Sản lượng đồ vật trân quý cùng tám chiếc xe hơi gia tộc lướt qua nhau, cuối cùng lướt qua một chiếc Motorcycle thì quay đầu trở lại, đuổi theo tới đuôi xe hơi thì Lý Khuynh Tâm chậm lại, màu đen trong lòng bàn tay bắn lên dán vào đuôi
xe, tăng tốc đạp cần ga, xông lên phía trước.
Bên trong chỗ ngồi
phía sau xe hơi có hai người đàn ông cao lớn cảm thấy một tiếng vang kỳ
quái, chưa kịp suy nghĩ nhiều, "Oanh" một tiếng, đuôi xe nổ tung, trong
nháy mắt ngọn lửa xông ra, xe xoay bảy tám hướng rồi ngừng lại ở ven
đường, người bên trong xe mang theo súng nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.
"Ầm" xe hơi nổ tung lần hai, ánh lửa ngút trời.
Trước xe đen,
họng súng thay nhau nhắm ngay Lý Khuynh Tâm, "Pằng pằng pằng. . . . . ." Đạn không có mắt bay loạn, Lý Khuynh Tâm lái Motorcycle tránh trái
tránh phải, chiếc xe thứ hai của Mại Tát Nhĩ quay đầu lại nhìn, khẽ
nguyền rủa một câu: "shit!" Nâng điện thoại di động ra lệnh Hắc Lang:
"Giết chết cô ta."
"OK, BOSS!" Chỗ ngồi phía sau xe hơi, Hắc Lang đưa tay sờ tới trong ngực, cách tây trang nả một phát súng, "Pằng"
Thuộc hạ bên người ngã xuống. "Chuyện gì xảy ra?" Hai người ngồi trước
rối rít quay đầu, "Pằng pằng" Hét lên rồi ngã gục, xe không bị khống
chế, Hắc Lang nhảy lên ngồi phía trước, mở cửa xe, ném tài xế ra, tăng
tốc, đụng vào đuôi xe trước.
Tám chiếc xe chỉ còn lại có sáu
chiếc, Mại Tát Nhĩ ở trong xe phía trước không ngừng nhìn quanh về phía
sau, CMN tên phản đồ Hắc Lang này. Cách thành phố càng gần, xe hai bên
đường càng nhiều, Lý Khuynh Tâm bị đạn dày đặc ép không dám tới gần, một tay khống chế Motorcycle, lấy ra dây xích quấn quanh trên đùi tinh tế
tung về xe phía trước kéo phắt tay cầm súng vung mạnh ra ngoài, tay sát
thủ bị dây xích quấn quanh, súng lục rơi trên mặt đất, Lý Khuynh Tâm
khống chế mô tô đi đến, tay sát thủ bị kéo đau đến rạn xương, đau oa oa
kêu to. Người bên kia chỗ ngồi "Pằng" nả một phát súng, Lý Khuynh Tâm
thu hồi dây xích, gục ở đầu Motorcycle.
Thạch Nam thông qua máy
theo dõi trước Motorcycle thấy được tất cả, trấn an Lý Khuynh Tâm: "Kiên trì, người giúp cô lập tức đến."
Máy bay trực thăng bay qua cổng vàng, từ từ hạ xuống ở ven đường, cánh quạt cuộn gió lớn, bên trong
buồng lái, nha đầu Thổ chải bím tóc để tay bên môi lớn tiếng kêu bên tai Dạ Sâm: "Thật xin lỗi!"
Dạ Sâm bị đá xuống từ trên máy bay trực
thăng, như chó ăn phân ngã nhào vào đất xốp ven đường, không đợi tức
miệng mắng to, một máy bộ đàm ném vào trên mặt anh, máy bay trực thăng
cuộn gió lớn, nghênh ngang rời đi.
Dạ Sâm nhổ một ngụm, nhếch nhác bò dậy, đeo máy bộ đàm. Dạ Cảnh Triệt nói: "Giúp chút việc nhỏ!"
Dạ Sâm hung bạo phát cáu, "Người của chú vọt vào khách sạn đè tôi lên máy
bay lại đá tôi xuống, bởi vì bảo tôi giúp chú chuyện nhỏ, Dạ Cảnh Triệt, chú muốn chết. . . . . ." Dạ Sâm dừng chửi mắng, bởi vì anh nhìn thấy
một chiếc Ferrari 512RT dừng ở ven đường.
