như vậy sao? Còn chưa từ biệt Nhan đại ca.” Đôi mi thanh tú bất an nhíu lại, Nhan đại ca là ân nhân của mình, cũng là bằng hữu, cứ như vậy mà đi, có phải không tốt lắm hay không?

Nhắc tới Nhan Nhược Thần, nụ cười Đan Ty Tuấn biến mất. Nhan Nhược Thần, lại là Nhan Nhược Thần? Hắn không muốn thấy y, chính là không muốn để Tích Nhân gặp lại y, mới phải rời đi nhanh như vậy. Tuy nhiên, hắn sẽ không nói cho Tô Tích Nhân, nàng không biết gì là tốt nhất. Tránh cho sau khi nàng biết tâm ý của Nhan Nhược Thần lại sẽ do dự. Nói nàng do dự, không phải là do nàng chần chừ, mà do nàng sẽ bởi vì tình cảm của Nhan Nhược Thần lại nhớ đến ân tình cứu giúp mà thẹn, hắn sẽ không để nàng khổ sở.

“Tuấn, không được sao?” Tô Tích Nhân dè dặt nhìn gương mặt thay đổi của Đan Ty Tuấn, nói thầm trong lòng, chuyện gì xảy ra với Tuấn vậy? Hình như mỗi lần nhắc tới Nhan đại ca, hắn đều bày ra vẻ mất hứng?

Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, có chút đáng thương, lòng hắn mền nhũn, aizz. Vốn là như vậy, ở trước mặt nàng, mình vĩnh viễn không cứng rắn nổi.

“Ta…”

“Thiếu chủ, hành lý đã sắp xếp xong.” Vu Phong cùng Phỉ Thúy giơ một cái túi lên, đi tới trước bọn họ, cũng cắt đứt câu nói của Đan Ty Tuấn.

Ngoan, cuối cùng làm đúng chuyện rồi.

Đan Ty Tuấn nhướn mi, coi như tán thưởng đối với sự xuất hiện kịp thời của Vu Phong.

Vu Phong giật mình, mới vừa rồi ánh mắt Thiếu chủ là khen ta sao? Nhưng ta có làm cái gì đâu? Nghi ngờ, không giải thích được gãi gãi đầu.

“Tiểu thư, em cũng đã chuẩn bị xong.” Phỉ Thúy giơ cái bọc lên, cười cười với Tô Tích Nhân.

“Ừ.” Tô Tích Nhân gật đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Đan Ty Tuấn kéo Tô Tích Nhân đi.

Cứ như vậy, bọn họ cuối cùng vẫn chưa cáo biệt Nhan Nhược Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.