Nương Tử, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Chương 4




Ca quản thù hàn thực,

Nại điệp oán,

Lương tiêu sầm tịch.

Chính mãn hồ tuế nguyệt diêu hoa,

Chẩm sinh khứ đắc?

Chu Mật - Khúc du xuân

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua xuyên qu khe hở giữa những cành cây phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếu vào những chồi non mới nhú trên thảm cỏ xanh biến thành vũ điệu của những tinh linh, cây xanh, lầu tối, đá xảo, trúc nghiêng, gió khẽ lung lay hải đường xuân đào, cá nhảy tung tăn trong Trường Giang mênh mông cuồn cuộn, phi nhạn chao cánh bay liệng trên nền trời trong veo, hôm nay là một ngày ấm áp, làm gì cũng thích hợp, duy chỉ không hợp với việc làm tổ móc meo trong phòng.

“Tiểu thư,” Hổ Ngọc nhỏ giọng gọi Cơ Hương Ngưng đang nhìn chằm chằm bức họa trên tường đến đờ người ra. “Khí trời tốt như vậy, ngài không muốn ra ngoài một chút sao?”

Cơ Hương Ngưng tựa hồ không nghe thấy lời nàng, vẫn như cũ nhìn chằm chằm bức họa, nhưng lại mở miệng nói.

“Hổ Ngọc, giống ta không?”

“Gì? A! Giống a! Sao lại không giống được?” Hổ Ngọc cũng nhìn về phía bức tranh, “Thành thật mà nói, Hổ Ngọc thực sự rất bội phục cô gia, bức họa này không chỉ thủ pháp trông rất sống động, cực kỳ giống tiểu thư, hơn nữa bất luận là phong vận thần thái, thậm chí là đôi mắt thanh như thu thủy, sâu như biển rộng kia, còn có ý vị cao quý thanh nhã một cách vô hình, cô gia đều vẽ y như đúc, Hổ Ngọc cho rằng, trong thiên hạ hiếm có được người thứ hai có thể vẽ đẹp hơn bức họa này!”

“Vậy sao?” Cơ Hương Ngưng than nhẹ, “Hổ Ngọc, thành thật nói cho ta biết, ta trong mắt ngươi, có phải ở đuôi mày khóe mắt cũng toát ra vẻ kiêu hãnh như trong bức tranh này vậy không?”

Hổ Ngọc suy nghĩ một chút, “Có đôi khi là vậy! Đương lúc có người ngoài, ngài chính là như vậy, bất quá, ngài có thứ đáng để kiêu hãnh mà, không phải sao?”

“Là vậy à?” Cơ Hương Ngưng lại than thở, “Như vậy ngay cả vẻ tự cho mình thanh cao trên mặt ta, hắn cũng vẽ không sai chút nào?”

“Tự cho mình thanh cao?” Hổ Ngọc vội vã bước tới liếc rồi lại liếc, “Hổ Ngọc không hiểu cái gì gọi là tự cho mình thanh cao! Thế nhưng cô gia vẽ không sai chút nào nha! Chính là vậy a!”

“Thì ra là vậy.” Cuối cùng dời đường nhìn, Cơ Hương Ngưng từ từ đứng dậy khỏi tháp tượng, chậm rãi đi về hướng cửa sổ, “Hóa ra ta lại đáng cười như vậy, thảo nào tranh vẽ ra không có được sự tự do tự tại giống như hắn, bởi vì trái tim ta sớm đã bị tự cao tự đại che mất rồi!”

Nhìn thấy bộ dạng Cơ Hương Ngưng tự chế giễu mình, Hổ Ngọc nhất thời cảm thấy bất an, “Tiểu thư, có phải Hổ Ngọc nói sai gì không?”

Cơ Hương Ngưng thản nhiên cười, “Không có, là ngươi nhắc nhở ta… Không phải, phải nói là tướng công nhắc nhở ta. Kỳ thực, ta cũng biết được tướng công đã đem hết toàn ộ thần vận của ta vô cùng nhuần nhuyễn biểu hiện ra ngoài, thế nhưng ta cũng rất chán ghét bức họa này, thật sự rất chán ghét, cho nên ta mới một mực ở đây nhìn chằm chằm nó, muốn nhìn xem rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào, cuối cùng cũng đã nhìn ra…”

“Chính là vấn đề tiểu thư vừa hỏi?” Hổ Ngọc dè dặt hỏi.

Cơ Hương Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, “Có nhớ không? Sư phụ đã từng nói qua, kiêu ngạo, chính là thứ mặt nạ xấu xí nhất trên đời, nhưng ta lại bất tri bất giác mang nó theo, kết quả nó biến ta trở thành kẻ xấu xí nhất trên đời, là nữ nhân không đáng kiêu ngạo nhất!”

Hổ Ngọc càng nghe càng thấy bất an, “Tiểu thư…”

“Ta tình nguyện sống trong chính thế giới của mình mà không muốn sống chung với hắn, bởi vì ta cho rằng không ai có thể hiểu được loại suy nghĩ giống như ta, lại không nghĩ rằng, suy nghĩ này của ta mới mới là suy nghĩ ấu trĩ nhất, ta lẫn tránh nam nhân, bởi vì ta cho rằng bọn họ chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp này mà tiếp cận ta, lại không nghĩ tới hành vi đó đáng thương đến mức nào; ta không thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bởi vì ta không muốn ô uế của thế gian này làm nhiễm bẩn tâm hồn ta, lại không ngờ rằng lòng ta sớm đã bẩn rồi!” Cơ Hương Ngưng cười khổ, “Bây giờ ta mới biết mình đáng ghét thế nào!”

“Tiểu thư, ngài mới không…”

Cơ Hương Ngưng lắc đầu ngăn cản kháng nghị của Hổ Ngọc, “Hổ Ngọc, người quý trọng tự mình hiểu mình, như vậy mới có cơ hội tiến bộ, ta thật cao hứng khi biết rốt cuộc mình đã sai ở chỗ nào. May mà có tướng công nhắc nhở, ta thật phải nên cảm tạ hắn thật tốt.” Nói đến đây, nàng lại mỉm cười, không hề có thần tình lãnh đạm với tất cả như trước kia nữa, “A! Tướng công nói hôm nay hắn lại tới trễ, đến giờ chưa?”