Thân xe màu đỏ làm
người khác chú ý, đầu xe từng sửa, vọt gọt đường cong sườn xe vô cùng
đẹp, siêu xe thể thao kinh điển đầu những năm 90, báu vật cổ màu đỏ.
Ngón tay Dạ Sâm khởi động, ngứa tay, lòng ngứa ngáy.
Trong máy bộ đàm truyền ra âm thanh của Dạ Cảnh Triệt, "Chiếc xe này thuộc về anh."
Dạ Sâm nhướng mày, ngón tay thon dài tới lui tuần tra sườn xe, ánh mắt gần như si mê, anh nói: "Tôi phải trả cái giá lớn đến đâu?"
. . . . . .
Trên đường lớn, Tiểu Anh ghé cửa sổ ở phía sau xe nhìn truy đuổi mạo hiểm,
ngón tay động dây thừng thử cơ hội chạy đi. Đoàn xe tiến vào nội thành,
Dạ Sâm đã chờ lâu lái một chiếc Ferrari màu đỏ chen vào trong hàng ngũ,
dán chặt Buick màu đen chở Tiểu Anh.
Người chơi xe không có mấy
người không biết nhiều năm trước kia Dạ Sâm từng nổi danh vua ở Lạc
Thành, tài xế xe Buick bấm điện thoại của Mại Tát Nhĩ, vẻ mặt khẩn
trương: "Ông chủ, gặp phải phiền toái."
Mại Tát Nhĩ đã sớm trong
cơn giận dữ, siết chặt điện thoại di động ra lệnh: "Tuyệt đối không thể
để cho bọn chúng cướp được người, khi cần thiết thì giết."
"Vâng" Lấy được chỉ thị, tài xế nắm tay lái, xe quẹo vào quảng trường náo
nhiệt, Dạ Sâm đi theo phía sau anh ta làm ra động tác tương tự. Đối mặt
xe đột nhiên quẹo cua, trên đường phố bất kỳ xe nào gần tới cũng khẩn
cấp thắng xe, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng cọ xát bén nhọn
chói tai, tài xế trung niên đưa đầu mập mạp ra, lộ ra cửa xe mắng to.
"Vèo ——"
Một chiếc Motorcycle bay như tên bắn, tốc độ nhanh, lúc đi qua chà xát bộ mặt người đàn ông thịt đều lay động theo.
Mại Tát Nhĩ ở xe phía trước mở đường vững vàng chạy xe vào lối đường đi bộ, cho là Hắc Lang sẽ cùng trên xe con tin, không ngờ anh ta lại vẫn đi
theo phía sau mình, nâng điện thoại di động lên gọi điện thoại.
Máu tanh văng khắp tổng bộ tập đoàn Bí 7, chuông điện thoại vang lên, năm
ngón tay nhỏ bé cầm điện thoại màu trắng bạc, nghe được Mại Tát Nhĩ chọc tức ra lệnh xong, môi thoa son môi màu sắc rực rỡ hé mở: "OK, BOSS!"
Phượng Hoàng nhảy xuống từ trên ghế, ngậm lấy kẹo que, giày cao gót đạp
thi thể người đàn ông rời đi.
Mại Tát Nhĩ đột nhiên có loại dự
cảm mãnh liệt, lần này sợ rằng gặp hạn, vội vàng bấm điện thoại di động, gọi điện thoại, "Tút tút tút. . . . . ." Màn ảnh biểu hiện không
Internet.
Dạ Sâm lái Ferrari đuổi theo Buick màu đen, hiện tại là giờ đi làm cao điểm ở thành phố, trên đường phố người đến người đi,
chiếc xe vượt qua, tài xế Buick không ngừng bấm còi, tăng tốc, giảm tốc, đổi đường, đông vọt tây tránh ở trong dòng xe cộ, người ở bên trong
cũng đong đưa theo xe, không phải thân thể đụng lên cửa xe chính là đầu
đụng phải mui xe.
"Bịch, bịch ——"
Dạ Sâm theo sát phía
sau, thử vượt qua. Tài xế Buick thấp thỏm, không ngừng nhìn kính chiếu
hậu, mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương, bị vua xe đuổi theo, áp lực
có bao nhiêu chỉ có bản thân anh ta rõ ràng. Mấy chiếc xe két két khẩn
cấp thắng xe dừng lại ven đường, một chiếc BMW lái nhanh không kịp thắng xe đụng phải đuôi xe, tốc độ quá nhanh khiến nó lật lộn nhào.
