Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!

Quyển 3 - Chương 1: Chàng đi... nhưng sao ta bất an?




(Phần một tên Duyên Đến Vội. Phần hai tên Tình Không Phận. Phần ba tên Thái Tử Mặt Dày Bám Thê Tử. Phần bốn tên Nhẫn Hủy Tình Tan Yêu Tàn Bên Ai Hạnh Phúc! Phần bốn mị ngược con đẻ mị rồi:v)

Hôm nay là ngày Nam Huyền Ngọc đi Lục Châu... một đống hộ vệ của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Quý Phi cử đi theo bảo vệ Nam Huyền Ngọc.

Nàng bây giờ mới biết phu quân nàng vậy mà được lòng người khác nha, mặc dù hắn chẳng làm gì cả.

Mà cái quan trọng là... lần này đi không biết bao giờ mới về, người ta nói lâu nhất là khoảng một năm. Nàng căn bản muốn đi cùng hắn... nhưng mọi người và hắn đều không cho, đi cứu nạn chứ có phải đánh trận đâu chứ! Ngăn cản nàng quái.

Bầu trời xanh, xanh tươi, biểu hiện cho ngày tốt, một ngày tốt để xuất phát.

Cổng Thành.

Dưới binh linh, hộ vệ còn những ám vệ ẩn nấp, đứng trước cổng thành thành hàng dài, lương thực, vàng bạc từng bao, từng rương lớn được xếp trên xe một.

Hắn đứng đấy với nàng, tay nắm tay, làm mọi người liên tưởng đến uyên ương đang bị chia rẽ.

Tay nàng giơ lên, sờ lên mặt hắn nói: "Chàng đi cẩn thận, đến nơi viết thư về cho ta đó."

"Ừ, nàng cũng phải cẩn thận. Không được nhớ ta quá mà bỏ ăn đó." Hắn cầm lấy tay nhỏ của nàng, hơi ấm truyền từ tay hắn qua tay nàng khiến nàng không nỡ rời nó chút nào.

"Ta đi đây."

Hắn nói xong buông tay nàng ra, quay lưng bước đi, nàng nhìn theo hắn cho đến khi hắn lên ngựa... hắn quay đầu nhìn nàng rồi quay đi.

Mộng Mộng, rất nhanh ta sẽ về với nàng. Hắn trong lòng nghìn lần nhắc nhở bản thân mình như vậy. 

Đoàn người dần dần đi xa, nàng nhìn đến khi bóng hắn khuất dần...

Huyền Ngọc.. sao tim ta đập nhanh quá... có phải lần này ta và chàng một trong hai ta sẽ xảy ra gì đó hay có gì đó hay không?

Nỗi sợ hãi bất giác chạy loạn trong lòng nàng...

Tiễn đưa

Nước mắt

Hòa cơn mưa

Sâu sắc lòng

Lo lắng

Vạn dặm

Chẳng ngăn nổi

Bước chân

Trái tim rã rời

Đau quặn thắt

Ngươi đi

Biết đường trở về?

...

Một nơi nào đó, Hạ Ánh Nhi dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn ở trên lưng ngựa. Ngón tay trỏ nho nhỏ chỉ vào bóng lưng của hắn, mấp máy môi rồi nở nụ cười xinh đẹp, bướm tím cài trên tóc lấp lánh càng khiến Hạ Ánh Nhi xinh đẹp hơn.

...

Dạ Quốc..

Phương Mị Mị từ sau khi uống loại thuốc kia liền khác đi, nói khác cũng không khác, chỉ là bình thường lại và không còn bám Sắc Ca Thiên như trước, một mảnh lạnh nhạt.. còn vì sao như vậy... có lẽ là Miên Dạ...

Một Miên Dạ tưởng chừng đã chết nhưng không, Miên Dạ chưa chết, tin tức ngày đó chỉ là giả.. 

Người cũ trở về còn chỗ cho vật thế thân sao? Đáp án đương nhiên là không.

Nhìn hai người ngọt ngào say đắm, Phương Mị Mị biết, hi vọng hết thật rồi.

Nhưng Phương Mị Mị lại rất bình thản chấp nhận... vì lỗi lầm năm xưa của mình không có thật.

Hoàng Hậu, Hoàng Thượng cũng không muốn chuyện năm đó tái diễn lại nên chấp nhận... với Phương Mị Mị chỉ còn cách nhận nghĩa nữ, phong danh Phượng Công Chúa, vì Dạ Quốc cũng không có công chúa nào cả.

Hoàng Hậu đương nhiên rất hài lòng với quyết định này...

Và hôm nay chính là ngày sắc phong.

(Tình tiết máu chó ở chương sau.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.