Chân Lãng…
Chân Lãng trơn tuột…
Chân Lãng không quần áo…
Mấy chữ này không ngừng xoay tròn trong đầu Cổ Thược,
nhét đầy não, sau đó tự động chuyển từ chữ viết thành hình ảnh.
Có phải điều hòa không bật hay không? Hay đột nhiên bị
hỏng? Vì sao cô cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng?
Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên, cô tưởng tượng
trong đầu cảnh kim
cương xuất dục đồ*, thân hình tráng kiện làm tư thế hoàng tráng, đối mặt
với cô, giơ hai tay lên, cơ bắp đầy người, giống như logo của “K-boxing”, còn
nhe răng cười một cái chói lóa với cô.
(*mọi người chắc biết “mỹ nhân xuất dục
đồ” rồi nhỉ? Là cảnh người đẹp ra khỏi bồn tắm ấy, nhưng bạn Thược tưởng tượng
bạn Lãng là một người rất cường tráng, như kiểu lực sĩ ấy.
K-boxing hình như là một nhãn hiệu quần
áo, còn logo của nó thế nào, cứ nghĩ đến cảnh mấy vận động viên thể dục thể
hình là hiểu =]]~ Chết cười với bạn Thược =]]~)
Trời ạ, cô nghĩ đi đâu vậy, Chân Lãng làm sao có thể
có thân hình cơ bắp được?
Dù cô chưa thấy toàn bộ nhưng cũng đã nhìn thấy một số
bộ phận, cộng thêm tay sờ, thân cọ, chân đạp, Chân Lãng tuyệt đối không phải
hình ảnh như cô vừa nghĩ.
Thân hình Chân Lãng nên là loại thon dài chắc chắn,
tuyệt đối không phải loại cơ bắp cũng không phải loại thư sinh yếu ớt, cảm giác
sờ lên rất tốt, giống như trong cơ thể kia chứa đựng sức mạnh đặc biệt của đàn
ông, tỷ lệ đều, xúc cảm đủ thỏa mãn, không tầm thường như cô hình dung, tiêu
sái lỗi lạc, mấy từ này là thích hợp nhất.
Nhất là bờ vai rộng, eo thon, và cả cái mông cong kia
nữa…
(Sâu: *bịt mũi*)
“Nha đầu, mau tới giúp.” Chân Lãng ló đầu ra từ bên
cửa.
“Ừ!” Cổ Thược hít sâu một hơi, lấy vẻ bi tráng, coi
cái chết như về nhà, chống vào tường, nhảy lò cò vào phòng tắm.
Bên bồn tắm, Chân Lãng cong lưng xả nước, hơi nóng mờ
mịt, một chút hơi nước dính trên tóc anh, làm cho gương mặt càng lộ vẻ đẹp
trai.
Hoàn toàn không giống như cô đã tưởng tượng, quần áo
Chân Lãng vẫn mặc, sơ mi hơi ẩm, dính trên người, quấn quanh thân hình hoàn mỹ
của anh.
Kiểm tra nhiệt độ của nước xong, anh liếc Cổ Thược
đứng bên cạnh, “Nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ cái mông anh thật cong.” Không chút nghĩ ngợi,
Cổ Thược trực tiếp phun ra một câu.
(Sâu: *lau lau* hy vọng Red Bull không
có hại máy)
Lời vừa ra khỏi miệng cô đã muốn cho mình một cái tát,
cô lại thuận mồm nói ra tất cả những gì đang nghĩ.
“Vậy sao?” Chân Lãng nhướn mày, “Muốn sờ thử không?”
Nhận ra mình lỡ lời, Cổ Thược tức tối liếc Chân Lãng,
“Ai muốn sờ anh!”
Chân Lãng cười cười, chỉ chỉ bồn tắm bốc hơi nước mờ
mờ, “Anh tắm trước có được không? Bởi vì cần em giúp, nếu không khi anh tắm
xong, làm em ướt hết, em lại phải tắm lần nữa.”
