43: Đại Lễ
Vương Điền tuy còn tức giận nhưng vẫn để ý cả người hắn đang chìm trong hồ, nước xung quanh nhuốm đầy máu.
Quả thật cách chết này làm rất tốt.
“Đáng đời.” Y hất tay Lương Diệp ra, không thương tiếc đứng dậy đi lên bờ, bắt gặp ánh mắt của Lương Diệp, vội vàng mặc áo choàng vào, cố hết sức phớt lờ những dấu vết ái muội trên người y, đột nhiên cảm nhận có thứ gì đó chạm nhẹ vào gót chân, y rũ mắt xuống nhìn thấy cổ chân trái của mình quấn dây tơ hồng, sợi dây tơ hồng quấn lỏng lẻo hai vòng, bên ngoài được trang trí một lá vàng to bằng móng tay, sợi dây tơ hồng ướt át dán vào mắt cá chân y, nhìn thật sự …khó có thể giải thích được.
Mặc dù y không muốn thừa nhận nhưng món đồ này rất hợp gu thẩm mỹ của y, hơn nữa cũng biết đây là tác phẩm của ai.
“Ngươi đeo?” Vương Điền vén áo choàng lên, ngồi xổm ở bồn tắm bên cạnh hỏi Lương Diệp còn đang ngâm mình trong nước.
“Đẹp không?” Lương Diệp vẻ mặt đắc ý mò tới, vươn tay nắm lấy dây tơ hồng ở cổ chân: “Chiếc lá nhỏ này là bảo bối của trẫm.”
“Rất đẹp.” Vương Điền tuỳ ý để hắn nắm lấy, cúi đầu nhìn vết thương trên vai hắn: “Còn nữa không?”
Lương Diệp nhướng mày cười: “Còn một mảnh nữa.”
“Vậy ngươi cũng đeo đi.” Vương Điền nắm lấy móng vuốt đang muốn sờ lên phía trên.
Lương Diệp híp mắt: “Trẫm không thích mang mấy thứ này.”
“Ta thích.” Vương Điền vươn tay sờ sờ khuôn mặt giống hệt mình, ánh mắt thâm trầm: “Ta đeo cho ngươi.”
Lương Diệp dụi mặt vào lòng bàn tay y, nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, Vương Điền đưa tay vuốt v e nửa mái tóc dài của hắn: “Nhân tiện, ta băng bó vết thương cho ngươi.”
Lương Diệp vui vẻ đáp: “Được.”
Mắt cá chân của Lương Diệp giống như mắt cá chân của y, nhưng Vương Điền chưa bao giờ nhìn nó từ góc độ này, bây giờ nhìn kỹ, nó đẹp hơn nhiều lần so với của y, sau khi cổ chân thon gầy trắng nõn quấn lên hai vòng dây tơ hồng, ẩn chứa sự hấp dẫn mãnh liệt không ngừng khiến người ta khao khát, chiếc lá nhỏ được chế tác tinh xảo rơi đúng vào mắt cá chân —đẹp đến động lòng người.
Vương Điền hơi nhướng mày, dùng đầu ngón tay vuốt v e chiếc lá nhỏ, đem mắt cá chân mảnh khảnh đẹp đẽ ôm trọn trong tay, Lương Diệp uể oải cong đầu gối dựa vào đầu giường, nâng cổ chân lên đặt trên vai y, cười đến yêu nghiệt: “Trẫm lúc đầu muốn đeo lục lạc cho ngươi, nhưng biết ngươi không thích nên thôi”.
Vương Điền hơi nghiêng đầu, hôn lên chiếc lá nhỏ, ánh mắt bắt gặp sự kích động trong mắt Lương Diệp, khẽ cười nói: “Ngươi chính là hôn như vậy?”
Lương Diệp hầu kết vô thức nuốt xuống: “Trẫm hôn dùng sức hơn nhiều”.
“Nếu như ngươi để ta hôn lại như vậy, có lẽ ta sẽ không giận nữa.” Vương Điền nói.
Lương Diệp rõ ràng vì lời đề nghị này mà động lòng, muốn dán lên người y, nhưng Vương Điền né tránh: “Đáng tiếc vết thương của ngươi quá nhiều, ngươi đau như vậy, vẫn là dưỡng thương quan trọng hơn”.
“Trẫm không đau.” Lương Diệp hai mắt sáng lên, đem y ném lên chiếc giường mềm mại, đúng lý hợp tình nói: “Trẫm vẫn còn sức hôn ngươi lần nữa”.
“Không được.” Vương Điền đỡ eo hắn: “Bôi thuốc.”
Lương Diệp đè y xuống không chịu dậy, ánh mắt trông mong nhìn y: “Hôn nữa đi mà.”
Vương Điền mặc dù biết thằng ranh này đang giả bộ, nhưng hơi thở vẫn dồn dập: “Ngươi muốn hôn chỗ nào?”
“Vai, chỗ này.” Lương Diệp chỉ vết thương trên vai bị nước làm cho trắng bệch, nhíu mày: “Không thoải mái.”
Là không thoải mái, chứ không phải đau, Vương Điền cúi người chạm nhẹ một chút, liền nghe thấy giọng nói không hài lòng của Lương Diệp:”Trẫm không cảm nhận được.”
