Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 8




Từ đó về sau Hữu Tài sư huynh đánh “một trận thành danh”, từ năm nhất tới năm tư, không ai không biết đại danh của hắn. Nhắc tới người này, không người nào không dựng thẳng ngón tay cái, cảm thán một tiếng: “Cao! Thật sự là cao!”

Ta cùng vị sư huynh này sở dĩ có duyên quen biết nhau, là vì có một buổi trưa ta nằm úp trên bàn ngủ, đương mơ màng thì cảm thấy mắc, phải đi WC ngay. Cũng do bình thường cùng nam sinh quan hệ thật sự quá tốt, ngày ngày theo chân bọn họ ba hoa khoác lác một lúc thì đưa bọn họ đi WC, sau lại chờ bọn họ giải quyết xong tiếp tục tán phét. Vì vậy buổi trưa hôm ấy ta đã đi nhầm WC!

Vừa vào ta liền nhìn cũng không thèm, trực tiếp đi vào phòng giải quyết nhu cầu cấp bách, xong xuôi đâu đấy ta mới chỉnh trang váy xống mở cửa đi ra, liền cùng Hữu Tài sư huynh chạm mặt. Ngay từ đầu hắn không để ý, ta cũng chẳng có phản ứng gì. Thế nhưng ta mới vừa đi, hắn đột nhiên hỏi ta: “Vị huynh đệ này, cậu sao lại mặc đồng phục nữ sinh?”

Ta 囧: “Sư huynh, tôi chính là nữ sinh.”

Hắn “Nga –” một tiếng, bắt đầu cởi quần, ta lại đứng đó trợn tròn mắt nhìn hắn.

Hắn nhìn ta hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Ta lắc đầu: “Không có gì.”

Hắn dường như hiểu ra chuyện gì đó: “Không đúng a. . . cô là nữ sao lại đi vào WC nam?”

Ta chấn động mạnh mẽ, sau lại giả vờ trấn định mặt không chút biểu cảm nói: “Sư huynh, là anh đi nhầm.”

Hắn “A?” một tiếng, sau đó lập tức kéo khóa quần lên, liên tục xua tay: “Không có ý tứ không có ý tứ.” Vừa nói vừa lui đi ra ngoài.

Ta thừa dịp hắn xoay người đi vào WC nữ phía đối diện liền chạy ào ra WC nam, tức thì bên WC nữ truyền đến một tiếng thét chói tai vang vọng hành lang: “A — đồ lưu manh a!!!!”

Từ dạo đó hắn cùng ta kết nghĩa gắn bó keo sơn. Người bình thường bị lừa gạt như vậy nhất định sẽ thẹn quá thành giận, thế nhưng vị sư huynh này lại đối với ta nảy sinh hứng thú, tán thưởng ta phản ứng lanh lẹ, có thể cấp tốc đem sai lầm của mình chuyển thành tội nghiệt của người khác.

Đối với chuyện khích lệ ta từ trước đến nay đều vui vẻ tiếp thu, vậy nên sau đó mỗi lần đụng mặt trong trường học, Hữu Tài sư huynh liền theo ta xưng huynh gọi đệ. Lần này dĩ nhiên tại trong công ty lần thứ hai gặp được người quen, ta hài lòng hướng sư huynh đang ngồi phía xa xa khua hai cái cẳng gà của mình.

Thức ăn từng món từng món được dọn lên, quả không hổ là nhà hàng cao cấp, vừa nhìn thấy các món này nọ ta liền nghĩ tới cái bao tử đương réo gọi nãy giờ. Để chuẩn bị cho bữa cơm này, từ sáng sớm đến bây giờ ta mới chỉ ăn hai trái chuối tiêu a.

Bàn ta đang ngồi đều là người của phòng kế hoạch cùng phòng kỹ thuật, đầu tiên là trưởng phòng hai bên phát biểu. Quản lí phòng chúng ta mặt không hề biểu cảm đứng dậy, bưng ly rượu nói: “Chúc chúng ta năm nay công việc so với năm tới càng tốt!” Nói xong ngửa đầu uống cạn, lại không chút biểu tình ngồi xuống.