Hổ Ngọc có phần cảm thấy kỳ lạ nhìn bộ dáng tươi cười của Cơ Hương Ngưng, một nụ cười dịu dàng ấm áp.

“Ắc! Cô gia nói là sẽ ở lại dùng cơm trưa.”

“Như vậy ta bây giờ xuống bếp nấu cơm, chắc là còn kịp.” Nói xong, Cơ Hương Ngưng vội vã xoay người bỏ đi.

“A?”

“Hổ ngọc, khi nào tướng công tới, nhớ chào hắn hắn thật tốt!”

“Sao sao sao?” Cái miệng nhỏ nhắn của Hổ Ngọc khẽ nhếch lên, thần sắc kinh ngạc, vương tay về phía trước định ngăn cản Cơ Hương Ngưng – bởi vì cái này là công việc của nàng a! Nhưng cuối cùng, nàng lại vì quá mức kinh ngạc mà quên mất phải ngăn cản thế nào.

Tiểu thư lại muốn đích thân xuống bếp sao!?

Khi Nhiêu Dật Phong tới, đã thấy một cảnh tượng thế này, Hổ Ngọc há hốc mồm đứng ở đằng kia, cánh tay còn đang đánh đánh trong không trung, quả thật giống hệt cảnh tay của người rơm bị đứt đoạn.

“A? Hổ Ngọc, ngươi làm sao vậy? Tiểu thư nhà ngươi đâu?”

“Gì?” Hổ Ngọc cứng nhắc quay đầu lại, “Tiểu thư… Xuống bếp rồi.”

“A? Thật sao? Tốt quá!” Nhiêu Dật Phong mặt mày rạng rỡ vỗ vỗ tay, “Tay nghề của tiểu thư nhà ngươi thật giống như chỉ có trên trời mới có, ăn một lần đã đủ nghiện rồi, nhưng ta lại không dám nói muốn ăn nữa, không ngờ nàng lại chủ động chuẩn bị cho ta ăn, thật sự là quá có lộc mà! Chỉ là nói đi nói lại…” Hắn kinh ngạc quan sát Hổ Ngọc từ trên xuống dưới, “Ngươi làm gì lại đứng ngây ở đây vậy? Đang luyện công phu độc môn gì à?”

Phát hiện ra tay mình đã không còn của mình, Hổ Ngọc vội vã mang theo vẻ xấu hổ thu tay về, “Còn nói nữa! Hổ Ngọc bị dọa mà!”

“Dọa? Bị cái gì dọa?”

Trước tiên trừng mắt một cái, Hổ Ngọc mới lầm bầm, “Là cô gia không biết thôi, tiểu thư không dễ dàng xuống bếp đâu, tính đi tính lại một năm xuống bếp một lần đã là rất giỏi rồi, hơn nữa, những người không đủ thân mật thì không thể ăn được, hơn nữa cũng không nấu cho cùng một người ăn, tránh cho người ta “ăn tủy biết mùi”, mỗi ngày đều chạy tới đây đòi ăn.”

“Cho nên nói, lần trước tiểu thư tình nguyện vì cô gia xuống bếp, đã khiến Hổ Ngọc đủ kinh ngạc rồi, không ngờ mới cách mấy ngày, tiểu thư lại chủ động vì cô gia xuống bếp, chuyện này căn bản xưa nay chưa từng có đó nha! Hổ Ngọc đương nhiên phải hết sức kinh ngạc rồi!”

“Thật à?”Nhiêu Dật Phong vuốt vuốt cái cằm bóng loáng, “Vậy lần này lại là vì cái gì?”

Hướng về bức mỹ nhân đồ liếc mắt, “Không phải tại cái kia sao!” Hổ Ngọc nói.

Nhiêu Dật Phong cũng theo đó nhìn qua, “Nàng rất thích?”

“Không, tiểu thư rất ghét!”

Vừa nghe xong, Nhiêu Dật Phong nhất thời choáng váng, “Sao? Nàng rất ghét? Vậy sao nàng lại xuống bếp vì bức họa này?”

Hổ Ngọc trừng mắt, “Bởi vì tiểu thư rất cảm ơn cô gia ngài đã vẽ bức tranh này cho tiểu thư.”

“Gì?” Trí lực hắn có phải thoái hóa rồi không, sao lại càng nghe càng không hiểu?

Nhìn bộ dạng ngu ngốc của Nhiêu Dật Phong, Hổ Ngọc suýt nữa bật cười, “Đừng hỏi ta, cô gia, Hổ Ngọc cũng vậy, hơn nữa Hổ Ngọc khuyên ngài đừng nên nhắc tới trước mặt tiểu thư, bằng không tiểu thư sẽ giận đó! Hổ Ngọc chỉ nói với ngài như thế thôi, tuy rằng tiểu thư không thích bức họa này, nhưng rất vui vì cô gia đã vẽ nó, cho nên mới đặc biệt xuống bếp vì cô gia.”

Nhiêu Dật Phong hoài nghi liếc nhìn bức tranh, lại nhìn Hổ Ngọc, sau cùng là nhún vai.

“Được rồi! Chỉ cần nàng không tức giận là ổn.”

“Cô gia.”

“Sao?”

“Thời tiết tốt như vậy, sau khi dùng cơm xong, hỉnh tiểu thư vào rừng một chút đi?”

“Nếu như nàng chịu nghe lời ta.”

“A… Ta có linh cảm tiểu thư nhất định nghe lời cô gia.”

Quả nhiên, sau khi dùng cơm trưa xong, Nhiêu Dật Phong đề nghị muốn ra ngoài một chút, Cơ Hương Ngưng liền đáp ứng.

Vì vậy, hai người ở trong rừng vừa trò truyện vừa tản bộ, mặc cho ánh mặt trời có rơi trên người, lên vai họ, ngay cả hơi thở cũng ngọt ngọt hương hoa, khiến người ta trong lòng thư thái.