“Nói rồi.” Vương Điền tránh bả vai của hắn, đem người đẩy ra: “Vết thương này quá nghiêm trọng, không bằng để thái y chữa trị cho ngươi—“
Lương Diệp vùi mặt vào cổ y, ôm y không chịu buông: “Ngươi làm đi mà.”
Vương Điền nghe được chính mình thở dài một hơi thật sâu, sau đó giọng nói giống như phục tùng: “Được.”
Sau khi băng bó xong vết thương, Lương Diệp cũng bình tĩnh lại, hắn nằm trên giường, tư thế kiêu ngạo ngủ không biết trời trăng gì, đôi chân dài đặt trên người Vương Điền, giống như sợ y sẽ chạy mất.
Vương Điền đã sớm ngủ đủ giấc, gối tay sau đầu nhìn lên tấm màn phía trên giường, sắc mặt phức tạp.
Mặc dù y có thể lý giải chuyện mình thoả hiệp với Lương Diệp là vì muốn bảo toàn tính mạng – tuỳ từng thời điểm y có thể mạnh mẽ chống lại Lương Diệp, nhưng về cơ bản mà nói, cãi nhau cũng cần biết co biết duỗi, không thể thật sự chọc giận Lương Diệp, chẳng qua là một hình thức đàm phán khác mà thôi, mục tiêu cuối cùng là đạt được lợi ích tối đa cho bản thân — nhưng, một khi chiến lược kinh doanh này bị xen lẫn với cảm xúc cá nhân, nó sẽ trở nên cực kỳ dễ mất kiểm soát.
Điều này khiến Vương Điền cảm thấy hơi bất an.
Mặc dù y có thể lợi dụng sự ngây thơ, không hiểu chuyện tình cảm của Lương Diệp, nhưng y cũng khó phân biệt được tình cảm của y dành cho Lương Diệp có bao nhiêu chân thành hay giả tạo.
Y sẽ tức giận đến mức muốn mạng của Lương Diệp, nhưng y cũng thật sự yêu thích không muốn buông tay.
Giả vờ chịu thua và làm nũng như một đứa trẻ, cũng có thể khiến y cảm động.
Vương Điền ơi Vương Điền, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Vương Điền âm thầm thở dài trong lòng, vô thức đè lại cánh tay đang bị thương của Lương Diệp, trong lòng chửi thầm.
Yêu nghiệt mà.
——
Thôi Ngữ Nhàn muốn dùng lễ tế tổ để cảnh cáo Lương Diệp, nhưng bị Lương Diệp lợi dụng để đến núi Thập Tái Sơn, sau đó bà ta muốn sắp xếp Thôi Mịch Mịch ở bên cạnh Lương Diệp, nhưng lại bị Vương Điền tương kế tựu kế ăn quả đắng một phen, trong lúc tức giận bà ta muốn giết Lương Diệp, kết quả không chỉ đánh mất người thừa kế trong tay mà còn lộ ra những người bà ta sắp xếp vào vệ cấm quân, liên tiếp vài lần giao chiến đều bị tổn thất, khiến tâm tình bà ta vô cùng không tốt.
Thôi Ngữ Nhàn mặc dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng đường nét trên khuôn mặt không hề già đi, bà ta trước nay luôn chú ý đến việc bảo dưỡng nhan sắc, nhìn qua như mới 34 tuổi, nhưng những nếp nhăn quanh mắt sẽ thỉnh thoảng nhắc nhở bà, vì vậy khi trang điểm cung nữ sẽ đặc biệt chú ý.
Đáng tiếc cung nữ mới tới không biết làm, không hiểu chuyện, khiến bà ta vô cùng tức giận.
Cung nữ ăn một cái tát dập đầu quỳ trên mặt đất: “Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!”
Thôi Ngữ Nhàn lạnh lùng nhìn nàng: “Dương Mãn, kéo ra ngoài.”
Dương Mãn khom người tiến lên, chỉ huy hai tiểu thái giám kéo cung nữ đang khóc đi ra ngoài, không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền không còn tiếng động nữa.
“Nương nương dung mạo tuyệt thế, nha đầu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, xin nương nương đừng tức giận.” Dương Mãn đích thân lấy phấn trang điểm cho bà, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: “Làn da của người mềm đến mức có thể vắt ra nước vậy.”
Thôi Ngữ Nhàn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đừng có dẻo miệng.”
“Nô tài nói thật.” Dương Mãn cười nói.
“Ai gia nghe nói mấy ngày trước con nuôi của ngươi bị người bên ngoài bắt nạt?” Thôi Ngữ Nhàn nhắm mắt lười biếng nói.
“Đứa nhỏ trong nhà nghịch ngợm, nô tài đã dạy bảo nó rồi.” Dương Mãn cười lạnh.
Thôi Ngữ Nhàn ậm ừ: “Lại nói, đứa con này của ngươi cũng mười sáu rồi.”