BMW lật nhào ở giữa không trung, thẳng tắp nện xuống hướng 512RT màu đỏ của Dạ Sâm.
Đỉnh đầu chụp xuống một mảnh bóng mờ.
Dạ Sâm trợn to hai mắt, hung ác phanh xe.
"Két ——"
"Rầm——"
Có phải người chơi xe toán học cũng đặc biệt tốt hay không.
Dạ Sâm khống chế tốc độ thời gian vừa vặn, xe BMW kề đầu xe Ferrari nện ở
trên mặt đất, bị sức lực bắn lên, Ferrari tăng vọt phóng qua phía trước, nặng nề ngã trên mặt đất.
Dạ Sâm thở dài một hơi, tiếp tục tăng tốc, đuổi theo Buick màu đen.
Lexus màu lam đuổi theo tới thì dừng lại ở thân xe BMW, Dạ Cảnh Triệt xuống
xe, mau chóng đuổi theo xe. Dạ Cảnh Triệt cũng không đánh tia lửa, giọt
dầu, trong xe dấy lên ngọn lửa cố sức lôi tài xế ra, một người dân thành phố khác nhiệt tình giúp đỡ người điều khiển bị thương thoát đi.
"Bùm——" Một tiếng vang thật lớn, ánh lửa ngút trời.
Tiếng kêu, tiếng động cơ, tiếng thắng xe, cùng với mọi người kêu lên cùng
chửi rủa, trong lúc nhất thời trên đường cái lộn xộn. "Hụ hụ ——" Tiếng
xe cảnh sát rú càng ngày càng gần. Dạ Sâm nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, chửi tục: "Fuck! Cảnh sát tới."
Nhìn chủ xe BMW được khiêng lên
cán cứu thương, một tay Dạ Cảnh Triệt chống nạnh, một tay đụng vào ống
nghe cỡ nhỏ, bàn tay quấn cà vạt rỉ ra máu. Anh cau mày nói: "Vậy anh
còn không mau lên."
Dạ Sâm cắn răng, lái rất nhanh, bỏ rơi xe cảnh sát, quẹo vào đường nhỏ, anh chưa chạy qua con đường kia của tòa thành phố này.
Tài xế xe Buick nhìn kính chiếu hậu trống trơn, yên lòng, tốc độ xe từ từ
vững vàng. Tiểu Anh lăn qua lộn lại trong dạ dày khó chịu, thiếu chút
nữa phun ra, sát thủ ngồi ở trên ghế ngồi cũng không còn tốt hơn, sắc
mặt trắng bệch, tay cầm súng run rẩy, đoán chừng cũng ghê tởm đến sắp
phun.
Xe Dạ Sâm đột nhiên lao ra từ hẻm nhỏ, quay đầu xe, thẳng
tắp đụng hướng Buick lái tới, nhìn hướng xe mình đụng tới, Tiểu Anh cùng sát thủ ngồi chung đồng thời rít gào lên: "A ——"
Tài xế Buick
nắm tay lái quẹo vào trạm xe lửa, lao nhanh, bốn bánh xe bay lên, lướt
qua cầu thang, nện ở mặt đất, Tiểu Anh ngồi ở trong xe không ngừng điên
dại, giống như là tiến vào trong máy giặt quần áo, hoặc như là rơi xuống giường lò xò, thân thể không bị khống chế.
"A!" Người bên trong xe điện ngầm kêu to, hốt hoảng tránh né.
"Bùm ——" Chiếc xe màu đỏ bay vọt rồi rơi xuống đất, bánh xe phát ra tia lửa, Buick màu đen không còn đường để chạy lái đến trên đường ray. Dạ Sâm
nảy sinh ác độc đuổi theo, bánh xe ma sát cùng ray tạo ra tia lửa, xẹt
xẹt văng khắp nơi.
"Á ——" Đoàn xe chở đầy hành khách kêu gào mà đến, Dạ Sâm quay đầu lại ngắm, mắng câu: "Con bà nó!"
Hai chiếc xe ra sức tăng tốc, tài xế Buick màu đen thấy chuyện không được,
khống chế xe sang một đường ray khác, xe Dạ Sâm bị tàu đuổi theo, phòng
lái đoàn xe bị sợ hết hồn hết vía, dùng máy truyền tin kêu mắng lên: "Kẻ đáng chết kia, mau cút ngay cho tôi! Né qua một bên đi! Mau cút!"