Một bàn đầy người thoáng chốc lặng ngắt như tờ. Ta quét mắt một vòng, phát hiện muốn cười mà không dám cười không phải chỉ có ta một người đâu nha…

Đến phiên quản lí bộ phận kỹ thuật lên tiếng, không nghĩ tới Hữu Tài sư huynh của ta lại đứng lên, nâng chén rượu, gọn gàng dứt khoát nói: “Ăn đi!” Nói xong ngồi xuống gắp một chén đầy cắm cúi ăn.

Một bàn người trực tiếp hóa thạch! Hai bên nhìn nhau, cùng giơ đũa hướng tới món ăn mình nhắm sẵn bắt đầu tấn công. Mỗi lần liên hoan, ta đều đặc biệt cảm khái, người ta vỗ mông ngựa sao có thể buồn nôn như thế, người ta bày ra khuôn mặt tươi cười sao có thể giả tạo như thế, da mặt người ta sao có thể dày tựa Trường thành như thế… Mỗi lần ta đều tưởng mình đã thấy được cực hạn, không nghĩ tới tiếp theo vẫn còn có thể nhìn đến cực hạn của cực hạn a.

Ta không phải người có đầu óc thông minh, cho nên rất lười cùng người khác nói những lời giả tình giả ý ngươi tới ta đi, ta nhịn đói cả ngày hôm nay vì bữa tiệc này, bởi vậy đương lúc mọi người lịch sự cười nói với nhau, thỉnh thoảng mới ý tứ gắp chút đồ ăn, chỉ thấy đôi đũa của ta cùng Hữu Tài sư huynh tựa như ám khí cổ đại phóng vèo vèo trên bàn.

Đột nhiên một người đề nghị những người mới tới phát biểu vài câu. Thế là chúng ta ba người mới đến của hai phòng luân phiên bắt đầu tự diễn thuyết. Đầu tiên là một nữ sinh mồm mép líu ríu hệt như hai chim, ba la ba la xong liền nhận được một tràng vỗ tay. Người thứ hai bưng chén rượu run rẩy đứng lên, ta vừa nhìn, thét to, nãy giờ lo ăn không chú ý nhìn tới người cùng bàn, kia không phải là vị sư huynh khi phỏng vấn đã gặp qua — “Hạ Lưu huynh” sao.

Chỉ thấy hắn liều mạng cầm ly rượu, mặt đỏ lên, lắp bắp mở miệng: “Chúc, chúc mọi người, thân thể khoái trá. . .” Một đám người đồng loạt cứng đờ mặt, hắn lại run run nói tiếp, “Cái kia. . . Chúc chúng ta, đồng, đồng quy vu tận!” (*) Nói xong hào sảng cụng ly ngồi xuống.

(*ý là chết chùm áh =]]]]]]]]]] )

Toàn bộ choáng váng ngất xỉu nằm sấp xuống bàn . .

Chờ bầu không khí khó khăn lắm mới dịu xuống được, chị Lý ngồi cạnh ta tiếp lời: “Tiểu Phương a, cô tốt nghiệp năm nào a?”

Ta trong miệng còn ngoạm miếng thịt gà, tay cầm đũa còn đang gắp cái móng heo, nghĩ thầm hỏi điều này không phải vô ích sao, ta tốt nghiệp được một năm a, vì vậy ta hàm hồ nói: “Hai nghìn lẻ tám năm trước tốt nghiệp…”

Một giây, trọn bàn người đều đông lạnh…

Ta 囧, ta kỳ thực là muốn nói năm hai nghìn linh tám tốt nghiệp, lại muốn nói năm trước thì kết khóa…

Giữa lúc một đám người vẫn còn hoá đá thì, phía sau ta đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ: “A, Phương tiểu thư thực sự là lợi hại, là học trò Khổng Tử sao?”