Chuyện này Cổ Thược không tranh luận với anh, ngoan
ngoãn gật đầu.
“Vì sao không ngồi trên xe lăn?” Chân Lãng nhìn cô một
tay chống tường, giơ cái chân thạch cao trên không trung, “Như vậy mệt chết đi.”
“Như vậy giống thương binh quá.” Người nào đó bất mãn
lẩm bẩm.
Chân Lãng bật cười, “Chẳng lẽ bây giờ em không giống
thương binh sao?”
“Tôi có thể đứng vững là được.” Cô xoay người dựa lưng
vào tường, vươn tay ra với anh, “Tôi giúp anh cởi?”
Chân Lãng đứng trước mặt cô, nhìn cô sờ lên cúc áo sơ
mi của mình, trong mắt thêm mấy phần ý cười yêu chiều, trong phòng tắm rất yên
lặng, chỉ có tiếng tay cô lướt nhẹ qua áo sơ mi của anh.
Lồng ngực anh từng chút từng chút lộ ra cảnh xuân dưới
tay cô, cô nhìn thấy vòm ngực từ từ lộ ra, động tác không khỏi ngập ngừng.
Cảm giác chạm vào làn da rất tốt, dù đã như có như
không sờ rất nhiều lần, nhưng cô vẫn phải thừa nhận, mấy tên suốt ngày cởi trần
ở góc đường mà so với Chân Lãng thì đúng là trò hề.
Nhất là, anh không có lông ngực đáng ghét.
Đàn ông nước ngoài trên TV có một đám lông xù còn coi
như gợi cảm, còn mấy tên mùa hè đứng góc đường có hai ba túm lông thưa thớt như
mảnh đất hoang bị bò gặm, hoặc một hai cọng đen xì thỉnh thoảng đung đưa trong
gió, không gọi là gợi cảm, mà là bỉ ổi.
(=]] Tôi chết đây)
May mà Chân Lãng không có thứ đó. Cô vẫn thích nhìn
lồng ngực trắng nõn hơn.
Dưới lồng ngực, bụng phập phồng, có thể thấy mấy cơ
bụng xinh đẹp co rút trong khi thở, cô rất muốn đưa tay sờ sờ, chạm vào thứ
giống như sắt được bao bọc bởi nhung kia.
Cô ngốc nghếch nhìn, bất giác nuốt một ngụm nước
miếng, ngón tay áp sát tới, nhẹ nhàng lướt qua.
Làn da dưới ngón tay, trong không khí mờ mờ, hơi nóng
nóng.
Anh hít thở, đầy áp lực, đuôi mắt nhếch lên, nhẹ nhàng
tiến sát bên tai cô, “Nước lạnh rồi, em cởi xong chưa?”
“A!” Cô mãnh liệt rút tay về, thuần thục cởi áo anh,
“Xong, xong rồi…”
“Em lạnh sao?” Tay Chân Lãng vuốt tóc cô, nhẹ vén ra
sau tai cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đang cười cười, lại bị
kích động một lần nữa, “Không lạnh.”
“Không lạnh thì sao em lại run?” Chân Lãng cười ra
tiếng, thu gương mặt đỏ rần của cô vào trong mắt.
Cô cũng không hiểu mình run cái gì, thậm chí còn không
hiểu vì sao sau khi mình sờ Chân Lãng xong, không chỉ hô hấp loạn xạ, nói
chuyện khàn khàn, mà ngay cả tay cũng run run.
“Anh còn không tắm đi!” Cô gân cổ, nghẹn nghẹn phun ra
một câu, “Không phải nước lạnh rồi sao?”
Ánh mắt Chân Lãng trượt đi, dừng lại trên eo mình,
“Quần!”
“Này…” Đang định lên tiếng phản đối lại nhìn thấy cánh
tay quấn đầy băng trắng kia, Cổ Thược lúng túng rút lại lời đã đến miệng,
“Được.”
Tay, giống như bị trúng gió, run lẩy bẩy.