Fuck!
Dạ Sâm bỗng cáu kỉnh, chẳng những không có tăng nhanh tốc độ xe chuyển sang một con đường khác mà còn giảm bớt tốc độ xe.
"Oh! Không ——"Phòng lái của đoàn xe kêu to lên.
Đằng sau đuôi xe Ferrari màu đỏ không tổn hao lông tóc gì dán lên đoàn xe, khiến đoàn xe húc vào cái mông của mình chạy, làm cho tài xế đoàn xe
khẩn trương lo lắng, chỉ sợ xảy ra ngoài ý muốn. Ray cũng sắp chuyển, Dạ Sâm mới đến một đường ray khác, giảm tốc, khiến đoàn xe đến phía trước.
"Rầm ——" Đoàn xe gào thét mà qua, mang theo hai chiếc xe lao ra đường hầm.
Trên đường thẳng, Buick màu đen chạy trốn tới hẻm nhỏ thưa thớt người, gặp phải Motorcycle siêu cấp xông tới trước mặt.
Motorcycle thẳng tắp đụng tới, tốc độ y hệt tên lửa làm người ta kinh ngạc sợ hãi, một khi chạm vào nhau, nhất định hai bên tổn hại. Chỉ lát nữa là phải
đụng vào, tài xế Buick dùng không chấm không một giây làm ra quyết định, bẻ tay lái với tốc độ nhanh nhất.
"Két, bùm ——"
Xe đụng
vào vách tường ven đường, sườn xe rung động, súng của sát thủ cũng rớt
xuống từ trong tay. Tài xế Buick móc súng lục từ trong lòng ngực ra, cơ
hồ cũng trong lúc đó, Tiểu Anh quăng dây thừng trên tay nhặt lấy súng
lục, họng súng chỉ hướng anh ta, tim Tiểu Anh phập phồng, hoa mắt, ghê
tởm muốn chết, thật sợ mình há miệng sẽ phun ra.
Tiểu Anh cùng
tài xế cầm súng giằng co, sử dụng ánh mắt đấu, không ai nhường ai. Lúc
này, sát thủ bên cạnh bị choáng váng bỗng lắc đầu tỉnh lại, bàn tay đưa
tới hướng Tiểu Anh. Tiểu Anh theo phản xạ mà đem họng súng hướng tới anh ta, não trái để lộ cho tài xế, ý thức được thời gian nguy hiểm đã quá
chậm. . . . . .
"Pằng ——"
Cổ tay tài xế lổ máu, súng lục
rớt trên xe, vết thương tràn ra máu đỏ tươi, Tiểu Anh nghiêng đầu ngắm,
Lý Khuynh Tâm đứng ở trước Motorcycle, hai tay cầm súng.
Lexus
màu lam chạy tới vội vàng dừng lại, cô nàng áo đen xuống xe, "Pằng pằng" giơ tay lên hai phát đạn xuyên qua thủy tinh, tài xế cùng sát thủ đồng
thời trúng đạn, Tiểu Anh kinh ngạc nhìn hai người diện mạo dữ tợn ngã
xuống trước mặt mình.
Cô nàng áo đen nói với Lý Khuynh Tâm cùng Dạ Sâm: "Cảnh sát tới, đi mau."
Lý Khuynh Tâm biết cô ta là Bích La của tập đoàn K, chính là thuộc hạ của Ảnh, thu súng cưỡi Motorcycle rời đi.
Cô nàng áo đen - Bích La mở cửa xe Buick ra, đoạt lấy súng trên tay Tiểu
Anh móc khăn tay màu trắng ra lau dấu vân tay, lôi cô đờ đẫn xuống xe,
xé băng dính trên miệng cô.
Tiểu Anh thở dài một hơi, hỏi: "Cô là ai?"
"Bạn của BLACK."
Lexus màu lam chạy nhanh ra đường cái đón Dạ Cảnh Triệt, trừ Dạ Sâm, mấy
người chia ra chạy theo lộ trình khác nhau đi tìm Hạ Thiệu Nhiên.
Dạ Sâm đã hoàn thành nhiệm vụ cũng không lập tức rời đi, anh cảm thấy rất hứng thú đối với chiếc Lexus màu lam. . . . . .
