Nuông Chiều Tiểu Bảo Bối

Chương 3




Đông Phương Úc Khanh, một thân lam bào ôn nhu nho nhã, điển hình thư sinh lại vô tình một cách cố ý đi ngang qua dòng suối đó, vào thời khắc ấy hắn chỉ thấy từ đằng sau bóng lưng trắng mịn của một người đang tắm, hư hư ảo ảo phía sau rặng bụi cây, không tự chủ đước hắn “A” lên một tiếng khiến người đang tắm phía đó cuống cuống không biết làm gì, lặn mất xuống nước, một hồi lâu chỉ ló lên cặp mắt ngơ ngác quan sát xung quanh, Đông Phương Úc Khanh vừa che mắt vừa bối rối nói với người ở dưới nước

-”xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý...” thấy người dưới nước không lên tiếng chỉ lẳng lặng nhìn hắn làm hắn càng ngại ngùng

-”ta không cố ý, thật xin lỗi, cơ thể cô nương ta đã lỡ thấy, sau này đỗ tiến sĩ về ta nhất định...” cuối cùng câu thoại sến súa đấy cũng diễn ra, chưa kịp để Đông Phương Úc Khanh tiếp tục trò mèo của hắn, La Lâm từ dưới nước bước lên để lộ thân hình cường tráng, từng giọt nước lấp lánh chạy dọc theo cơ thể y khiến dáng người y dưới ánh nắng càng thêm khỏe khoắn, hắn sa sầm mặt mày nhìn Đông Phương Úc Khanh, giọng nói không mang theo độ ấm còn có chút uy hiếp

-”ngươi vừa nói gì? muốn chịu trách nhiệm với ai?”

-”thật xin lỗi, vị đại hiệp này, ta nhìn từ xa chỉ thấy bóng lưng xinh đẹp...” Đông Phương Úc Khanh khẽ chửi thầm trong bụng”sao tên này lại tắm mà không phải tiểu nha đầu kia” mặc dù chửi thầm Đông Phương Úc Khanh vẫn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng

-”nên nghĩ ta là nữ? có cần kiểm tra không?”La Lâm vừa nói vừa híp cặp mắt lại tăng độ nguy hiểm nhìn về phía Đông Phương Úc Khanh, bàn tay còn rất phối hợp để vào tiết khố điệu bộ như muốn lột nó ra cho Đông Phương Úc Khanh xem phần bên dưới của hắn có phải nam nhân thật hay không, thấy tình hình có vẻ không ổn, Đông Phương Úc Khanh vội vàng ngăn lại động tác càn rỡ của La Lâm, cuống quít từ chối thiện ý của La Lâm

-”không...không cần...ta tin ngươi là nam nhân, ta tuyệt đối tin tưởng”

La Lâm nghe vậy có phần nào dịu đi, hắn tiến lại đống quần áo xếp gọn bên cạnh suối, mặc lại chỉn chu quần áo, sau đó lại mặt lạnh tiến đến bế Thiên Cốt từ trên cành cao của một cái cây xuống, ánh mắt nhìn Đông Phương Úc Khanh chưa hề giảm độ ấm như muốn nói” để ngươi thấy nàng tắm?đang hoang tưởng sao” thật không biết nói gì với hắn, Đông Phương Úc Khanh cảm giác như cơ mặt bị co rút, không thể nói dài dòng với tên này bèn đánh chủ ý sang Thiên Cốt đang trên vai La Lâm

-” hai người đang định đi đâu vậy”

-”chúng ta...”

