Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Chương 47: Mê cung vô tận 13




Úc Thời Dịch đi tìm Sở Tu, kể lại cuộc trò chuyện với cô gái. Nếu đổi lại thành một người không tìm được nhiều manh mối trong mê cung, nói không chừng sẽ thật sự tin lời nói dối của cô ta.

Rốt cuộc, nghe có vẻ rất có logic đó.

Ngừi phụ trách đánh lạc hướng tuy rằng nguy hiểm, nhưng mà chỉ cần bọn họ đi vào ngôi nhà, cô gái kia sẽ bị hấp dẫn trở về ngay lập tức, người phụ trách đánh lạc hướng đương nhiên sẽ an toàn.

Mà bọn họ thừa dịp thời gian này tìm được chìa khóa rồi đi ngay, thứ họ muốn chính là khoảng thời gian trống đó, nghe có vẻ nói có sách mách có chứng…

Chỉ là Sở Tu bọn họ đã tìm được rất nhiều manh mối, giờ phút này đang nghi ngờ, đám kia người kia muốn lấy bọn họ làm bia đỡ đạn, sau đó nhóm người đó nhân cơ hội tiến vào ngôi nhà kia, tìm được địa đạo, đi vào tìm tòi.

Nhóm người đó rốt cuộc biết nhiều hay ít thì không ai rõ cả, nhưng tuyệt đối không có tâm tư tốt lành gì.

“Đi hỏi bọn họ thử xem cửa ở đâu, chỉ cần chúng ta có thể nhìn thấy cửa thì có thể hợp tác.” Sở Tu ý xấu nói: “Bọn họ muốn lấy chúng ta làm bia đõe đạn, nhưng mà đến lúc đó ai làm bia đỡ đạn thì không biết đâu."

Lúc này cô gái kia đã thúc giục: “Các người bàn bạc xong chưa? Không được thì chúng tôi sẽ đi tìm người khác hợp tác đó.”

Úc Thời Dịch nói: “Hợp tác thì có, nhưng mà có một điều kiện tiên quyết là tôi muốn nhìn xem cửa ở đâu.”

Lúc này đồng đội của cô gái kia cũng đi lại đây, từ rất xa đã nói: “Cửa tuyệt đối là thật, không cần phải lừa các anh đâu, lừa các anh thì chúng tôi cũng không được lợi chỗ nào cả. Nếu có thể, chúng tôi muốn dẫn các nh đi xem qua cửa, như vậy thì mọi người đều sẽ tận tâm tận lực, đối với tôi và anh đều tốt, đúng không?”

“Nhưng mà các anh hẳn là biết rõ, mê cung vẫn luôn chuyển động, chúng ta đi nhìn cửa, lúc trở về có kẽ lại phải tìm ngôi nhà này một lần nữa, lại phải lãng phí rất nhiều thời gian.” Anh ta một bộ dáng tận tình khuyên bảo: “Đêm dài lắm mộng, nếu cứ tiếp tục chờ thì cũng không ai biết lại sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu các anh không yên tâm, chúng ta có thể như vầy, một vài người trong nhóm chúng tôi sẽ cùng đi làm mồi dụ với cách anh, có được không?”

Thoạt nhìn anh ta vô cùng thành khẩn, làm ngườu ta không có đường cự tuyệt, Úc Thời Dịch tỏ vẻ tự hỏi, một lát sau nói: “Như vậy đi, tôi với hai đồng đội khác của tôi sẽ đi đánh lạc hướng cô gác kia cùng với một số người trong nhóm các anh, một đồng đội còn lại của tôi sẽ đi cùng với các anh vào ngôi nhà. Có thể chấp nhận được không?”

“Không vấn đề gì.” Người đàn ông đó nhìn thoáng qua Sở Tu, cảm thấy một người con gái trẻ tuổi xinh đẹp sẽ không có uy hiếp gì, nên gật đầu đáp ứng.

Trong lòng còn cảm thấy Úc Thời Dịch người này sắc lệnh trí hôn (không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng), cư nhiên còn để lại vũ khí trân quý cho Sở Tu, mà không phải tự mình cầm.

Đương nhiên Úc Thời Dịch sẽ không giải thích cho bọn họ, tuy rằng bọn họ đã hợp tác, nhưng mà giũe hai bên vẫn còn có phòng bị, dù sao cũng là vừa mới quen biết.

Trưởng nhóm bên kia tên là Tôn Kiến, cẩn thận nói cho bọn anh nghe kế hoạch của nhóm họ, cái kế hoạch đó nói trắng ra là có tổng cộng 6 người làm mồi, hai người canh gác, số người còn lại thì đi vào nhà tìm cái gọi là chìa khóa.

“Chân Chu Thanh có vấn đề, để cậu ta canh gác đi.” Sở Tu chủ động nói: “Bằng không quá nguy hiểm.”

“Có thể.” Tôn Kiến gật gật đầu, anh ta cũng không đến mức đi khó xử một người què làm mồi dụ.