Lại nói đến Hạ Thiệu Nhiên, anh cũng không đem Diệp Nhu mang về Lý trạch
hoặc là chỗ khác, mà lái xe ra nội thành, dọc theo quốc lộ lái đến vùng
ngoại ô, đáy lòng Diệp Nhu sinh nghi, dịu dàng hỏi: "Nhiên, chúng ta đi
đâu vậy?"
"Đến cô sẽ biết rõ."
Vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên nặng
nề, Diệp Nhu lại không dám hỏi, lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, xe quẹo ra quốc lộ, nhanh chóng đi hướng vách đá.
"Nhiên, anh muốn làm gì? Dừng xe, mau dừng xe."
"Két ——"
Sau tiếng dừng chói tai, xe dừng lại bên vách núi.
Quán tính khiến Diệp Nhu nghiêng về phía trước, lại té hướng thành ghế, tức
giận nói: "Nhiên, rốt cuộc anh làm sao vậy? Có phải hối hận vì đem em
trở lại hay không, thật ra thì anh muốn Lạc Tiểu Anh có đúng không? Nếu
không có đứa bé này. . . . . ." Tay Diệp Nhu ôm bụng, biến trở về hình
tượng cô gái mảnh mai, lã chã ướt át, lại muốn khóc.
Hạ Thiệu
Nhiên không cử động, lạnh lùng mở miệng: "Dẫn cô tới là vì muốn cii nhận biết được đường, ngày này năm sau đừng quên tới bái tế cho cha đứa bé."
Trong lòng Diệp Nhu kinh hãi, ngoài mặt cố giả bộ trấn định, nức nở nói:
"Nhiên, anh nói cái gì thế? Em nghe không hiểu, cha đứa bé không phải là anh sao?"
Hạ Thiệu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô ta, "Chớ coi tôi là thằng ngốc, Diệp Nhu, ba năm trước cô lừa tôi, tôi có thể không so đo,
ba năm sau lặp lại chiêu cũ thì không thú vị rồi."
Diệp Nhu tự
nhận kế hoạch của mình không chê vào đâu được, Lạc Tiểu Anh làm con tin
không cách nào liên lạc được với bên ngoài, còn Lý Khuynh Tâm thích gây
rối làm loạn đã bị bắt rồi, lúc này không chừng đã chết. Có lẽ Hạ Thiệu
Nhiên chỉ đang hoài nghi, không có chứng cớ cụ thể, muốn lừa cô thừa
nhận. Diệp Nhu nghĩ như vậy, ổn định lại cảm xúc xong, cô nói: "Anh cho
là em đang gạt anh sao? Nhiên, sao em lại là loại người đó, có phải anh
hiểu lầm gì rồi không?"
Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ?
Hạ Thiệu Nhiên móc ra hai tờ giấy gấp chỉnh tề ở trong túi áo đưa cho Diệp Nhu, Diệp Nhu mở ra xem, phía trên tất cả đều là ký hiệu cùng viết tắt
bằng tiếng Anh rậm rạp chằng chịt, chân mày nhíu lên.
Hạ Thiệu
Nhiên nói: "Đó là phân tích mẫu máu của tôi, thuốc gây ảo giác, là loại
nghiên cứu hưng phấn mới nhất của Tập đoàn K, bị bươm bướm trộm được sau lại bị Linh Cẩu lấy đi, cuối cùng chính tay cô bỏ vào trong ly rượu của tôi. Có thể cô không biết, loại thuốc có thể làm người sinh ra ảo giác
này toàn thế giới chỉ có một bình."
Diệp Nhu biến sắc, cố giả bộ trấn định, cầm một tờ xét nghiệm khác.
Ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên quét qua tờ xét nghiệm, nói: "Tờ này là tờ xét
nghiệm viên thuốc của bạn bác sỹ Phan. Thuốc bảo vệ thai, trước lúc cô
trở về bên cạnh tôi thì đã mang thai rồi, bản thân cô cho rằng tôi không tìm bạn gái là bởi vì cô, cho nên cô trở lại.
Mại Tát Nhĩ không
yên lòng, còn sắp xếp một phòng khám bệnh tư nhân họ Phan ở Thành phố C, có phải cô quên mất Thành phố C là địa bàn của ai rồi không, vì thế mới dám muốn làm gì thì làm ở nơi này?" Hạ Thiệu Nhiên nói xong, từ trong
ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu, ném cho cô ta. "Ba năm trước đây, tôi mua được trong tay Ảnh phần tài liệu này."
