Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 59: Đến Phong tộc




-"Y Ly, ngươi có điều tra được lần này ai hại ta" Thiên Song Song ngồi trên bàn cùng bốn nam nhân chuẩn bị dùng thiện hỏi hỏi.

-"Ta còn chưa tra được danh tính rõ ràng" Đông Y Ly cũng cảm thấy khó chịu, hắn đường đường là Ám các các chủ mà vài cái tin tức nhỏ này vẫn không điều tra ra.

Thấy Đông Y Ly trong lòng khó chịu, Thiên Song Song cũng an ủi hắn "Y Ly không sao, ngươi cứ cử người tiếp tục điều tra, là ai làm ta cũng đã mơ hồ đoán ra được" Nàng chính là một cái thông minh, đương nhiên không thể không nhìn ra mối liên hệ.

-"Tiểu Song đôi nghĩ gì nói ta nghe với" Tạ Khuyển hiện tại cũng như là người một nhà, hắn cũng loáng thoáng được mấy người kể qua sự việc, hướng Thiên Song Song làm nũng lên.

Thiên Song Song liếc Tạ Khuyển một cái liền hướng bốn nam nhân nói ra suy nghĩ trong đầu.

-"Kỳ thật ta cũng nghĩ vậy, có điều bọn Xa Xa, Xa Nhất còn chưa có điều tra được rõ ràng nên không có nói cho ngươi" Đông Y Ly nhìn Thiên Song Song ôn nhu vô cùng.

-"Ta hiểu, để tránh đã thảo kinh xà cứ coi như ta đã chết, các ngươi cứ về hảo hảo chuẩn bị, ta cùng Khuyển nhi sẽ đi một chuyến về Phong tộc để nâng cao một chút võ công, sau đó lại đến nhờ một vài thế lực liên kết lên, Y Ly cứ tiếp tục điều tra tin tức, có gì nhớ nhanh nhất gửi cho ta" Thiên Song Song nhìn bốn nam nhân chốt cái phương án nói.

-"Hảo" Đông Y Ly rất nhanh đáp ứng, nếu là ý của nàng hắn đều nghe.

-"Hảo, ta sẽ về Bắc Thần quốc sắp xếp chờ ngươi" Bắc Thần Tử Yên nhu tình nhìn Thiên Song Song cười nhẹ như phong.

-"Song nhi, đây là địa chỉ cùng cách vào Phong cốc" Lãnh Phong hướng dẫn cụ thể cho Thiên Song Song, hắn không thể về cùng nàng, nếu hắn đi bọn kia sẽ phát giác, ngộ nhỡ phát hiện nàng còn sống nàng sẽ gặp nguy hiểm, cuối cùng hắn đành ngậm ngùi ở lại đợi.

-"Cám ơn ba ngươi, các ngươi trong lúc ta vắng mặt phải hảo hảo giữ gìn sức khỏe, hảo hảo nghĩ ngơi, nếu được thì tìm cách nâng cao võ công, chờ ta trở về" Thiên Song Song lúc này như cái tướng công dặn dò nương tử trước khi ra xa trường. Không khí có một chút đình trệ mà ấm áp.

-"Song Song vậy ta thứ mấy?" Bắc Thần Tử Yên bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí tang thương mặt dày hỏi.

-"Còn ta nữa" Tạ Khuyển lúc này cũng mở miệng đòi danh phận.

Đông Y Ly cùng Lãnh Phong nhìn hai người kia ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

-"Ta còn không biết đâu" Thiên Song Song khó xử nói.

-"Bắc Thần Tử Yên làm lão tứ, Tạ Khuyển là lão ngũ" Lãnh Phong bạc môi khẽ nhếch, nói ra rồi.

-"Di, tại sao ta phải làm bé a, không chịu đâu" Tạ Khuyển ủy khuất hề hề khóc tang cái mặt nhìn Thiên Song Song. Nhưng là Thiên Song Song không có nhìn hắn, hắn giả vờ khóc hức hức.

