OAN HỒN TÂN NƯƠNG

Chương 50




Ngồi trên xe tôi cứ thấp thỏm lo lắng không yên, thỉnh thoảng còn liếc nhìn ra bên ngoài, bầu trời đang trong xanh bỗng mây đen bất ngờ kéo tới, gió lớn nổi lên báo hiệu có chuyện chẳng lành sắp sảy ra.

“ Cậu có thể nói rõ mọi việc được không?” Vũ Phong ngồi lái xe tâm trạng cũng bất an, bởi cậu ta chẳng hay biết tôi đang suy tính điều gì ở trong đầu.

“ Triệu Tư Giai chính là đứa trẻ năm đó được cô nhi viện Ánh Dương nhận nuôi, lúc trước tôi đã vô tình nhìn thấy vết sẹo trên tay chị ta, và tôi có thể chắc chắn là đằng sau lớp quần áo của Tư Giao còn có vô số vết sẹo khác do di chứng của trận đại dịch hơn 20 năm về trước để lại!”

“ Khoan đã, không phải người phụ nữ vừa rồi đã dám khẳng định không có đứa trẻ được nhận nuôi nào tên Tư Giai sao?” Đầu óc của Vũ Phong dần trở nên mơ hồ, hàng lông mày nhíu lại suy nghĩ xem mình đã bỏ sót điểm quan trọng nào.

“ Không phải đã quá rõ rồi sao? Triệu Tư Giai chính là bé trai bị mắc dịch bệnh 20 năm trước mà người phụ nữ kia đã nhắc đến!”

“ Thật sao?” Vũ Phong tròn mắt hết sức kinh ngạc, bí mật động trời này đã hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của cậu ta.

Tôi giữ im lặng nghĩ về Tư Giai, việc này đúng là tôi cũng không thể lường trước được, tiếp xúc với chị ta lâu như vậy mà tôi không hề hay biết về giới tính thật sự của chị ta.

Mọi thứ quá hoàn hảo, từ cách đi đứng, cách nói chuyện của chị ta cũng không giống với một người con trai bình thường.

“ Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, tại sao Tư Giai lại trở thành bộ dạng như bây giờ?” Sau khi đã định hình lại được tâm trạng, Vũ Phong tiếp tục đặt ra câu hỏi mà bản thân vẫn còn đang thắc mắc, thực ra là cậu ta còn rất nhiều câu hỏi xoay quanh thân phận của Triệu Tư Giai.

“ Tôi không chắc mình có suy đoán đúng hay không? Triệu Tư Giai 20 năm trước bị chính gia đình mình bỏ rơi vì bản thân mắc một loại dịch bệnh kỳ lạ, khi đó chị ta chỉ là một bé trai 6 tuổi. Mọi người trong cô nhi viện chịu trách nhiệm chăm sóc và nuôi dưỡng nhưng họ cũng xa lánh, hắt hủi vì căn bản những người đó đều coi chị ta là căn nguyên của dịch bệnh. Chỉ có người con gái tên Thẩm Tư Giao, khi đó là một trong những học sinh cấp 3 tình nguyện đến cô nhi viện Ánh Dương giúp đỡ những đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi nghĩ rằng bằng một cách nào đó Thẩm Tư Giao đã giúp cho Tư Giai chữa khỏi căn bệnh, và kể từ đó chị ta luôn coi Thẩm Tư Giao chính là thiên thần hộ mệnh luôn ở bên cạnh mình!”

“ Và đó cũng là lý do Triệu Tư Giai đang từ một đứa con trai bình thường bỗng trở thành con gái, mục đích là muốn bản thân giống với Thẩm Tư Giao?” Vũ Phong dần dần đã thông suốt được nhiều chuyện, chỉ có điều cậu ta vẫn còn thắc mắc là tại ngay cả bác sĩ Đỗ cũng biết đến người tên Thẩm Tư Giao kia?

“ Linh cảm mách bảo tôi rằng bác sĩ Đỗ và chú của cậu có liên quan đến cái chết của Thẩm Tư Giao, và Tư Giai đang muốn trả thù hai người họ!” Dường như hiểu được Vũ Phong đang suy nghĩ điều gì trong đầu, tôi không chút do dự liền nói ra mấu chốt của câu chuyện.

“ Chú của tôi cũng có liên quan đến việc này sao?” Vũ Phong vốn dĩ không tin đây là sự thật, đối với cậu ta một người cương nghị và quyết đoán như chú không thể nào làm ra những chuyện kinh thiển động địa như vậy được.