-_-

Vừa quay đầu lại, quả nhiên là Lâm Nhiên cầm ly rượu đứng ở sau lưng ta cười đến môi hồng răng trắng.

Vừa nhìn đại BOSS tới, mọi người lập tức nâng ly kính rượu, hắn lại đứng ở nơi đó không nhanh không chậm nói: “Muốn tôi uống rượu, trước tiên phải xem Phương Nam có đồng ý hay không a.”

Tay ta run run, móng heo đang gắp rớt bịch trên mặt đất. Thế nhưng nhìn quần chúng phóng tới một rừng ánh mắt bén ngọt như dao, ta không thể quay đầu lại, trong lòng vạn phần đau khổ.

Chị Lý cực độ nghi hoặc mở miệng: “Này. . . Lâm tổng cùng Tiểu Phương là quan hệ gì a?”

Một đám người ngừng thở chăm chú nhìn Lâm Nhiên, hắn thế nhưng lại hé miệng mỉm cười: “Cũng không có quan hệ gì, chỉ là hai ngày trước mới gặp qua cha mẹ mà thôi.”

Cái gì gọi là sét đánh ngang tai, cái gì lại bảo là vạn vật tĩnh mịch, hết thảy âm thanh đều ngừng lại! Hai chuyện nguyên bản cực kì mâu thuẫn nhưng lúc này đây lại thống nhất đến kì lạ! Ta phảng phất thấy trên bàn cơm tĩnh lặng, trần nhà đột nhiên hé ra một lỗ thủng, sau đó vô số đạo thiên lôi mang theo tiếng sấm ầm ầm bổ vào từng người, từng người trong bàn!

Ta ôm ngực, nhìn Lâm Nhiên cười đến âm hiểm, run rẩy vươn tay: “Anh anh anh anh anh. . .”

Nửa ngày nói không nên lời. Ta choáng! Ta chỉ biết hắn sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha ta!

Ngày đó ta chạy nước rút trăm mét nhảy tót lên xe hắn, nhìn khuôn mặt hắn vặn vẹo quỷ dị không gì sánh bằng ta thực sự rất “high”. Thế nhưng ngay lúc ta đương đắc ý vênh váo, đột nhiên phía sau truyền đến một câu: “A Nhiên, vị này là ai vậy?”

Ta cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy trên ghế sau xe, một đôi vợ chồng thoạt nhìn thực rất uy phong, rất thượng lưu nhìn ta mắt to trừng mắt nhỏ.

“Cháu, cháu là. . .” Nhìn bọn họ ngũ quan cùng Lâm Nhiên cực kỳ tương tự, chỉ số thông minh có thấp cỡ mấy cũng biết đây là cha mẹ của hắn, ta lắp bắp không biết nói cái gì cho phải.

Nhị lão vốn vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt ta, mà tên Lâm Nhiên kia thấy ta nói không nên lời cũng bảo trì trầm mặc, vị phu nhân đột nhiên vỗ đùi kinh hỉ nói: “Ai nha, A Nhiên con có bạn gái sao lại không dẫn về cho chúng ta xem mặt a! Tuy rằng nói… vị tiểu thư này có vẻ kém xa với mẫu con dâu trong tưởng tượng của chúng ta… Khụ khụ, cái kia, con nếu như chịu nói sớm không phải là tốt rồi sao, mẹ với ba con cũng không cần nôn nóng như vậy…” Sau đó bắt đầu phóng cho ta một nụ cười nhiệt tình không gì sánh được, “Tiểu thư, quý danh của cô là gì a?”

“Cháu họ Phương. . . Ách, cháu không phải. . .”

“Ai nha Tiểu Phương a, cháu sau này phải quản A Nhiên cho nghiêm vào, đừng cho nó uống rượu, không tốt cho sức khỏe a… Được rồi, tụi con dự định lúc nào kết hôn sinh cháu cho mẹ đây?”