“Haiz, đứa nhỏ này nghịch ngợm thực sự, thích nhất là lười biếng, luyện võ kêu mệt không chịu học, thật vất vả đưa nó đến Thái Học, lại bảo người khác bắt nạt nó, cho nên nhất quyết không chịu đi. Mỗi ngày đều ở nhà, trêu chó ghẹo mèo, trèo tường, nô tài cũng thật sự đau đầu”. Dương Mãn nói về đứa nhỏ nhà mình, vô cùng đau lòng, nhưng sắc mặt hiếm khi hiền hoà: “Nô tài không hy vọng nó có thể tranh đoạt, chỉ hy vọng sau này nó có thể cưới vợ sinh con, tiếp tục kéo dài hương khói cho Dương gia là được rồi.”
“Trẻ nhỏ đều chiều đến hư như vậy.” Thôi Ngữ Nhàn cười: “Ai gia biết ngươi thương con trai, nhưng ngươi mỗi ngày nuôi nấng nó ở trong nhà cũng đừng khiến nó trở nên vô dụng.”
“Vâng, nô tỳ nhất định dạy dỗ để nó biết cố gắng.” Dương Mãn cười nói.
Thôi Ngữ Nhàn mở mắt ra: “Ai gia nhớ, Giản Lăng nói Hắc giáp vệ đang thiếu người, có thể để tên nhóc kia vào đó rèn luyện”.
“Nương nương!” Dương Mãn sắc mặt lập tức thay đổi, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Thôi Ngữ Nhàn cười cười, quay đầu nhìn về phía nam nhân sắc mặt tái nhợt: “Đang yên đang lành nói chuyện, ngươi làm gì vậy?”
“Nương nương, chẳng trách nó tuổi còn nhỏ lại tính tình ương ngạnh, chỉ sợ đắc tội với Giản thống lĩnh khiến ngài ấy không vui, xin nương nương thương xót đứa con khờ dại này của nô tài!” Dương Mãn hai tay run rẩy dập đầu thật mạnh.
“Nhìn ngươi xem bộ dáng thành cái gì rồi”, Thôi Ngữ Nhàn cười trách móc đỡ ông ta dậy, Dương Mãn không dám đứng dậy, rơm rớm nước mắt nói: “Nương nương, nô tài đối với nương nương trung thành tậm tâm vĩnh viễn không hai lòng, nhưng nô tài thật sự không biết đứa nhỏ đến đó có chịu cố gắng hay không, chỉ sợ không vừa mắt Giản thống lĩnh”.
“Giản Lăng bây giờ mới hai mươi hai mốt tuổi, cũng trạc tuổi đứa nhỏ nhà ngươi, vì vậy để chúng tiếp xúc qua lại cũng không có vấn đề gì”. Thôi Ngữ Nhàn không nhanh không chậm nói: “Ai gia biết ngươi và Giản Lăng nhìn nhau không thuận mắt, nhưng nói đến cùng cũng là ngươi năm xưa cùng cha nó có thù oán, oan gia nên giải không nên kết, ngươi đau lòng không muốn dạy dỗ con trai mình, Giản Lăng nhất định sẽ có cách, yên tâm, có ai gia che chở, nó sẽ không làm gì con trai ngươi đâu.”
“Nương nương…” Dương Mãn còn muốn nói nữa, lại bị bà ta giơ tay ngăn lại.
“Được rồi, Ai gia mệt rồi”. Thôi Ngữ Nhàn phất phất tay: “Qua mấy ngày để nó vào cung, cầm chiếu chỉ của ai gia đi tìm Giản Lăng”.
“Vâng.” Dương Mãn quỳ xuống cảm tạ: “Nô tài thay mặt Vô Cữu đa tạ nương nương.”
Hưng Khánh cung tràn ngập u ám, mà Ngự Thư Phòng lại tràn ngập tiếng nói cười.
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Vương Điền nhìn cánh tay đang buộc nơ của Ngụy Vạn Lâm, vui vẻ vỗ vỗ cánh tay không bị thương của gã: “Trẫm biết ngươi phúc lớn mạng lớn sẽ không sao mà”.
“Vẫn là Bệ hạ có phúc ắt được Trời giúp.” Ngụy Vạn Lâm cười rạng rỡ: “Mấy tên sát thủ kia còn không đủ để thần chặt dưa chém đồ ăn!”
“Vạn Lâm, ngươi cứu giá thành công ở Thập Tái Sơn, muốn ban thưởng thứ gì?” Vương Điền cười hỏi gã.
“Bảo vệ Bệ hạ là trách nhiệm của mạt tướng, thần không dám kể công!” Ngụy Vạn Lâm lớn tiếng nói.
Vương Điền cười: “Ngươi không cần, nhưng trẫm lại muốn ban thưởng, Vân Phúc, soạn chiếu chỉ.”
Vân Phúc vội vàng trải tấm lụa ra, liền nghe thấy Vương Điền nói: “Đại thống lĩnh Ngụy Vạn Lâm, Đông Cung lục suất cứu giá thành công, thăng chức làm thống lĩnh cấm quân, kiêm nhiệm giữ chức vụ của Đông Cung lục suất”.
Ngụy Vạn Lâm mừng rỡ đến mức kinh ngạc, quỳ xuống hành lễ: “Mạt tướng đa tạ Bệ hạ!”
