Ở Lại Bên Anh

Chương 40: Không có kết quả




Edit + Beta: Khang Vy

Đêm đó, Thẩm Vi Lê ở khách sạn với ba mẹ, ba mẹ một phòng, một mình cô một phòng.

Sau khi lên giường, cô tức giận đến mức lăn qua lộn lại không ngủ nổi.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện lên hình ảnh Chu Yến Hỗn hôn mình.

Đây là nụ hôn đầu của cô, thế mà lại bị một thiếu gia ăn chơi trác táng cướp mất!

Thẩm Vi Lê bật dậy mở đèn đầu giường, ôm gối tức giận.

Cô từng nghĩ tới sau khi cô đi, Chu Yến Hỗn không thích ứng được sẽ bộc phát tính tình thiếu gia của mình.

Nhưng cô không ngờ, Chu Yến Hỗn sẽ không tôn trọng mình như vậy.

Dù thế nào đi nữa, con trai cưỡng hôn con gái cũng là người không biết tôn trọng ai cả.

Lần này Thẩm Vi Lê thực sự tức giận.

Cô rất ít khi tức giận đến mức không ngủ được như vậy, dứt khoát mặc quần áo về nhà lấy vòng tay, định sáng hôm sau sẽ mang đi gửi chuyển phát nhanh cho Chu Yến Hỗn.

Vòng tay để trong nhà, vốn dĩ muốn nhờ Tiểu Hủy về nhà lấy giúp rồi trả cho cậu, nhưng cô không chờ nổi nữa, không muốn có thêm bất kì ràng buộc gì với cậu.

Lúc cô bắt taxi về nhà, Lệ Nhiêu gọi điện thoại tới.

Bên ngoài đã là đêm khuya, Thẩm Vi Lê nghiêng đầu nhìn ánh đèn đường phía ngoài, bắt máy.

Lệ Nhiêu là người thẳng thắn, vừa cô bắt máy lập tức hỏi thẳng, "Lê Lê, cậu và Chu thiếu là thế nào?"

Khuỷu tay Thẩm Vi Lê chống trên cửa sổ, ngón tay ấn huyệt thái dương thở dài.

Lệ Nhiêu nói, "Lê Lê, tôi nhớ có lần chúng ta đi du lịch, tôi thấy trong điện thoại cậu có một cái app bị khóa, hỏi cậu là gì, cậu nói là ảnh chụp bí mật."

Thẩm Vi Lê nghe vậy, lông mi run rẩy.

Lệ Nhiêu hỏi, "Trong đó đều là ảnh chụp Chu thiếu, đúng không?"

Thẩm Vi Lê che mắt, giọng nói rất khẽ, trêu đùa, "Nhiêu Nhiêu, IQ của cậu hơn hai trăm đấy à?"

Giọng nói Lệ Nhiêu đứng đắn, chậm rãi nói, "Hai ngày trước tôi uống rượu với Đường Phái và Chu thiếu, tình trạng vị thiếu gia kia không ổn lắm, Lê Lê, cậu cũng biết tôi không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng tôi cảm thấy, nếu cậu và Chu Yến Hỗn đã thích nhau thì sao phải tra tấn nhau, gây tổn thương cho đối phương cũng tổn thương chính bản thân làm gì. Cậu nói xem?"

Thẩm Vi Lê cười khẽ, giọng nói bình tĩnh, "Nào có chuyện gì là thích nhau, con người phải hướng về phía trước, nhìn về tương lai mà sống, những chuyện xảy ra trong quá khứ cũng đã qua cả rồi, sao phải chấp nhất, không có ý nghĩa gì cả."

Lệ Nhiêu vẫn thở dài, "Lê Lê, vậy tôi hỏi cậu, app chứa ảnh chụp cậu ta trong máy cậu, cậu xóa rồi sao?"

Hô hấp Thẩm Vi Lê ngưng trệ.

Dường như tài xế lái tới một đoạn đường xấu, tâm tình Thẩm Vi Lê cũng lúc cao lúc thấp.

Cô im lặng một lúc, buông tay nhìn ra cửa sổ, "Nhiêu Nhiêu, tôi thích em ấy nhiều năm rồi, lúc nhận ra mình thích em ấy, tôi đã biết không có kết quả gì. Giữ lại những tấm ảnh đó không phải vì chờ mong gì cả, chỉ vì, đó là ký ức về cậu thiếu niên tôi từng yêu thầm, không có liên quan gì cả."

