Nương Tử Lại Kiếm Tiền

Chương 12: Bảo Bối Trong Rừng Trúc





"Vân nhi, Linh nhi, các con lại đây." Tĩnh nương ăn canh, thoáng khôi phục chút khí lực, ngồi dựa vào trên giường, gọi Lộ Tiểu Vân cùng Lộ Tiểu Linh đến bên người tới.

"Nương, thế nào, có chỗ nào khó chịu sao?" Hai tỷ muội chạy nhanh tới mép giường, lo lắng hỏi.

Tĩnh nương lắc đầu một cái, ôn hòa nói: "Nương rất tốt, không có chỗ nào không thoải mái, Vân nhi, ngươi nói là Lạc thần y cứu ta cùng đứa nhỏ, còn chữa hết cho Linh nhi?"
"Đúng vậy! Nếu không phải Lạc thần y, chỉ sợ nương cùng đệ đệ liền..." Lộ Tiểu Vân vừa nói liền nghẹn ngào, nàng không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

"Vân nhi, có câu nói, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, huống chi người ta đối với chúng ta là ân cứu mạng, chúng ta nhất định phải báo đáp."
Lộ Tiểu Vân gật một cái, nàng chỉ là không có nghĩ đến Tĩnh nương sẽ nói ra những lời có lý như vậy, một chút cũng không giống một phụ nhân hương dã một chữ bẻ đôi cũng không biết, cẩn thận quan sát, còn có thể loáng thoáng nhìn ra nàng đã từng xinh đẹp như thế nào, chẳng qua là hai năm này bị hành hạ đến không còn hình người.

Đứa nhỏ đột nhiên oa oa khóc lớn lên, Tĩnh nương thuần thục cho đứa nhỏ đổi tã lót, bú sữa, cảm nhận được tiểu nhân nhi trong ngực gầy yếu, không nhịn được nước mắt đảo quanh, rất là tự trách, nếu không phải nàng ưu tư quá nặng, đứa nhỏ cũng sẽ không bị sinh non.

"Nương, ngươi đừng khóc, Lạc thần y nói đệ đệ thân thể không thành vấn đề, chỉ là có chút gầy yếu, nuôi thật tốt cũng có thể khỏe mạnh lên.

Ngược lại là thân thể người quá yếu ớt, phải nghỉ ngơi thật tốt."
" Được, nương dưỡng thật tốt, sẽ không khiến con phải lo lắng."
Tĩnh nương biết lý lẽ, hiểu đạo lý như vậy, Lộ Tiểu Vân rất là vui vẻ yên tâm, ít nhất sau này nàng làm gì Tĩnh nương cũng sẽ không phản đối.

"Nương, người yên tâm, nữ nhi sẽ để cho mọi người được sống một cuộc sống thật tốt."

Tĩnh nương mắt ngấn lệ gật đầu, kể từ đêm đó ở bên cạnh đống lửa nói chuyện, nàng cũng biết con gái lớn của mình trưởng thành, hiểu chuyện.

Nhất định là Trường Lâm ở trên trời không đành lòng thấy mẹ con các nàng chịu khổ, phái thần tiên tới trợ giúp các nàng, nếu không con hồ ly biết bắt thỏ kia làm sao sẽ theo nữ nhi.

"Nương, đệ đệ thật là đáng yêu, chúng ta cho hắn lấy cái tên đi!" Lộ Tiểu Linh nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang an tĩnh ngủ ở trong ngực Tĩnh nương sau khi ăn no.

"Kêu hắn Tiểu Thảo đi! Hy vọng hắn giống như cỏ nhỏ vậy ương ngạnh sinh trưởng." Tĩnh nương thương yêu nhìn đứa nhỏ trong ngực.

Lộ Tiểu Thảo, cái tên này quá mức bình thường, bất quá ngụ ý là tốt, mong đứa nhỏ sinh non nhỏ bé này mà có thể giống như ngọn cỏ ngoan cường lớn lên.

