Ôn Nhu Bại Hoại

Chương 18: Gặp Cha Mẹ





Bạn biết cảm giác tim đập rộn ràng là thế nào không?
Giống như chạy nước rút 800m tâm hoảng ý loạn, uống một ngụm nước, thở một hơi đều sẽ run cả lên.

Ngoài cửa sổ gió nóng từng trận thổi tới, chân trời là ánh nắng chiều chạng vạng, phủ hồng một phía chân trời, tựa như mặt Tri Hiểu hiện tại, kể từ lúc công khai quan hệ với Cố Hoài tới giờ mặt cô vẫn đỏ chót.

Đầu sỏ gây tội thì nhìn chằm chằm cô rất lâu, khóe môi anh cong lên, bàn tay xoa xoa mặt cô: “Ừm, giống quả táo đỏ.


Tri Hiểu bĩu môi không nói lời nào, Cố Hoài đứng thẳng người dang tay ra: “Lại đây!”
Cô liếc nhìn anh một cái, bất động, Cố Hoài vẫn đang chờ, gió nóng cùng gió lạnh luân phiên thổi vào, tuy rằng mặt trời đã xuống núi nhưng nhiệt độ vẫn chưa dứt, Tri Hiểu cảm thấy có một ngọn lửa lan từ chân tới tận trái tim, nóng đến khó chịu.

Qua một hai phút, Cố Hoài vẫn đang dang tay, Tri Hiểu rốt cuộc chịu đi tới, anh cười thu tay lại, nghe Tri Hiểu lẩm bẩm: “Nóng quá.


Cố Hoài thả lỏng tay hơn: “Không thể uống nước lạnh, ngày của em sắp tới rồi.


Tri Hiểu liếc anh một cái, lại ngượng ngùng cúi đầu: “Cả cái này anh cũng biết?”
“Ừm!”, anh nheo mắt lại, cằm gác ở đỉnh đầu cô: “Lần trước thấy em đau bụng, Diệp Đàn đi mua băng vệ sinh cho em, anh tính một chút là biết!”
Anh thực thản nhiên nói về đề tài đặc biệt của con gái, Tri Hiểu lại cảm thấy có chút xấu hổ, Cố Hoài ôm cô chặt hơn một ít, cúi đầu ở bên tai cô nói: “Hiểu Hiểu, anh là gì của em?”
“Bạn… bạn trai.


“Ừm.



Nơi xa ánh nắng vẫn chưa dứt, chiếu lên gương mặt Tri Hiểu một màu cam ấm, tôn lên ngũ quan nhu mỹ của cô.

Cố Hoài vuốt ve mặt Tri Hiểu, thanh âm dần dần trầm thấp hơn: “Về sau, anh còn sẽ cưới em, chúng ta phải cùng nhau vượt qua năm tháng rất dài rất dài, bất luận thứ gì, anh đều sẽ chia sẻ cùng em, cho nên bây giờ phải quen đi, được không?”
Tri Hiểu trầm tĩnh nhìn anh: “Nhưng em không biết gì về anh cả!”
Đôi mắt cô sáng trong, lẳng lặng nhìn anh như vậy, giống như muốn từ trên người anh nhìn ra cái gì, quen biết mấy tháng, cô trừ bỏ biết anh làm ở bệnh viện thì không có gì cả, không biết gì hết.

Trực giác nói cho cô, Cố Hoài không đơn giản.

Tinh quang trong mắt Cố Hoài dần ảm đạm, thay thế vào đó là đêm đen vô cùng vô tận, hai người lẳng lặng nhìn nhau, anh nắm chặt tay cô: “Hiểu Hiểu, em chỉ cần biết một việc.


“Cái gì?”
Cố Hoài ôm chặt cô, rũ mi mắt giấu đi gợn sóng thống khổ, nhẹ nhàng nỉ non:
“Anh yêu em, em chỉ cần nhớ kỹ cái này là được!”
“Nhưng, yêu một người chính là muốn hiểu về đối phương!”
Anh đã làm được, nhưng Tri Hiểu vẫn chưa.

