Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 32: Tín vật




Sư Tử Thông đang ăn yến mạch trong mảng có thì bị chủ nhân lôi ra khỏi chuồng ngựa, vô cùng khẩn trương cưỡi nó chạy đi, thậm chí còn quất nó một roi.

Bởi vì con Sư Tử Thông này chính là hậu duệ của chiến mã mà phụ vương hắn từng cưỡi cho nên Hoài Ngọc vẫn luôn yêu quý nó vô cùng, không chỉ cho nó ăn loại cỏ khô tốt nhất mà còn chưa bao giờ đánh nó một cải, ngày thường còn tự mình chải lông lắm rửa cho nó.

Sư Tử Thông cũng có linh tinh vô cùng, cho dù không quất nó thì nó cũng có thể đi được nghìn dặm trong một ngày. Bây giờ lại bị ăn quất, m.ô.n.g bị dau nên dang rộng vỏ ngựa chạy như diên về phía trước, so với ngày thường chạy càng nhanh, Hoài Ngọc đã đến Thẩm viên trước khi mặt trời lặn.

Bây giờ là thời điểm giao nhau giữa giờ Dậu và giờ Tuất, mặt trời đang lặn về phía Tây, Thẩm Viên khổng lồ được bao phủ trong một lớp vàng mỏng, yên bình và tĩnh lặng.

Hoài Ngọc ngựa quen đường cũ đi đến Thinh Tuyết Các của Thẩm Gia thì thấy mấy tiểu nha đầu đang ngồi ở dưới hành lang lật dây hoa, Hoài Ngọc vừa muốn đi vào thì nhóm tiểu nha đầu này đứng dậy ngăn hắn lại.

“Ngươi không thể vào.”

Hoài Ngọc sửng sốt, chỉ vào chính mình hỏi: “Vì sao ta không thể đi vào?”

Một tiểu nha đầu miệng lưỡi lanh lợi nói: “Tân Di tỷ tỷ đã nói, không thể để cho ngươi đi vào.”

Hoài Ngọc: “.."

Hoài Ngọc nghĩ thầm mấy người thân thể nhỏ bé như các người mình ta cũng có thể đánh được mười tên, còn muốn ngăn cản ta lại?

Nhưng cuối cùng hắn cũng không xông vào mà lui về phía sau vài bước rồi nói: “Vậy ta không đi vào, chỉ đứng ở trong sân này, được không?”

Mấy tiểu nha đầu nhìn nhau vài cái liền gật đầu.

Tân Di chỉ phân phó không cho hắn đi vào nhà, cũng không nói không cho hắn ở trong sân.

Hoài Ngọc nói: “Đây là do các người nói.”

Nói xong, hắn mở miệng, ngẩng đầu lên trên lầu hô to: “Thẩm Gia! Thẩm Gia ngươi ở đâu?! Ta có việc muốn nói với ngươi! Ngươi xuống đây đi!”

Nhóm tiểu nha đầu: “...”

Hoài Ngọc còn lớn tiếng kêu: “Thẩm Gia! Ngươi xuống đây đi! Trốn tránh như vậy cũng không phải là cách giải quyết! Ta thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi!”

“Thẩm Gia! Thẩm Gia!”

“Thẩm Châu Châu—"

Một tiếng “Ba”, cửa sổ gác mái mở ra, phía trên rơi xuống một bình sứ Thanh Hoa bụng to.

“Ôn c.h.ế.t đi được! Cút!” Giọng nói nóng nảy của Thẩm Gia truyền ra.

Hoài Ngọc tiếp được bình sứ Thanh Hoa, ôm vào trong lòng nói: “Ta chỉ nói một lời, nói xong liền đi!”

Trên lầu không còn âm thanh nào nữa.

Hoài Ngọc giao bình hoa cho một tiểu nha đầu rồi trèo lên cây ngọc lan trong sân.

Cây ngọc lan này được mẫu thân của Thẩm Gia là Tạ Như trồng khi nàng mới sinh ra, hơn mười năm trôi qua nó đã lớn lên, thân cây mảnh khảnh, cao hai tầng lầu, đối diện với cửa sổ được chạm khắc, ánh nắng hoảng hôn vàng óng, cửa sổ mơ hồ hiện ra bóng dáng của một người.