Mà Cơ Hương Ngưng cũng không còn vẻ thờ ơ như trước, nàng bâu giờ rất tỉ mỉ nghe từng câu từng chữ của Nhiêu Dật Phong, thỉnh thoảng cũng đáp lời.

Từ hôm đó trở đi, bất luận Nhiêu Dật Phong khi nào mới đến, hắn đều sẽ luôn ở lại dùng cơm trưa cùng với Cơ Hương Ngưng, sau đó lại cùng Cơ Hương Ngưng vào rừng tản bộ nói chuyện phiếm, tiếp đó sẽ trở lại thư phòng đánh vài ba ván cờ hay vẽ vài bức họa, những ngày này trải qua hết sực nhàn nhã ung dung, hai bên ở chung ngày càng hòa hợp.

Thỉnh thoảng, Nhiêu Dật Phong thăm dò thấy Cơ Hương Ngưng tâm tình rất tốt, sẽ thỉnh nàng một lần nữa xuống bếp giải quyết con sâu tham ăn trong bụng, mà Cơ Hương Ngưng lúc nào cũng luôn sảng khoái đáp ứng, vì thế, Hổ Ngọc lại phát biểu ý kiến của mình.

“Thật sự tò mà quá nha! Năm nay tiểu thư xuống bếp đã mấy lần rồi, hơn nữa còn làm cho một mình cô gia ăn, tình huống này thật quỷ dị!” Trong đó còn có thể nghe ra mấy phần không cam tâm.

“Bớt làm bộ dạng đó với ta,” Nhiêu Dật Phong không cho là đúng xua tay, “Thê tử xuống bếp vì trượng phu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi nói vậy là có ý gì?”

Vừa nghe xong, Hổ Ngọc bật thốt lên, “Thế nhưng tiểu thư cũng không…” Nhưng nói xong một nữa nàng lại thấy kinh sợ, vội vàng che miệng không cho mình lên tiếng.

Bất quá, chỉ mấy chữ đó, cũng đã đủ cho Nhiêu Dật Phong biết nàng đang muốn nói gì. Nhưng hắn chỉ nhún nhún vai, coi như không nghe thấy, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Trời lại mưa rồi, năm nay mưa tới sớm thật.” Hắn thì thào lẩm bẩm.

May mà hắn không tiếp tục truy vấn, Hổ Ngọc nghĩ thầm, lại len lén thè lưỡi, “Đúng vậy!” Nàng thuận miệng đáp, “Tiểu thư nói, năm nay bách tính gặp phải tai ương rồi, không chỉ mưa to kéo dài, lại có lốc xoáy đột kích, xem ra, cho dù Hoàng Hà không vỡ đê cũng khó tránh đại hồng thủy!”

Ánh mắt phút chốc lóe lên, Nhiêu Dật Phong vẫn chăm chú nhìn ra ngoài trời, “Phu nhân biết thuật số sao?”

Hổ Ngọc có chút đắc ý nở nụ cười, “Cô gia từng bị mảnh rừng mai kia vây khốn phải không? Không sai, chính là trận do tiểu thư thiết kế, để tránh kẻ khác tới đây làm phiền.”

“Phu nhân quả thực biết thuật số?” Nhiêu Dật Phong chậm rãi quay đầu nhìn Hổ Ngọc, “Nàng biết xem thiên văn sao? Nàng nói năm nay sẽ có thủy tai à?”

“Đúng vậy! Hơn nữa còn không phải chỉ dừng một chỗ!” Hổ Ngọc than thở, “Chỉ là, thảm nhất là phủ Thái Nguyên và phủ Bình Dương bên kia, năm nay chìm trong lũ lụt, nhưng sang năm sẽ kết hợp thành đại hạn ba năm!”

“Vậy sao?” Nhiêu Dật Phong quay lại nhìn cửa sổ, “Như vậy ta lại phải ra kinh rồi, hơn nữa còn phải liên tục bận suốt bốn năm.”

“Bận? Ngài nói bận cái gì a! Cô gia?”

“Không có gì,” Nhiêu Dật Phong chậm rãi nói, “Chỉ bất quá, mấy ngày sau, ta đại khái phải xuất kinh thăm bằng hữu.”

Chuẩn bị xuất kinh cũng không phải là lập tức xuất kinh, Nhiêu Dật Phong còn phải phái người đi điều tra một chút việc, chờ có đáp án xác thực mới có thể lên đường.

Trong lúc đó, Nhiêu Dật Phong vẫn như cũ mỗi ngày đến chỗ thê tử dùng cơm trưa, mãi cho đến giờ mùi mới trở lại Nhiêu Phủ, tiếp tục đại nghiệp“cải tà quy chính” của hắn, em sổ sách, rồi lại cùng đại tổng quản tiến hành nghiệp vụ thương lượng vân vân. Những ngày nay cho dù có chút bình thản khô khan, nhưng hắn thấy rất có “cảm giác thành tựu”.

Cho đến khi Đông An Nam tìm tới.

“Gia, thượng trực vệ quân chỉ huy sứ Đông đại nhân đến.”

“A? Cư nhiên tìm tới cửa? Tốt, thỉnh hắn đến đại sảnh đợi ta một lát, ta lập tức đến ngay!”

Một lát sau, Nhiêu Dật Phong vừa bước nhanh tiến vào đại sảnh, vừa đánh giá Đông An Nam đang ngồi uống trà.

Tên gia hỏa này, lão bà người ta căn bản không có chút tình ý với ngươi, còn còn ở đó một lòng tình nguyện muốn ăn thịt thiên nga, thậm chí còn dám trực tiếp tới nhà đòi lão bà người ta nữa!

Vừa nhìn thấy Nhiêu Dật Phong, Đông An Nam lập tức đứng dậy ôm quyền, vẻ mặt tươi cười chờ mong, “Nhiêu công tử.”

Nhiêu Dật Phong cũng cần giả tạo cười một chút, “Đông đại nhân, thật sự là khách quý đến thăm, Dật Phong tiếp đãi chậm trễ, mời ngồi, mời ngồi!”