Quay qua nhìn Vũ Phong, thấy gương mặt thất thần của cậu ta tôi cũng không nỡ nói ra những suy đoán của mình, chỉ mong sao tất cả mọi chuyện không giống như những gì tôi đã nghĩ.

Đi thêm một đoạn thì đột nhiên trời đổ mưa, phần đường phía trước đã bị chặn lại bởi một chiếc ô tô chở đá cỡ lớn.

Vũ Phong bực bội trong lòng liền dùng tay nhấn còi inh ỏi báo ô tô phía trước nhường đường, nhưng chiếc ô tô đó vẫn không chịu tránh sang một bên, ngược lại chỉ có một người đàn ông khoác áo mưa chạy đến gõ cửa kính xe của chúng tôi.

Vũ Phong không một chút phòng bị, liền hạ cửa kính xuống xe xuống, xem rốt cuộc người đàn ông này muốn gì:

“ Xin lỗi hai người, xe của chúng tôi đang đi thì gặp trục trặc nên có và viên đá lớn đã rơi ra đường, bây giờ chúng tôi sẽ thu gọn lại, mong hai người chờ một lát!” Do mưa to cùng với thanh âm của trận gió quá lớn nên người đàn ông kia phải nói to hết cỡ thì hai chúng tôi mới có thể nghe rõ được.

Vậy là chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đành ngồi chờ đến khi những người kia thu dọn những viên đá, Vũ Phong bất lực gục đầu trên chiếc vô-lăng, còn tôi thì dần mất kiên nhẫn, liên tục liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay.

Hiện tại đã là 3 giờ chiều, chúng tôi cứ tiếp tục ngồi chờ cho đến khi đường được thông qua thì cũng đã 5 giờ 30 phút. Do ảnh hưởng từ trận mưa lớn, bầu trời càng lúc càng tối, mà đoạn đường đến bệnh viện Thượng Điền còn khá xa, không biết chúng tôi có thể về kịp hay không?

Vũ Phong phóng xe nhanh hết cỡ, tôi ngồi bên cạnh sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, nhưng cũng chẳng dám khuyên bởi vì tôi hiểu cảm giác của cậu ta vào lúc này, bỗng nhiên phát hiện người thân của mình có liên quan đến cái chết của một người khác, nếu tôi là cậu ta thì chắc chắn nhất thời cũng sẽ không thể chấp nhận nổi sự thật này.

———————

Tại bệnh viện Thượng Điền, chiếc xe dừng lại chiếc cổng sắt kiên cố, mặc dù trời đang mưa rất to nhưng tôi và Vũ Phong vẫn không màng đến điều đó, khẩn trương bước xuống xe.

“ Bác bảo vệ, mở cổng cho chúng cháu với!” Tôi đứng dưới cơn mưa hét lớn, nhưng chắc có lẽ vì đã có sẵn hơi men trong người nên bác bảo vệ kia vẫn ngủ quên trời, quên đất.

“ Chắc ông ấy lại uống say rồi!”

“ Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Cổng bị khoá từ bên trong rồi!” Tôi bắt đầu cảm nhận được cái lạnh buốt da, buốt thịt là như thế nào. Chẳng mấy chốc toàn thân đã ướt sũng bởi nước mưa, tôi run rẩy đứng thu mình lại nhìn vô cùng đáng thương.

“ Cậu lên xe ngồi chờ đi, đừng để bị cảm lạnh!” Vũ Phong thấy như vậy cũng không đành lòng, khuyên tôi lên xe ngồi để tránh bị cảm lạnh nhưng tôi vẫn làm lơ cậu ta, kiên quyết đứng yên tại chỗ không di chuyển dù chỉ một bước.

“ Hay chúng ta leo cổng vào đi!” Bỗng trong đầu tôi nảy ra một sáng kiến, dù sao đó cũng là cách cuối cùng để có thể vào bên trong bệnh viện.

“ Cậu leo qua được không?” Vũ Phong nhìn chiều cao của tôi rồi quan ngại nói, rõ ràng cậu ta nghĩ rằng với chiều cao này tôi không thể nào leo qua cánh cổng đó được.