Thật vất vả mởi chuyển tới cái cúc trên quần tây của
anh, cái bụng nóng bỏng đang phập phồng hô hấp kia lại lần nữa áp sát lên mu
bàn tay cô, Cổ Thược như bị điện giật rút tay về.
“Sao?” Chân Lãng phát ra ý hỏi, “Sao vậy?”
Cô nhắm mắt lại, ngừng một hơi thở, lấy tư thế coi cái
chết như về nhà, hết sức tập trung, nhéo cái cúc rồi lôi xuống.
“Roẹt…” Khóa kéo phát ra một tiếng rên rỉ cuối cùng,
mang theo một tiếng rách, anh dũng hi sinh.
“Em báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy?” Ánh mắt Chân
Lãng liếc cái quần rách làm hai, cả cúc quần còn dính sợi chỉ trong tay cô,
không khỏi lắc đầu.
Cổ Thược mở hé mắt, rồi lại trợn tròn mắt nhìn trần
nhà, giọng nói cứng nhắc, “Anh có tắm hay không?”
Trong tiếng cười nhẹ, tiếng nước truyền tới, Cổ Thược
hít một hơi thật sâu, rồi chậm chậm thở ra, đôi mắt sắp căng gân mà không dám
chuyển xuống.
“Nha đầu, chà lưng.” Một cái khăn lông vắt lên đầu cô.
Cổ Thược túm lấy khăn lông, lại lần nữa xả thân vì
nghĩa lớn, anh dũng giơ cánh tay lên, trong đầu tưởng tượng mình sẽ nhìn thấy
tất cả.
“Quần áo nam K-boxing” phiên bản hiện thực xuất hiện?
Còn là phiên bản 18+.
“Nhanh một chút.” Một tiếng thúc giục, cuối cùng cũng
khiến cô hạ quyết tâm.
Hơn hai mươi năm trước đã nhìn vô số lần, sợ cái gì,
sợ cái gì, sợ cái gì…
Chân Lãng cười, tiếng cười nhè nhẹ khơi dậy dũng khí
ẩn sâu trong cô, mạnh mẽ xoay người, một tay kéo bay rèm tắm!
Phần lưng khỏe mạnh, mang theo những giọt nước chảy
xuống, tí tách rơi trên bồn tắm cạnh chân cô, mái tóc màu đen dính bọt nước,
theo cổ uốn lượn xuống.
“A!” Cô có chút bất ngờ.
Lúc này Chân Lãng đang ngồi trong bồn tắm, xoay lưng
về phía cô, thứ cô có thể thấy chỉ là một bóng lưng và một cái đầu dính nước.
“Em là sắc nữ, muốn nhìn lén sao?” Chân Lãng nghiêng
mặt, ném cho cô một ánh mắt cười mê hoặc, “Còn không nhanh giúp anh gội đầu.”
Cái gì cũng không có, uống công cô làm chuẩn bị mạnh
mẽ trong lòng.
Cổ Thược thả lỏng, cầm lấy dầu gội đầu, chậm rãi vò
đầu anh.
Tóc dính nước càng thêm mềm mại, lướt qua những ngón
tay cô, rơi xuống, rồi lại rơi xuống.
Cô và anh từng rất thân mật, đánh đánh nháo nháo nhiều
năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô giúp anh gội đầu, cảm giác từng lọn
tóc mang theo bọt xà phòng luồn qua những ngón tay cô rất kì diệu.
Nước ấm còn từ từ chảy xuống, Chân Lãng dựa vào vách
bồn tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ, giọng nói cũng trở nên dịu dàng, mềm nhẹ như
nước.
“Nha đầu, có phải em đã biết anh cũng có liên quan với
lão già hay không?”
“Ừ.” Cô chậm rãi xoa tóc anh, cẩn thận không để dầu
gội chạm vào hai má anh, động tác nhẹ nhàng kia hoàn toàn không phù hợp với
phong cách của cô, nhưng cô lại không hề phát hiện ra.
“Còn nhớ ngày ấy lão già đuổi theo em, muốn em học võ
với ông ấy không?”