Hai người vừa ngồi xuống nói được năm ba câu, Đông An Nam không tiếp tục khách sáo nữa.

“Nhiêu công tử, chuyện lần trước ta nói…”

Có dằn xung động muốn trợn mắt, cố gắng đè nén dục vọng muốn chửi bới trong lòng, Nhiêu Dật Phong nỗ lực bảo trì nụ cười trên mặt.

“A! Chuyện đó… Khục khục! Thực tế, Dật Phong từ lâu đã nói qua với chuyết kinh, nhưng…”

Đông An Nam nhíu mày, “Nhưng gì?”

Nụ cười khách sáo bỗng nhiên chuyển thành đường cong áy náy, “Chuyết kinh không có ý muốn ly biệt Dật Phong, đây là lời nàng chính miệng nói.”

Đông An Nam trầm mặc một hồi.

“Nhiêu công tử, công tử nên biết mình không xứng với tôn phu nhân.”

Thì liên quan cái rắm gì đến hắn?

Nhiêu Dật Phong cả mặt vẫn đầy vẻ tươi cười, “Dật Phong biết, nhưng đây tất cả đều là ý của chuyết kinh, huống chi, Nhiêu gia ở Kim Lăng cũng được cho là danh môn thế gia, Dật Phong tuy biết mình bất tài, nhưng ít nhiều gì cũng là một cử nhân, không đến mức quá bôi nhọ chuyết kinh chứ? Cho nên…”

Ánh mắt hắn châm chọc, “Thế gia danh môn? Cử nhân?” Đông An Nam lạnh lùng nhìn hắn chăm chú, “Nhiêu công tử biết thân phận thật sự của phu nhân không?”

“Thân phận thật sự?” Dáng cười bỗng dưng tiêu thất, Nhiêu Dật Phong hơi nhíu mày, “Ngoại trừ nàng là phu nhân Nhiêu phủ ra, còn có thể là ai nữa?”

Đông An Nam cười nhạt, “Ngươi ngay cả thân phận thật cuả nàng còn không biết, còn nghĩ là nàng cam tâm tình nguyện làm phu nhân của ngươi sao? Thực sự quá mức buồn cười! Nói cho ngươi biết! Luận tài mạo cùng tư cách, trên đời này căn bản không có nam nhân nào xứng đôi với nàng, ngoại trừ hai nam nhân kia ra, còn ngươi…” Hắn trào phúng cười nhợt nhạt.

“Thủ phủ Kim Lăng thì tính là gì, tài phú trong thiên hạ nàng tiện tay đều có thể lấy được, một cử nhân nho nhỏ thì tính là gì, ngay cả ta nhìn thấy nàng còn phải ngoan ngoãn thi lễ. Ngươi bất quá chỉ là vận khí tốt, vừa vặn từ nhỏ đính hôn với nàng, nàng mới gả cho ngươi, nếu không, tại sao các ngươi mới ngày đầu thành thân, nàng lại rời khỏi Nhiêu phủ? Nói cho ngươi biết, bởi vì nàng cũng thấy ngươi không xứng với nàng, nàng xấu hổ khi phải cùng ngươi ở chung một chỗ, ngươi đã hiểu hay chưa?”

Hắn hiểu rõ, sớm đã hiểu rất rõ rồi!

Từ ngày đầu thành thân, Nhiêu Dật Phong đã hiểu thê tử hắn coi thường hắn, cho nên, hắn bây giờ không phải rất nỗ lực thắng được sự đồng tình của nàng sao? Nhưng mà…

Nàng rốt cuộc còn có thân phận hiếm lạ cổ quái gì? Còn có, hai nam nhân kia… chính là hai nam nhân phi thường xuất sắc mà hắn từng gặp mặt?

Bọn họ là ai? Cùng nàng rốt cuộc có quan hệ thế nào?

Nhớ những ngày đầu hắn mới đến Mai lâm điểm danh, đã từng hỏi nàng vấn đề này, mà nàng câu trả lời của nàng chính là, “Việc riêng của thiếp thân, thỉnh tướng công chớ hỏi nhiều!”

Là vậy! Việc riêng. Chuyện của thê tử, nếu như ngay cả chuyện mà trượng phu cũng không được hỏi đến, còn có thể nói với ai?

Có thể là lúc đó hắn hỏi quá đường đột, bởi vì bọn họ chỉ có thân phận phu thê trên danh nghĩa thôi, ngay cả một đêm phu thê thật sự với nhau cũng không có, hai bên có thể tính là không quen biết nhau.

Như vậy, giả sử như bây giờ hắn lại hỏi nàng, nàng có thể nói cho hắn biết đáp án chính xác không?

Mà chuyện quan trọng nhất chính là, nàng rốt cuộc là ai?

“Nhiêu công tử, nếu như ngươi đã hiểu mình không xứng với nàng thế nào, ngươi nên mau chóng thả tôn phu nhân đi đi!” Đông An Nam vẫn đang bất khuất nghĩ cách thuyết phục phu thê người ta ly biệt.

Tên gia hỏa này sao lại còn ở đây!

Nhiêu Dật Phong phiền chán liếc mắt nhìn Đông An Nam, “Ta nói rồi nàng không muốn ly biệt với ta, lẽ nào ngươi muốn ta hưu nàng chắc?”

Đông An Nam nghẹn họng, “Ngươi… Ngươi có thể thuyết phục nàng.”

Đầu óc tên này có phải có vấn đề không?

“Nếu như nàng coi thường ta như vậy, sao lại nghe lời ta?” Nhiêu Dật Phong không nhịn được nói, “Cho dù nàng thật sự nghe lời ta, ngươi cho rằng ngươi mới xứng đôi với nàng, và nàng sẽ chấp nhận gả cho ngươi?”

“Ta đương nhiên cũng không xứng với nàng, nhưng ít ra sẽ không giống như ngươi khiến nàng không ngẩng đầu lên được, sẽ không khiến nàng vì ta mà chịu nhục.” Đông An Nam ngạo nghễ nói, không chút nào suy nghĩ xem hành vi của hắn lúc nào xấu xa đến mức nào, “Bởi vì ta làm người đường đường chính chính, không làm bậy, không càn rỡ; địa vị tư cách hiện tại của ta cũng hoàn toàn là ta nỗ lực đạt thành, hơn nữa, ta còn có thể tiếp tục nỗ lực, nhất định sẽ có thành tựu rất tốt. Còn ngươi thì sao?”

