Ở Lại Bên Anh - Khổ Tư

Chương 15: 15: Mình Rất Nhớ Cậu





Từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của Trần Bách Kiêu luôn rất tốt, anh chưa từng khiến thầy cô cha mẹ nhọc lòng về chuyện học hành công việc bao giờ.
Chẳng ai chê Trần Bách Kiêu ngốc cả, vì nếu dựa theo tiêu chuẩn thông thường, thì Trần Bách Kiêu rất thông minh, thông minh đến độ ai cũng phải ganh tị.
Nhưng khi Dương Trĩ nói vậy, Trần Bách Kiêu không hề tức giận, chỉ kề sát lại, hỏi cậu: “Ở đâu cơ?”
“Hả?” Có lẽ Dương Trĩ không ngờ anh lại hỏi tiếp.
“Mình hơi bị ngốc ở chỗ nào cơ,” Biểu cảm của Trần Bách Kiêu vô cùng bình tĩnh, “Mình có thể học.”
Khi anh nói câu này với Dương Trĩ bằng vẻ cực kỳ nghiêm túc, Dương Trĩ lại bắt đầu thấy buồn.
Cậu nghĩ tới việc Trần Bách Kiêu dẫn mình về nhà, đưa mình đi ăn hàng, bế mình lên thật cẩn thận lúc mình ngủ, còn tặng hoa cho mình vì mình thích nữa.
Chẳng có vẻ gì là Trần Bách Kiêu ngốc nghếch cả.
Con người trên thế gian này không hoàn hảo, có kẻ rất ưu tú trong phương diện này, nhưng lại dở tệ trong phương diện kia.

Có những người nhạy cảm với chuyện này, cũng có kiểu chẳng nhanh nhạy tẹo nào, ví dụ như Trần Bách Kiêu.
Cậu không nên nói qua loa với anh là đằng ấy hơi bị ngốc như thế.
Dương Trĩ rất lấy làm trách cứ bản thân, nên cậu nâng tay lên, đầu ngón tay lượn theo nét ngài của Trần Bách Kiêu.
“Mình xin lỗi, mình lỡ lời rồi.”
“Có lẽ không đâu,” Trần Bách Kiêu đáp, “Nếu cậu muốn nói gì thì cứ bảo mình nhé.”
“Ừ,” Tay Dương Trĩ lại hạ xuống, “Cảm ơn cậu đã xem phim với mình tối nay, mình muốn ngủ rồi.”
Cậu bắt đầu tháo máy trợ thính, “Ngủ ngon.”
Về sau tiệm hoa đều đặn ship hoa của mỗi ngày đến, nếu ship muộn vào giờ chiều, có thể Trần Bách Kiêu sẽ tiện đường lái xe qua lấy, rồi tự mang về nhà.
Có lẽ vì Dương Trĩ đã chấp nhận lý do mà Trần Bách Kiêu vớ bừa hôm đó, nên cậu không hỏi han hoa ở đâu ra nữa, mỗi ngày đều thay hoa mới.
Nhìn Dương Trĩ làm chuyện nhỏ nhặt đơn giản này, thi thoảng Trần Bách Kiêu lại cảm thấy hạnh phúc xiết bao, sau đó nảy sinh ảo giác như họ đang thật sự sống bên nhau.

Thời gian nhàn rỗi luôn rất quý giá với Trần Bách Kiêu, chẳng mấy ngày sau anh lại nhận dự án mới, lại vào guồng quay bận rộn lần nữa.

Nhưng lần này Dương Trĩ cũng bận như anh, vì công việc của cậu gặp chuyện ngoài ý muốn.
Vốn dĩ lần này bên Dương Trĩ có thể thuận lợi hoàn thành các đơn đặt hàng từ mấy hôm trước, nhưng bên xưởng may lại đổi ý, không chịu làm theo giá đã định trước, nằng nặc đòi thêm tiền.
Dương Trĩ cũng phải chịu khổ vì lúc đấy không ký hợp đồng ngay, giờ có nói gì bên đó cũng không chịu, vì thế họ phải tìm xưởng may khác cho lô quần áo này.
Vì chuyện ấy, Dương Trĩ buồn rầu đến độ mất ngủ mấy tối liền, ngày nào cậu cũng họp với các đồng nghiệp để thảo luận về vấn đề tiếp theo.

Cuối cùng họ chọn được một xưởng may khá ổn.

Tuy vậy, dù sao cũng mới hợp tác lần đầu, phải có một người tới tận nơi trao đổi, Dương Trĩ bảo: “Anh đi được.”
Lúc họ họp, Dương Trĩ không tránh Trần Bách Kiêu ra, vì Trần Bách Kiêu làm việc rất yên tĩnh.