Cô suy nghĩ một lát, “Anh muốn nói lúc ông ấy từ
trường học đuổi tới nhà tôi, bám dính ở cửa, ngăn cản công việc của bố mẹ tôi,
cầu xin tôi đi học sao?”
Ngày đó, không chỉ gà bay chó sủa, cho tới bây giờ cô
chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy, đến mức ngay cả hiệu trưởng cũng không
chịu nổi công phu quấn người của ông ấy, hận không thể trực tiếp đóng gói tôi
tặng cho lão già. Còn cô, mỗi ngày đều thấy ông tới báo danh, cuối tuần lại
càng ngồi chồm hỗm từ sáng sớm tới tối mịt, hàng xóm không biết còn tưởng nhà
cô thiếu nợ người ta nha.
Nhưng rất kỳ quái, ông lại không quấn lấy gia đình
Chân Lãng, mà lại quấn lấy cô không tha.
“Anh nói với ông ấy, chỉ cần em đồng ý thì anh không
có ý kiến gì.” Chân Lãng nói toạc ra một câu.
Tay cô nhanh chóng túm lấy tóc Chân Lãng, “Thì ra là
anh gây họa!!!”
Chân Lãng cười, cũng không phản kháng, mặc kệ cô kéo.
Cô nắm chặt lấy má Chân Lãng, liều mạng làm anh quay
đầu nhìn ánh mắt bất mãn của cô, “Nếu sau đó tôi đã đồng ý, vì sao không thấy
anh luyện võ cùng tôi?”
Khi đó, Chân Lãng chỉ yên lặng đứng cạnh đợi cô, cô
vẫn cho rằng lão già yêu quý cô mới cho tên nhóc xấu xa này ở cạnh, thì ra là
để một bảo bối khác nhìn mà học hỏi nha.
“Nếu anh tập võ trước mặt em, em sẽ không bảo vệ anh
nữa.” Anh đưa tay kéo thấp cô xuống, hôn nhẹ một cái lên môi cô, “Cũng sẽ không
ức hiếp anh nữa.”
“Hừ.” Cổ Thược đã quen anh động tay động chân, trên
tay đầy xà phòng, ngoan ngoãn để anh hôn.
“Thật ra anh cũng không có hứng thú làm gì cả, chỉ cần
nhìn thấy em là tốt rồi.” Giọng nói anh giống như thầm than thở, truyền vào
trong tai cô, lăn tăn gợn sóng trong lòng cô, “Anh biết em thích vận động, cũng
biết em muốn đi, nhưng anh sợ em bị thương, bởi vì khi đó bọn họ nói cường độ
huấn luyện sẽ là hại thân thể, cho nên bố Cổ mẹ Cổ mới không muốn em đi, nếu
anh không tự mình đi tập, làm sao biết em có thể chịu được hay không?”
Từng câu từng chữ, giống như nghìn cân đập vào trong
tim cô, có chút ê ẩm, lại càng ngọt ngào.
“Theo tôi làm gì.” Cô hừ một tiếng, “Muốn bắt nạt tôi
phải không?”
“Là em đã nhắm trúng anh mà, anh không theo em, ai
muốn anh nha.” Vẻ mặt Chân Lãng mang theo hơi nước, sâu kín nhìn cô, “Thược
Thược, phải làm nô lệ đi thôi…”
Tay Cổ Thược nghiêng một cái, toàn thân ngã về phía
trước.
“A…”
Bồn tắm nhỏ nhỏ có thêm bóng người nào đó, Cổ Thược
hét lớn một tiếng, ngã vào bồn tắm, phù phù nằm bên trong phun nước. chỉ còn
một cái chân thạch cao trắng đung đưa trên không.
Chân Lãng vươn cái tay còn bình thường, mò người nào
đó lên, “Em yêu, uyên ương dục ư?”
“Phụt!” Cổ cô nương đáng thương, lần nữã bị sặc —- nước
tắm của Chân Lãng.