Ôm Một Cái Nha!

Chương 8: Cho mèo ăn




Anh cứ như vậy ghé vào một bên người Trì Bối, trọng lượng thân thể kia ép xuống người cô khiến thân người nhỏ bé của cô không thể giữ được.

Tay Trì Bối giơ lên lại buông xuống, lặp lại rất nhiều lần. Có cảm giác nói không nên lời gì đó phảng phất, Tần Việt trước mắt có chỗ xa lạ làm cô không đành lòng đẩy ra.

Cô nghĩ, liền cho Tần Việt dựa vào một phút thì đẩy ra.

Ở trong lòng Trì Bối yên lặng đếm số, tận lực làm mình bỏ qua hô hấp đang nhè nhẹ ở bên tai với hơi thở đầy mùi rượi quanh quẩn rồi cùng hương vị độc đáo trên người anh.

Một hai ba bốn năm sáu bảy…… Một hai ba bốn năm sáu bảy……

Tóc Tần Việt ngắn, nhưng cũng không phải là là đầu đinh. Kiểu tóc thoạt nhìn thật rực rỡ, loại hình lạnh lẽo, mày lộ ra, làm người ta khi nhìn anh sẽ nghĩ đến một câu thành ngữ.

Mày kiếm mắt sáng.

Ngũ quan diện mạo của anh thật sự xuất sắc.

Đương nhiên, các loại năng lực cũng xuất sắc.

Trì Bối không biết đếm bao nhiêu số, đếm tới chính mình đã bắt đầu suy nghĩ đầu óc cùng diện mạo của ông chủ, người này vẫn không tỉnh lại.

Đến cuối cùng, thật sự là chịu không nổi, cô mới duỗi tay đẩy Tần Việt một phen, thấp giọng gọi: "Tần tổng?"

Không có phản ứng.

Trì Bối nhíu mày, có chút bất đắc dĩ hô câu: "Tần tổng, tôi chịu không nổi nữa rồi."

Cô bắt lấy bả vai Tần Việt, trực tiếp nói: "Anh đây không phải là uống đến mức hôn mê đấy chứ."

"Chiếm tiện nghi của tôi như thế này thật không thích hợp, quá trắng trợn táo bạo."

Tần Việt: "..........."

Anh vẫn luôn biết Trì Bối là người cái gì cũng dám nói. Mặt ngoài thoạt nhìn cô rất mềm mỏng rất đáng yêu rất ôn nhu, nhưng trên thực tế lại có chỗ độc miệng. Tính cách của cô tuy rằng không bằng Trì Bảo ngay thẳng, nhưng một chút cũng không ngượng ngùng, có cái gì nói cái đó, thậm chí ngẫu nhiên còn có một chút xíu bá đạo cùng tùy hứng.

Cô là cung Song Tử, kẻ có hai mặt tính cách, khi mềm khi cứng. Có đôi khi nói chuyện có thể làm người ta đến vô lực phản bác, nhưng lúc mềm lại giống như một đứa trẻ.

Tần Việt chậm rì rì mà ho khan, giả vờ làm bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ mở mắt ra nhìn cô, tiếng nói khàn khàn hô một câu: "Trì Bối."

"Tần tổng." Trì Bối lạnh mặt, trêu chọc hỏi: "Anh tỉnh rồi nha."

Lời này, người thông minh vừa nghe liền biết là có ý tứ gì.

Cố tình, Tần Việt hiện tại không muốn làm một cái người thông minh. Anh làm bộ cái gì cũng chưa nghe hiểu nhìn cô, "Xin lỗi."

Anh đứng dậy, hơi rời khỏi Trì Bối một ít nhưng cũng không phải là xa, hai người vẫn là dựa vào rất gần rất gần nhau.

Trì Bối trừng mắt liếc nhìn anh một cái, thân mình yên lặng hướng bên cạnh rời đi: "Nếu anh tỉnh rồi, tôi đi về trước."

"Từ từ." Tần Việt nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Còn trở về uống rượu?"

Trì Bối nhìn anh: "Như thế nào?"

"Ở cùng tôi một lát?"

Thẳng đến đi ra khỏi quán bar, Trì Bối cũng không muốn nghe chính mình tại sao lại đáp ứng yêu cầu của anh.

Buổi tối gió thổi, có chút lạnh lẽo mà quét qua, làm suy nghĩ con người thanh tỉnh không ít.

Trì Bối nhìn bóng dáng đi trước mình, nghĩ ——

Có lẽ là bởi vì vừa rồi Tần Việt thoạt nhìn quá mức yếu ớt, cô mới có thể mềm lòng đáp ứng.

Cô nghĩ, nhất định là do cái này.

Ra khỏi quán bar nhìn cảnh đêm vẫn còn rất đẹp. Lúc này giống như là thời điểm vui nhất trong đêm. Xung quanh đều là âm thanh náo nhiệt, cùng bọn họ không hợp nhau.

Đi một đoạn, vừa lúc đến một cái quảng trường.

Bởi vì là buổi tối thứ sáu, lúc này vẫn còn có không ít người ở đây chơi đùa, có các dì nhảy ở quảng trường, cũng có thiếu niên chơi ván trượt.