-"Ta cũng nghĩ Bắc Thần Tử Yên làm lão tứ" Đông Y Ly khốc khốc nói, hắn thấy Bắc Thần Tử Yên dễ chịu hơn Tạ Khuyển, tên kia nhỏ hơn hắn mà đêm qua dám giành tài đầu vì nàng giải độc, đương nhiên hắn không thể bỏ qua, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hiện tại tên kia muốn bước vào cửa đương nhiên không dễ, phải hảo hảo làm khó.

-"Nếu Y Ly cùng Phong Phong đã nói vậy thì cứ y như ý bọn họ đi, dù gì ta tôn trọng quyền dân chủ, tôn trọng ý kiến số đông" Thiên Song Song mắt sáng rỡ nói, đương nhiên nàng phải biết nắm thời cơ, nàng còn không biết giải quyết chuyện này như thế nào đâu.

Tạ Khuyển thế cô đương nhiên chỉ có thể cam lòng nhận, cuối cùng để thõa mãn chính mình tự tôn hắn nói "Không sao, nhỏ liền được thương nhất".

Bắc Thần Tử Yên biết hắn bị khí nên chỉ nhìn hắn cười không nói, Đông Y Ly cùng Lãnh Phong liền ném cho Tạ Khuyển một cái khinh thường ánh mắt, Thiên Song Song đối Tạ Khuyển dễ thương khuôn mặt chỉ có thể cười cười.

Sáng hôm sau, năm người cùng nhau rời đi Tạ Khuyển nơi trú chân.

Tạ Khuyển nơi trú chân nằm ở bìa biên giới Tây quốc cùng Nam quốc. Còn Phong tộc cũ nằm ở vùng núi phía Bắc Tây quốc. Thiên Song Song cùng Tạ Khuyển từ hừng đông đã bắt đầu cuộc hành trình.

Hai người hai ngựa gian khổ hết năm ngày đường, hai người quần áo nhìn tả tơi không chịu nổi, tóc tai có một chút bù xù nhưng không làm mất hết nét đẹp của họ.

-"Tiểu Song đôi, đến chưa?" Tạ Khuyển quay đầu nhìn Thiên Song Song ôn nhu tươi cười.

-"Ta nào có biết" Thiên Song Song lắc đầu trả lời.

-"Ách, vậy mấy hôm nay chúng ta đi đâu?" Tạ Khuyển nhíu mi, đừng nói với hắn là mấy ngày nay hai người đi du sơn ngoạn thủy đi.

-"Thì đi Phong tộc" Thiên Song Song nhìn Tạ Khuyển bình tĩnh vô cùng.

-"Tiểu Song đôi ngươi lại đùa giỡn ta" Phát hiện nàng đùa bỡn hắn Tạ Khuyển làm bộ dạng đáng thương hề hề, có điều hắn làm bộ dạng này hàng ngày như cơm bữa nên nàng hiện tại cũng miễn dịch mất rồi.

Thiên Song Song không nhìn hắn một cái làm Tạ Khuyển khóc không ra nước mắt.

-"Tiểu Song đôi hảo ác độc, hức" Tạ Khuyển lấy trong tay áo chiếc khăn giả vờ chậm chậm khóe mi, nũng nịu nói.

-"Khuyển nhi ngoan, đừng đùa. Hiện tại chúng ta đang đứng trước bìa rừng bao lấy Phong tộc, phải hết sức cẩn thận" Thiên Song Song nghiêm khắc khuyên can. Tạ Khuyển ấm ức hừ lạnh một cái coi như đồng ý.

Trời càng lúc càng tối, hai người đành hạ trại tại một thảm cỏ. Thiên Song Song tìm được một ít củi đủ dùng qua đêm, Tạ Khuyển đi bắt được một vài con vật về nướng ăn đạm bạc.