Hắn khinh miệt lắc đầu, “Gia tài vạn quán không phải do chính ngươi kiếm được, ngươi cũng chưa từng nỗ lực đi làm bất cứ việc gì, trên thực tế, ngươi từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, căn bản không ăn qua nửa điểm khổ cực, kề bên nửa điểm phiền, chịu qua nửa điểm thương hại!”

“Có được cái danh cử nhân thì lại thế nào? Ngươi có từng nghĩ tới nên vì thiên hạ, vì bách tính làm chuyện gì chưa? Rõ ràng chỉ có vẻ bề ngoài xuất sắc, nhưng việc làm lại khiến cho kẻ khác khinh thường, ăn chơi trác táng, ăn uống đánh bạc, ngươi còn có gì chưa làm? Bất luận là nữ nhân nào có chút lòng tự trọng đều không nguyện ý có một trượng phu đáng xấu hổ như ngươi!” (TN: Em van anh! Mặt anh dày quá rồi, chuyện vợ chồng người ta còn hơn chuyện của anh nữa =)))

Nhiêu Dật Phong sắc mặt hết sức khó coi, bởi vì Đông An Nam nói đều là sự thật, hắn vô phương phản bác.

“Ba năm nay, thời gia ta cùng nàng ở chung còn nhiều hơn ngươi, ta biết chuyện về nàng cũng nhiều hơn ngươi, như vậy ngươi đã biết nàng đối xử với ngươi thế nào rồi!” Đông An Nam vẫn huyên thuyên nói, “Cho nên nói, nếu như ngươi thật sự suy nghĩ cho nàng, nên khuyên nàng rời khỏi ngươi đi, ngươi còn có thể lấy thê thú thiếp. Tuy rằng tái giá cũng không phải chuyện tốt, nhưng ít ra mọi người sẽ thông cảm cho tâm ý không muốn ở cùng một trượng phu giống ngươi, ta cũng sẽ không để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào.” (TN: Bác sĩ bó tay! *lắc đầu ngao ngán*

Nhiêu Dật Phong híp mắt nhìn hắn nửa ngày, mới lạnh lùng nói, “Nếu Đông đại nhân nắm chắc địa vị của mình trong lòng nàng như vậy, cũng khẳng định nàng sẽ nguyện ý gả cho ngươi, sao ngươi lại không đi nói với nàng?”

Đông An Nam nhăn mày, “Nàng hôm nay đã là hữu phu chi phụ (người đã có chồng), ta sao có thể…” (TN: Lạy trời, anh vẫn còn biết “nàng” đã là vợ người ta!)

“Đúng vậy!” Nhiêu Dật Phong trào phúng cắt đứng lời hắn, “Hóa ra ngươi cũng biết hữu phu chi phụ không thể truy cầu à! Ý tứ này chính là nói, ngươi muốn ở trước mặt nàng bảo trì hình tượng đoan chính, cho nên mới chạy tới đây giở thủ đoạn hạ lưu đê tiện, chỉ cần nàng không biết là tốt rồi, phải không?”

Nghe vậy, Đông An Nam mặt mày biến sắc, “Ngươi là có ý gì?”

Nhiêu Dật Phong nhíu mày, “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngươi chạy tới chỗ này kêu phu thê ngươi ta ly biệt, đây là hành vi rất giỏi sao? Nếu như quang minh chính đại như vậy, ta vừa mới nói xong, ngươi sẽ không tiếp tục theo ta nói!”

“Ngươi…” Đông An Nam cả mặt đỏ bừng, lập tức thẹn quá hóa giận lớn tiếng nói, “Ngươi quá ích kỷ!”

Đúng là không thể tin được! “Ta ích kỷ?”

“Không sai, ngươi không chịu thả nàng, đúng không?”

“Ta đúng là không muốn thả nàng,” Nhiêu Dật Phong thẳng thắn thừa nhận, “Nhưng, ta chính xác đã từng hỏi nàng rồi, nếu nàng không có ý đó, ta cũng không thể vô lý đến mức ép nàng rời bỏ ta chứ?”

“Ta đương nhiên biết!” Đông An Nam tức giận, “Cái loại tiểu nhân này như ngươi quả nhiên là không có lương tâm!”

Rốt cuộc nhịn không được nữa rồi, “Tùy ý ngươi nói, cùng lắm thì ta thay ngươi đi hỏi nàng, hỏi nàng có tình nguyện gả cho ngươi không!”

“Không!” Đông An Nam bật thốt lên, “Ngươi không thể làm như vậy!”

“Tại sao?”

“Nàng sẽ hiểu lầm ta là hạng tiểu nhân tơ tưởng thê tử người khác.”

Nhiêu Dật Phong cười nhạt, “Phải hiểu lầm không?”

Đông An Nam khó xử, “Ta… Ta không phải tơ tưởng thê tử của ngươi, mà là… là…”

“Là tơ tưởng lão bà của ta?” (TN: Good! *bật ngón cái lên* =)))

Đông An Nam phút chốc nhảy dựng, “Bất luận thế nào, dù sao nàng cũng không cam lòng làm thê tử của ngươi, ly biệt đối với cả hai đều tốt!” Nói xong, hắn liền chật vật xoay người bỏ đi.

Nụ cười nhạt trên gương mặt cương quyết của Nhiêu Dật Phong trong nháy mắt Đông An Nam xoay người bỏ đi đột nhiên biến mất.

Phải không? Nàng thật sự không cam lòng làm thê tử hắn sao?

Chắc là vậy! Cho dù bọn họ gần đây ở cạnh nhau tựa hồ không tệ lắm, nhưng nhưng bất quá mấy ngày trước, Hổ Ngọc vẫn như biểu thị Cơ Hương Ngưng căn bản không muốn làm thê tử chân chính của hắn, thậm chí thê tử hắn có thân phận đặc thù kỳ kỳ quái quái thế nào, hắn cũng không biết.

