Oan Gia Tương Phùng

Chương 11




Trong chiếc đĩa nhỏ nhắn, xinh xắn nằm chỏng trơ mấy lát chuối khô. Anh chàng nọ nhanh tay nhanh mắt chụp về phía chiếc đĩa, đợi khi bàn tay anh ta rụt trở về, trong đĩa chỉ còn lại hai, ba lát chuối khô đang nằm ngắc ngoải.

“Cô Giả, không cần phải khách sáo với tôi đâu, bữa nay tôi mời, cô muốn ăn gì, cứ gọi thoải mái!” Vừa nói anh ta vừa đẩy cuốn thực đơn tới trước mặt Giả Thược.

Khi đang trong cơn đói mà phải đối mặt với những món ăn ngon lành, đầu hàng là lựa chọn thường thấy nhất, đặc biệt là với những người như Giả Thược. Cô không kiềm chế được, cứ đưa ánh mắt về phía chiếc bàn ở góc trên, nhìn chằm chằm vào món bò bít tết trước mặt Chân Lãng.

Ngón tay cô lướt đi trên cuốn thực đơn, dừng lại tại vị trí món bò bít tết.

“Đắt quá đi!” Ngón tay anh chàng ngồi đối diện lập tức chỉ vào cuốn thực đơn, hai hàng lông mày nhíu chặt. “Cô xem này, chỉ có vậy mà lấy những tám đồng, mà được bao nhiêu lát chuối khô chứ? Tám đồng ở bên ngoài có thể mua được nửa cân chuối khô rồi, ăn nửa tháng chưa chắc đã hết.”

Giả Thược ngẩng lên, mở to mắt. Cô phát hiện khuôn mặt của cô nhân viên phục vụ bên cạnh giật giật, nhưng rất ngay sau đó lấy lại được vẻ điềm tĩnh, khẽ nở một nụ cười nghề nghiệp.

Trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ mà Phương Thanh Quỳ đã dặn đi dặn lại: thanh lịch.

Đúng vậy, thanh lịch, nhất định phải tỏ ra mình là một người thanh lịch.

Thôi vậy, đành uống cà phê chứ biết làm sao, đợi lát nữa về nhất định phải ăn uống thả cửa mới được.

Cô lật qua hai trang, ngón tay dừng lại ở vị trí cốc cà phê, khẽ gật đầu với cô nhân viên phục vụ…

“Một cốc cà phê những hai mươi lăm đồng.” Anh chàng cầm cốc nước đá, uống một ngụm. “Một bình cà phê những hơn mười tám đồng. Nếu mua cà phê hòa tan, một hộp mới có mười mấy đồng, uống trong nửa tháng cũng chưa chắc đã hết.”

Nụ cười thanh lịch của Giả Thược cứng đờ, ngón tay đang chỉ vào cuốn thực đơn cũng chậm rãi thu về. Cô nhân viên phục vụ cầm chiếc bút, nhìn Giả Thược bằng ánh mắt dò hỏi.

“Thôi vậy.” Giả Thược khẽ lắc đầu, đột nhiên nhìn thấy anh chàng nào đó đang cúi đầu nói chuyện với một cô nhân viên phục vụ khác. Khi phát hiện ánh mắt của cô, hắn ta khẽ nở một nụ cười điềm đạm, nâng cốc cà phê trong tay lên, nhấp một ngụm, rồi ngồi dựa lưng vào ghế vẻ thỏa mãn.

Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng Giả Thược, nhưng cô vẫn bình tĩnh rời ánh mắt khỏi gã đáng ghét kia, cố gắng tập trung sự chú ý của mình lên anh chàng trước mặt, lặng lẽ mỉm cười duy trì hình tượng một cô gái ngoan hiền.

“Cô nhìn nơi này xem, trang trí bình thường, không khí bình thường, âm nhạc cũng bình thường nốt.” Anh chàng trước mặt thoáng ngó nghiêng, ngón tay chỉ vào từng góc lớn góc nhỏ của quán. “Một nơi tệ thế này mà cũng được gọi là quán cà phê cao cấp nhất thành phố, đến cái khăn trải bàn cũng khiến người ta cảm thấy không vừa mắt chút nào.”

Giả Thược đã chú ý thấy khuôn mặt của cô nhân viên phục vụ đứng cách mình không xa lại một lần nữa cứng đờ, sau đó cô ta chỉ thoáng bĩu môi, cố đứng im không nói gì.

Giả Thược khẽ cười gượng gạo, quả thực không biết nên trả lời như tế nào, chỉ cảm thấy như có lửa đốt sau lưng.

Ánh mắt của cô nhân viên phục vụ khiến một người xưa nay vốn qua loa, tùy tiện như Giả Thược cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng anh chàng trước mặt hiển nhiên là chưa ý thức được điều này, đột nhiên nhìn ngó xung quanh.

“Cô Giả, cô nhìn thấy chưa…” Anh chàng hơi hất hàm, tỏ ý bảo Giả Thược hãy nhìn sang bên cạnh. “Cô trông người đó kìa, quái gở quá đi, quán không ra gì nên đến khách hàng cũng khó coi.”

Lông mày Giả Thược hơi giật giật, một câu “liên quan quái gì đến anh” thiếu chút nữa đã bật ra, ngón tay nắm chặt lấy góc bàn, khẽ gật đầu một cách rất thiếu tự nhiên, đồng thời cố gắng để hai hàng lông mày không nhíu chặt.