Đôi khi dù phải gọi điện thoại, anh cũng không gây ồn ào cho họ.
Dương Trĩ nói xong là mình đi được, thì lại bàn kế hoạch cụ thể và mấy vấn đề linh tinh như đặt vé máy bay đặt phòng khách sạn với mọi người.

Trần Bách Kiêu ngồi cạnh đấy nghe được hết, chờ Dương Trĩ kết thúc cuộc họp, anh hỏi ngay: “Cậu sắp đi công tác à?”
“Ừ, chắc đi khoảng hai hôm thôi, không tốn mấy thời gian đâu.” Dương Trĩ trả lời.
Trần Bách Kiêu hơi chùng xuống một thoáng, rồi lại quay về như thường, “Được.”
Dương Trĩ đứng dậy từ nửa bàn bên cậu, đi đến cạnh Trần Bách Kiêu, chống một tay lên mặt bàn, tay kia vịn lên lưng ghế của Trần Bách Kiêu, hỏi: “Sao thế?”
Cậu cúi đầu nhìn Trần Bách Kiêu, “Mình cảm thấy thì như cậu không được vui lắm.”

Trần Bách Kiêu lắc đầu, mãi lâu sau mới nói: “Cậu không ở nhà thì người ta ship hoa tới không tiện.”
Cuối cùng anh vẫn lấy hoa ra làm cớ.
“Mình sẽ về nhanh thôi,” Dương Trĩ đứng thẳng dậy, “Chỉ hai ngày thôi mà, Trần Bách Kiêu, cậu đừng nhớ mình quá nhé.”
Trần Bách Kiêu ừ, tai hơi đỏ lên.
Ngày Dương Trĩ ra sân bay, Trần Bách Kiêu không có thời gian đi tiễn cậu.

Anh vốn định sắp xếp để trợ lý tiễn cậu thay mình, Dương Trĩ lại nói không cần.
Cậu đã thông báo số hiệu chuyến bay đi và về cho Trần Bách Kiêu.

Lúc Dương Trĩ đứng chuẩn bị ở cửa, Trần Bách Kiêu nói với cậu: “Bao giờ cậu về mình sẽ đến đón cậu.”
“Mình đi nhé,” Dương Trĩ xách một túi hành lý nhỏ, chào tạm biệt Trần Bách Kiêu, “Phải nhớ ăn uống tử tế đó.”
Tiếng cửa vang lên, rồi thêm một lần nữa, Dương Trĩ đi rồi.
Hóa ra rời đi là một chuyện dễ dàng đến vậy, Dương Trĩ chỉ mới ở nhà Trần Bách Kiêu một thời gian, mà Trần Bách Kiêu đã vui sướng đến độ suýt quên cái hạn một tháng.
Căn nhà chỉ còn mình anh lẻ loi, dù là khi vào bếp rót nước, Trần Bách Kiêu cũng nhớ đến hình ảnh Dương Trĩ trong bếp thường ngày, bỗng dưng anh chẳng còn muốn ở lại nữa.
Anh tăng ca đến khuya trên công ty, lịch sử trò chuyện với Dương Trĩ trong di động vẫn dừng lại từ lúc Dương Trĩ xuống máy bay.
Đóng nắp bút lại, Trần Bách Kiêu lái xe về nhà một mình, rửa mặt đánh răng xong anh nằm lên giường chuẩn bị ngủ.

Không có Dương Trĩ, Trần Bách Kiêu bỗng phải quay về cuộc sống trước kia, hơi khó thở một chút, nhưng anh vẫn chịu đựng được.
Đèn tắt rồi, Trần Bách Kiêu chợt nghe thấy tiếng di động.


