Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 17: C17: Chương 17




"Lời nói ngọt ngào như vậy là nói với ai! Có bản lĩnh thì chỉ ra đi!"

"Phát thức ăn cho cẩu mà không nói một lời?"

"Đợi một chút! Không phải nữ thần đến chương trình i18 để tìm muội muội phải không? Tôi không đồng ý hu hu, không thể như vậy!"

"Mạnh dạn nói ra người nữ thần muốn ôm ngủ! Là tôi đúng không? Lớn tiếng nói ra! Là tôi!"

...

Rất nhanh, người hâm mộ liền phát hiện ra một bí mật nhỏ khác.

"Nữ thần của tôi theo dõi một tài khoản khác? Nó trông hơi giống... một tài khoản phụ?"

"Tôi bấm vào thì đoán là không phải, hình như cũng là fan của nữ thần."

"Vậy tại sao nữ thần không theo dõi tôi?!"

"Theo dõi một người, sau đó lại đăng Weibo này? Chuyện này nhìn thế nào cũng cảm thấy không bình thường!"

"Hẳn là không phải, những tài khoản Weibo khác của tài khoản này đều từ mười năm trước! Hơn nữa nhìn thế nào cũng không giống tài khoản theo đuổi ngôi sao."

"Chua quá! Tôi muốn biết!"

...


Người hâm mộ hoàn toàn không hiểu, không tìm được câu trả lời, vò đầu bứt tai ở dưới Weibo Tang Thúc truy hỏi, bất quá đương sự hiện tại đã đi ngủ, làm sao có thể đưa ra câu trả lời nào?

*

Tang Thúc đã hẹn Sư Giá cùng nhau ăn tối vào tối thứ sáu, lý do mà Tang Thúc đưa ra khiến Sư Giá không thể từ chối.

"Bác sĩ Sư đã lên mạng nói giúp tôi, tôi làm sao không biết xấu hổ mà không cảm tạ gì được, đúng không?"

Nghe bên tai truyền đến lời nói nửa vô lại nửa khẩn thiết của đối phương, Sư Giá cầm điện thoại cũng không tìm được lý do cự tuyệt.

Chỉ có điều đến thứ sáu, vẫn xảy ra chút biến cố.

Sư Giá vừa tan sở thì nhận được điện thoại của mẹ nàng, nghe giọng nói của Liễu Nguyệt, nàng im lặng một lúc rồi mới nói: "Con tới ngay."

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác lông cừu ngắn màu hồng nhạt, phía dưới là một chiếc quần jean bó sát người, thân hình vốn đã mảnh mai của Sư Giá dường như càng thon dài hơn bởi đôi bốt cao cổ Fendi ở chân, cộng thêm kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao, cả người thoạt nhìn cực kỳ cao gầy. Nhìn bộ dáng này của Sư Giá, tuyệt không giống như người đã đi làm nhiều năm, mà giống như là sinh viên còn đang đi học hơn.

Lái xe đến bệnh viện tư nhân, Sư Giá trực tiếp đi lên tầng trên, dựa vào thông tin mà Liễu Nguyệt nói, nàng đã tìm được phòng của Sư Toàn Thái.

Trong điện thoại, Liễu Nguyệt nói ông ấy bị ngất khi đang làm việc, bây giờ đang làm kiểm tra.

Sư Giá đi tới, đẩy cừa phòng bệnh ra, bước vào.

Sư Toàn Thái đã tỉnh lại, thân thể của ông không có vấn đề gì nghiêm trọng, ông là bác sĩ, hằng năm đều khám sức khỏe định kỳ, nếu sức khỏe có vấn đề gì thì đã sớm kiểm tra ra và trị liệu rồi, làm sao còn đợi tới bây giờ?


"Giá Giá?" Sư Toàn Thái không biết Liễu Nguyệt đã nói cho Sư Giá biết, lúc này nhìn con gái mình đứng ở cửa, ông kinh ngạc hỏi: "Sao con lại đến đây?"

Sư Giá tùy ý đặt chiếc túi màu be lên bàn: "Nghe nói cha bị bệnh, con tới xem như thế nào."

Vừa nói nàng vừa cầm lấy danh sách treo trên bình truyền: "Tiêu viêm? Rốt cuộc làm sao vậy?"

Sư Toàn Thái có chút trách cứ nhìn Liễu Nguyệt, ông đương nhiên biết Sư Giá bận rộn công việc, thân thể chính mình cũng không có vấn đề gì lớn, hưng sư động chúng như vậy hoàn toàn là không cần thiết.

Sư Toàn Thái chưa kịp nói, Liễu Nguyệt ngồi ở một bên đã nói trước: "Phải làm tiểu phẫu, túi mật bị nhiễm trùng, cần tiêu viêm trước, ngày mai lại kiểm tra lần nữa, sau đó mới có thể xác định thời gian tiến hành phẫu thuật."

"Em đang làm quá lên thôi, đây cũng không phải chuyện quan trọng gì." Sư Toàn Thái vẻ mặt không vui nói.

Sư Giá nói: "Con tan tầm cũng không bận gì, người sinh bệnh cũng có thể nói với con một tiếng."

"Đúng vậy, hôm nay không phải là thứ sáu sao? Chẳng lẽ cuối tuần còn có chuyện quan trọng hơn so với gặp cha ruột của nàng à?" Liễu Nguyệt nói với Sư Toàn Thái.

Sư Giá không nói gì mà hỏi Sư Toàn Thái về hạng mục kiểm tra ngày mai.