Thẩm Vi Lê biết Lệ Nhiêu thật sự quan tâm tới mình, cô cũng nói rõ với cô ấy, "Tôi 26 tuổi, trưởng thành trong cảnh nghèo nàn lăn lê bò trườn. Em ấy 22 tuổi, sống trong sự nuông chiều từ bé, hành động theo cảm tính, tất nhiên sẽ cố chấp với thứ mình không chiếm được. Tuy rằng em ấy từng chăm sóc tôi, bảo vệ tôi, yêu thương tôi, nhưng dù sao tính cách cả hai cũng khác biệt, tôi lớn hơn em ấy, không thể mãi chiều chuộng em ấy được. Dù em ấy thích tôi như một người phụ nữ, cả hai sẽ không có kết cả, huống chi bây giờ em ấy cũng chỉ thích tôi như một người chị thôi."

Thẩm Vi Lê kiên định nói cho Lệ Nhiêu nghe, cũng nói cho chính mình, "Nhiêu Nhiêu, tôi với em ấy sẽ không có kết quả đâu."

*

Sau khi Thẩm Lan và Hạ Từ gặp Phạm Mỹ Huệ đã hàn huyên rất nhiều chuyện của Thẩm Vi Lê khi còn bé.

Trừ Thẩm Tâm Oánh một tiếng cũng không dám nói, không khí thật sự rất ấm áp.

Thẩm Lan và Hạ Từ ở lại hai ngày, dạo quanh trường học của con gái khi còn bé, cũng đi ngắm phong cảnh thành phố này, làm quen với hoàn cảnh sống của con gái khi xưa, cố gắng tìm về những ký ức khi hai người không ở bên cạnh con bé.

Mãi cho đến khi ly biệt, hai vợ chồng Hạ Từ và Phạm Mỹ Huệ đơn độc nói chuyện, muốn dùng tiền để cảm tạ ơn chăm sóc của Phạm Mỹ Huệ với Thẩm Vi Lê bao năm qua.

Phạm Mỹ Huệ tức giận, bà nuôi Thẩm Vi Lê cũng không vì báo đáp, một đồng cũng không cần.

Ba người giằng co hồi lâu, cuối cùng thì bật cười.

Người lương thiện cũng có cố chấp, ai cũng không khuyên nổi, bọn họ kết bạn wechat với nhau, sau này cần thì liên hệ, tình cảm quan trọng hơn tiền rất nhiều.

Bây giờ giao thông thuận lợi, Thẩm Vi Lê về nhà ba mẹ ruột, cũng không phải vĩnh viễn không trở lại nữa.

Phạm Mỹ Huệ cũng là mẹ Thẩm Vi Lê, cô có thể trở về thăm bà bất cứ lúc nào.

Mặc dù không nỡ đi, ai cũng rơi nước mắt, nhưng cũng không khóc giống như sau này sẽ không còn gặp lại nữa.

Một cái ôm ly biệt, sau này trở lại càng thêm thân mật.

*

Trong văn phòng Chu Yến Hoài.

Chu Yến Hỗn nằm trên sofa, tay phải cầm vòng tay Thẩm Vi Lê trả về hứng lấy ánh nắng mặt trời mà nhìn ngắm.

Tay trái cầm điện thoại nghe máy.

Đầu bên kia là giọng nói của Đường Phái, "Thiếu gia, mãi tôi mới hỏi được chuyện, chắc chắn đạo diễn Thẩm Lan là chú hai của Thẩm Tùng Chu, mà đạo diễn Thẩm Lan và Hạ tổng của AT là vợ chồng."

Chu Yến Hỗn nhớ lại ngày đó, Thẩm Vi Lê và một nam một nữ xuống xe, hai người kia đều rất quan tâm cô.

Thẩm Tùng Chu cũng quan tâm cô như vậy.

Gần đây, Thẩm Vi Lê ở phòng tổng thống, còn chuẩn bị quay MV với ca sĩ nổi tiếng Phó Tranh.

Sau khi xem show thời trang, Hạ Từ và Thẩm Tùng Chu cùng ra mặt giữ cô ở lại.

Thẩm Vi Lê còn đưa Thẩm Lan và Hạ Từ về nhà.

Tất cả những điều này đều chỉ hướng về một kết quả, cũng không khó để suy đoán –

Hẳn là Thẩm Vi Lê đã tìm được ba mẹ ruột của mình.

Đây là suy đoán mang tính logic, không có kết quả thứ hai.

