Hôm nay theo thường lệ, hai tỷ muội đi trên núi đào măng, lúc này ở trên núi đã có nhiều người, măng đào xong cũng để cho Tiểu Mao Cầu bỏ vào trong không gian.
Hai người đào hăng say, thời điểm trời sắp tối mới về nhà, trên đường còn thảo luận xem Tĩnh nương cơm tối sẽ làm món gì cho các nàng.
Vừa mới bước vào cửa nhà lá liền thấy Tĩnh nương nương té xuống đất bất tỉnh nhân sự, Lộ Tiểu Vân trong lòng lộp bộp một chút, đây là xảy ra chuyện rồi.
Vội vàng chạy qua kiểm tra tình huống, Lộ Tiểu Linh thì ôm lấy Lộ Tiểu Khang trên giường nhẹ giọng dụ dỗ, đổi tã bẩn, đút mooth chút nước, Lộ Tiểu Khang khóc mệt liền thiếp đi.
May mắn là Tĩnh nương không có gì đáng ngại, chẳng qua là nộ khí công tâm, Lộ Tiểu Vân xoa xoa ngực nàng, đút chút nước ấm, Tĩnh nương cũng từ từ tỉnh lại.
Nắm tay Lộ Tiểu Vân, run rẩy nói: "Bà nội ngươi mang người Lộ gia tới cướp đồ, nương vô dụng, không có giữ được đồ." Vừa nói nước mắt lại hạt lớn hạt lớn chảy xuống.
Cẩn thận đỡ Tĩnh nương lên giường nằm xuống, hai tỷ muội nhìn một mảnh hỗn độn nhà, tức giận đến ngứa răng,người Lộ gia thật ghê tởm, so với cường đạo còn vô sỉ hơn.
Đồ trong phòng bị cướp đến không còn một mống, phàm là đồ có giá trị liền bị cầm đi, ngay cả hai cái mền Tiểu Thất đưa tới cũng không cánh mà bay.
“Tỷ, quần áo mới của chúng ta cũng không còn, áo bông nhỏ mới làm cho Tiểu Khang cũng không thấy.” Lộ Tiểu Linh mở rương gỗ đựng quần áo, mặt đầy khổ sở nói.
Lộ Tiểu Vân nhìn một chút trong phòng, lương thực và thịt heo nàng mua lúc trước cũng không có, canh xương buổi trưa ăn còn dư lại cũng không còn, trên đất có rất nhiều xương, trong phòng bị lật thành một mảnh hỗn độn, cái này thật sự là bị cướp không còn một mống.
Lại xem xét chỗ để bạc, bạc vẫn còn, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bạc vẫn còn, không coi là quá tệ.
“Tỷ, các nàng quá ghê tởm.” Lộ Tiểu Linh lau nước mắt giận dữ nói.
Tĩnh nương ở một bên cũng không ngừng chảy nước mắt, cuộc sống thật vất vả có chút hy vọng, người Lộ gia lại một chút đường sống cũng không lưu cho các nàng.
Nhưng là các nàng có thể làm sao chứ? Cô nhi quả mẫu, đánh cũng đánh không lại, nói cũng không nói được, ai sẽ vì các nàng ra mặt.
Để cho các nàng lạnh tâm là, trong mắt người nhà họ Lộ chỉ có tiền tài, ngay cả Lộ Tiểu Khang cũng không thèm nhìn một cái, thậm chí còn ngoan tâm muốn té chết hắn, nếu không phải mình động tác mau, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Nương, Tiểu Linh, không phải sợ, chúng ta sau này càng ngày sẽ càng tốt, ngày mai ta đi trấn trên lần nữa đưa đồ." Lộ Tiểu Vân an ủi hai mẹ con đang khóc, không có tâm tư ăn cơm tối, tắt ngọn đèn dầu, khép y phục lại nằm ở trên giường, không có chăn, mấy người ôm chung một chỗ sưởi ấm lẫn nhau.
Trong bóng tối, Lộ Tiểu Vân tức giận muốn đánh người, những người Lộ gia này thật là vô sỉ cực kỳ, cực kỳ đáng hận.