= =+

Ta thật không chống đỡ nổi nữa, tùy tiện tìm một cái cớ để xuống xe, lúc đóng cửa xe, cha mẹ Lâm Nhiên còn nhìn ta cười hiền lành vẫy vẫy tay, mà Lâm Nhiên, cái tên đầu sỏ gây nên tai họa vẫn đeo nụ cười mỉm kiểu Mona Lysa, ung dung ngồi đó, vững chắc tựa núi Thái.

Đây là trong truyền thuyết — “ra mắt cha mẹ” sao! A a a a a a!

Về nhà ta càng nghĩ càng mất mặt, chuyện này ngay cả An Hảo cũng không nói cho nàng ta biết, không ngờ ở chỗ này bị Lâm Nhiên huỵch toẹt phun ra, lại còn dùng cách nói mập mờ như vậy nữa chứ!

Làm một dân thường nhỏ bé hiển nhiên sẽ nhiễm những thói xấu mang tầm vóc quốc gia, tỷ như đối với chuyện bát quái của soái ca nổi tiếng ta đương nhiên nhiệt tình cực cao a, thế nhưng lần này lại đóng vai nữ diễn viên chính, tại lúc đối mặt ánh mắt ăn thịt người của quần chúng, ta mới biết áp lực rất lớn nha!

==+

Ta hết há miệng lại ngậm vào, muốn giải thích, ai biết được Lâm Nhiên đột nhiên vươn tay lau khóe miệng của ta, dùng thanh âm ôn nhu khiến ta nổi hết da gà nói: “Em xem em, sao lại ăn cũng không cẩn thận như thế…”

“Bịch bịch bịch bịch bịch” thanh âm một loạt khớp hàm rớt xuống đất…

Trong thoáng chốc ta thật giống như con cá vốn sinh trưởng ở vùng nhiệt đới lại bị ném một phát tới bắc cực, lúc nãy còn có thể giãy dụa một phen, Lâm đại tiên nhân một câu thâm tình nện xuống, ta triệt để hi sinh oanh liệt…

Hắn nhưng lại thản nhiên như không nhìn một bàn người hóa thành băng đăng, tự lấy một cái ghế đặt xuống bên cạnh ta: “Không ngại tôi ngồi ở chỗ này chứ?”

Chị Lý vội vàng dùng sức lắc đầu: “Không ngại không ngại, mời Lâm tổng ngồi!”

Hắn ngồi xuống, cả bàn người nhất thời an tĩnh đến rớt một cây kim cũng nghe thấy được. Thấy mọi người hai mặt nhìn nhau không biết làm sao, hắn bình tĩnh cười: “Mọi người sao lại không ăn? Không thể ăn sao? Hay là tôi khiến mọi người cảm thấy bất tiện?”

Lời này vừa nói ra, một loạt tiếng trả lời “đâu nào”, “không có” rào rào vang lên, mọi người liền cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn uống.

Ta liều mạng trừng mắt tên Lâm Nhiên vẫn đang trưng ra khuôn mặt như hoa đào kia, mất hơn nửa ngày mới có thể ổn định nhịp tim đang đập bình bịch lại, hít sâu một hơi, ta cà lăm mở miệng: “Cái kia… Tôi không phải…”

Một cái chân vịt thật to đột nhiên bị gắp vào trong chén của ta, Lâm Nhiên dùng ánh mắt ôn nhu đến mức khiến kẻ khác sởn gai ốc nhìn ta, nhẹ nhàng mà tinh tường nói: “Lại ăn cái chân vịt này đi, rất bổ.” Quét qua một chút vóc người cường tráng của ta, “Em xem em mỏng manh yếu đuối như thế, lúc sinh con phải làm sao bây giờ?”

“Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng” tiếng đại não bị nện vỡ rền vang…

Ta ta ta ta ta, thần của ta, để ta đi SHI đi! -_-|||

P/s: có ai biết SHI là gì hông :( - Mẹ Bí Ngô: theo mình hiểu thì là “phát rồ” =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.