“ Cậu đừng có mà coi thường khả năng của tôi!” Nói vừa dứt lời tôi liền trình diễn cho cậu ta xem, động tác linh hoạt khiến cho Vũ Phong phải tròn mắt bất ngờ. Chẳng mấy chốc đã leo qua cánh cổng một cách êm đẹp, không có bất kỳ khó khăn nào.

———————

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ Đỗ và giám đốc của bệnh viện đang bị trói cố định trên bàn mổ, miệng thì bị dính chặt bởi băng keo. Tiếng giày cao gót nện trên sàn, Tư Giai chậm rãi bước đến gần với con dao mổ trên tay, hai người họ kinh hãi liên tục cựa quậy trong vô vọng.

“ Hai người có biết là tại sao mình lại bị trói ở đây không?” Tư Giai ngắm nhìn con dao mổ đang loé dáng dưới ánh đèn, bác sĩ Đỗ thấy bộ dạng của Tư Giai lúc này rất giống với bản thân năm xưa khi đang chuẩn bị rạch bụng Thẩm Tư Giao.

Bà ta dần hiểu được cảm giác của Thẩm Tư Giao lúc đó như thế nào, sợ hãi, hoảng loạn và hoàn toàn bất lực.

“ À quên, hiện tại hai người không thể nói được, vậy hãy để tôi giúp hai người nói ra toàn bộ tội lỗi của mình.” Nói xong Tư Giai gỡ miếng băng keo trên miệng của bác sĩ Đỗ ra trước.

“ Cứu với, có ai không....” Khi miếng băng keo vừa được gỡ ra bà ta liền la hét cầu cứu, thấy vậy Tư Giai vội dùng tay vội bịt miệng bà ta lại.

Vốn dĩ bản thấn rất ghét sự ồn ào, nhất là khi người phụ nữ này không biết nắm bắt cơ hội nói ra chân tướng của sự thật để chuộc lỗi cho chính mình nên Tư Giai đã thẳng tay cắt đứt phần lưỡi của bà ta, làm cho bà ta buộc phải im lặng mãi mãi.

Bác sĩ Đỗ la hét trong đau đới rồi ngất lịm đi ngay sau đó, giám đốc bệnh viện bị trói bên cạnh thậy vậy cũng không tránh khỏi việc sợ hãi.

Triệu Tư Giai cầm chiếc lưỡi trên tay, miệng chợt nở một nụ cười đáng sợ, xong từ từ tiến đến gần giám đốc bệnh viện.

Ông ta hoảng loạn không biết Tư Giai sẽ làm gì mình nên cố gắng cầu xin, dù cho thanh âm chỉ có thể đọng lại nơi cổ họng.

“ Đừng sợ, tôi sẽ không để ông chết một cách dễ dàng vậy đâu. Tôi sẽ khiến ông và người phụ nữ kia sống không bằng chết, phải chịu sợ đau đớn hơn chị của tôi gấp trăm lần.” Nói xong Tư Giao mở băng keo dính cố định trên miệng rồi nhét chiếc lưới mà mình đã cắt vào miệng của ông ta, xong dán lại miếng băng keo vào vị trí cũ.

Đúng lúc đó tôi và Vũ Phong mở cửa chạy vào, thấy bác sĩ Đỗ đã nằm bất động trên bàn mổ, miệng thì chảy rất nhiều máu, còn giám đốc bệnh viện khi nhìn thấy chúng tôi giống như là thấy vị cứu tinh, liền gấp gáp cầu cứu.

“ Thiên Nhã!” Tư Giai vẻ mặt ngỡ ngàng khi trông thấy tôi đột ngột xuất hiện ở đây.

“ Tư Giai, tại sao chị lại....?” Vậy là những gì tôi suy đoán trước đây hoàn toàn đúng, nhưng tôi vẫn muốn đích thân chị ta nói ra toàn bộ mọi chuyện.

“ Thiên Nhã, anh xin lỗi vì đã để em thấy anh ờ trong bộ dạng kinh tởm này!” Tư Giai dần dần gỡ bỏ mái tóc giả xuống, cách xưng hô cũng vì thế mà thay đổi theo.

Trước mắt tôi bây giờ không còn người con gái tên Triệu Tư Giai nữa, mà thay vào đó là một chàng trai vô cùng xa lạ.

“ Anh không phải là Triệu Tư Giai mà em từng quen biết, tên thật của anh là Triệu Tuấn Vỹ!” Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe chính miệng người con trai này nói ra, tôi vẫn không thể nào đứng vững được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.