Không thể tiện nghi các nàng, nàng muốn nghĩ cách thật tốt giáo huấn các nàng một chút.
Lăn qua lộn lại suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy vận mạng không biết làm sao, mình người nhỏ lực mỏng, nhà lại là cô nhi quả mẫu, có khả năng gì đi dạy dỗ người khác, trong thôn lại càng không có ai bởi vì các nàng ra mặt, bất kể nói thế nào, đây đều là chuyện nhà Lộ gia.
Dĩ nhiên, gia có gia quy, thôn cũng có thôn quy, thôn dân cũng bình thường đều tuân thủ nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không nhúng tay vào chuyện gia đình nhà người khác, chuyện này coi như cáo đến chỗ thôn trưởng, cũng sẽ bị Lộ Lý thị càn quấy, không giải quyết được gì, giống như lúc mình mới vừa tới tách ra vậy, một chút ruộng đất cũng không lấy được.
Nói cho cùng vẫn là năng lực mình không đủ mạnh, ở trong thôn không có quyền phát biểu, nghĩ tới nghĩ lui chuyện ngày hôm nay chỉ có thể cắn răng nuốt đi vào.
Lộ Tiểu Vân sâu đậm thở dài, ưu sầu phiền muộn, nhà nếu là có một gia chủ thì tốt rồi, các nàng cũng sẽ không bị người khi dễ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, nàng ôm Tiểu Mao Cầu đi trấn Lâm Hà mua đồ.
Sau khi xuống núi, nàng không gấp đi trấn trên, ở trong thôn đi dạo một chút, gặp phải người cũng nhiệt tình chào hỏi, thôn dân cũng nhiệt tình đáp lại nàng, thuận miệng hỏi: "Nhà ngươi sao rồi? Tĩnh nương ổn chứ?"
Lộ Tiểu Vân nắm lấy cơ hội đem chuyện ngày hôm qua nhà bị trộm nói ra, người nghe cũng giận dữ không thôi, tựa như mất cắp chính là đồ nhà mình vậy.
Mặc dù nàng không có nói rõ là người Lộ gia, nhưng không ít thôn dân trong lòng cũng biết rõ.
Người có tính khí lớn, tính tình nóng nảy tuyên bố phải giúp mẹ con Tĩnh nương đòi lại công đạo.
Lộ Tiểu Vân một phen khuyên giải, nói thẳng: "Những thứ đó coi như là biếu ông nội bà nội, bất kể nói thế nào, chị em chúng ta dù sao cũng là huyết mạch Lộ gia."
Rất nhanh, người trong thôn đều biết đi nhà lá đoạt đồ của mẹ con Tĩnh nương, hiếu thuận không truy cứu.
Rối rít thay đổi thái độ đối với mẹ con Tĩnh nương, đối với người Lộ gia thì tránh xa.
Lộ Tiểu Vân muốn chính là cái hiệu quả này, ở trong thôn có danh tiếng tốt, mẹ con các nàng mới có thể sinh sống tốt hơn, mới có thể ở trong thôn đặt chân.
Đến khi có nhà của riêng mình, đến chỗ thôn trưởng làm cái hộ tịch chứng minh, các nàng mới có thể an an tâm tâm tại thôn Hạ Hà sinh sống, không cần lo lắng ngày nào đó bị đuổi đi.
Đem măng đưa đến Phiêu Hương lâu, sau khi lấy số bạc vừa nhận được đi mua đồ, ngoài đồ dùng cần thiết hàng ngày, Lộ Tiểu Vân còn mua rất nhiều than củi.
Thời tiết sắp lạnh, nhà lá bốn bề thông gió khó giữ được ấm áp, chỉ có thể đốt nhiều lửa để sưởi ấm.
Nàng còn cố ý đặt làm một chiếc lò sắt đốt than đặc biệt ở cửa hàng thợ rèn, có ống khói thật cao đưa ra bên ngoài nhà lá, có lò này, sẽ không sợ trúng độc than.