“Ngụy tướng quân, mau đứng dậy đi.” Vương Điền cười đỡ gã dậy, tận lực vẽ cho gã một cái bánh lớn: “Một ngày nào đó, trẫm sẽ để Ngụy tướng quân trở lại chiến trường, bảo vệ biên cương ngàn dặm của trẫm”.
“Bệ hạ!” Ngụy Vạn Lâm hai mắt đẫm lệ, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Mạt tướng nguyện dốc sức phò trợ Bệ hạ!”
Sau khi Nguỵ Vạn Lâm rời đi, Vương Điền lần lượt triệu tập một số vị đại thần, chạng vạng tối, cuối cùng Văn Tông cũng đến.
“Thái phó.” Vương Điền nhìn thấy ông cảm thấy vô cùng thân thiết, tự mình đi xuống bậc thềm đỡ lấy ông: “Mấy ngày không gặp, thái phó có khỏe không?”
“Đa tạ hồng phúc của Bệ hạ, hết thảy đều tốt.” Văn Tông cười nói: “Bệ hạ lần này đi ra ngoài biến nguy thành an, thu hoạch được không ít.”
Vương Điền biết ông đang ám chỉ chuyện lần này Lương Diệp trực tiếp tiếp quản một nửa cấm quân, cho đám thái giám cung nữ ra ngoài, ngồi đối diện rót trà cho ông: “Thái phó thấy thế nào?”
Văn Tông nhìn làn khói bay lên, chậm rãi nói: “Tham công liều lĩnh, thủ đoạn quyết liệt, không giống chuyện Bệ hạ sẽ làm, ngược lại có chút giống ngày xưa.”
Vương Điền cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt không lộ ra: “Vậy chuyện của Thôi gia, Thái phó cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Văn Tông bưng trà lên ngửi: “Hiện tại Thôi gia vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn có chút xích mích với Thái Hoàng Thái Hậu, tuy rằng đã được bà ta tạm thời trấn an, nhưng vết nứt đã có, chỉ cần thêm dầu thêm lửa vào là được”.
“Ngoại thích Thôi thị muốn chuyên quyền, nhưng Hoàng tổ mẫu lại nắm quyền không chịu buông tha. Ngược lại, họ khá thân thiết với Thân thị phía Đông Thần. Thôi thị ở nội triều cũng chẳng được mấy ai thích.” Vương Điền rót thêm trà cho ông: “Trẫm nghe nói lần này Thôi gia có con thứ tử muốn tham gia khoa cử”.
“Bệ hạ muốn Thôi công tử vào triều?” Văn Tông nhíu mày.
“Có gì không ổn?” Vương Điền hỏi.
Văn Tông lắc đầu: “Không nói đến chuyện Thôi Vận cùng Thôi gia như nước với lửa, chỉ nhìn vào Thôi gia, cho dù không ưa Thái Hoàng Thái Hậu, dựa vào bà ta cũng an toàn hơn nhiều dựa vào Bệ hạ.”
Vương Điền rũ mắt nói: “Thái phó vừa rồi còn nói muốn thêm dầu thêm lửa, thời cơ này chẳng phải rất tốt sao?”
“Thời cơ rất đúng lúc.” Văn Tông thở dài: “Chỉ xin Bệ hạ nhìn rõ Thôi công tử này trong lễ tế tổ, rồi mới quyết định có nên dùng hắn hay không.”
Tại lễ tế tổ ngày hôm sau, Vương Điền cuối cùng cũng hiểu tại sao Văn Tông lại thở dài – đích thứ tử (1) của Thôi gia tham gia thi khoa cử lại là người què.
(1) Con trai thứ hai do chính thất (thê tử – người có vai trò hợp pháp trong cuộc hôn nhân) sinh ra.
Hơn nữa dung mạo chẳng khác gì nữ nhân, đẹp như tiên nữ giáng trần.
Gã chỉ lẳng lặng ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, tuy cúi đầu nhưng lưng vẫn thẳng tắp, chiếc áo ngoài rộng thùng thình bị gió thổi bay càng lộ rõ sự tiều tuỵ của gã, dường như gã cảm nhận được có người đang nhìn mình, liền ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nữ tính ấy, lãnh đạm thờ ơ đối diện với ánh mắt tò mò của Vương Điền.
Theo lý thuyết, đi đứng không tiện sẽ không được phép thi khoa cử, nhưng ai bảo cô của Thôi Kỳ lại là Thái Hoàng Thái Hậu đương triều.
Khó trách dựa hơi ấm quan trên mà gã vẫn muốn thi khoa cử, loại phế tử này, bất luận là Thôi gia hay là Thôi Ngữ Nhàn, đều không có ý định trọng dụng gã, cho dù gã có vào nội triều, cũng chỉ vì thân phận mới được ở lại —— —Tốt xấu gì gã cũng là đích thứ tử.
Vương Điền nhìn gã một lúc lâu, Thôi Kỳ từ đầu đến cuối luôn lạnh nhạt thờ ơ, cuối cùng cụp mắt xuống, nắm chặt tay đặt bên môi ho khan.
Vẫn chỉ là ma ốm mà thôi.