Không, đối với nàng, hắn cái gì cũng không biết!

Những kia không liên can kia đều biết, mà kẻ làm trượng phu của nàng thì cái gì cũng không biết!

Nàng tình nguyện cho những người đó biết, cũng không cam lòng cho hắn biết, bởi vì nàng vẫn chưa xem trọng hắn sao? Tất cả nỗ lực của hắn chỉ như một trò hề thôi sao?

Có một số việc hắn có thể lờ đi, nhưng cũng có chút chuyện hắn không thể không để ý, giống như chuyện này, hắn có thể không quan tâm sao?

Nhiêu Dật Phong sắc mặt tối tăm nhìn ra cửa đại sảnh, một lúc lâu, một lúc lâu sau…

Cơ Hương Ngưng cùng Hổ Ngọc hoang mang hai mắt nhìn nhau, sau đó ngược lại chăm chú kẻ đang đứng một mình ở vách núi trơ trọi phía sau tiểu lâu, rồi lại cúi xuống nhìn Trường Giang cuồn cuộn – Nhiêu Dật Phong, gió núi ẩm thấp vù vù thổi qua vân sắc trường sam trên người, bay tán loạn, cảm giác giống như hắn cngs sắp bị gió thổi bay rồi, nhưng hắn vẫn vững vàng đứng lặng ở đằng kia.

Từ ngày đầu tiên tiến vào Mai lâm, Nhiêu Dật Phong vẫn một mực duy trì thần tình rộng rãi, hầu như giờ giờ khắc khắc, lúc nào cũng cười dài, có lẽ có đôi khi xuất hiện bộ dạng khó xử, thần thái dở khóc dở cười, thậm chí rất khoa trương, rất buồn cười, nhưng chưa từng có tình thế âm trầm phiền muộn như vậy.

Hôm nay, hắn sáng sớm đã tới, ngoại trừ mở miệng nói muốn một bầu rượu ra, những cái khác đều không nói được nửa chữ, giống như một người chạy đến đây uống rượu giải sầu. Một bầu rượu uống xong, hắn trực tiếp đem bầu rượu ném xuống Trường Giang, cũngmở miệng nói muốn thêm một bầu rượu khác, thế nhưng, Hổ Ngọc nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Cơ Hương Ngưng, lại đem đến một bầu rượu, Nhiêu Dật Phong cũng không nói gì lặng lẽ tiếp tục uống.

Cứ như vậy cho đến khi Hổ Ngọc đem đến bầu rượu thứ tư, Cơ Hương Ngưng mới lén lút đi tới phía sau hắn.

“Tướng công, có tâm sự gì sao?”

Nhiêu Dật Phong im lặng không nói gì, cho đến khi uống hết nửa bầu rượu, hắn mới khàn khàn hỏi, “Có nhớ ta từng hỏi phu nhân, nàng có muốn tái giá không?”

“Chưa từng có,” Cơ Hương Ngưng không chút do dự nói, “Trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng không có!”

“Như vậy…” Hắn đột nhiên xoay người đối mặt với nàng, hai tròng mắt toát ra hào quang quỷ dị khó hiểu, giọng nói càng thêm khản đặc, “Ta đã không còn ra ngoài ăn chơi trác táng, ngoại trừ ở đây với nàng ra, tất cả thời gian của ta đều dành cho chuyện làm ăn buôn bán, ta nguyện ý dốc hết sức mình làm một người có quy củ, như vậy, nàng tình nguyện trở về phủ làm thê tử chân chính của ta không?”

“Chuyện này…” Cơ Hương Ngưng do dự.

Thành thật mà nói, nàng chưa từng nghĩ tới.

Có lẽ ba tháng vừa qua, quan hệ giữa hai người đã cải biến rất nhiều, bọn họ ở chung rất tự do tự tại, rất vui vẻ, ngoại trừ sư bá cùng hai vị sư huynh ra, cũng chỉ có hắn mới có thể khiến nàng dỡ xuống mặt nạ đạm bạc, dùng thần thái tự nhiên đối mặt với hắn.

Thế nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, bởi vì nàng đối với hắn vẫn chưa hiểu rõ, có lẽ phải nói là nàng còn chưa phát hiện hắn có đủ khiến nàng động tâm không… Ắc! Có lẽ đối với vẻ dí dỏm thẳng thắn cùng với trái tim phóng khoáng khác hẳn vẻ bên ngoài của hắn, nàng đã có chút động lòng, nhưng chỉ là một chút thôi, hoàn toàn không đủ để nàng suy xét có nên cùng hắn sông chung suốt đời.

Đối với chuyện tình cảm này, nàng “thà thiếu không tràn”, nếu như không phải động lòng thật sự, nàng không muốn tùy tiện thông qua.

“Không muốn, đúng không?” Nhiêu Dật Phong lạnh lùng nói, “Nàng thầm nghĩ chỉ cần thế này, cứ như vậy trói buộc mình ở nơi này? Có lẽ nói, nàng vẫn như trước khinh thường ta, căn bản không hy vọng ta tới tìm nàng?”

“Tướng công, thiếp thân không phải có ý tứ đó,” nhìn thấy hắn dường như đã hiểu lầm cái gì, Cơ Hương Ngưng vội vàng giải thích, “Thiếp thân cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua chuyện này, cho nên…”

“Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua vụ này?” Nhiêu Dật Phong trào phúng nói, lại cúi đầu nhìn nước sông, “Ta hỏi nàng, nàng sao lại quen biết thượng trực vệ thân quân chỉ huy sứ Đông An Nam đại nhân?”