Trên đường về nhà, Lộ Tiểu Vân gặp phải một con chó hoang gầy teo yếu ớt, lông toàn thân màu đen, cao đến bắp chân nàng, gầy như que củi, làm bộ đáng thương, bất quá cặp mắt ngược lại rất sắc bén, Lộ Tiểu Vân dùng hai cái bánh bao thịt thu mua nó, nó đã ngoan ngoãn bị dắt trở về làm chó giữ nhà.
Nàng nhìn ra đây là một con chó săn, còn chưa đủ tuổi, lưu lạc thời gian quá dài, dinh dưỡng không đầy đủ, rất là gầy yếu, chờ sau khi dưỡng tốt, tuyệt đối là chó giữ nhà tốt.
Tiểu Mao Cầu đối với nàng lượm con chó rất là bất mãn, không ngừng kêu gào ầm ĩ.
Chi chi chi chi.
Lộ Tiểu Vân nhẹ bỗng nói: "Ngươi không thích A Sài, vậy ta đưa ngươi cho Tiểu Linh nuôi đi!" Lộ Tiểu Vân đặt tên cho con chó là A Sài, bởi vì dáng dấp của nó thật sự là quá gầy, bốn cái chân như que củi vậy.
Tiểu Mao Cầu run lên đám lông tuyết trắng trên thân, run rẩy không dám nói lời nào, không ngừng trừng mắt với con chó đen kia, A Sài ngạo kiều hất đầu, tiến lên mấy bước cọ đầu vào tay Lộ Tiểu Vân, chọc cho Lộ Tiểu Vân cười khanh khách không ngừng.
Tiểu Mao Cầu buồn bực, vèo một cái rúc vào trong ngực Lộ Tiểu Vân, giả bộ ngủ, Lộ Tiểu Vân ôm Tiểu Mao Cầu, thật cao hứng dẫn A Sài về nhà.
Lúc đi ngang qua Hồng phủ, bắt gặp Hồng Phong đang đi lại ngoài cổng, Lộ Tiểu Vân cười khanh khách hỏi: "Hồng gia gia, các ngài gần đây tại sao không có tới trên núi a!"
Hồng Phong bất lực nói: "Ai! Lão bà tử không để cho chúng ta đi." Nói xong đánh giá xung quanh một phen, thấy Hồng Hoàng thị không có ở gần đây, than thở nói: "Ngươi không biết lão bà tử kia của ta, tính khí cứng rắn, tính tình quật cường, không phải là không thừa nhận ngươi làm thức ăn so với nàng làm ăn ngon hơn sao.
Mấy ngày nay đang nháo tính tình, qua mấy ngày, qua mấy ngày chúng ta lại đi tìm ngươi, nhớ chuẩn bị đồ ăn ngon nhé.".
Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ T R Ù M t r u у ệ n .оr g ++
"Ta thấy ngươi là chán sống rồi đi! Lại muốn đi ăn chùa uống chùa, lão nương ta hôm nay không đánh ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lão nương không họ Hoàng." Hồng Hoàng thị đột nhiên từ trong cửa xông tới, nhéo lỗ tai Hồng Phong đem hắn kéo vào nhà, chỉ chốc lát sau, trong nhà truyền tới binh binh bang bang, thanh âm binh khí va chạm.
Ám vệ ẩn nấp trong bóng tối nhàm chán ngáp, lại là cảnh này, bọn họ đã nhìn đến chán.
Muốn so tài võ nghệ thì nói thẳng, lần nào cũng phải dùng chiêu này.
Chỉ là không có nghĩ đến đường đường trấn quốc Đại tướng quân, lại sợ vợ.
Lộ Tiểu Vân thấy Hồng Hoàng thị hung hãn như vậy, ngược lại cũng thay Hồng Phong đổ mồ hôi.
Nàng không dám tùy tiện xông vào, kiểm tra tình huống.
Ngay sau đó lại nghĩ một chút, có thể đây chính là kiểu chung đụng của vợ chồng bọn họ đi! Mình cần gì phải uổng công vô ích chứ? Ôm Tiểu Mao Cầu, dẫn A Sài hậm hực trở về nhà cỏ trên núi..