Trì Bối dừng bước chân, gọi người ở phía trước: "Tần tổng."

Trong tay Tần Việt cầm một cái áo, quay đầu lại nhìn lại, ánh mắt thâm thúy: "Làm sao vậy?"

Trì Bối nhấp môi nhìn anh: "Anh không phải đi rồi sao, như thế nào lại trở về quán bar?"

Còn trùng hợp gặp mình như vậy.

Tần Việt nhẹ mỉm cười, thẳng lăng lăng mà nhìn cô, không nói lời nào.

Hơn bốn mươi phút trước, Tần Việt mới từ bệnh viện đi ra, liền nhận được tin nhắn từ Quý Bạch, nói là ở quán bar thấy được người quen, có muốn lại đây không.

Tần Việt cự tuyệt.

Một phút đồng hồ sau, Quý Bạch trực tiếp cho gửi cho anh ảnh chụp, là từ chỗ cao chụp xuống chỗ thấp, ảnh chụp còn có điểm mơ hồ, nhưng Tần Việt lại chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra người trong ảnh chụp là ai. Ngay lập tức, không hề nghĩ ngợi, anh liền kêu Tống Văn Hạo đưa mình tới bên này.

……

Đến nơi, Quý Bạch nói người kia hình như đi toilet, hỏi anh muốn uống một chén ngồi chờ không.

Quý Bạch với lão bà cùng một vài bằng hữu ở bên này, vừa lúc thấy được cô.

Tần Việt suy nghĩ giây lát, đều là bằng hữu đã quen biết nên ngồi xuống. Uống mấy chén rượu nhưng không đến nông nỗi say, vẻn vẹn chỉ có chút choáng.

Cho nên vừa rồi ở cửa toilet cũng liếc mắt một cái đã nhận được ra cô, mới có thể như thế.

Anh trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Có bằng hữu đến đây, lại đây gặp mặt."

Trì Bối nga một tiếng, nghĩ nghĩ gật đầu: "Lại nói đi, thế nhưng anh lại uống nhiều."

"Là tâm tình không tốt sao?"

Tần Việt không thừa nhận cũng không phủ nhận, ngược lại hỏi: "Đi cùng ông chủ của cô một lát?"

Trì Bối: "Tôi đây không phải đang đi cùng anh sao, mà đi cùng ông chủ có thêm tiền lương sao?"

Nghe vậy, Tần Việt cười.

Đuôi lông mày của anh hơi nheo lại, khóe môi hơi cong mà liếc nhìn cô: "Thiếu chút tiền ấy?"

"Không thiếu." Trì Bối vô cùng bình tĩnh nói: "Nhưng đây là thời gian tan tầm, đi cùng ông chủ tính là tăng ca đi. Hẳn là muốn lấy."

Tần Việt: "............"

Anh cười, ánh mắt nặng nề mà nhìn chăm chú vào cô, mặt mày đè nặng u sầu kia giống như ít đi một chút.

"Được, tôi trả." Thanh âm của anh bây giờ cùng với lúc bình thường bất đồng. Lúc nói chuyện với Trì Bối có điểm nhu hòa thêm vài phần, thậm chí còn còn có điểm mà cô tự cho là sủng nịch?

Trì Bối không biết mình có hiểu ngầm sai rồi không, nhưng không thể phủ nhận cái loại giọng điệu này cùng Tần Việt lúc khác mà nói thật bất đồng.

Cô bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, quay đầu nhìn về phía nơi xa, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Thôi, hôm nay được miễn phí."

Tần Việt cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp từ bên cạnh truyền đến, làm Trì Bối ngượng ngùng đến đỏ cả tai.

Không khí trong nháy mắt liền trở lên ái muội.

Thình lình có tiếng chuông điện thoại đánh vỡ sự ái muội này.

Trì Bối tránh đi tầm mắt của Tần Việt. Từ trong túi móc điện thoại ra, ngữ điệu nhẹ nhàng, kiều kiều mềm mại mà kêu: "Chị."

Trì Bảo ừ một tiếng, tê liệt ngã xuống trên giường ở khách sạn, vô lực trả lời: "Tiểu Bối Bối đang làm gì đấy, cùng đồng nghiệp liên hoan có vui không, về nhà chưa?"

Cô đi công tác, ở bên ngoài mất một ngày nói chuyện hạng mục hợp tác, bây giờ mới trở lại khách sạn.

Trì Bối nhẹ giọng mà trả lời: "Vui, chúng em đi ăn thịt nướng, sau lại đi quán bar."

"Hiện tại ở đâu?" Trì Bảo giật mình một cái, từ trên giường bật dậy, ngồi khoanh chân, vẻ mặt nghiêm túc: "Hiện tại về nhà chưa? Quán bar loạn như vậy như thế nào cũng theo đi, không uống rượu đấy chứ."

"Không đâu." Trì Bối bật cười: "Em không uống rượu, hiện tại đang tính về nhà."

"Vậy được, nói chuyện điện thoại với chị trên đường đi về để chị yên tâm."

Trì Bối: "............"