Đại lễ tế tổ vô cùng rườm rà phức tạp, lễ phục cúng bái vô cùng nặng, chiếc vương miện nặng trĩu suýt chút nữa làm gãy cổ Vương Điền.
Khi y dẫn dắt đủ loại quan lại thế gia cùng tông tộc hoàng thất đi tế tổ xong cũng đã gần tới nửa đêm, vừa vào tẩm cung, Vân Phúc cùng Dục Anh cởi qu@n áo cho y, sau khi vẫy lui người y nằm liệt trên giường, một ngón tay cũng chẳng muốn nhấc lên.
Có người lặng yên không một tiếng động nằm bên cạnh y, ghé sát tai ảo não nói: “Ngươi hôm nay nhìn ai mà nhìn đến mê mệt? Để trẫm móc con mắt của ngươi ra dán lên người kẻ đó”.
Vương Điền đẩy hắn ra: “Ta không nhìn ai cả”.
“Rõ ràng ngươi có nhìn.” Lương Diệp nói lời không thể hiểu: “Ngươi trước đây chưa từng nhìn trẫm như vậy.”
Vương Điền vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, nhắm mắt lại nói: “Không nhìn.”
“Ngươi có nhìn.” Lương Diệp nghiến răng: “Đừng tưởng trẫm không biết, ngươi thật lẳng lơ.”
Vương Điền lười cùng hắn so đo: “Vậy sau này ta sẽ không nhìn nữa.”
Lương Diệp duỗi tay bóp mặt y, lạnh lùng nói: “Là con ma ốm ở Thôi gia sao? Nó bị ngươi nhìn đến mức phải cúi đầu, chậc chậc, cũng chỉ là một thằng què”.
“Hừ.” Vương Điền hất tay hắn ra, trở mình.
“Trẫm đang nói chuyện với ngươi.” Lương Diệp xoay người y lại: “Ngươi thấy nó đẹp sao?”
Vương Điền buồn ngủ vô cùng, qua loa nói: “Ngươi nghĩ như vậy, ta cũng hết cách.”
Lương Diệp vẻ mặt khiếp sợ.
44: Cả đêm
“Ngươi càng ngày càng không biết trời cao đất dày.” Lương Diệp bị lời nói của y làm cho bối rối, muốn phản bác lại, nhưng nhất thời không tìm được từ nào thích hợp, đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Trẫm nghĩ về ngươi như thế nào ngươi quản được chắc”.
“Ừm, đều là lỗi của ta.” Vương Điền nặng nề nhắm mắt lại.
“Là lỗi của ngươi.” Lương Diệp bực bội nhìn y một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề: “Ồ, hoá ra chỉ là qua loa cho xong.”
Vương Điền cảm giác mình đã ngủ rồi, bị người bịt miệng bịt mũi mà nghẹn tỉnh, vẻ mặt mệt mỏi, mí mắt rũ xuống nhìn Lương Diệp tràn đầy sức sống: “Tổ tông, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Lương Diệp cắn vào khoé miệng y, hậm hực nói: “Có phải ngươi muốn lợi dụng tên ma ốm kia?”
“Người có tên.” Ấn tượng đầu tiên của Vương Điền đối với Thôi Kỳ vẫn rất tốt, vì vậy y có chút mệt mỏi nói: “Hắn không được Thôi gia coi trọng, ngoại trừ việc đi đứng không tiện, thì cả tài lẫn đức đều thật sự không tồi”.
“Lý do chính là nó đẹp trai.” Lương Diệp chắc chắn nói.
Vương Điền khó khăn mở mắt ra: “Ngươi rõ ràng cũng cảm thấy hắn đẹp, chính mình cũng thích lại đổ thừa cho ta”.
Lương Diệp lần nữa khiếp sợ: “Trẫm không có.”
Vương Điền nhắm mắt lại lười biếng cười một tiếng: “Xấu xa.”
Lương Diệp không vui đánh thức y dậy, u ám nói: “Chưa từng có người bôi nhọ sự trong sạch của trẫm.”
“Ngươi có thứ đó à?” Vương Điền ngáp một cái, duỗi tay ôm lấy hắn, tùy ý hôn hắn một cái: “Ngủ đi.”
Lương Diệp chưa đã thèm li3m li3m môi, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm y, Vương Điền cảm nhận được sự nguy hiểm, khó khăn mở mắt ra cảnh cáo hắn: “Nếu ngươi lại làm gì ta, dù ngươi có đeo cho ta bao nhiêu dây tơ hồng ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi”.
Y nhắm mắt lại, đợi một lúc không nghe thấy động tĩnh của Lương Diệp, dường như hắn đã đứng dậy rời đi, Vương Điền mặc dù rất muốn mở mắt nhìn một chút, nhưng thật sự quá buồn ngủ, liền chìm vào giấc ngủ say.
Không biết qua bao lâu, mũi của y có chút ngứa ngáy, y mở mắt ra, liền thấy dưới ánh nến mờ ảo Lương Diệp hứng thú bừng bừng nhìn y, trên ngón tay quấn sợi dây tơ hồng, giống như con nhện giăng tơ đem y quấn chặt trên giường, sợi tơ hồng chằng chịt quấn vô số lục lạc và lá vàng, y chỉ cần hơi cử động một chút, xung quanh liền phát ra âm thanh rất dễ nghe.