Cơ Hương Ngưng hơi khó xử.“Tướng công sao lại biết…”

“Bởi vì hắn tới tìm ta,” Nhiêu Dật Phong lạnh lùng nói, tuy rằng trường bào trên người hắn bay bay vô định, nhưng bóng lưng hắn thì vẫn cứng ngắc. “Hắn muốn ta thả nàng, bởi vì hắn muốn lấy nàng, hắn nói ta chỉ biết làm nàng xấu hổ, cho nên vừa mới thành thân nàng liền rời khỏi Nhiêu phủ. Còn hắn sẽ không làm nàng không thể ngẩng đầu lên trước mặt người khác, bởi vì hắn giỏi hơn cái tên ăn chơi trác táng như ta rất nhiều. Phu nhân, thỉnh nói cho ta biết, ta nên trả lời hắn thế nào đây?”

Cơ Hương Ngưng khiếp sợ nhìn bóng lưng thon dài của hắn, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm, “Xin lỗi, ta không biết hắn dĩ nhiên lại…”

“Còn nữa,” không đợi nàng nói xong, Nhiêu Dật Phong tiếp tục truy vấn, “Nàng rốt cuộc có thân phận đặc thù cao quý gì, tại sao đường đường một thượng trực vệ thân quân chỉ huy sứ thấy nàng cũng phải cúi đầu?”

Cơ Hương Ngưng trầm mặc.

Dần dần, Nhiêu Dật Phong lần thứ hai chuyển thân, đôi mắt chăm chọc liếc nhìn nàng, bên môi lộ ra cười nhạt, “Thế nào, hắn có thể biết, còn kẻ làm trượng phu như ta lại không thể biết?”

Do dự một chút, Cơ Hương Ngưng mới nhẹ giọng nói, “Tướng công, thiếp thân có nỗi khổ riêng của mình, có thể…”

“Tốt, vậy ta hỏi nàng một vấn đề khác.” Nhiêu Dật Phong lại một lần nữa cắt lời nàng, “Hai nam nhân kia rốt cuộc là ai? Tại sao Đông An Nam nói, chỉ có hai người họ mới xứng đôi với nàng? Hay là nàng lại muốn nói đó là chuyện riêng của nàng, ta không có tư cách biết đến?”

“Không, bọn họ…” Cơ Hương Ngưng chần chờ một chút, “Bọn họ là đại sư huynh và nhị sư huynh của ta.”

“Đại sư huynh, nhị sư huynh? Tiếp đó?” Nhiêu Dật Phong từng bước tiến lại gần, “Bọn họ có thân phận gì? Khẳng định là thân phận cao quý hơn nàng nên mới xứng đôi với nàng sao?”

Cơ Hương Ngưng chuyển mắt, “Tướng công, xin lỗi, ta không thể nói với ngài, thỉnh đừng nên hỏi nữa!”

Bỗng dưng cắn chặt răng, Nhiêu Dật Phong nhắm mắt lại, hít thật sâu mấy hơi, sau đó lại mở ra, còn thật sâu chăm chú nhìn nàng.

“Tốt, ta thông cảm cho nỗi khổ của nàng, nhưng nàng ít nhất phải cho ta biết nàng là ai? Ta không thể chịu được chuyện tất cả người ngoài đều biết, còn ta thì cái gì cũng không biết! Những người khác ta không để ý tới, nhưng chỉ có chuyện của nàng, ta ít nhất phải biết!”

Cơ Hương Ngưng cắn răng. “Tướng công, thỉnh đừng làm khó dễ thiếp thân, được chứ?”

“Làm khó dễ nàng?” Nhiêu Dật Phong không thể tin được lắc đầu. “Nàng có nghĩ cho ta hay không, khi một tên nam nhân vô duyên vô cớ chạy tới nói với ta chuyện của lão bà ta hắn đều biết tất cả, còn ta cái gì cũng không biết, thậm chí thời gian lão bà của ta ở bên cạnh hắn còn nhiều hơn ta, như vậy có thể thấy lão bà ta coi trọng hắn như thế nào, để ý hắn như thế nào, khinh thường ta thế nào, không thèm quan tâm ta thế nào, cho nên ta tốt nhất mai đem lão bà mình tặng cho hắn, mà lúc ta ngay cả một câu cũng không phản bác được, phu nhân, nàng biết trong lòng ta có cảm nhận gì không?”

Cơ Hương Ngưng hé miệng, nhưng chỉ là một tiếng thở dài.

Nhiêu Dật Phong hai gò má hơi co quắp, “Như vậy, chí ít đem chuyện hắn biết nói cho ta biết, ta không hy vọng lần sau hắn tới tìm ta, ta lại bị hắn cười nhạo!”

Cơ Hương Ngưng cắn môi dưới, không nói gì.

“Như vậy cũng không được?” Nhiêu Dật Phong vô lực lẩm bẩm nói, “Như vậy chuyện gì có thể biết, tùy tiện nói cho ta biết một chuyện đi!”

Cơ Hương Ngưng bất đắc dĩ xoay mặt.

Vì vậy, thần tình của Nhiêu Dật Phong từ từ cứng ngắc, biến lạnh, cuối cùng, hắn hờ hững nhìn chằm chằm nàng một lát, “Ta đã hiểu!” Hắn lạnh lùng nói, “Được rồi! Nàng thích thế nào thì làm thế đó, tùy tiện!” Nói xong, hai ống tay áo của hắn phút chốc vung vẫy.

Cơ Hương Ngưng bất đắc dĩ than thầm, lại thấy kỳ quái không biết hắn phất ống tay áo là muốn làm gì, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, bỗng nhiên thấy thân hình cao to của Nhiêu Dật Phong giống như một vòng tròn màu hồng bất ngờ nhảy lên trên không, độ cao hơn chín trượng, nàng không khỏi thất thanh la lên, bên tai song song truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Hổ Ngọc.

Ngay sau đó, lại thấy hai cánh tay của Nhiêu Dật Phong chợt mở rộng ra hai bên, vân sắc trường sam trong gió núi mãnh liệt bay phất phới, sau đó, hắn liền giống như một đám mây nhẹ nhàng bay về phía Mai lâm, trước hai đôi mắt kinh hoàng không dám nhìn, nhẹ nhàng lưu loát đứng trên ngọn cây theo gió lung lay ở Mai lâm đối diện với các nàng, cảnh tượng trước mắt khiến kẻ khác mắt kinh tâm hãi.

Các nàng có thể nh tường thấy rõ ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn.

