Omega Nàng Là Tiểu Người Câm

Chương 12: Chương 12





Này là hai người khi còn nhỏ chụp ảnh chung, Mộ Cẩn bảo tồn xuống dưới, cũng lưu trữ về máy.

Nàng muốn dùng làm chân dung, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là nên để hình nền di động.

Nhìn Lục Thiền khi còn nhỏ khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lại đáng yêu, Mộ Cẩn trong lòng mềm mại, như là bị manh đến.

“Mẹ, ta đi thư viện, buổi tối trở về.

” Mộ Cẩn đeo cặp sách lên, nhịn không được click mở di động lại nhìn thoáng qua giấy dán tường.

“Cùng bằng hữu đi sao?” Nhan Trúc hỏi, thần sắc có chút nghiêm túc.

Mộ Cẩn lắc lắc đầu, “Ta một mình đi.


“Hảo, sớm một chút trở về.

” Nhan Trúc tức khắc yên lòng, lộ ra một nụ cười.

Mới ra cửa, Mộ Cẩn liền cùng Diệp Nhàn đụng phải.

Nhìn đến Mộ Cẩn đeo cặp sách, Diệp Nhàn liền biết là đi thư viện, cười nói, “Tiểu Cẩn chăm chỉ học tập, tới nơi chụp bức ảnh gửi lại đây cho a di, cho a di cũng cảm thụ một chút không khí tốt đẹp thư viện.


Mộ Cẩn nghe vậy, nhẹ nhàng cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Ngồi giao thông công cộng tớithư viện, Mộ Cẩn chụp một bức ảnh chụp kiến trúc chia sẻ Diệp Nhàn, gửi tin tức giải thích nói, “Diệp a di, bên trong thư viện mọi người đều đang học tập, không thể chụp ảnh.


“Tốt, này bức ảnh đã có thể cho a di cảm nhận được không khí học tập.

” Diệp Nhàn hồi âm, phát một cái gương mặt tươi cười qua, thuận tay đem hình ảnh lưu vào máy.

Click mở ứng dụng mạng xã hội,ở phía trên hình ảnh nàng nhanh chóng đánh một dòng chữ, “Tiểu hài tử của bằng hữu thật nỗ lực, chúc nàng năm nay thi lên thạc sĩ thành công.



Suy nghĩ một hồi, Diệp Nhàn tìm thêm một tấm ảnh chụp bóng dáng Mộ Cẩn.

Này tin tức đăng lên một hồi lâu, ở dưới người hồi âm không ít, nhưng duy độc không có Lục Thiền.

Diệp Nhàn vội vàng gọi điện thoại qua.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sẽ trực tiếp bị người bên kia ngắt.

Lục Thiền còn đang ở mở họp, Diệp Nhàn ngược lại phát tin tức nhắc nhở, “Thiền Thiền, mau tương tác với bài đăng mới của mẹ, tạo động lực để Tiểu Cẩn thi lên thạc sĩ.


Những lời này phát ra đi không bao lâu, bài đăng của nàng liền nhiều một cái trả lời, chỉ có hai chữ cố lên.

Diệp Nhàn nhịn không được cười rộ lên, chuẩn bị đem địa chỉ gửi qua.

Nhưng nghĩ nghĩ, nàng lại nhịn xuống.

Nếu Lục Thiền thật muốn qua đi, lấy bản lĩnh của Lục Thiền, chỉ bằng vào bức ảnh tìm được địa chỉ không phải là việc khó.

*
Lục Thiền họp xong, chia sẻ cho bí thư một tấm ảnh chụp, “Hiện tại đi tra địa chỉ của bức ảnh này, dùng tốc độ nhanh nhất tra ra gửi cho ta.


Nhìn Lục Thiền nghiêm túc, Văn Nhu trong lòng căng thẳng, vội vàng click mở ảnh chụp.

Nhìn đến là một cái bộ phận kiến trúc của thư viện, nàng có chút không thể tin được, cẩn thận hỏi, “Lục tổng, ngài là muốn mua cái thư viện nhà này sao?”
Lục Thiền quét một cái mắt lạnh qua, “Đi tra.


Văn Nhu run lên, lập tức hối hận vì lắm miệng hỏi một câu, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Không đến năm phút, Văn Nhu gửi tới địa chỉ.

Lục Thiền nhìn một lần, liền nhớ kỹ.


Vội xong công tác buổi sáng, nàng đem công tác buổi chiều an bài toàn bộ đến ngày mai.

“Ta buổi chiều không ở đây, hết thảy sự vụ ngày mai xử lý.

Nếu đặc biệt có chuyện khẩn cấp, điện thoại liên hệ ta.

” Lục Thiền nói xong đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.

Bộ dáng vội vàng giống như là có chuyện quan trọng.

Văn Nhu thức thời không hỏi nhiều.

Khoảng thời gian trước mọi người đều đi theo Lục Thiền điên cuồng tăng ca, rất nhiều việc đều trước tiên làm xong, cơ bản không có việc gì khẩn cấp.

Văn Nhu đem tin tức này truyền đạt nhanh đến bộ phận, thực mau thu được đáp lại.

Nàng cùng đồng sự khác chia sẻ tin tức tốt này, mọi người đều kinh ngạc dừng lại công tác, hưng phấn nhỏ giọng thảo luận.

Nhìn đám người thả lỏng, Văn Nhu không có chỉ trích.

Đội ngũ các nàng là do một tay Lục Thiền thành lập lên, công ty phụ trách chính yếu nghiệp vụ, nhưng đồng thời cũng sẽ đọc qua mặt khác nghiệp vụ.