Lương Diệp chậm rãi quấn dây tơ hồng quanh bắp đùi y, vừa quấn vừa ái muội mà hôn lên, răng còn cắn vào làn da mỏng, để lại những dấu đỏ: “Trẫm và Thôi Kỳ, ai đẹp hơn?”.
Vương Điền nghe thấy tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, những sợi tơ hồng đan xen cùng với ánh nến mờ ảo tạo thành một vầng sáng lớn ảo diệu trên không trung, lục lạc cùng phiến lá ngân vang, ống tay áo rộng hất đổ cây nến trên bàn, sau đó y đè người không ngừng trêu chọc mình vào trong sắc đỏ…
Vương Điền đột nhiên mở mắt ra, sợ hãi nhìn chằm chằm tua rua trên màn giường bị gió thổi bay, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Thật may đó chỉ là một giấc mơ.
“Ngươi nằm mơ thấy cái gì?” Giọng nói lười biếng ở bên tai y vang lên, sau đó chủ nhân của giọng nói tràn đầy tình ý liếc y một cái.
Vương Điền cong người tránh né móng vuốt không biết nặng nhẹ của hắn, vừa định mắng người, nhưng lời vừa đến miệng, cảnh tượng kiều diễm trong mơ lại hiện lên, người trong mơ bị y bắt nạt đang bỡn cợt y: “Buổi sáng thật có tinh thần”.
“Có bệnh.” Vương Điền không tự tin mắng một tiếng, khó chịu quay mặt đi chỗ khác: “Ầm ĩ cái gì.”
“Không ngươi sờ lại đi.” Lương Diệp nắm lấy tay y kéo xuống phía dưới, Vương Điền giống như điện giật nhảy dựng lên, tức giận nói: “Cút!”.
Lương Diệp vui vẻ cười lên.
Bởi vì giấc mơ này lúc lên triều Vương Điền có chút mất tập trung, tận đến khi Tằng Giới lớn tiếng nói y mới hoàn hồn: “Bệ hạ, gian lận trong khoa cử tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, thần xin Bệ hạ điều tra kỹ càng chuyện này!”
Vương Điền cả người đều tỉnh táo lại: “Ngươi nói cái gì?”
“Bệ hạ, khoa cử lần này, học sinh Tuân Diệu từ Học viện Trường Lâm, huyện Quảng Viễn, quận Hà Tây đã làm lộ đề thi, ba học sinh khác cùng trường đều có đáp án giống nhau.” Tằng Giới nghiêm túc nói: “Tuân Diệu thành tích đứng đầu bảng, còn hai người khác là Thám Hoa, chuyện hoang đường như vậy quả là chưa từng có!”
“Bệ hạ, mặc dù học viện Trường Lâm mấy năm trước đều có Trạng Nguyên, Thám Hoa, nhưng cũng chưa từng có ba người cùng một năm được chọn vào cùng một bảng, cùng một đáp án.” Thôi Vận bước ra khỏi hàng nói: “Đúng như lời Tằng đại nhân nói, việc này thật sự quá hoang đường, cho dù thật sự là gian lận đề thi, ba học sinh này cũng sẽ không khoa trương như vậy, chỉ sợ còn có ẩn tình khác”.
“Thôi ái khanh nói có lý.” Vương Điền cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ, liếc nhìn Thôi Vận bình thường rất ít khi mở miệng, đang định nói tiếp thì Yến Trạch bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, hiện tại huyện lệnh của quận Hà Tây là Bách Lý đại nhân, Bách Lý đại nhân trước khi bị điều đi đã từng chủ trì việc ra đề cho kì thi này, có ẩn tình hay có người cố tình tư lợi hay không, còn thỉnh Bệ hạ xem xét”.
“Bệ hạ, Bách Lý Thừa An đại nhân lúc trước chỉ mới sắp xếp công việc hàng ngày ở Viện Hàn Lâm, ngài ấy không có cơ hội tiếp xúc qua đề thi, hơn nữa, đề thi lúc đó vẫn chưa được xác định. Lời này của Yến đại nhân thật sự là ép buộc người khác.” Lễ Bộ thượng thư Phùng Thanh bước ra khỏi hàng nói: “Huống hồ Bách Lý đại nhân là người chính trực, liêm khiết, các vị ở đây đều rõ như ban ngày. Thần dùng tính mạng mình đảm bảo, ngài ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện hoang đường như vậy!”.
“Phùng đại nhân, lời nói ra cũng đừng nói quá trọn vẹn.” Hứa Tú Đức từ quận Hà Tây trở về, ăn không ít khổ, cơ thể mập mạp gầy đi một vòng, gã vuốt râu: “Lần này ta tới quận Hà Tây, thấy Bách Lý đại nhân luôn phiền muộn, lời nói việc làm đều bất kính với Bệ hạ, hắn mấy năm nay ngược xuôi không ít cuối cùng bị giáng chức, vì cái lợi trước mắt cũng rất có khả năng”.