“Khụ khụ…” Người nào đó lại một lần nữa đưa tay lên che miệng, khẽ ho một tiếng, ánh mắt tập trung vào tập tài liệu trước mặt, hoàn toàn không biết rằng hành động vô ý của mình đã lại một lần nữa thu hút sự chú ý của người khác.

Cô là một người hấp tấp, nóng nảy, chuyện gì cũng rõ ràng, dứt khoát, ghét nhất là loại người nói nhiều và hay chỉ trỏ, mà cái gã ngồi đối diện này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn ấy, khiến cô chỉ muốn đứng dậy bỏ đi ngay.

“Mà cô xem nhân viên phục vụ của bọn họ này, người thì cao, người thì thấp, chẳng đều nhau gì cả…” Anh chàng đó vẫn không nhận ra cái miệng Giả Thược lúc này đã méo xệch, tiếp tục lớn tiếng chê bai.

“Thật ngại quá, tôi…” Giả Thược lên tiếng ngắt lời cái gã đang lải nhải không ngừng đó, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nhưng đúng lúc đó, Chân Lãng lại ngoảnh đầu nhìn qua, trong mắt ẩn chứa vẻ bỡn cợt, nét mặt thì hết sức ung dung. Cái điệu bộ đó khiến Giả Thược bực tức nuốt hết những lời đã ra đến đầu lưỡi trở lại, thiếu chút nữa còn cắn phải lưỡi.

“Chúng ta nói sang chuyện khác đi!” Cho dù cặp mông lúc nàu đã khó chịu như có nhọt, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng trong lòng thầm suy tính xem có biện pháp nào hay không.

Với khoảng cách giữa bọn họ lúc này, có lẽ Chân Lãng sẽ không nghe được gì đâu nhỉ? Chắc là vậy rồi.

“Cũng được, chúng ta nói chuyện khác.” Anh chàng đó cuối cùng cũng rời ánh mắt soi mói khỏi các nhận viên phục vụ, quay sang nói với Giả Thược. “Không biết thu nhập mỗi tháng của cô Giả là bao nhiêu?”

Thu nhập mỗi tháng là bao nhiêu a?

Giả Thược chớp chớp cặp mắt tròn xoe, cố gắng lùng sục trong trí nhớ của mình, muốn nhớ lại con số mà Phương Thanh Quỳ thông báo cho mình mỗi tháng.

Sau khi nghĩ ngợi hôi lâu, cô mới moi ra được một con số, đang chuẩn bị trả lời thì anh chàng trước mặt đã giành nói trước: “Cô Giả không tiện nói thì thôi, không sao hết, vậy tôi có thể biết cô đang làm việc ở doanh nghiệp hay cơ quan nhà nước không? Nếu là doanh nghiệp thì là doanh nghiệp quốc doanh hay là doanh nghiệp tư nhân vậy? Có ổn định không?”

Doanh nghiệp? Cơ quan nhà nước?

Doanh nghiệp quốc doanh? Doanh nghiệp tư nhân?

Vấn đề này lại một lần nữa khiến Giả Thược phải trầm ngâm suy nghĩ, cô đang cố tìm lấy một cách gọi thích hợp cho công việc của mình.

“Hì…” Khó khăn lắm mới suy nghĩ thông suốt, Giả Thược đang định lên tiếng trả lời, người phía đối diện đã hất hàm nói trước: “Có phải là không có việc làm không?”

“A…” Cô chỉ kịp nói ra một tiếng.

Người ngồi trước mặt đã tranh thủ thời gian ấy uống mấy ngụm nước: “Không có việc làm cũng không sao, thu nhập của tôi cũng đủ nuôi vợ, sau khi kết hôn để vợ ở nhà hưởng phúc cũng không có vấn đề gì.”

Ngồi với nhau như vậy, có mỗi câu này là nghe lọt tai, Giả Thược thầm nghĩ.

“Có điều…” Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc váy của Giả Thược. “Tôi cảm thấy phụ nữ không nên suy nghĩ quá nhiều đến việc ăn mặc và trang điểm, nếu không sẽ rất lãng phí. Rất nhiều cô gái một tháng mua đến mấy cái áo, lại thêm cả quần, túi xách, giày, thật quá lãng phí, chẳng hạn như túi xách và giày, nên dùng cho hỏng hẳn rồi hẵng mua cái mới chứ!”

Giả Thược đưa tay chống cằm, trong lòng thầm nghĩ, nếu hôm nay ngồi ở vị trí của mình là Phương Thanh Quỳ, tình hình sẽ thế nào nhỉ?

“Còn nữa!...” Anh chàng kia uống một ngụm nước thật lớn, xem ra lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt.

Còn Giả Thược lúc này thì như đã đi vào chốn Bồng Lai tiên cảnh, hồn lìa khỏi xác.

Đối diện với khuôn mặt đang ba hoa xích thố, lại nhìn cặp môi đang khép mở không ngừng, cô nhìn đi hướng khác một cách rất tự nhiên.

Cô nhân viên phục vụ vừa nãy đặt mấy chiếc hộp đã được bọc gói cẩn thận xuống trước mặt Chân Lãng. Chân Lãng gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi lại xem tập tài liệu trong tay, thỉnh thoảng còn lấy bút ra viết lách gì đó.

Hắn định mang về sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.