Lục Thiền tuy rằng tiếp quản toàn bộ chuyện ở công ty, nhưng rất nhiều quyết định đều giám đốc của cái bộ phận khác thảo luận, cũng sẽ dò hỏi ý kiến các nàng.

Có thể nói, này đó tinh anh là quay chung quanh Lục Thiền thành lập lên một cái tâm đội ngũ mới.

Các nàng chỉ nghe lệnh của Lục Thiền.

Liền tính là Lục chủ tịch, cũng không có quyền tùy ý sa thải các nàng.

*
Lục Thiền lái xe đi vào thư viện, ngẩng đầu liền nhìn đến kiến trúc cùng trên ảnh chụp giống nhau như đúc.


Nàng nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại là giữa trưa mười hai giờ.

Mộ Cẩn hẳn là sẽ ra ăn cơm trưa.

Ngồi ở trong xe đợi một hồi, cửa thư viện quả nhiên xuất hiện một mạt thân ảnh đáng yêu.

Một bộ váy ngắn màu trắng, vạt áo không quá đầu gối.

Chỗ ngực in một cái gương mặt tươi cười, nhìn qua đơn giản hoạt bát.

Mộ Cẩn cũng không có chú ý bên này, thuần thục đi đến cửa hàng phụ cẩn mua thức ăn nhanh ăn cơm.

Lục Thiền nhìn thân ảnh của nàng biến mất, lúc này mới lên lầu đi thư viện.

Nàng nhớ rõ, Mộ Cẩn lên đại học liền học chính là trường học nổi danh trong nước, ghi danh chuyên ngành là sinh vật tin tức học.

Nhưng Mộ Cẩn thi lên thạc sĩ ra sức học hành phương hướng cụ thể, nàng liền không rõ ràng lắm.

Lúc sau cùng nàng kết hôn, Lục gia yêu cầu Mộ Cẩn từ bỏ việc học, từ bỏ công tác, chuyên tâm toàn chức làm một người vợ, con dâu ngoan.

Nàng không biết Mộ Cẩn lúc ấy là lấy loại tâm tình nào để từ bỏ mộng tưởng của bản thân cùng nàng kết hôn, nhưng lúc này đây, nàng sẽ không để Mộ Cẩn hy sinh mộng tưởng của mình.

Lục Thiền đi đến lầu 5, ở chỗ kệ sách dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngoặt nhìn không tới của một khu đọc sách.

Nàng tùy tay cầm một quyển sách, ngồi bắt đầu tùy ý nhìn.

*
Mộ Cẩn vừa mới cơm nước xong, liền nhận được điện thoại Diệp Nhàn gọi đến.

“Tiểu Cẩn, học tập có mệt hay không nha.

Đọc sách lâu phải nhớ rõ ngẩng đầu nhìn khắp nơi một lát, hoạt động cổ cùng thân thể.

” Diệp Nhàn cười nói, cố tình nhấn mạnh hai chữ‘ ngẩng đầu ’.

“Cảm ơn Diệp a di quan tâm, ta không mệt.

Mới vừa ăn cơm, chuẩn bị tiếp tục học tập.

” Mộ Cẩn cong lên khóe miệng trả lời.


Diệp Nhàn trên mặt lộ ra chút ý thất vọng, đáy mắt còn có vài phần khó hiểu.

Nàng rõ ràng từ bí thư biết được Lục Thiền đã ra cửa.

Dựa theo thời gian tính tới, hai người hẳn là gặp mặt, sau đó ăn cơm cùng nhau.

Nhưng Mộ Cẩn nói có thể thấy được, Mộ Cẩn cũng không có nhìn đến Lục Thiền.

Diệp Nhàn hơi hơi nhíu mày, vẫn là cười nói, “Tiểu Cẩn cố lên, nhất định phải ngẩng đầu nhiều hơn hoạt động cái cổ.


Mộ Cẩn ngoan ngoãn lên tiếng, đứng dậy đi thư viện.

Quyển sách kia buổi sáng đã xem xong, nàng muốn tìm thêm một quyển khác nữa.

Đi đến trước kệ sách, nhìn đến ở chỗ ngoặt có một bóng người đang ngồi, Mộ Cẩn tức khắc kinh ngạc sửng sốt, trái tim ‘ bang bang ’ nhảy không ngừng.

Nàng vội vàng che miệng lại, nhanh chóng trốn đến phía sau kệ sách.

Chờ đến khi tim đập trở lại bình thường, Mộ Cẩn lặng lẽ lú ra đầu, đôi mắt mở to con ngươi tròn xoe nhìn người ngồi ở góc.

Người nọ sống lưng thẳng tắp, một đôi chân thon dài giao điệp, một bộ váy dài màu đen, cao quý lại ưu nhã.

Ngón tay thon dài xinh đẹp cầm sách, tựa hồ xem đến thập phần nghiêm túc, không có chú ý tới chung quanh có không ít người đang nhìn lén.

Đột nhiên, trang sách lay động, tầm mắt dừng ở trên giấy nâng lên trên nhìn một chút.

Mộ Cẩn cả kinh, vội vàng lùi đầu, giả bộ tìm sách.

Nàng hướng lên trên nhìn thoáng qua, vừa lúc có một quyển sách nàng đang tìm, chỉ là khoảng cách có chút cao.

Mộ Cẩn nhón mũi chân, ngón tay câu vài cái, rốt cuộc sờ đến một góc quyển sách.

Thời điểm nàng sắp lấy được sách, trước mặt nàng xuất hiện hai ngón tay thon dài.

Mộ Cẩn quay đầu lại, tức khắc nhìn đến một dung nhan lãnh ngạo mỹ lệ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.