-"Không ngờ Khuyển nhi tay nghề cũng không tệ" Thiên Song Song tán thưởng giơ ngón tay cái với Tạ Khuyển.

-"Chuyện thường, nếu Tiểu Song đôi muốn vi phu ngày nào cũng vì ngươi mà thực hiện, có điều Tiểu Song đôi cũng phải để vi phu được ăn no" Tạ Khuyển cười tà nói, bộ mặt cực kì gian trá thèm thuồng.

-"Ăn ăn cái đầu ngươi, chỉ giỏi được có nhiêu đó" Thiên Song Song nhìn hắn phúc hắc tức giận kí đầu Tạ Khuyển làm cho hắn nhăn mặt.

-"Đau" Tạ Khuyển khóc không ra nước mắt la lên một tiếng.

-"Cho chừa" Thiên Song Song liếc hắn một cái không thèm quan tâm, trực tiếp lao đầu vào món cá nướng.

Tạ Khuyển đáng thương hề hề nhìn người ngọc, cúi đầu ăn ăn. Trời chiều hiện tại đã thành một màu đen sậm. Ánh lửa nhỏ bập bùng cháy chính là ngọn đèn duy nhất lúc bấy giờ. Đêm nay trời không có trăng, cũng không có sao.

Trời âm u, gió ù ù. Sắp mưa mất rồi.

-"Không tốt, trời chuẩn bị mưa, chúng ta nhanh tìm chỗ trú" Tạ Khuyển lúc này không có đùa giỡn mà bình tĩnh vô cùng. Hắn là lo lắng cho Thiên Song Song nha.

-"Chỉ sợ không thể đi" Thiên Song Song phán một câu xanh rờn.

Tạ Khuyển cảm thấy kì lạ nên quay đầu nhìn Thiên Song Song, phát hiện tứ phía đều bị xanh đen một mảng vây quanh.

-"Mãng xà" Tạ Khuyển chấn kinh rồi, hắn chưa bao giờ gặp nhiều mãng xà như vậy.

-"Chạy" Thiên Song Song lúc này mặc dù kinh hách nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, đối mặt với một số lượng mãng xà gần trăm con dù gì cũng không thể khinh thường. Nếu bị nó cắn một nhát độc liền xâm nhập, thêm vào đó độc của chúng nguy hiểm vô cùng nói không chừng vừa bị cắn đã mất mạng rồi.

Tạ Khuyển gắt gao nắm lấy tay Thiên Song Song như sợ buông ra sẽ vĩnh viễn mất đi nàng. Hai người vận khinh công hết tốc lực theo hướng rừng mà đi.

-"Mãng xà" Tạ Khuyển chấn kinh rồi, hắn chưa bao giờ gặp nhiều mãng xà như vậy.

-"Chạy" Thiên Song Song lúc này mặc dù kinh hách nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, đối mặt với một số lượng mãng xà gần trăm con dù gì cũng không thể khinh thường. Nếu bị nó cắn một nhát độc liền xâm nhập, thêm vào đó độc của chúng nguy hiểm vô cùng nói không chừng vừa bị cắn đã mất mạng rồi.

Tạ Khuyển gắt gao nắm lấy tay Thiên Song Song như sợ buông ra sẽ vĩnh viễn mất đi nàng. Hai người vận khinh công hết tốc lực theo hướng rừng mà đi.

Mãng xà to xác mà tốc độ cũng kinh người, quyết không để hai người bỏ trốn. Thiên Song Song thấy tình huống không tốt chỉ có thể làm một lá chắn phong đẩy lùi mãng xà.

Thiên Song Song vì hao tổn sức lực nên tốc độ có chút chậm lại, Tạ Khuyển dù khinh công tốt lắm nhưng hai người chạy nãy giờ thời gian đã lâu nên có chút đạt giới hạn, tốc độ cũng kém ban đầu.

May mắn là bọn mãng xà không còn truy hai người nữa. Thấy vậy hai người cũng nhẹ nhàng thở ra.