"Nương, cái tên Lộ Tiểu Thảo này quá bình thường, không bằng kêu hắn Lộ Tiểu Khang đi! Cả đời khỏe mạnh."
"Lộ Tiểu Khang, Lộ Tiểu Khang, tên này không tệ." Tĩnh nương hài lòng gật đầu một cái.

Cơm nước xong, thấy Tĩnh nương tinh thần đã khá hơn nhiều, Lộ Tiểu Vân cầm ra vải bố cùng cây bông vải mua được, để cho Tĩnh nương may mấy món áo bông, thêm nhiều bông vải, ấm hơn một chút.

Vốn là không nghĩ để Tĩnh nương trong tháng lại làm lụng, nhưng cả hai người bọn họ đều không biết may vá, không thể làm gì khác hơn là khiến cho Tĩnh nương phải mệt mỏi một chút.

Tĩnh nương cũng không nỡ lòng để hai khuê nữ bị lạnh, ngồi ở trên giường khâu từng đường khâu.


Hai tỷ muội Lộ Tiểu Vân cầm sợi dây đi vào rừng trúc nhặt cành khô.

Củi đốt hết quá nhanh, mỗi ngày đều cần nhặt một ít, nếu không cũng không đủ để nấu cơm cùng nấu nước nóng, huống chi sắp đến tháng chạp trời đông giá rét, cần chuẩn bị nhiều củi đốt hơn nữa để không bị lạnh.

Nhặt nhặt, Lộ Tiểu Vân đột nhiên phát hiện trong rừng trúc mọc ra chút măng, măng này chỉ lộ ra một ít đầu, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra, nàng biết những thứ này đều là măng mùa đông, sâu chôn dưới đất, đào ra lại là món ngon hiếm có.

Đột nhiên cảm thấy kích động, những măng này moi ra đem bán đi, chẳng phải sẽ có được nguồn tiền đầu tiên sao? Có tùy thân không gian của Tiểu Mao Cầu, nàng có thể dễ dàng đem đám măng này chở đến trấn trên, bán cho những tửu lâu lớn.

Trong trí nhớ của Lộ Tiểu Vân, không có ai đào qua măng này để ăn.

"Linh nhi, muội mau tới đây." Lộ Tiểu Vân hưng phấn kêu Lộ Tiểu Linh đang nhặt cành khô ở bên cạnh.

“Tỷ, sao vậy?”
“Muội nhìn những thứ măng này, chúng ta đào ra bán đi, liền có thể mua rất nhiều thứ rồi."
"Những thứ này có người muốn sao?"
"Có, tỷ nói cho muội biết, măng này đặc biệt tươi mới, bất kể là xào ăn, hay là nấu canh đều vô cùng ngon."
Lộ Tiểu Linh nuốt nước miếng một cái, mặt đầy mong đợi nói: "Có thật không?"
"Thật."
"Vậy chúng ta nhanh lên đào đi!"

"Không vội, cần phải có cuốc mới có thể đào lên, chúng ta về nhà đi tìm cái cuốc trước."
Hai tỷ muội ở trong nhà lá lật một lần, cũng không tìm được cái cuốc nào.

Cũng đúng, trong cái nhà lá rách nát này sao có thể có được cây cuốc mà gia đình nông dân coi như huyết mạch.

Lộ Tiểu Vân suy tư một phen, quyết định đi nhà Lý Đại Ngưu mượn cái cuốc dùng mấy ngày.

Chạng vạng tối, Lộ Tiểu Vân xách con thỏ hướng nhà Lý Đại Ngưu dưới chân núi đi tới.

Từ giữa sườn núi đến trong thôn, phải đi thời gian mất thời gian hai chén trà, trời tối nàng sợ không nhìn thấy đường, trời quá sáng sợ bị người trong thôn nhìn thấy, lại phải tốn nhiều miệng lưỡi giải thích.

Không thể làm gì khác hơn là tranh thủ lúc chạng vạng, bầu trời u ám đi xuống chân núi.