Hoài Ngọc nói với bóng dáng kia: “Thấm Gia, chuyện đêm hôm qua... Thật xin lỗi, tuy rằng ngươi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, ai bảo người làm ra chuyện như vậy chứ, dù sao chuyện này... cũng là do hoàn cảnh. Ta cũng không phải là người vô trách nhiệm, ngươi yên tâm, ta sẽ cưới người, mặc kệ từ trước đến nay chúng ta có như thế nào đi chăng nữa, về sau... Về sau ta sẽ đối tốt với ngươi.”

Càng nói khuôn mặt tuấn tú của Hoài Ngọc càng hồng, rõ ràng dọc đường khi đi đến đây hắn đã nghĩ xong mọi thứ trong đầu rồi, giờ phút này lại quên sạch không còn một chút nào cả.

Hắn khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, miệng lưỡi đều khô, dường như không biết bản thân mình đang nói cá gì, sau khi 1 lúc lâu hắn mới nói tiếp: “Cái đó... Tam thư lục lễ, thập lí hồng trang, mũ phượng khăn quàng vai, động phòng hoa... Phi! Dù sao những thứ cô nương khác xuất giá có, ta đều sẽ cho ngươi, ngươi... Người đừng khóc... À, đúng rồi, còn có tín vật.”



Hoài Ngọc ba chân bốn cẳng tháo ngọc bội dương chi bên hông xuống, ngọc bội này hắn luôn đeo bên người suốt mười chín năm, ngoài lúc lắm gội thay quần áo ra cũng chưa từng gỡ xuống, bên dưới của ngọc bội còn có dây tua rua màu đỏ, bề mặt ngọc được phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp.

“Ta cũng mang cho ngươi một túi điểm tâm của Chính Minh Trai.”

Hoài Ngọc lấy bánh đậu khấu mua trên đường từ trong lòng n.g.ự.c ra, bánh vừa mới ra lò cho nên vẫn còn nóng hổi, chỉ là bị hắn ép nát, biến thành một túi điểm tâm vụn.

“Quên đi, ngươi đừng ăn, đều bị nát hết rồi.”

Hắn cất bánh đậu khấu đi, đúng lúc này, cách cửa sổ mở ra, người bên trong nói: “Ngươi nói không chỉ có một câu, ngươi nói...”

Đỗ Nhược đếm trên đầu ngón tay, trầm tư một lát, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Ta quên đếm rồi.”

Hoài Ngọc: “...”

Hoài Ngọc đại kinh thất sắc: “Tại sao lại là ngươi?!”

“Vẫn luôn là ta mà!” Đỗ Nhược buồn bực nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi đã biết, tiểu thư chê ngươi phiền phức nên đã đi đến cầm thất rồi.”

“...”

Mặt Hoài Ngọc đỏ bừng ngay tức khắc, đỏ đến tận mang tai, hắn không ngừng nhớ lại những lời mình vừa nói.

Hắn nói hắn sẽ đối tốt với Thẩm Gia, còn nói hắn sẽ cưới nàng, còn nói cái gì nữa?

Thẩm Gia dạy dỗ nha hoàn đều rất kỳ quái! Kỳ quái mà!

Tại sao nàng ta lại không lên tiếng?! Để hắn ở bên ngoài nói lâu như vậy! Là đang xem hắn như một trò đùa hay sao?!

Khuôn mặt tuấn tú của Hoài Ngọc chuyển từ đỏ sang xanh, từ xanh sang trắng, với nhiều biểu tình ngoạn mục khác nhau, giống như bị trúng kịch độc.

Đỗ Nhược kỳ quái nhìn hắn, duỗi tay ra nói: “Tín vật đính ước đâu, không phải là đưa cho ta sao?”

“Là tín vật! Không phải tín vật đính ước!”

Hoài Ngọc lấy lại thần sắc lạnh lùng, sắc bén sửa lời nói của nàng rồi giao ngọc bội cho nàng.

“Được rồi.”

Đỗ Nhược cũng không quan tâm đến sự khác biệt giữa hai người, chỉ l.i.ế.m liếm môi, lòng đầy mong chờ hỏi: “Có thể cho ta cả bánh đậu khấu được không? Tiểu thư không ăn thì hãy để ta ăn, không nên lãng phí.”

Hoài Ngọc: “...”

Hoài Ngọc giao túi điểm tâm vỡ vụn kia đưa cho nàng ta, nhảy từ trên cây xuống rồi rời đi.