Sắc mặt Chu Yến Hỗn thay đổi, ánh mặt trời chiếu vào chỗ sáng chỗ tối. Một lúc lâu sau, cậu nói, "Tôi biết rồi, việc này đừng nói cho ai cả."

Tắt điện thoại, Chu Yến Hỗn có vui cũng có buồn.

Vui vì quan hệ giữa Thẩm Vi Lê, Thẩm Tùng Chu và Thẩm Lan người thân, Thẩm Vi Lê tìm được ba mẹ ruột của mình rồi.

Cậu hoàn toàn không cần phải sợ cô gặp phải chuyện gì nữa, cô đã có người quan tâm chăm sóc và làm bạn với mình.

Buồn vì Thẩm Vi Lê đang dần rời xa cậu, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

Ở trong mắt Thẩm Vi Lê, bây giờ cậu không còn là người quan trọng nữa.

Chu Yến Hoài ngồi bên bàn trà, chân đặt lên bụng Chu Yến Hỗn, nghiêng đầu nhìn thiếu gia đã ăn vạ chỗ mình được một ngày.

Râu còn chưa cạo, quanh cằm đã mọc lên một vòng, rất ít khi trông Chu Yến Hỗn không gọn gàng như thế này, mọc râu quá xấu, nhìn già đi trông thấy.

Nhất là lúc này còn đang mặc áo len lông dê, nhìn quá độ tuổi của cậu.

Chu Yến Hoài chậm rãi nói, "Vậy nên, em đã cưỡng hôn Thẩm Vi Lê."

Chu Yến Hỗn nhíu mày, nghiêng đầu lườm anh trai một cái, trong mắt là vẻ không vui "anh nói trắng ra như vậy làm gì".

Hất tay đẩy bàn chân đang đặt trên bụng mình ra, đeo vòng lên cổ tay rồi xoay người đưa lưng về phía anh trai.

Chu Yến Hoài dùng mũi chân đá lưng Chu Yến Hỗn, "Tiểu thiếu gia, em thật sự thích Thẩm Vi Lê sao? Thích như một người phụ nữ?"

Chu Yến Hỗn không kiên nhẫn, "Không thích thì em hôn chị ấy làm gì? Em có bị điên đâu?"

Chu Yến Hoài khẽ cười nói, "Anh chỉ xác nhận lại thôi, không phải em từng nói với anh, em không phải là súc sinh sao?"

Chu Yến Hỗn, "..."

Cậu xoay người nằm sấp xuống, giọng nói rầu rĩ, "Anh đạp lên lưng em đi."

Chu Yến Hoài bật cười, em trai muốn anh đạp lên lưng, sao dám không đạp chứ, chống sofa đạp lên lưng cậu hai cái, sau đó anh lại chậm chạp vừa đạp vừa hỏi, "Muốn anh trai dạy em không?"

Sức lực toàn thân Chu Yến Hỗn đã hết sạch, mềm oặt nằm bò trên sofa, "... Ừm."

Chu Yến Hoài nói, "Em đấy, bây giờ tính tình thiếu gia nhiều quá. Ỷ vào em ấy thích em mà muốn làm gì thì làm ư, có cô gái nào thích bị cưỡng hôn chứ? Huống chi là người tính cách mạnh mẽ như Thẩm Vi Lê?"

Chu Yến Hỗn nhíu mày, không muốn nghe anh trai dạy dỗ, chỉ muốn nghe kiến nghị.

Chu Yến Hoài chưa cảm nhận được cậu không vui, tiếp tục dạy bảo, "Tình chị em, vấn đề lớn nhất chính là người chị thì trưởng thành, người em thì ấu trĩ. Bao ngày nay, em đã làm được việc gì giống người trưởng thành chưa?"

Chu Yến Hỗn không muốn nghe nữa, đột nhiên bật dậy, trong nháy mắt, Chu Yến Hoài bị em trai làm cho ngã phịch xuống sofa.

Vừa lúc trợ lý đẩy cửa vào trong đưa tài liệu, chỉ thấy hình ảnh Chu tổng ngã xuống, cả kinh mắt to trừng mắt nhỏ.

Mặt mũi Chu Yến Hoài bị em trai làm cho mất sạch, xua tay với trợ lý, "Ra ngoài trước đi."

Trợ lý vội đóng cửa lui ra.

Chu Yến Hỗn nhíu mày, mặc áo khoác vào, Chu Yến Hoài lại cầm lấy tách trà nóng trên bàn, từ từ thổi, "Muốn theo đuổi Thẩm Vi Lê, em phải quên chuyện em ấy từng thích em đi. Cố gắng nghiêm túc một chút, để em ấy thích em một lần nữa."