“Đại Ngưu thúc, Đại Ngưu thúc, ngươi có nhà không? Ta là Lộ Tiểu Vân." Lộ Tiểu Vân gõ cửa nhà Lý Đại Ngưu.

Một nhà Lý Đại Ngưu đang ăn cơm tối, nghe có người gõ cửa, vội vàng đem cửa sân mở ra.

Vợ Lý Đại Ngưu, Diêu Thúy Hoa bưng chén xách eo, thấy người tới là Lộ Tiểu Vân, mặt sầm xuống, xoay người đi vào trong nhà.

Vừa đi vừa lớn tiếng hét lên: "Lý Đại Ngưu, lương thực sắp hết rồi, nếu ngươi lại đem lương thực cho các nàng, lão nương liền cùng ngươi liều mạng."
Lộ Tiểu Vân ngượng ngùng đứng ở cổng, tiến cũng không được thối cũng không xong, thấy Lý Đại Ngưu đi ra, vội vàng lớn tiếng nói: "Thúc, thẩm, ta không tới mượn lương thực."
Lý Đại Ngưu đỏ mặt đem Lộ Tiểu Vân dẫn vào trong nhà, cả nhà bọn họ đang ăn cơm tối, trong chén là lớp cháo ngô mỏng đến mức có thể soi bóng người, trên bàn là cải trắng xào không có nổi một hạt dầu.


Nương Lý Đại Ngưu lộ ra nụ cười hiền lành, mời Lộ Tiểu Vân ăn cơm, ba đứa bé của Lý Đại Ngưu cũng tràn đầy thiện ý nhìn nàng, chỉ có Diêu Thúy Hoa đem chén cháo loãng uống vô cùng vang dội, biểu đạt bất mãn.

“Đại Ngưu thúc, ta hôm nay lên núi nhặt củi, ở trong một cái động bắt được hai con thỏ, chúng ta không ăn hết, mang một con cho các ngươi ăn cho đỡ thèm." Vừa nói nàng vừa giơ con thỏ trong tay lên.

Ánh mắt mấy người trong nháy mắt bị thỏ hấp dẫn, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng.

Gia đình nghèo bọn họ, hiếm khi có được một lần ăn thức ăn mặn, đã hơn nửa năm không có ngửi qua thịt mùi.

“Tiểu Vân tỷ, con thỏ này thật sự cho chúng ta sao?” Tiểu nữ nhi của Lý Đại Ngưu Lý Lan Lan hỏi, nhưng ánh mắt không rời khỏi con thỏ.

"Đúng vậy! Đưa cho các ngươi" Lộ Tiểu Vân đem thỏ nhét vào trong ngực Diêu Thúy Hoa, Diêu Thúy Hoa có chút ngượng ngùng, không muốn nhận lại không bỏ được trả lại, xoắn xuýt.

“Thẩm, ngươi cứ cầm đi! Cảm ơn thẩm giúp chúng ta, cung cấp cho chúng ta chỗ ở, nương ta nói có ân thì phải báo, không thể làm bạch nhãn lang."
Diêu Thúy Hoa nhấc con thỏ lên, cười nói: "Tĩnh nương dạy khuê nữ thật tốt, thật hiểu chuyện.

Nhà thẩm eo hẹp, con thỏ này sẽ giúp mọi người cải thiện cơm nước.

Mấy mẹ con ngươi có gì cần giúp liền nói một tiếng, Đại Ngưu thúc của ngươi vẫn là có nhiều khí lực, việc nặng việc mệt nhọc đều có thể tìm hắn."
Lý Đại Ngưu ngây ngô sờ đầu một cái, đồng ý với những gì nàng dâu nói, bổ sung thêm: "Cần giúp liền nói một tiếng."
Thật là một gia đình đáng yêu, Lộ Tiểu Vân cười nói: "Đại Ngưu thúc, ta muốn mượn nhà các ngươi cái cuốc dùng mấy ngày.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.