Sau khi dẫn người phụ nữ đi, họ có thể dẫn cô ấy đi càng xa càng tốt. Tóm lại là hãy cố gắng đưa cô ta càng xa nhà càng tốt, sau đó họ sẽ nhân cơ hội vào nhà.

Cái kế hoạch này nghe qua có vẻ đơn giản dứt khoát.

Sở Tu không có phát biểu bất luận ý kiến gì, chỉ là nói: “Tôi cảm thấy có thể thử xem.”

Những người khác cũng một bộ dáng rất tán đồng, nhưng bọn họ sẽ không lập tức làm ngay, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một chút, để có tinh thần, đỡ phải đến lúc đó lại có sai lầm.

Sở Tu gom mấy người đồng đội của mình lại, thấp giọng nói: “Chu Thanh, một khi cô gái kia trở về, cậu lập tức cho tôi biết, sau khi thông báo xong không cần phải xen làm gì cả, tìm một chổ ở trốn trước ở xung quanh đi. Gia Giai, cô theo sát Úc Thời Dịch, nếu gặp nguy hiểm gì, thì hai người lập tức tránh xa những người mà nhóm họ phân công, hiểu ý của tôi không?”

Mọi người đều gật đầu, dáng vẻ rất khẩn trương, được coi là bình tĩnh chỉ có Sở Tu với Úc Thời Dịch, Úc Thời Dịch thấp giọng nói: “Nếu đúng thật là cửa ra mê cung ở kia, thì cô cứ đi đi, không cần phải đợi tôi, tôi sẽ tìm cơ hội rời đi.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sực để quay lại. Nếu trong quá trình này mê cung không có biến hóa, là chuyện tốt nhất, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau rời khỏi.” Sở Tu hạ giọng: “Đến lúc đó khả năng hiện trường sẽ rất hỗn loạn, nếu mọi người có thể lại đây thì tìm một cơ hội vào đi vào nhà đi.”

Đến lúc này rồi cô cũng không rảnh lo cho người khác, chỉ có thể xem vận khí của bọn họ thôi.

“Hiện tại nói quá nhiều cũng vô dụng, dù sao đến lúc đó mọi người tùy cơ ứng biến là được.” Sở Tu cũng biết, đến lúc đó hiện trường không biết sẽ loạn thành bộ dáng gì, mọi người có thể sống sót đi ra ngoài là cả một vấn đề.

Hy vọng các đồng đội của cô đều là người thông minh, hiểu được xem xét thời thế.

Một đám người nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi bắt đầu phân công hợp tác, Úc Thời Dịch mang theo vài người, chuẩn bị đi làm mồi dụ, hai người canh gác, trên thực tế cũng chỉ có ba người tiến vào nhà.

Tôn Kiến, cô gái ban đầu lại nói chuyện và Sở Tu.

Úc Thời Dịch dẫn đầu đi gõ cửa, rất nhanh cô gái kia đã mở cửa, cười khanh khách mà đứng ở cửa. Bởi vì cách hai xa nên Sở Tu không nghe được bọn họ nói gì, chỉ nhìn Úc Thời Dịch nói chuyện vài câu rồi quay đầu đi ra ngoài. Khi đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại ném một thứ gì đó lên mặt cô gái kia.

Chà, đây đúng là phương pháp dụ quái rất truyền thống…

Nhất thời Sở Tu không nói nên lời.

Cô gái kia giống như hơi sửng sốt, biểu tình rất nhanh đã trở thành nên phẫn nộ, cô ta đi ra khỏi phòng, không biết khi nào trong tay đã nhiều thêm một con dao phay, đi về phía Úc Thời Dịch.

Một đám người cầm lấy đống một đống đồ vật linh tinh ném hết lên trên người cô gái kia. Sau khi ném xong thì xoay người chạy ngay, một giây cũng không ngừng.

Cô gái có vẻ do dự một lúc, cuối cùng cũng đuổi theo.

Sở Tu ở nơi tối tăm cảm thán, tuy cô không thấy rõ những thứ khác, nhưng lại thấy rõ ràng có người ném một lọ nước thần đi ra ngoài, ném trúng cô gái kia, sau đó liền rơi xuống đất vỡ tan tành.

[Nước thần (神仙水): tên tiếng anh của nó là Facial Treatment Essence, là sản phẩm nổi tiếng của mỹ phẩm Nhật Bản SKII. Nó chứa đến hơn 90% tinh chất pitera giúp giải quyết 4 vấn đề lớn của làn da như: thiếu độ ẩm, bóng dầu, xỉn màu và mụn, làm đẹp da với 5 tiêu chuẩn: sáng, khỏe, căng mọng giảm nhăn, đàn hồi và độ tươi nhuận.

Và nó cũng rất mắccccc]

Xem ra là một chị gái có tiền, mang theo mỹ phẩm từ hiện hiện vào đây…

Xót ghê.