Chu Yến Hoài ngẩng đầu nhìn Chu Yến Hỗn đã dừng bước, "Tiểu Hỗn, bây giờ muốn một người con gái kiên cường trưởng thành thích em, thậm chí là yêu em không hề đơn giản chút nào, nếu em muốn thì phải trả giá rất nhiều, cố gắng thật nhiều."

"Chuyện trong nhà đã có anh rồi, em không cần lo lắng gì cả."

Chu Yến Hỗn nghe hết lời của anh trai mình, cụp mắt nhìn vòng tay bị Thẩm Vi Lê trả lại, mặt mày không vui cũng dần giãn ra.

Đi tới trước mặt anh trai, Chu Yến Hỗn khom lưng cầm lấy một ly trà, cụng ly với anh.

Ánh mắt thiếu niên có sự kiên định không sợ gì cả, giọng điệu tràn ngập sự tự tin và dũng khí, "Đợi đấy, nhất định em sẽ theo đuổi được Thẩm Vi Lê."

*

Nhà Thẩm Vi Lê ở Kinh Thị, Thẩm Lan và Hạ Từ đưa con gái về nhà, cũng không gạt tài xế và người làm, nói thẳng Thẩm Vi Lê là con gái nhỏ mất tích nhiều năm của họ, nay đã tìm được lại.

Tài xế và người làm đã ở Thẩm gia nhiều năm, sẽ không nói bậy ra ngoài.

Trong nhà có một bảo mẫu họ Tần, trước đây dì Tần chính là bảo mẫu của Thẩm Vi Lê, bây giờ thấy cô trở về, bà khóc không dừng lại được.

Thẩm Vi Lê lại lần nữa cảm nhận được tình thân ấm áp, cảm xúc này tràn lan trong mạch máu, càng thấy cảm kích với chuyện mình có thể về nhà.

Hạ Từ nước mắt lưng tròng đẩy cửa phòng Thẩm Vi Lê, nhìn về phía cô, "Bé ngoan, mau tới đây xem phòng của con đi."

Thẩm Vi Lê bước vào phòng, thấy cửa sổ sát đất mở rộng, còn có ban công rất lớn.

Giống với căn phòng trong tưởng tượng của cô, tầm nhìn rộng lớn, ngoài cửa sổ là hồ nhân tạo đã bị kết băng.

Trong phòng chất đầy hộp quà từ bé đến lớn được sắp xếp gọn gàng.

Dường như nhiều năm rồi, tuy cô không ở nhà nhưng mỗi năm ba mẹ vẫn mua rất nhiều đồ cho cô.

Trên tường treo rất nhiều ảnh chụp, cô đi tới, ngẩng đầu lên nhìn.

Cô chú ý tới ảnh chụp một cô gái diện mạo xinh đẹp, tóc màu trà dịu dàng, mặc Hán phục thời Đường đang cụp mắt bên đàn tranh, khung cảnh rừng trúc, giống với tiên nữ trong tranh.

Một số ít ảnh khác là ba mẹ và cô gái này chụp chung, cô gái đứng phía bên phải, chừa lại vị trí còn lại trống không.

Vị trí này, cứ như để lại cho cô vậy.

Rất nhiều ảnh chụp gia đình trên tường đều để lại một vị trí trống như vậy, bao gồm cả ảnh chụp khi cô gái tốt nghiệp, bên cạnh cũng để trống một vị trí.

Mỗi bức ảnh của cô gái đều mang lại cảm giác tiên khí, xinh đẹp dịu dàng không dính khói lửa phàm tục.

Thẩm Vi Lê quay đầu khẽ hỏi, "Mẹ, đây là chị con sao?"

Hạ Từ cười gật đầu, "Đúng vậy, là chị của con."

Thẩm Vi Lê ngắm đến xuất thần, "Chị ấy thật đẹp."

Thẩm Lan ho nhẹ một tiếng, "Cái đó, chị con, trên ảnh và người thật, ừm, có chút không giống nhau cho lắm."

Thẩm Vi Lê hỏi, "Là sao ạ?"

Hạ Từ đánh Thẩm Lan, "Nói bậy gì đó, đúng là tính cách Uyển Uyển có chút vấn đề. Nhưng mà bé ngoan đừng nghe lời ba con, chị con rất tốt."

Thẩm Vi Lê, "..."

Nhưng nghe thế nào cũng cảm thấy tính cách chị cô thật sự có vấn đề.