Thanh âm Cố Hoài trầm thấp có chút khàn khàn, từng câu từng chữ đều mang theo khẩn cầu: “Hiểu Hiểu, anh có thể cho em anh của hiện tại, của tương lai, hết thảy đều cho em, chỉ trừ bỏ quá khứ, có được không?”
Cô bỗng thấy chấn động, trước này côn chưa từng thấy qua Cố Hoài như vậy, như là bồi hồi ở vực sâu tuyệt vọng, thu mình lại trong góc tường, không làm sao thoát ra được, làm cô cũng bị áp lực đến thở không nổi.

Tri Hiểu bỗng nhiên cảm thấy Cố Hoài và cô là cùng loại người, có lẽ đều có một đoạn chuyện cũ không muốn đề cập, mắt thấy chuyện cũ này đã sắp theo gió mà đi, nào ngờ nó lại chậm rãi biến thành một cây dao, một vết sẹo, vĩnh viễn găm ở trong lòng, không chạm vào thì thôi, nhưng dù chỉ sơ ý sượt qua cũng đau tận xương tủy.


Cô vội vàng ôm lấy anh, thành khẩn lại chắc chắn nói: “Được!”
Lúc này, sắc trời đã tối hẳn, không có đèn ban công, Tri Hiểu chỉ có thể cảm giác được nhiệt độ của anh cùng từng nhịp hô hấp, lần lượt phả vào mặt cô, Tri Hiểu nắm chặt áo anh: “Cố Hoài, sao anh không nói lời nào?”
Anh cười cười, nhẹ giọng nói: “Ngẩng đầu!”
Tri Hiểu ngẩng đầu lên, trong bóng tối chỉ có bóng dáng của anh, tay Cố Hoài giữ mặt cô, bởi vì nhìn không thấy người trước mặt, Tri Hiểu càng có thể nghe rõ giọng nói từ tính ấy: “Hiểu Hiểu, anh khó chịu, hôn một chút được không?”
Ai cũng có tâm sự của riêng mình, Tri Hiểu nhớ tới bản thân lúc thương tâm cũng mong đợi sự ấm áp cỡ nào, huống chi hiện giờ, bọn họ là một cặp, anh muốn hôn, cô cũng gật đầu: “… Được.


Rõ ràng là trời tối, không biết Cố Hoài nghĩ thế nào, anh bỗng nhiên bế cô lên đặt ở lan can, cứ như vậy, tuy rằng nhìn không thấy, ánh mắt lại chạm nhau.

Tri Hiểu có thể cảm giác gió đêm thổi lại đây, nhẹ nhàng lay động ở cổ cô, tay Cố Hoài từ mặt cô chuyển sang gáy, mỗi một chỗ tay anh lướt qua cô đều cảm thấy nóng bỏng.

Anh vững vàng ôm lấy eo cô: “Đừng sợ, sẽ không ngã đâu!”
“Ừm…”
Cố Hoài áp đầu cô về phía mình.

Trong bóng đêm, cô rõ ràng cảm giác được anh nhẹ nhàng cắn môi cô, mềm mại lại ái muội, anh khẽ liếm, đầu lưỡi men theo cánh môi cô, lại chậm rãi cạy hàm răng ra tiến vào.

Tri Hiểu có chút khẩn trương, cô lóng ngóng đáp lại anh, học bộ dạng của anh khẽ cắn môi anh, Cố Hoài tỏ vẻ rất vui sướng, cổ vũ khẽ liếm đầu lưỡi cô.

Gió thổi tới, lay động sợi tóc bên tai cô nhẹ nhàng cọ ở tay anh, một loại ngứa ngáy vô hình nổi lên trong lòng, cổ họng Cố Hoài khô khốc.

Anh thở hổn hển rời khỏi cô, đem người ôm chặt ở trong ngực, Tri Hiểu bất tri bất giác đỏ mặt: “Em… em còn chưa chuẩn bị tốt.



