Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Chương 34: Miệng vàng nhả lời vàng ngọc




Cả nhà ăn tất cả có sáu bàn ăn, lúc đầu không khí có chút ngưng trọng nhưng chỉ trong chốc lát thì không khí trở nên sôi nổi lên. Các ông lãokhông ngừng khiêu khích châm chọc nhau. Các bà cũng thảoluận cơm áogạotiền, các cô gái trẻ thì kêu than quần áokhông đẹp, da đen, mỹ phẩm linh tinh đủ thứ.

Nghe bọn họ nói chuyện như đây là thời buổi bình thường vậy, Thiên Quân không khỏi bĩu môi. Đây làmạtthếmà các cô tiểu thư con quan tâm những thứ đó, có mạng có cơm ăn là tốt lắm rồi. đúng là tiểu thư khuê các chính hiệu.

Triệu Mẫn ăn xong đi lại chỗ của nàng cùng mấy đứa trẻ ngồi xuống, nhìn mấy đứa trẻ xoa xoa cái bụng tròn của mình thì phì cười. thấy các bé ủy khuất nhìn cô, cô không dám cười nói:

-Lại đây cô xoa xoa bụng cho dễ tiêu nào?

-Không đâu, tý nữa sẽ hết mà.

-Chị dâu, mấy đứa trẻ thật ngoan.

Nói xong cô mới biết mình nói hớ vội ngậm miệng lại, nhìn qua thấy nàng vẫn bộ dạng lạnh nhạt không chút đỏ mặt nàothì hơi hơi thất vọng, chẳng nhẽ anh cô không có cơ hội sao.

-Em xin lỗi.

-Không sao!

-Chị Thiên Di! Ngày mai chị cùng đi vàothành phố N đều phải cẩn thận một chút
nha.

-Cảm ơn.

Hai người nói chuyện câu được câu mất, mấy đứa trẻ ôm bụng rên rỉ. Nàng cùng Thiên Quân và Triệu Mẫn cùng xoa bụng cho mấy béthì mấy bé mới dỡ hơn một chút.

Triệu Mẫn nhìn gia đình này mà cảm giác thật hạnh phúc, cô rất hâm mộ nhìn nàng có thể sinh ra bảy đứa trẻ xinh xắn đáng yêu nhưthếnày. Triệu Mẫn cô cũng thầm mến một người nhuwngtuwf khi nàng xuất hiện thì ánh mắt của nàng chỉ nhìn về phía nàng mà thôi không còn nhìn những cô gái xung quanh nữa. cô cũng đã biết mình hết hy vọng rồi nhưng cô cũng thật lòng mong anh hạnh phúc.

An Trinh ngồi bàn bên kia thấy Triệu Mẫn vui vẻ nói chuyện với nàng như vậy thì rất ghen tỵ, cô ta cũng từng muốn tiếp cận Triệu Mẫn nhưng luôn bị tránh né. Cô ta bước sang bên này che giấu đi sự ghen tỵ trong mắt mag nhẹ nhàng hỏi:

-Hai chị nói gì mà vuithếạ, cho em cho nghe với?

-À, cũng không có gì đâu, cô có chuyện gì không An Trinh?

-Dạ, Em nghe nói là Tiểu Diên Nhi là con gái của Lâm ca.

-Có chuyện gì không?

-Sau này em và Lâm ca sẽ đối xử với bé thật tốt, em sẽ coi bé như là con gái ruột của mình nên chị đừng lo lắng, em sẽ…

-Cô tránh ra, cô là người xấu, cô đã cướp mẹ của cháu, cháu không muốn cô là mẹ cháu, cô tránh ra..

Ngọc Diên chạy lại hét lên đấy An Trinh. Sức lực của bé rất nhỏ bé nên không thể làm cô ta cả nhưng bà Ngô thấythếđã tiến tới đẩy bé văng ra xa khiến bé ngã ra sàn.

-Diên Nhi

-Diên tỷ!