Ở với Thẩm Tâm Oánh đã lâu, Thẩm Vi Lê thật sự có bóng ma với tình chị em, lúc này không dám tưởng tượng chị mình là người thế nào.

Hạ Từ nói, "Hai ngày nữa chị con trở về, đúng lúc, năm nay cả nhà chúng ta có thể ăn Tết bên nhau rồi."

Thẩm Lan cảm khái nói, "Đúng vậy, cuối cùng cũng được đoàn viên."

Thẩm Vi Lê vừa về nhà, Thẩm Lan và Hạ Từ đã đưa cô tới nhà ông bà nội ngoại hai bên.

Sau khi các trưởng bối gặp cô đều rơi nước mắt, nắm tay cô không buông, "Tốt quá, trở lại là tốt rồi."

Gia cảnh Thẩm Lan và Hạ Từ đều không nhỏ, cô dì chú bác cậu mợ của Thẩm Vi Lê đều là những người có tiếng nói ở Kinh Thị.

Người lớn biết mấy năm nay cô chịu không ít khổ sở, cô lại là đứa bé nhất nhà, ai cũng thấy đau lòng.

Bác thì tặng cô xe, dì thì tặng trang sức, cậu tặng nhà, ai cũng muốn đền bù tình thương nhiều năm nay cô không có.

Thẩm Vi Lê không biết nói gì cho tốt, đột nhiên có nhiều người coi mình là bảo vật, chỉ có thể không ngừng cảm ơn.

Hạ Từ ngồi trên sofa, trìu mến xoa đầu Thẩm Vi Lê, "Người một nhà cả, không cần cảm ơn đâu con."

Sau khi gặp trưởng bối, cuộc sống Thẩm Vi Lê cũng khôi phục như thường.

Cô đang định tiếp tục học thiết kế lại nhận được điện thoại của Tiết Bằng, người đại diện của Phó Tranh, nói họ đang ở Kinh Thị, chuẩn bị quay MV, hỏi cô có thể qua trước để chuẩn bị không.

Vừa hay đang ở cùng thành phố, tất nhiên Thẩm Vi Lê đồng ý.

Thời gian này Thẩm Lan đang được nghỉ ngơi, nghe vậy cũng muốn đi cùng cô, Thẩm Vi Lê bật cười, "Ba, con cũng không phải trẻ con, không cần có người đi cùng, không sao đâu ba."

Thẩm Lan thở dài một tiếng, biểu cảm như hận không thể trở thành trợ lý của con gái.

Thẩm Vi Lê lái chiếc Porsche đỏ bác cả tặng, cũng chính là bố của Thẩm Tùng Chu, tới nơi Tiết Bằng hẹn mình.

Tiết Bằng thì chưa thấy đâu, tiếp đón cô là cô giáo vũ đạo tên là Phó Khiết.

Phó Khiết đưa cô tới phòng tập, đưa Thẩm Vi Lê bộ đồ rộng thùng thình không được sạch sẽ cho lắm, còn có mùi mồ hôi, bắt đầu dạy Thẩm Vi Lê vũ đạo.

Thẩm Vi Lê hơi nghi hoặc, cầm quần áo tới phòng thay đồ gọi cho Tiết Bằng, hỏi, "Anh Tiết, xin hỏi MV vẫn còn vũ đạo sao? Nếu có động tác vũ đạo, tôi cảm thấy hay là anh cứ đổi nữ chính đi?"

Bên Tiết Bằng tỏ vẻ bận rộn, giọng nói không kiên nhẫn, "Tôi không thể đổi nữ chính, cô là người đạo diễn Thẩm Lan chỉ định, chỉ có thể phiền cô học chút vũ đạo. Bên tôi còn có việc, cứ vậy đi, tắt máy trước đây."

Thẩm Vi Lê cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại giống như không có vấn đề gì cả.

MV cũng không thể thiếu vũ đạo được, vậy cứ tập thử chút coi sao.

Thẩm Vi Lê thay quần áo, cởi giày, chỉ đeo tất đi theo cô giáo học động tác nhảy.

Cô cho rằng một ngày cùng lắm cũng chỉ luyện ba bốn tiếng, hoàn toàn không ngờ, 11 giờ trưa cô tới phòng vũ đạo, phải học tới tận 8 giờ tối.

Trừ lúc nghỉ ngơi ăn cơm, cô đã nhảy suốt tám tiếng đồng hồ.