Gió thổi ngày một lớn, lá cây bị gió mang đi rơi lả tả. Trong đêm tối thê lương gió thổi cùng tiếng bọn thú hoang kêu rên làm người ta một trận kinh hãi, cũng may Thiên Song Song cùng Tạ Khuyển không phải người chết nhát nếu không qua đêm nay hai người cũng bị bệnh tim mà chết.

Mưa ngày một nặng hạt, Thiên Song Song vì chưa sử dụng thành thạo phong lực mà lại cố ý sử dụng nên suy yếu vô cùng, Tạ Khuyển nhìn người ngọc như vậy rất đau lòng và lo lắng.

Cuối cùng thấy nàng không chống đỡ nổi hắn ôm nàng vào lòng, mưa làm hai người ướt nhẹp như chuột lột, trời đã tối nay càng tối hơn, cơ hồ không thể thấy được phía trước. Tạ Khuyển cố gắng tìm kiếm một cái hang động trú tạm qua đêm.

Nhưng là ông trời như trêu đùa hai người, Tạ Khuyển đi đến đâu là mưa to đến đó, còn có hang động thì không có mà gặp hang động thì y rằng chỗ đó có thú dữ.

Mệt mỏi nhưng hắn không thể buông tay nàng, mưa lạnh nhưng trong lòng hắn người ngọc càng lúc càng nóng, hắn có thể chắc chắn một điều Thiên Song Song hiện tại ngã bệnh.

Tạ Khuyển không biết đi bao lâu, đi như thế nào, cuối cùng mưa cũng nhỏ dần, nhỏ dần rồi tạnh. Bầu trời sáng tinh mơ đẹp vô cùng. Một cái cầu vồng bảy sắc rực rỡ giắt ngang qua đỉnh núi.

-"Tiểu Song đôi" Tạ Khuyển lo lắng đặt tay lên trán nàng, thì thầm vào tai.

Thiên Song Song vẫn như cũ không có trả lời, hai mắt nhắm nghiền. Trán nàng lúc này nóng hâm hấp.

Tạ Khuyển không biết đi bao lâu, đi như thế nào, cuối cùng mưa cũng nhỏ dần, nhỏ dần rồi tạnh. Bầu trời sáng tinh mơ đẹp vô cùng. Một cái cầu vồng bảy sắc rực rỡ giắt ngang qua đỉnh núi.

-"Tiểu Song đôi" Tạ Khuyển lo lắng đặt tay lên trán nàng, thì thầm vào tai.

Thiên Song Song vẫn như cũ không có trả lời, hai mắt nhắm nghiền. Trán nàng lúc này nóng hâm hấp.

Tạ Khuyển cố gắng dùng một chút nội lực cuối cùng hong khô y phục hai người, kiếm một tảng đá sạch sẽ đặt nàng nằm, hắn đi xung quanh tìm thảo dược giúp nàng hạ sốt.

Hắn không dám đi xa, hắn sợ đi xa nếu mãnh thú lại thì hắn không bảo vệ được nàng.

-"Ngươi đây rồi" Tạ Khuyển mừng rỡ khi tìm được thảo dược, có thảo dược nghĩa là Thiên Song Song được cứu rồi nên hắn cao hứng không thôi.

Tạ Khuyển vui mừng cầm trên tay mớ thảo dược vừa tìm được, định về giúp nàng dùng. Nhưng mà hắn tính tới tính lui vẫn tính không lại ông trời. Tren tảng đá lúc này không có một người. Thiên Song Song biến mất.

-"Tiểu Song đôi..." Tạ Khuyển một tiếng gọi vang vọng cả núi rừng, thê lương vô cùng. Nhưng là hắn kêu như thế nào cũng không có người đáp lại.

Róc rách tiếng nước chảy, tiếng gió xào xạc, tiếng chim ríu rít hay phong cảnh đẹp vô ngần không thể lấp đầy lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.