“Nàng yên tâm, sau này ta sẽ không bước vào Mai lâm một bước!” Để lại câu nói sau cùng, Nhiêu Dật Phong liền xoay người bắn lên, thân thể thon gầy giống như đại bàng hùng dũng bay cao, sắc bén như vậy, uy mãnh như vậy bổ nhào về phía ngoài rừng, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Một lát sau, Cơ Hương Ngưng cùng Hổ Ngọc đều sợ đến nhất thời không thể động đậy, chỉ là cứng họng nhìn theo hướng hắn vừa biến mất, suy chút ngay cả thở cũng quên.

Một lúc lâu sau, Hổ Ngọc mới nuốt nước miếng một cái, chậm rãi nói, “Lão.. Lão Thiên à, cô gia cư nhiên… cư nhiên thật sự biết võ, hơn nữa… Hơn nữa..” Khoan đã, bỗng nhiên nàng kinh ngạc hô lên, “Quả thực là không thể tin được, khinh công hắn dĩ nhiên còn muốn lợi hại hơn cả đại gia, nhị gia?!”

Cơ Hương Ngưng cũng kinh ngạc nhìn về phía Hổ Ngọc, “So với đại sư huynh, nhị sư huynh còn lợi hại hơn? Có thể sao?”

Hổ Ngọc thần tình ngưng trọng gật đầu, “Đại gia, nhị gia nói qua, nếu như không mượn lực, bọn họ chỉ có thể bay tới bảy trượng là cùng, nhưng theo em nhìn thấy, độ cao đó của cô gia, ít nhất cũng tám trượng, thậm chí là chín trượng.”

Cơ Hương Ngưng bất giác nhíu chặt ấn đường, “Võ công của hắn cao hơn đại sư huynh bọn họ sao?”

“Không nhất định vậy, có lẽ cô gia chỉ là khinh công giỏi thôi, những cái khác thì không được tốt lắm.”

Cơ Hương Ngưng trầm mặc một lát.

“Hổ Ngọc, lập tức tới Nhiêu phủ thỉnh cô gia trở lại đây một chuyến.”

“Bây giờ?”

“Đúng, bây giờ!”

“Nhưng mà…” Hổ Ngọc do dự, “Cô gia dường như rất tức giận, hắn sẽ tới sao?”

“Cho dù hắn không chịu tới, ngươi nhất định cũng phải thuyết phục hắn bất luận thế nào cũng phải tới đây một chuyến!” Cơ Hương Ngưng kiên quyết nói. “Đó là mệnh lệnh!”

Hổ Ngọc bất đắc dĩ nói, “Được rồi!”

Thế nhưng hai khắc sau, Hổ Ngọc lại quay trở lại.

“Tiểu thư, cô gia vẫn chưa về Nhiêu phủ! Đại tổng quản kia nói, cô gia có thể đến khuya mới về.”

Cơ Hương Ngưng thở dài, “Không, hắn hẳn là không phải chưa trở về, mà là không muốn gặp ngươi.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Ngày mai tới!”

“Tiểu thư!” Hổ Ngọc kháng nghị, mặt như suy sụp, bĩu môi.

“Hổ Ngọc,” Cơ Hương Ngưng thần tình lo lắng cắn môi dưới, “Hôm nay tướng công vừa đến, ta phát hiện ấn đường tướng công mơ hồ phát xanh, trước khi đi lại vội vã nhìn thoáng qua, càng mơ hồ thấy ấn đường tựa hồ đã hóa đen, cho nên ta phải nhìn kỹ một chút, nếu như ta đoán không nhầm, tướng công trong bảy bảy bốn mươi chín ngày nhất định có đại nạn, hơn nữa bởi vì Thiên Thương u ám gặp phải tiểu nhân, ta phải cảnh báo hắn, ngươi hiểu không?”

Hổ Ngọc a một tiếng, vội hỏi, “Được, em bây giờ lại tới thêm lần nữa, nếu như không gặp, sáng sớm mai cho dù sấm sét cũng phải xông vào Nhiêu phủ gặp được hắn!”

Cơ Hương Ngưng gật đầu, “Ừ! Vậy ngươi thuận tiện thỉnh sư muội tới đây một chuyến.”

“Tứ tiểu thư?”

“Đúng vậy!” Cơ Hương Ngưng than nhẹ, “Bởi vì tiểu sư muội kiên quyết phản đối, cho nên ta cái gì cũng không thể nói với tướng công, tướng công mới tức giận như vậy. Bởi vậy, ta trước tiên phải nghĩ cách thuyết phục tiểu sư muội, chỉ cần sư muội không phản đối nữa, ta mới cho thể nói tất cả với tướng công.”

“A! Tốt, em bây giờ đi ngay.”

Đương nhiên, Hổ Ngọc không thể gặp Nhiêu Dật Phong, cho nên, nàng quyết định mỗi ngày trời còn chưa sáng liền đi tìm hắn, như vậy vị đại tổng quản kia sẽ không thể nói hắn chưa trở về?

Nhưng lại không ngờ sáng sớm hôm sau, khi Hổ Ngọc tới Nhiêu phủ cầu kiến Nhiêu Dật Phong thì, Trịnh Toàn Lộc nói cho nàng biết, “Tối qua gia lại xuất kinh rồi.”

Hổ Ngọc nhất thời há hốc mồm, mà hành động tiếp theo của Trịnh Toàn Lộc càng khiến nàng thất kinh.

Trịnh Toàn Lộc đem một phong thơ ra giao cho nàng, còn lạnh lùng nói. “Gia bảo ta phải đem phong thư này giao cho Hổ Ngọc cô nương, thỉnh chuyển cho phu nhân.”

“Đây là cái gì?”

“Thư ly hôn.” Trịnh Toàn Lộc diện vô biểu tình. “Gia nói, sau này phu nhân muốn làm gì thì làm, chỉ phiền phu nhân chuyển cáo với vị Đông đại nhân kia một tiếng, bảo hắn đừng tới phiền gia nữa!”

Thư ly hôn!?

Xong rồi, như vầy làm sao ăn nói với tiểu thư đây!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.