Chưa bị tốt, không đại biểu không thể, Cố Hoài hôn vành tai cô, khàn khàn nói: “Không sao, anh cho em thời gian!”
Bỗng nhiên di động vang lên tiếng chuông dọa Tri Hiểu hoảng sợ, trên màn hình di động hiện ra hai chữ “Tri An” làm cô tức khắc nhớ ra mình quên gì, cùng Cố Hoài ở chỗ này mà quên mất phải về nhà ăn cơm.

Tri Hiểu tiếp điện thoại, lập tức cúi đầu nhận sai: “Chị, em suýt quên mất, xin lỗi! Em lập tức về đây!”
Tri An nghịch tóc của mình: “Nhanh lên, trên đường cẩn thận một chút!”
Ba mẹ làm một bàn đồ ăn chờ Tri Hiểu về nhà, cô luôn bận bịu, bác sĩ khoa cấp cứu bất cứ lúc nào cũng có thể tăng ca đột xuất, ít khi có thời gian rảnh rồi.

Cũng bởi vậy nên họ rất quý trọng khoảng thời gian bên gia đình.

Cố Hoài lái xe đưa cô trở về đã là 10 giờ rưỡi đêm, Tri An chờ ở ngoài cửa, mặc một cái áo hoodie nam, hất cằm nhìn người trong xe: “Còn không mau xuống xe, ba mẹ chờ lâu rồi đấy!”
Tri Hiểu nhìn thoáng qua Cố Hoài, do dự có nên mời anh vào nhà không, mới nghĩ một chút, Tri An đã đi tới, thấy Cố Hoài liền gọi: “Bác sĩ Cố cũng tới à, mau vào nhà ăn cơm đi!”
Cố Hoài lễ phép bắt tay với Tri An, quay đầu nhìn Tri Hiểu, giống như đang trưng cầu ý kiến cô, ba mẹ cũng từ trong phòng ra ngoài.

Vậy là, người một nhà vây quanh ở bên cạnh xe, Cố Hoài cùng Tri Hiểu vội vàng xuống xe, anh vốn ôn nhuận tuấn tú, khi mang mắt kính lại thanh tuấn ôn nhã, ba mẹ đều không rảnh lo Tri Hiểu, mải nhìn anh không chớp mắt: “Vị này chính là…”
Cố Hoài khiêm tốn lễ pháp nói: “Chào cô chú, cháu là Cố Hoài, bạn trai Hiểu Hiểu!”
“Bạn trai!?”, ba mẹ kinh ngạc nhìn về phía Tri Hiểu, cô ngượng ngùng gật gật đầu, Tri An vỗ vai cô, rất có cảm giác trẻ nhỏ dễ dạy.

Cố Hoài xoay người mở thùng xe, từ bên trong xách ra mấy túi quà: “Cháu có chút đồ tặng cô chú, mong cô chú sẽ thích!”
Ba Tri mặt trầm xuống không tiếp, mẹ Tri trừng mắt nhìn ông một cái, nhanh bước tới nhận: “Thích thích, cháu có lòng rồi, mau vào nhà đi!”
Ba Tri mẹ Tri đi đằng trước dẫn đường, Tri Hiểu giữ chặt Cố Hoài: “Anh gian trá nha, có phải đã sớm chuẩn bị rồi không?”
Cố Hoài cười khẽ xoa mặt cô: “Thông minh!”
Trên bàn đồ ăn vẫn còn nóng, mẹ Tri gọi mọi người ngồi xuống, một mình ba Tri uống rượu giải sầu, không nguyện ý, Tri An bất thình lình nói: “Thật là, còn ăn dấm của con rể tương lai, ba, ba đừng có vậy nha!”
Ba Tri liếc Cố Hoài một cái, cũng thanh tuấn, cùng con gái ông coi như xứng đôi, nhưng trong lòng ông chính là không vui, cứ cảm thấy nuôi con gái mười mấy năm để tên này cuỗm mất dễ dàng quá.