Hắn nhảy ra ngoài tường, Sư Tử Thông đói bụng nửa ngày đang gặm cỏ ở bên tưởng, Hoài Ngọc cởi dây cương khỏi thân cây thúc dây cương cưỡi ngựa chạy đi.

Sư Tử Thông: “...”

*

Ban đêm, Trừng Tâm Điện.

Cao Thuận mới vừa tiễn Thẩm Như Hải, trở về thì nhìn thấy Diên Hòa Đế đang lẳng lặng nhìn bàn cờ đến xuất thần, trong tay còn đang cầm một quân cờ trắng.

Trên bàn cờ đã phân ra thắng bại, quân trắng thắng quân đen trong gang tấc với lợi thế bằng nửa quân cờ.

Thế cục đánh cờ này đúng là ván cờ của Thẩm Như Hải vừa mới rời đi cùng với Diên Hòa Đế, Diên Hòa Đế là quân trắng, Thẩm Như Hải là quân đen, hai người ngồi trước bàn cờ, đánh cờ cả một buổi chiều, hai bên người tới ta đi, I sức, mãi cho đến giai đoạn cuối cùng Diên Hòa Đế mới tìm được sơ hở, nhưng ông cũng không quả vui vẻ, bởi vì ông nghi ngờ Thẩm Như Hải cố ý lộ ra sơ hở.



Diên Hòa Đế nắm chặt quân cờ, nhíu mày nói: “Trẫm đã đánh cờ cùng với Thẩm Như Hải mấy lần, nhưng thật ra hôm nay mới biết phong cách chơi cờ của hắn lại lão luyện đến như vậy, ẩn giấu đao quang kiếm ảnh.”

Cao Thuận thận trọng nói: “Thẩm các lão có lợi hại đến đâu, chung quy nếu so với Thánh Thượng cuối cùng vẫn là Thánh Thượng thẳng”

Diên Hòa Dế hù cưới một tiếng: “Ngươi cho rằng ván cờ này là trẫm thắng sao? Do là Thấm Như Hải để cho trẫm thắng, hắn đánh cờ với trẫm lúc nào cũng phỏng nhiều công it, vững vàng là trên hết, hôm nay lại dổi phong cách đánh cờ, trở nên hùng hổ doạ người, bộc lộ mũi nhọn, Cao Thuận, ngươi nói đây là vì cái gì?”

“Cái này...” Cao Thuận cười nói: “Thánh Thượng đã gây khó xử cho nô tài rồi, nô tài cũng không am hiểu cờ cho lắm.”

Diên Hòa Đế cũng không trách tội hắn, chỉ nói: “Ngươi đã nghe được lời nói của hắn trong lúc chơi cờ, trẫm luôn cảm thấy lời của hắn có ẩn ý, nói rằng nữ nhi của hắn còn nhỏ, muốn giữ ở bên người thêm mấy năm. Hừ, nhỏ cái gì mà nhỏ, Thẩm Gia chỉ nhỏ hơn Ngọc nhi một tuổi mà thôi, người bình thưởng ở độ tuổi như nàng đã có vài hài từ. Lại nói, bọn họ đã làm chuyện giữa phu thê, nếu như không nhanh chóng thành hôn, đến lúc đó lời đồn đại sẽ truyền đi khắp kinh thành, thanh danh nữ nhi của hắn phải làm sao bây giờ, không biết hắn sẽ để mặt mũi di dâu! Trẫm thành tâm cùng hắn nói chuyện chỉ hôn mà hắn chỉ làng tránh, thoái thác, đây là vì sao? Chẳng lẽ là khinh thường Ngọc nhi nhà ta sao?”

Cao Thuận nhìn Thánh Thượng đang chau mày, chỉ cảm thấy ông như ông lão trong nhà bá tánh tầm thưởng, vì hôn sự của nhi nữ trong nhà mà đau đầu, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.

“Thánh Thượng, thứ lỗi cho nô tài nhiều chuyện, nô tài cảm thấy không phải là Thẩm các lão coi thường tiểu vương gia, mà là không muốn kết thân gia cùng với Thánh Thượng.”

Diên Hòa Để lại nhăn mày chặt hơn: “Lời này không có...”

Ông ngừng lại một chút, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Ý của ngươi là, Thẩm Như Hải ngựa chạy chậm ngựa nhớ chuồng, luyến tiếc vị trí thủ phụ sao?”