Toàn bộ mười tờ giấy, mỗi trang ghi chép vô cùng rõ ràng việc xấu, lừa gạt người đàn ông mà
Diệp Nhu làm ở trong tập đoàn bí 7. Diệp Nhu càng cúi xuống xem sắc mặt
càng trắng, tay cầm tư liệu đều khẽ run, cô ta cắn môi, một hồi lâu mới
nói: "Anh sớm biết em là tên lừa gạt, tại sao không sớm vạch trần em?"
Hạ Thiệu Nhiên buông rèm mắt xuống, chậm rãi nói: "Không vạch trần cô, là
bởi vì tôi không muốn đem Diệp Nhu ngây thơ thuần khiết liên tưởng với
một Diệp Nhu lòng dạ ác độc. Huống chi, trong âm mưu lần đó, tôi cũng
không có tổn thất gì. Mấy năm qua, tôi vẫn luôn một mình, không chịu
ràng buộc, không có nhược điểm, càng không thể tạo điều kiện cho cô uy
hiếp làm hại." Một mí nửa híp, đáy mắt hiện lên lạnh lẽo, giọng Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên lãnh khốc: "Cô không nên xuất hiện, lúc tập đoàn bí 7
điều tra khắp thế giới quan hệ giữa tôi cùng Tiểu Anh. Cô và Mại Tát Nhĩ đã chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi."
Biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với cô ta, đáng tiếc, mỗi câu đều tuyên bố cái chết cho cô ta.
Khớp xương tay cầm tư liệu rất nhanh trắng bệch, cả người Diệp Nhu đều khẽ
run, cảm giác bị người nhìn thấu thật rất đáng ghét Tờ giấy nhăn nhúm,
Diệp Nhu tự giễu cười như điên, cười đủ rồi, mới nói: "Biết không, đàn
ông thua dưới váy Diệp Nhu tôi nhiều không đếm hết, ban đầu Mại Tát Nhĩ
kêu tôi tới trộm tim anh, tôi không đem anh để ở trong mắt, không phải
chỉ là một người đàn ông thôi ư! Chẳng có gì ghê gớm, nhưng anh là người đàn ông tâm địa sắt đá, làm cho tôi nếm tư vị thất bại, tôi không cam
lòng, thật rất không cam tâm, tim anh thật khó trộm đến thế sao?"
Hạ Thiệu Nhiên cười lạnh: "Ăn trộm sao dễ dàng bị người khác trộm tim đi,
trừ phi cô cũng là ăn trộm, ăn trộm lợi hại hơn so với tôi, đáng tiếc,
cô là tên lừa gạt, tên lừa gạt có kỹ thuật diễn vụng về."
Nụ cười của Diệp Nhu biến mất, mặt thay đổi, trợn mắt nói: "Anh đều biết tất
cả, tại sao anh còn đổi tôi trở lại, để Lạc Tiểu Anh ở lại trong tay Mại Tát Nhĩ. Tại sao? Tại sao chứ?"
"Tôi vừa nói, dẫn cô tới là vì
muốn cô nhận biết đường, ngày này năm sau tới bái tế cha đứa bé." Ánh
mắt Hạ Thiệu Nhiên chợt tối, con ngươi dính nồng đậm khát máu, giọng nói lãnh khốc gằn từng chữ: "Rất nhanh cô sẽ gặp mặt người tình của cô,
biết cô có đáng giá để anh ta hy sinh bản thân hay không. Rất nhanh,
trên đời này cũng không còn người có thể uy hiếp BLACK."
Cảm giác sợ hãi ướt lạnh bao vây lấy Diệp Nhu, nghĩ đến Mại Tát Nhĩ sẽ chết ở
trước mắt của mình, cô kêu to tựa như phát điên: "Không, không. . . . .
." Đẩy cửa xe ra muốn chạy, bị Hạ Thiệu Nhiên đồng thời đẩy cửa xuống xe tốc độ nhanh hơn cô ngăn lại.
Diệp Nhu hết sức hốt hoảng, một
chiếc Lexus màu lam nhanh chóng dừng lại ở bên người cô, tiếng thắng xe
chói tai. Tiểu Anh mang theo tức giận nhảy xuống từ trên xe, bàn tay dồn đủ hơi sức hung hăng chào hỏi Diệp Nhu.
"Bốp! Bốp!" Hai tiếng cực kỳ vang dội.