“Hứa đại nhân, sợ là ngài đã quên khi ngài ở quận Hà Tây gặp bọn cướp, chính Bách Lý đại nhân bất chấp tính mạng của mình cứu ngài thoát khỏi biển lửa!”
“Ta chỉ là việc nào ra việc đó, tuyệt đối sẽ không xen lẫn tình cảm ở bên trong…”
“Được rồi, không cần nói nữa.” Vương Điền nâng tay lên, bên dưới lập tức yên tĩnh lại.
“Việc này còn chưa kết luận, nhưng gian lận trong khoa cử không thể tán đồng.” Vương Điền trầm giọng nói: “Chuyện điều tra gian lận trong kì thi giao cho Thôi Vận toàn quyền xử lý, cần tìm hiểu xem Tuân Diệu và những người khác lấy đề thi từ chỗ nào, để đảm bảo công bằng, kết quả kỳ lần này sẽ bị hủy bỏ, kỳ thi sẽ được tổ chức lại vào 10 ngày sau. Thái phó, Yến Trạch, Biện Thương ra đề thi. Phùng Thanh, Tằng Giới, Hứa Tu Đức giám sát coi thi.
Sau khi bãi triều, Vương Điền giữ Biện Thương lại.
Biện Thương tuổi đã năm mươi sáu mươi, nhưng nhìn không già chút nào, thân hình cao gầy như hạc, đặc biệt là ánh mắt trầm tĩnh trong trẻo, phảng phất có thể nhìn thấu vạn vật, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ thỉnh thoảng khi ông có tâm trạng, mới hứng thú biểu diễn một màn như vậy. Kể từ khi Vương Điền nghe chuyện Biện Hinh và Biện Vân Tâm từ trong miệng Lương Diệp, y mới để ý đế Biện Thương, phát hiện người này cũng là một diễn viên giỏi.
“Biện ái khanh, ngươi có biết vì sao trẫm để ngươi ra đề thi không?” Vương Điền mời ông ngồi xuống.
Biện Thương cúi đầu nói: “Thần tài hèn, ít học, chỉ sợ không đảm đương được trọng trách này.”
“Biện Thương, ái khanh chính là người Tiên Đế chỉ định làm Trạng Nguyên vào năm đầu tiên Tiên đế lên ngôi. Tiên đế nói ngươi có tài, có khả năng lãnh đạo, đừng hạ thấp bản thân mình.” Vương Điền nhớ lại cuốn ghi chép cuộc sống hàng ngày mà y đã đọc trước đây. Tất cả mọi người đều cảm thấy Lương Hoa say rượu phát ngôn bừa bãi, nhưng Lương Diệp đã cho y xem sơn động mà Lương Hoa để lại, y cảm thấy những lời này chưa chắc đã là lời hồ đồ.
“Thần không dám.” Biện Thương đứng dậy quỳ rạp xuống đất.
“Biên Ái Thanh không được làm thế.” Vương Điền vội vàng đỡ ông ta lên, thử thăm dò: “Mẫu thân trẫm chính là con gái nuôi của Biện đại nhân, theo lý trẫm nên gọi ngươi là ông ngoại”.
“Thần thật sự hổ thẹn, gánh không nổi sự sủng ái này của Bệ hạ.” Biện Thương sắc mặt lạnh lùng, mang theo một tia chán ghét khó che giấu nhìn y: “Thỉnh Bệ hạ không cần nói đùa”.
Vương Điền sắc mặt như thường đỡ ông đứng dậy: “Ái khanh không cần lo lắng, trẫm sở dĩ để ngươi ra đề, chính là vì trẫm tin tưởng ngươi thật sự có năng lực này, có điều, trẫm đã đọc qua đề thi khoa cử trong 30 năm qua, đều thấy những câu hỏi hão huyền, không chút thực tế nào. Hiện tại Nam Triệu, Đông Thần đã bắt đầu cải cách khoa cử. Mặc dù lúc này chưa phải là thời cơ của nước Lương, nhưng trẫm vẫn hy vọng Biện đại nhân có thể bắt đầu từ lần ra đề này, chuyển những đề thi hoa mỹ bốc đồng đó thành những đề thi thiết thực có thể giúp ích cho quốc gia, chiêu mộ nhân tài thực sự cho nước Lương”.
Biện Thương hơi kinh ngạc: “Bệ hạ, chuyện này người nên cùng Văn thái phó và Yến đại nhân thương lượng mới phải.”
“Văn thái phó tuổi đã cao, huống hồ người còn có nhiều chuyện quan trọng hơn…” Vương Điền nắm bắt thời cơ, chăm chú nhìn ông ta: “Yến Trạch là người của ai, trẫm nghĩ ngươi biết rõ hơn trẫm, chuyện cải cách tổn hại đến gân cốt, không thể ngày một ngày hai mà làm được, có thể mất năm năm mười năm, cũng có thể lâu hơn, nhưng lợi ích kéo dài đến nghìn năm, nhưng nhất định phải có bắt đầu…”
Biện Thương ánh mắt cuối cùng cũng dao động, ánh mắt dò xét nhìn về phía Vương Điền: “Bệ hạ thật sự nghĩ như vậy?”