Nâng rượu trên bàn lên ngửa đầu uống, ba Tri hừ một tiếng: “Giờ vẫn còn sớm, ai biết cậu ta rồi có phải con rể tôi không!”
Cố Hoài nghe vậy đứng lên, nâng rượu kính ông: “Chú thứ lỗi, cháu nhất định sẽ đối tốt với Hiểu Hiểu, chú yên tâm!”
Yên tâm, ông chính là quá yên tâm, từ khi Tri Hiểu vào cửa ông đã nhìn ra, Cố Hoài là hận không thể lúc nào cũng treo cạnh con gái ông.


Ba Tri nhìn thoáng qua Tri Hiểu, cô có chút khẩn trương, như là sợ ông không thích Cố Hoài, lão phụ thân thở dài một hơi, nâng chén rượu cụng ly với Cố Hoài thật mạnh, rượu từ bên trong sánh ra vài giọt, nghe thấy ông trầm ổn nói: “Hiểu Hiểu tốt như vậy, cậu nhất định phải đối tốt với nó, nhất định đó!”
Cố Hoài chắc chắn gật đầu: “Cháu bảo đảm.


Người khác không biết nhưng Tri Hiểu cùng Cố Hoài chung đụng lâu như vậy, tất nhiên cô biết anh bên ngoài ôn hòa kỳ thật phần lớn là lạnh nhạt, chỉ trừ bỏ đối với cô.

Cô có đôi khi cũng không nghĩ ra, người luôn thờ ơ với những thứ xung quanh như vậy, vì sao lại lựa chọn nghề bác sĩ này?
Nhưng nhìn anh nỗ lực hòa nhập vào gia đình mình như thế, cùng ba uống rượu, ứng phó đủ loại vấn đề của mẹ, đáy lòng Tri Hiểu cảm thấy an tâm kiên định, đến bây giờ mới thôi, mọi việc luôn không thể đoán trước được, nhưng Tri Hiểu lại chưa từng hoài nghi tâm ý của Cố Hoài.

Anh nói gì cô đều tin tưởng, đây là cảm giác trước kia chưa từng có, có lẽ là do yêu thương lẫn nhau đi!
Cô cúi đầu nhìn bát của mình, đa phần đều là Cố Hoài gắp cho cô, hẳn là anh nói chuyện với chị rất nhiều, toàn gắp đồ cô thích ăn.

Mẹ Tri múc một chén canh đưa cô: “Con thích nhất uống canh xương sườn, hôm nay mẹ đã ninh rất lâu, con nếm thử xem!”
Tri Hiểu nhấp môi mỉm cười, loại cảm giác hạnh phúc này là thật, xung quanh đều là người yêu thương cô, cũng là người cô yêu thương, cô đột nhiên cảm thấy vụ tai nạn xe kia đã tan đi ít nhiều.

Tri Hiểu múc một chén canh đặt trước mặt Cố Hoài: “Canh mẹ em nấu là ngon nhất, anh cũng nếm thử đi!”
Tri An ở một bên lên tiếng: “Không bằng em rể học mẹ chị cách nấu canh, sau này kết hôn thì nấu cho em gái chị ăn!”
Vừa rồi hàn huyên một lúc, mọi người cũng thân thiện hơn, Tri An là người thẳng tính, có cái gì nói cái đó, cảm thấy Cố Hoài thuận mắt, đối với Tri Hiểu cũng rất tốt liền thuận miệng gọi em rể, Cố Hoài rất vui vẻ tiếp nhận.

Cố Hoài nghiêm túc nhìn Tri Hiểu, như đang đợi cô trả lời, anh thấy vành tai cô dần dần đỏ lên, nhẹ giọng hỏi: “Được không?”
Tri Hiểu cúi đầu ăn canh, hồi lâu mới đáp: “Được.


Ánh trăng treo phía chân trời, in xuống mặt đất ánh sáng mờ ảo, cây cối ngoài cửa sổ vang lên tiếng dế đêm, xuyên qua cửa sổ, người một nhà nói nói cười cười, náo nhiệt lại ấm áp.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.