Một cuộc tiểu phẫu quả thật không có gì phải lo lắng.

Sư Toàn Thái biết cuối tuần nàng đều đến viện dưỡng lão, mở miệng nói: "Được rồi, về đi. Bên này cha đã không có việc gì, ngày mai con không cần tới đây, làm việc của con đi."

Sư Giá đang muốn lắc đầu, điện thoại bỗng nhiên vang lên.


Nàng nhìn màn hình, thầm nghĩ một tiếng không xong.

Bởi vì cuộc điện thoại của Liễu Nguyệt, Sư Giá thật đúng là đem cuộc hẹn với Tang Thúc ném lên chín tầng mây.

Nghe điện thoại, nàng cảm thấy có chút áy náy: "Alo?"

"Tôi đã đợi ở cửa bệnh viện của em hơn một tiếng đồng hồ rồi, em vẫn chưa tan làm à?" Tang Thúc kiên nhẫn hỏi, nếu đổi lại là người khác, bảo cô đợi mười phút chắc chắn cô sẽ quay đầu bỏ đi. Nhưng bây giờ đối với Sư Giá, cô cảm thấy mình còn có thể chờ thêm một thời gian nữa.

Sư Giá: "...Xin lỗi, giờ tôi không có ở bệnh viện."

"Em ở đâu?" Tang Thúc vừa nói vừa khởi động xe, nhanh chóng chạy về phía lối ra.

Sư Giá nói cho cô biết địa điểm, Tang Thúc nhìn đồng hồ: "Tối nay em có ở bên đó không? Em ăn cơm chưa?"

"Không có." Tang Thúc hỏi như vậy, mới cảm thấy trong bụng rỗng tuếch.

"Tôi đến đón em, cần tôi lên với em không?" Tang Thúc hỏi.

Sư Giá nghe những lời này mà giật mình, nàng biết Liễu Nguyệt rất coi trọng Tang Thúc, trước đó bà còn nhắc nhở nhiều lần với nàng rằng nàng nên thân thiết với Tang Thúc khi cô còn trong bệnh viện.

"Rất phiền phức, không cần đâu." Sư Giá kỳ thật muốn nói cô căn bản không cần tới đây, nhưng bây giờ trong phòng bệnh, Sư Toàn Thái cùng Liễu Nguyệt đều đang nhìn nàng, sợ bị tra hỏi thêm, Sư Giá vội vàng cúp máy.

Tang Thúc lúc này đang đậu xe ở ngã tư chờ đèn đỏ, nắm tay lái bỗng nhiên nhếch môi cười, cô lái xe đến tiệm hoa gần nhất, một lúc sau cầm hoa đi ra.

Sư Giá đã đến bệnh viện, tự nhiên sẽ bồi Sư Toàn Thái thêm một lát.

Liễu Nguyệt về nhà lấy quần áo, Sư Giá ngồi ở đầu giường gọt táo cho Sư Toàn Thái.


"Ngày mai đừng đến, không phải con còn đến viện dưỡng lão à?" Ông nhìn con gái mình mở miệng nói.

Sắc mặt Sư Giá ôn hòa, khi nghe những lời này, động tác trong tay cũng không dừng lại, "Con có thời gian."

"Con..." Sư Toàn Thái tựa hồ có chút bất đắc dĩ trước sự cố chấp nàng, "Con còn đủ tiền không?"

Học phí của sinh viên y khoa cũng không hề rẻ, nhưng từ sau khi lên đại học, Sư Giá cũng không lấy một đồng nào từ gia đình, thậm chí nàng còn trả lại những chi phí mà gia đình phải thanh toán khi Tống lão sư đến viện dưỡng lão. Bây giờ chi phí của Tống lão sư ở viện dưỡng lão đều do Sư Giá chi trả.

"Ừm." Sư Giá gật đầu, "Nếu qua được bài kiểm tra chức danh nghề nghiệp, tiền lương sẽ tăng lên một chút."

Sư Toàn Thái: "Đừng làm việc quá sức, khi nào không đủ tiền thì nói với gia đình, con là con gái, phải tự chăm sóc tốt bản thân."

Sư Giá "Ừm" một tiếng, thoạt nhìn không giống như là để ở trong lòng.

Khi Tang Thúc ôm hoa xuất hiện ở cừa phòng bệnh, Liễu Nguyệt cũng vừa lúc trở về.

Sư Giá kinh ngạc, còn Liễu Nguyệt thì kinh hỉ.

"Tang Tang sao lại tới đây? Là Minh Yên nói cho con biết à?" Liễu Nguyệt nắm tay Tang Thúc đi vào, cười hỏi.

Khi nghe thấy cái tên Sư Minh Yên thì sắc mặt của Sư Giá có chút khó coi, nhưng lúc này lực chú ý của Liễu Nguyệt đều đặt trên người Tang Thúc, căn bản không phát hiện.

Tang Thúc bất động thanh sắc ngồi bên cạnh Sư Giá, nhìn người phụ nữ trước mặt, lễ phép nói: "Sư Minh Yên? Xin lỗi dì, tụi con không quen biết nhau. Con đến đây để đón Sư Giá, mấy ngày trước con có hẹn nàng cùng nhau ăn cơm."

Lời nói tuy lễ phép, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần lạnh lùng.

Sư Giá không biết có phải ảo giác của mình hay không, nàng cảm giác Tang Thúc nói xong lời này với Liễu Nguyệt, hướng về phía nàng mỉm cười, trong nụ cười lại mang theo trấn an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.