Trước đây Thẩm Vi Lê cũng từng học thể hình và yoga, nhưng nhảy tám tiếng, người đổ mồ hôi cũng không được nghỉ, mệt mỏi đến mức toàn thân run rẩy, bàn chân cũng đau nhức.

Thẩm Vi Lê chịu được khổ cực, nhưng lúc này đã tới giới hạn của cơ thể, cô mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nói với cô giáo, "Cô Phó, tám giờ tối rồi, hôm nay nên nghỉ rồi chứ?"

Cô ta vẫn chưa hài lòng, cực kỳ nghiêm khắc vỗ tay, "Nhanh nhanh nhanh, cô mệt tôi cũng mệt, cô không hoàn thành nhiệm vụ, tôi còn phải chịu mắng thay cô, làm ơn đi, mau đứng dậy nhảy thêm một tiếng nữa, đừng làm lỡ thời gian nữa, nhanh lên!"

Ít nhiều gì Thẩm Vi Lê cũng biết thực tập sinh Hàn Quốc tập luyện vũ đạo thế nào, ngày nào cũng nhảy từ sớm đến tối muộn, mồ hôi đầy đầu ướt đất vẫn phải tiếp tục.

Cô thật sự cho rằng mình đang học theo tiết tấu này, dù sao Phó Tranh cũng rất nổi, nữ chính MV không thể quá tệ được.

Nhưng đã 8 giờ tối, Thẩm Vi Lê thật sự không chịu nổi nữa, đang định nói lý với cô giáo này.

Đột nhiên, cửa phòng vũ đạo bị một chân đá văng.

Cửa đập vào tường vang lên một tiếng cực lớn.

Thẩm Vi Lê mệt đến sức ngẩng đầu cũng không có, chỉ có thể theo tiết tấu âm hưởng, nghe tiếng giày cao gót đạp trên sàn nhà phòng tập.

Đối phương đi tới bên loa, hình như khom lưng rút dây điện, âm nhạc trong phòng bỗng chốc dừng lại.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh.

Tiếp theo, Thẩm Vi Lê đang định ngẩng đầu nhìn, đột nhiên thấy chiếc loa bay về phía gương chỗ Phó Khiết.

Loa đập vào gương, rơi xuống đất phát ra một tiếng động lớn.

Mặt gương vỡ thành những mảnh nhỏ rơi xuống đất.

Gương thủy tinh cứ như đổ xuống người Phó Khiết, cô ta sợ tới mức lui ra sau, che lỗ tai hét lớn.

Thẩm Vi Lê cũng nhìn về phía người kia, kinh ngạc mở to mắt.

Phó Khiết bị dọa không nhẹ, tức giận hét lớn, "Cô là ai thế?"

Đối phương lạnh lùng mở miệng, nói ra hai chữ, "Mẹ mày."

Tác giả có lời muốn nói: Trước kia định không viết CP phụ, nhưng đột nhiên cảm thấy chị của Lê Lê và anh trai thiếu gia rất hợp nhau đó!

Vở kịch nhỏ: Năm mới.

Mùng một Tết, sau khi tiểu thiếu gia đi thăm thân thích một vòng thì tới tìm Lê Lê.

Hai người ngồi ở ban công phơi nắng chơi trò ghép hình.

Tiểu thiếu gia suy tư nói, "Chị, chị đoán xem nguyện vọng năm nay của em là gì?"

Lê Lê, "Nói nguyện vọng ra rồi sẽ không trở thành thật đâu."

Tiểu thiếu gia nhíu mày, "Nguyện vọng của thiếu gia em, nhất định sẽ trở thành sự thật."

Lê Lê, "Vậy em mong mình cao lên sao?"

Lúc này tiểu thiếu gia vẫn chưa cao, còn thấp hơn chị mình, không vui hừ một tiếng, "Không phải!"

Lê Lê, "Em hi vọng mình mạnh khỏe?"

Lúc này thể chất tiểu thiếu gia vẫn yếu ớt, thỉnh thoảng sẽ cảm mạo, lắc đầu dậm chân, "Trời ơi, không phải!"

Lê Lê, "Chị không đoán được, em nói cho chị đi."

Tiểu thiếu gia đắc ý, "Vậy chị cầu xin em đi ~"

Lê Lê, "... Tiểu Hỗn nói cho chị đi mà."

Tiểu thiếu gia cười, đứng dậy ghé sát tai Lê Lê nói nhỏ, "Nguyện vọng năm mới của em là, hi vọng mỗi ngày chị em đều vui vẻ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.