Sau khi cô gái kia rời khỏi khoảng hai phút, ba người họ mới xuất phát đi về phía ngôi nhà, Sở Tu đi phía sau cùng, không nhanh không chậm, sau khi hai người kia đi vào nhà, rất nhanh đã bắt đầu gõ tường lật thảm, bộ đáng không hề giống như đang tìm chìa khóa, ngược lại càng giống là tìm những cánh cửa bí mật linh tinh.

Sở Tu đi thẳng đến lò sưởi, cô không muốn lãng phí thời gian, sau khi bò vào lò sưởi thì bắt đầu cạy sàn nhà, hai người kia cũng không để ý Sở Tu, chắc là đã xem cô thành người ngoài cuộc, khi thấy đã tìm xung quanh một vòng rồi thì một người đi phòng bếp một người đi phòng ngủ.

Sở Tu ngồi xổm ở đó cạy sàn nhà, cũng may là sức lực cô đủ lớn, lúc không tìm được cơ quan thì mạnh mẽ làm thủng một lỗ trên sàn nhà, lộ ra đường hầm phía dưới đen như mực.

Cô ở cửa hầm mơ hồ nghe thấy được một ít mùi tanh hôi, nhưng vẫn có xác người thiếu chân tay treo lơ lửng trên đầu nên không rõ là mùi bốc ra từ đỉnh đầu hay từ đường hầm.

Nhưng cô cũng không hề do dự, trực tiếp nhảy xuống, mặc kệ nó, do dự sẽ bại trận!

Sở Tu nhảy xuống rất nhanh đã rơi xuống đất, cũng chỉ cao nửa mét, phía dưới là một lối đi đen như mực, không biết thông tới nơi nào, không có ánh sáng, trong không khí còn có hơi ẩm ướt.

Cô dùng tay vịn tường, lần mò đi về trước từng chút một, đại khái đi khoảng ba phút, lối đi càng lúc càng rộng, có một ít ánh sáng yếu ớt.

Cô tiếp tục đi về phía trước, ánh sáng càng ngày càng gần, cho đến khi cô bước thêm một bước tiến vào một không gian rộng lớn, các vách tường xung quanh bốn phía đều được khảm một ít hòn đá nhỏ màu trắng, là nơi ánh sáng phát ra.

Nhưng mà ánh sáng vẫn rất yếu ớt, chỉ có thể để người ta loáng thoáng mà xem những thứ ở gần viên đá.

Cách xa những viên đá sáng đó thì càng tối.

Sở Tu vừa tiến vào, thứ bên trong hình như đã nghe được động tĩnh, cạch cạch, giống như tiếng của xích sắt, trong một góc tựa hồ có thứ gì đó đang động đậy.

Thứ đó đại khái là đi ra ngoài một hai bước, sau đó bất động, nên âm thanh xích sắt cũng biến mất theo, chỉ là một lát sau, một âm thanh rất êm tai của người đàn ông vang lên.

“Ngươi là người nào?”

Sở Tu không nói chuyện, người đàn ông không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Ngươi là người từ ngoài đến sao? Ngươi từ đâu đi đến nơi đây? Ngươi có gặp được nữ nhân đáng sợ kia không?”

Sở Tu vẫn là không nói gì, người đàn ông kia tiếp tục lải nhải: “Ngươi không nên tới nơi này, bị nàng phát hiện ngươi sẽ chết.”

“Ta thực sự muốn nhìn thấy ánh sáng một lần nữa…”

Giọng nói của anh ta thật sự rất êm tai, là cái loại giọng nói người đàn ông rất trong trẻo êm ái. Vì thế mà một người đàn ông có một giọng nói mềm mại êm ái như vậy, kể ra nỗi đau của mình bằng giọng tiếc hận, nghe có vẻ rất mê người.

Sở Tu rất lý trí, không đi lại gần mà chỉ nói: “Tôi đi ngang qua, anh không cần lo lắng. Tôi lập tức đi ngay, sẽ không có sao đâu.”

Người đàn ông kia trầm mặc một chút, phỏng chừng là chưa gặp ai quyết đoán như Sở Tu vậy, hơn nữa còn là một cô gái không bị anh ta hấp dẫn, trong chốc lát không nói nên lời.

Sở Tu không để ý đến anh ta, mở điện thoại ra bật đèn, bắt đầu tìm kiếm toàn bộ không gian, cô bắt đầu tìm từ chỗ của mình, sau đó phát hiện toàn bộ bên trong đều trống rỗng, gì cũng không có, chỉ có một hồ nước, trừ cái này ra, chính là cái người sẽ nói chuyện kia.

Người đàn ông kia nửa ngày không có động tĩnh, không biết có phải vởi vì sốt ruột hay không, đột nhiên nói: “Ngươi có thể dẫn ta đi cùng hay không?”

“Hãy giúp ta đi, ta bị nhốt ở nơi này lâu lắm rồi, ngươi có thể giúp ta tháo xiềng xích ra được không? Ta biết đường đi ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.