Mọi người nìn thấy cảnh đó vội vàng hét lên muốn chạy lại đón lấy bé nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên khi phản ứng lại thì bé dã ngã ra sàn. Nàng nhanh tay nâng bé lên thấy tay và chân bé đều những có vế xước dài chảy máu. Nàng lạnh mặt xuống, không khí ở đây bỗng nhiên lạnh xuống.

Ngô Lâm hét lên, anh không ngờ mẹ mình không nhận bé là cháu mình mà còn có thể xuống tay mạnh nhưthếđược.

-Mẹ, mẹ làm gìthếhả?

-Con không thấy con bé nó làm gì sao?

-Diên nhi cũng chỉ là một đứa trẻ thôi sao mẹ có thể làmthếđược chứ. Dù sao bé cũng là cháu nội mẹ mà. Con thật sự rất thất vọng về mẹ.

-Tiểu Lâm, con vì tiện chủng đó mà nóithếvới mẹ sao. Con…con…

-Bà xấu lắm, bà không phải là bà nội hiền lành mà mẹ thường nói, bà là phù thủy…

Ngọc Chi kêu lên chỉ vàobà Ngô nói.

-Bà là phù thủy…

Ân Ân cũng không kém cạnh, hai đứa trẻ hét ầm lên. Những đứa trẻ khác cũng ném cho bà ta những cái nhìn sắc bén mà lứa tuổi này các bé không nên có.

Diên Nhi được mẹ bế ngồi trên ghế. Bé thút thít không ngớt, Triệu Mẫn và Thiên Quân không ngừng lau nước mắt an ủi bé. Nàng dùng một vài lá cây có sắc màu vàng kim có trong gian linh khí bóp nát đắp trên những vết thương. Máu dưới mắt thường có thể thấy dừng lại, các vết thương đã bắt đầu khép lại. nàng ôm bé vàolòng dỗ dành, khóc một lúc lâu bé mệt rồi mới thiếp đi ngủ. Đưa bé cho Thiên Quân bế, nàng đi ra chô ôn àocủa các bé và bà Ngô. Nàng còn nghe thấy tiếng của bà ta nói với mấy đứa trẻ:

-Bọn nhóc tụi mày cũng như đứa tiện chủng kia đều là tiện chủng, con của tiện nhân. Đồ không có lại lịch, có mẹ sinh không có cha dạy, lũ nhóc đáng chết.

Bà ta như một người đàn bà chanh chua chửi đổng giữa chợ. Những ông lãobà lãocủa gia tộc khác nghe thấy lời nói đáng ghét này đều đen mặt. Triệu phu nhân lao ra tát cho bà ta một cái nảy lửa. bà ta biết mình đã chọc nhầm chỗ nên cũng không dám kêu la bậy bạ nữa.

Nàng đi ra, nhìn mấy đứa trẻ tức giận đến mặt đỏ hồng thì lòng đau thắt lại. nàng lạnh mặt quay qua nhìn bà ta.

-Xin lỗi.

-Tôi không….

Nhìn ánh mắt không con độ ấm của nàng bà ta không dám nói tiếp.

-Xin lỗi.

Bà ta thấy ánh mắt của tất cả mọi người ở đây mới lý nhí xin lỗi, nhưng trong ánh mắt của bà ta có thể thấy sự không cam lòng cùng với sự khinh thường.

Ngô Lâm nhìn nàng nói:

-Thiên Di, anh xin lỗi.

-Anh không có lỗi nhưng lần sau mẹ anh sẽ không nhẹ nhàng được nhưthế. Lần này coi như là xem vàoquan hệ của anh và Diên Nhi.

-Anh biết.

-Chúng ta về thôi.

Nàng nói với mấy đứa trẻ rồi dắt bọn chúng qua chàoông bà về. mọi người cũng giải tán trong không vui. Trong nhà ăn chỉ còn lại Ngô gia. Ngô Lâm không nói gì mà bước ra bỏ mặc tiếng gọi của bà Ngô và An Trinh. Ông Ngô chỉ nhìn bà Ngô bằng ánh mắt thất vọng rồi đi về. hai người kia cũng leo đẽotheo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.