Cao Thuận gật đầu, nói: “Đúng vậy ạ.”

Do cuộc nổi loạn của chư hầu thời Huyền Tông, nhằm mục đích để ngăn chặn những rắc rối trong tương lai, Huyền Tổ  đã ban hành mới loạt luật lệ nhằm hạn chế sự mạnh mẽ quyền lực của gia tộc, ví như thân vương phải chuyển đến đất phong để gia nhập chư hầu sau khi đủ mười sáu tuổi.

Có rất ít người như Hoài Ngọc vẫn ở lại kinh thành ở tuổi mười chín, hơn nữa theo dòng dõi của phụ thân hắn Phù Phong vương, khi hoàng đế quá cố còn nắm quyền, Phù Phong Vương là hoàng tử, nhưng sau khi Diên Hòa Đế lên ngôi, chỉ có hải tử của ông mới có thể được phong làm thân vương, theo lý mà nói, Phù Phong Vương lẽ ra phải bị hạ một cấp và giáng xuống làm quận vương. Tuy nhiên, khi Hoài Ngọc kế thừa tước hiệu của phụ thân mình, hắn vẫn giữ được tước vị thân vương, thể hiện sự sủng ái của hoàng đế dành cho hắn.

Nhưng dù được sủng ái đến đâu, sau này Hoài Ngọc cũng chỉ là một thân vương sống cuộc sống nhàn rỗi, có thể sẽ có rất nhiều tài sản nhưng không có thực quyền. Chẳng những không có tác dụng với sự nghiệp làm quan của Thẩm Như Hải mà ngược lại còn cản trở ông ta, bởi vì theo tục lệ, gia tộc có quan hệ thông gia sẽ không thể nắm giữ thực quyền trong triều đình.

Nếu Thầm Như Hải trở thành nhạc phụ của Hoài Ngọc, việc đầu tiên ông ta phải làm là đến Thượng Sơ xin từ chức, sau này chỉ có thể được phong bá tước ở Tông Chính Tự hoặc là Lễ Bộ Kiêm, không thể bước vào trung tâm quyền lực.

Hiện tại trong lòng Thẩm Như Hải hẳn là hận không thể bóp c.h.ế.t nữ nhi của mình.

Diên Hòa Dế cười lạnh một tiếng, ném quân cờ trong tay vào bát cờ, nói: “Tâm tư của Thẩm Như Hải xem ra còn sâu hơn bất kỳ ai khác. Chắc là hắn ta đã quên, vị trí thủ phụ Nội Các là trẫm ban cho hắn, nếu trẫm dã cho hắn được thì cũng có thể lấy lại được.”

Cao Thuận nghe vậy thì cả kinh, nghĩ thầm Hoàng Thượng là muốn sống c.h.ế.t mặc bay sao.

Đúng lúc này, cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra, một người xông thẳng vào.

Diên Hòa Đế bị kinh động suýt nữa cầm bát cờ lên ném qua, vừa thấy người tới, cơn tức giận của ông lại dâng lên đỉnh đầu ngay lập tức:

“Con tới đây làm cái gì? Làm ra động tĩnh lớn đến như vậy! Muốn hủy nơi ở của trẫm sao?”

Khuôn mặt của Hoài Ngọc đỏ bừng vì phấn khích, mái tóc vẫn còn lấm tấm mồ hôi, tựa hồ là chạy thẳng một mạch tới đây, hắn hét to lên: “Hoàng thúc!”

Diên Hòa Đế: “...”

Đã lâu lắm rồi hắn mới gọi “Hoàng thúc”, một tiếng hoàng thúc này vừa được hô lên, Thánh Thượng có giận đến mấy cũng ngay lập tức tiêu tan.

Diên Hòa Đế nói: “Có chuyện gì sao? Xảy ra chuyện hệ trọng gì sao, sao lại khiến con cao hứng đến vậy?”

Hoài Ngọc nói: “Con muốn thành thân!”

Diên Hòa Đế: “!!!”

Diên Hòa Đế cả kinh đứng lên: “Con nói cái gì? Con muốn thành thân? Con muốn cưới ai?”

“Thẩm Gia!” Hoài Ngọc nói năng có khí phách, có khí thế c.h.é.m đinh chặt sắt: “Con muốn cưới Thẩm Gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.