Đêm hôm còn có người gọi điện bàn công việc cũng không phải chuyện bất khả thi, anh cầm lên xem, thì lại thấy tên Dương Trĩ.
Khuya thế này mà còn gọi tới, Trần Bách Kiêu tưởng Dương Trĩ có việc gì quan trọng lắm.
“Ngủ chưa?” Dương Trĩ hỏi.
Trần Bách Kiêu khựng lại, vì giọng Dương Trĩ hơi khác bình thường, các chữ dính vào nhau, còn khản đặc nữa.
“Chưa,” Trần Bách Kiêu tựa đầu giường ngồi dậy, “Sao thế?”
“Tối nay mình đi nhậu với người phụ trách bên xưởng may.” Dương Trĩ giải thích với anh.
Trần Bách Kiêu hơi thấp thỏm, hỏi: “Vậy giờ cậu ở đâu?”
“Mình về khách sạn, tắm xong luôn rồi, đang nằm trên giường…” Dương Trĩ đếm từng việc cho anh nghe, “Mình khỏe hơn cậu đấy, cậu còn chẳng đi nổi cơ.”
“Ừ,” Trần Bách Kiêu cuối cùng cũng yên lòng, không còn cau chặt mày nữa, “Cậu lợi hại hơn mình rất nhiều.”
“Làm gì…” Dương Trĩ trở mình, “Hôm nay người ta ship hoa gì thế?”
“Hoa hồng,” Trần Bách Kiêu nói, “Có điều mình không rõ nó là loại gì, nhưng không phải loại đỏ rực.”
Dương Trĩ nhắm mắt lại, tưởng tượng trong đầu một lát, nói: “Chắc là đẹp lắm, cậu cứ giữ lại, đừng vứt đi được không.”
“Mình không vứt đâu, cậu muốn xem lắm à?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Ừ.” Dương Trĩ có vẻ nghiêm túc, mà hình như lại ngả ngớn.
Trần Bách Kiêu nhấc chăn lên, đứng dậy xuống giường, “Giờ cậu xem không?”
“Cậu dậy đấy à?” Dương Trĩ nghe thấy tiếng động bên anh, giọng điệu hơi chùng xuống, “Giờ lạnh lắm đó.”
“Không đâu,” Trần Bách Kiêu nói, “Nếu cậu muốn xem, mình có thể bật video cho cậu.”
“Được thôi.” Dương Trĩ để điện thoại ra xa, quay màn hình vào mặt mình bật video, hỏi anh: “Cậu thấy mình không?”
Màn hình bên Trần Bách Kiêu ban đầu đen thui, sau khi Dương Trĩ lên tiếng mới có một chút ánh sáng.
Có lẽ là do cầm di động trong tay, nên mặt Trần Bách Kiêu bị anh zoom rất gần.

Sau khi để màn hình xa ra một chút, toàn bộ gương mặt Trần Bách Kiêu mới xuất hiện trước mắt Dương Trĩ.

“Cậu thấy được chưa?” Trần Bách Kiêu hỏi.
“Được rồi.” Mắt Dương Trĩ díp lại chỉ còn một tẹo.
Cậu nghe thấy tiếng Trần Bách Kiêu bật đèn, sau đấy màn hình sáng lên, bóng dáng Trần Bách Kiêu rõ ràng hơn chút ít.
Trần Bách Kiêu nhanh chóng xoay màn hình lại, hướng vào bó hoa mà Dương Trĩ chưa nhìn thấy.
Màu sâm-panh, Dương Trĩ nói với anh: “Màu này tên là màu sâm-panh.”
“Ồ,” Trần Bách Kiêu ngồi xổm xuống trước xô nước, giơ tay sửa một đóa hoa sắp rơi rụng, “Hóa ra là thế.”
Trần Bách Kiêu cho Dương Trĩ ngắm hoa một lát, Dương Trĩ hết hứng, thúc giục anh về phòng.
Vì chưa muốn ngắt máy, nên Trần Bách Kiêu cầm di động đến tận lúc lên giường.
Dương Trĩ đắp chăn rất kín, rìa chăn che khuất nửa môi cậu, mái tóc bù xù chiếm gần hết màn hình.

Trần Bách Kiêu có thể nhận thấy gương mặt cậu hơi đỏ vì vừa uống rượu, trông cũng không được tươi tỉnh lắm.
“Cậu ngủ sớm chút đi.” Trần Bách Kiêu nói.
Có lẽ do uống say, nên Dương Trĩ nũng nịu lạ thường, nói với anh: “Mình đang ngủ mà…”
Trần Bách Kiêu bó tay với chiêu làm nũng của Dương Trĩ, dù có thể cậu hoàn toàn không cố ý.
“Được,” Anh nằm xuống, không tắt đèn đầu giường, “Cậu ngủ đi.”
“Ừ,” Dương Trĩ nhắm mắt lại, hỏi rất chậm rãi, “Cậu đừng cúp máy ngay được không?”
“Được thôi.” Trần Bách Kiêu phát hiện hơi thở của mình hơi dồn dập, nên anh để máy ra xa một tẹo.
“Vậy mình ngủ đây,” Dương Trĩ lại rụt vào trong chăn thêm chút nữa, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trần Bách Kiêu vẫn mở mắt nhìn màn hình.
Mình không làm theo lời cậu được.
Anh thầm bổ sung trong lòng.
Mình rất nhớ cậu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.