“Thật sự.” Vương Điền ánh mắt kiên định nói: “Đốm lửa này là ở trong tay Biện đại nhân, sau này có thể để lửa cháy lan ra đồng cỏ hay không, hoàn toàn dựa vào năng lực của đại nhân”.
Y nhớ đến hồ sơ tài liệu mà y đã thức khuya để đọc trước đó, việc Biện Thương ở một thị trấn nhỏ thuộc quận Hà Đông cải cách mạnh mẽ hệ thống trường học đã khiến y kinh ngạc rất lâu, y chắc chắn Biện Thương sẽ đáp ứng.
Biện Thương trầm mặc hồi lâu mới nói: “Bệ hạ, người có biết tình hình bây giờ khó khăn như thế nào không? Việc cải cách cũng nên đợi sau khi tình hình ổn định.”
“Biện đại nhân” Vương Điền chậm rãi nói, nhưng từng câu từng chữ vô cùng mạnh mẽ: “So với ngồi chờ chết, chi bằng cắt đứt đường lui mà xông lên, trẫm chờ không nổi, nước Lương cũng chờ không nổi nữa”.
Biện Thương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Thần tuy bất tài, vì nước Lương cũng muốn thử một lần.”
Vương Điền trò chuyện cùng ông cho đến khi trời tối đen, mới để Sung Hằng bí mật đưa người về Biện phủ.
Y ngẩng đầu nhìn đôi chân đang đung đưa trên xà nhà, nhấp một ngụm trà để làm dịu cổ họng: “Bệ hạ, nghe trộm có thấy thoải mái không?”
Lương Diệp không một tiếng động mà nhảy xuống, cách bàn lấy chén trà trong tay y, rất hứng thú nói: “Ngươi mở miệng có phải khiến người chết cũng có thể sống lại?”
“Vẫn có chút khó khăn.” Biện Thương đồng ý khiến Vương Điền rất vui vẻ, cầm ấm trà rót cho Lương Diệp nửa chén trà nữa, tinh thần hăng hái nói: “Biện Thương còn rất minh mẫn, hẳn sẽ làm được chuyện lớn trong tương lai”.
Lương Diệp cười khẩy: “Chỉ là ông già gần đất xa trời mà thôi”.
“Bệ hạ, cần chút thời gian.” Vương Điền vẫn chưa thoát khỏi trạng thái cùng Biện Thương bàn bạc công việc, đi vòng ra sau bàn nói: “Hiện giờ cấm quân đã nằm trong tay chúng ta, ít nhất sau này chúng ta cũng có được giấc ngủ yên ổn, bước tiếp theo chính là đoạt lại binh quyền ở phía Nam, Lâu Phiến, Nam Triệu, Đông Thần mới là phiền toái lớn, có binh quyền trong tay, ngươi mới thực sự có thứ để chiến đấu với Thôi Ngữ Nhàn”.
Ngọn nến trên bàn gần như cháy hết, vụt tắt chỉ còn lại hai làn khói, ngoài cửa sổ sắc trời yếu ớt, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mặt Vương Điền, nhìn thoáng qua cả người y có vẻ nghiêm túc thận trọng, nhưng lại như thấy y sinh ra đã luôn bao dung và nhân từ, long bào mặc lên người y, toả ra khí thế của người đứng đầu trong thiên hạ.
Lương Diệp ngả người ra sau, chống tay lên bàn, trong miệng vẫn ngậm tách trà mà Vương Điền uống qua, Vương Điền có lẽ không nghe thấy lời hắn đáp lại, nên ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng có chút hoang mang khó hiểu.
Lương Diệp cười toe toét, tách trà trong miệng hắn rơi xuống đất, ổn định vững chắc nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Không muốn nói cũng không sao.” Vương Điền dường như nhận ra mình đã đi quá giới hạn, giơ tay dùng sức xoa xoa giữa mày: “Hôm nay không tắm, ta đi ngủ trước.”
Lương Diệp xoay tách trà trong tay, nhìn chằm chằm vào nước trà bên trong một lúc lâu, giơ tay nắm lấy tua ngọc bội của y, kéo y lại.
Lúc này, sự mệt mỏi cả đêm của Vương Điền ùa đến, y không chút nể nang cùng bực bội nhìn Lương Diệp, khi y mở miệng nói chuyện, Lương Diệp đưa nửa tách trà còn lại đặt lên môi y, giữ chặt cằm y, để nước trà chảy vào trong miệng.
Thằng ranh này tay không biết nặng nhẹ, Vương Điền thiếu chút nữa sặc, nước trà tràn ra khóe miệng, chảy xuống cằm và cổ, khiến làn da hơi ửng hồng.
Lương Diệp rũ mắt nhìn chằm chằm nơi đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e, thật lâu sau mới nói: “Trẫm bây giờ không thích ngươi quá thông minh như vậy.”
Vương Điền mặt không đổi sắc: “Cho nên?”
Lương Diệp tựa đầu vào vai y, duỗi tay ôm eo y, nhỏ giọng nói: “Nếu một ngày kia trẫm không còn dùng ngươi nữa, trẫm nhất định sẽ tự tay gi3t chết ngươi.”