Cô liếc mắt nhìn nam nhân đứng ở cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: "Điện thoại của em sắp hết pin rồi, em về đến nhà sẽ gọi cho chị ngay."

Trì Bảo nghĩ nghĩ: "Cũng đúng, chú ý an toàn."

"Được."

Tắt điện thoại, Trì Bối nhìn về phía Tần Việt, "Tần tổng."

"Đi về đi."

Trì Bối nghĩ nghĩ, "Nếu không tôi đưa anh về trước?"

Tóm lại là lão bản, uống rượu xong vẫn là lão bản.

"Không cần." Tần Việt trực tiếp ở ven đường gọi taxi, kêu cô đi lên.

"Thật không cần?"

Tần Việt nhìn cô, tiếng nói đê đê mà trầm trầm, theo gió thổi truyền vào tai cô.

"Tôi đưa cô trở về trước."

Trì Bối: "............."

Cô vừa định muốn cự tuyệt, nhưng lại nhìn thấy cặp mắt sâu không thấy đáy của Tần Việt. Câu cự tuyệt kia liền nói không nên lời.

Hai người trầm mặc, một đường tới dưới lầu tiểu khu.

Tần Việt nghiêng đầu, xem cô.

"Tôi tới rồi." Trì Bối hơi hơi mỉm cười, giữa ánh mắt mang theo chút khoảng cách: "Tần tổng đi về đi."

"Ừ."

Đôi tay Tần Việt cắm túi đứng đó, mặt mày trầm mặc hơi rũ, đột nhiên hỏi: "Ngày mai muốn làm cái gì?"

Trì Bối ngẩn ra, cũng không quá muốn trả lời câu hỏi riêng tư này, thuận miệng nói lung tung: "Xuống dưới lầu cho mèo ăn."

Tần Việt cong cong khóe môi: "Đi lên đi."

"Tần tổng, hẹn gặp lại."

Thân ảnh của anh theo bóng đêm từ từ càng xa.

Trì Bối yên lặng nhìn một lát, không chút do dự xoay người trở về nhà.

Về đến nhà, Trì Bối gửi tin nhắn cho Trì Bảo mới đi tắm rửa.

Mới vừa tắm rửa xong, Trì Bảo đã gọi video về đây.

"Đi làm mệt sao?"

"Vẫn tốt."

Trì Bối ôm cái gối, lười nhác dựa vào giường nhìn video: "Chị, tình huống của chị bên kia thế nào rồi?"

"Xong, ngày mai sẽ về ngay." Trì Bảo duỗi cái eo, đột nhiên hỏi: "Các em liên hoan Tần tổng có đi không?"

"Có đi."

"Lúc sau đi quán bar cũng đi?"

Hai chị em nói chuyện, đề tài đều không có định tính, tất cả đều là bậy bạ nghĩ đến cái gì nói cái đó.

An tĩnh một lát, Trì Bối đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Trì Bảo, thần sắc nghiêm túc: "Chị, em có thể hỏi một vấn đề không?"

"Nói đi."

"Gần đây Tần tổng có phải gặp cái gì khó khăn không?" Cô nghĩ về Tần Việt trong đêm nay có vẻ cô đơn kia, thần sắc có vẻ bi thương. Tóm lại cảm thấy có chút không thích hợp, cũng có chút tò mò.

Trì Bảo hoảng hốt, không hiểu ý tứ của cô.

"Chị giúp em hỏi?"

"Được."

Tắt video, Trì Bối đọc sách, thẳng đến khi trước khi ngủ mới nhận được tin nhắn của Trì Bảo, mặt trên viết: [ Bằng hữu nói người thân Tần Việt xảy ra chuyện, tối hôm qua có đi bệnh viện.]

Trì Bối nhìn chằm chằm một hồi lâu mới trực tiếp tắt điện thoại đi ngủ

°°°°°°°°°°

Sáng sớm hôm sau, Trì Bối ngủ đến tự tỉnh mới dậy, chậm rãi từ từ ăn bữa sáng, thay đổi quần áo tính đi ra siêu thị mua đồ ăn về.

Tủ lạnh trống không, thừa dịp Trì Bảo còn chưa về mau chóng lấp đầy.

Lúc Trì Bối xuống lầu còn đụng phải bạn nhỏ ở đối diện xuống lầu chơi, hai người còn hàn huyên vài câu.

"Chị định đi đâu?"

"Siêu thị, em muốn đi đá bóng sao?"

"Vâng."

Hai người tới dưới lầu rồi mà còn đang nói chuyện. Thẳng đến lúc từ chỗ cua quẹo ra, Trì Bối nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện ở đây thì ngây ngẩn cả người. Cô chớp chớp mắt, có chút khó có thể tin mà nhìn Tần Việt, há miệng hỏi lời nghi hoặc từ đáy lòng.

"Tần tổng, anh ở chỗ này làm cái gì?"

Người nọ vẻ mặt lười biếng, mặt mỉm cười, nhướng mày nhìn về phía cô giơ giơ đồ vật trong lên, chỉ vào con mèo nhỏ ngồi trước mặt, lười biếng mà nói câu: "Cho mèo ăn."

Trì Bối: "............."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.