-”chúng ta đi du lịch, ngược đường lên kinh của ngươi” mỗ nam nào đó quá xấu tính trả lời

-”sao lại có thể, hai người đi du lịch thế này không sợ nguy hiểm sao, núi này yêu ma quỷ quái nhiều, may mắn ta có học ít pháp trận, để ta đi theo bảo vệ hai...” chưa kịp nói hết câu La Lâm đã nhét một cái màn thầu bịt miệng Đông Phương Úc Khanh lại, sau đó ôn nhu đưa màn thầu cho Thiên Cốt, xoa nhẹ đầu nàng một tí, lại lườm Đông Phương Úc Khanh một tí, cứ như con nhím xù lông lên khiến hắn bật cười

-”bánh bao này sao cứng như vậy, một mình ngươi ăn sao còn bắt tiểu cô nương này ăn theo ngươi, còn nhỏ ăn đồ cứng khó tiêu hóa, hay là ăn bánh ngọt của ta đi” Đông Phương Úc Khanh đưa miếng bánh ngọt ngọt mềm mềm cho Thiên Cốt khiến nàng cười híp mắt lại, tổn thương sâu sắc mỗ nam nào đó khóc thầm trong lòng”lần sau lão tử sẽ không thua ngươi“.

Đông Phương Úc Khanh vừa đi trước vừa hỏi

-”sao các ngươi lại không lên Mao Sơn nữa”

-” chúng ta...”

-”chúng ta đã lên Mao Sơn nhưng giờ đã xuống”La Lâm đang tính lừa dối thì tiểu cô nương kia đã thành thật khai báo với địch

-”tại sao lại xuống” Đông Phương Úc Khanh tò mò hỏi

-”Mao Sơn bị diệt, xích thuyên thiên bị cướp, chúng ta đang trên đường tới Quần Tiên Yến truyền tin, nhân tiện thông báo về việc thần khí”La Lâm vừa giơ tay hái quả cho Thiên Cốt, vừa nói chuyện rất tự nhiên cứ như đang nói”hôm nay trời không mưa”, đang nói thì vật nhỏ kia lại xen vào

-”Lâm Lâm, tại sao Thiên Thủy Tích ngươi bảo ta đeo, ta có cảm giác nóng lên, ban đêm còn phát sáng nữa, ngươi lại bảo ta không được tháo nó xuống...”nghe thấy thế, Đông Phương Úc Khanh mỉm cười chỉ vào chấm màu hồng trên đó

-”ngươi có thấy cái này không”

-”có” Thiên Cốt nghiêng đầu khó hiểu đáp lại

-”đây là...”chưa kịp nói xong La Lâm đã bịt miệng Đông Phương Úc Khanh lại, đá hắn sang một bên, không thiện chí gầm gừ nghiến chặt răng hỏi hắn

-”không phải ngươi lên kinh sao, còn không mau biến cho khuất mắt ta”

-”ta còn chưa...”

-”ngươi là nam nhân sao dong dài quá vậy, né ra coi” nam nhân không phúc hậu vẫn còn hận thù vụ cái bánh ngọt, thật không thể tin được.

La Lâm mặc kệ Đông Phương Úc Khanh nói gì, trực tiếp đạp hắn qua một bên, vận khinh công đem tiểu Cốt chạy như bay xa tầm mắt của hắn, chỉ còn lại Đông Phương Úc Khanh cười lăn lộn với vẻ đáng yêu của La Lâm

Hai người cứ thế chạy một mạch, nhờ có sức khỏe trâu bò của La Lâm mà cũng đến được chân núi Côn Luân, tiểu Cốt khúc khích cười nhéo má hắn

-”sao ngươi bình thường như cún con mà gặp người nào cũng xù lông lên vậy”

-”không có gì”chết hắn cũng không nói hắn đang ghen tị

Hai người lại tiếp tục tốc độ rùa bò của Thiên Cốt đi đến tối mới tới giữa núi, La Lâm cầm bàn tay nàng cắt nhẹ một cái, nhỏ một giọt máu lên Thiên Thủy Tích, bỗng chốc Thiên Thủy Tích phát ra những vệt sáng đầy màu sắc, từ một viên đá nở ra một con sâu vô cùng dễ thương, Thiên Cốt bất ngờ quay sang nhìn La Lâm

-”đây là?"

-”là linh trùng của Dị Hủ Các, sau này nó sẽ...” chưa kịp nói hết câu, con sâu béo đã ôm cổ Thiên Cốt ngọt ngào gọi mẹ, La Lâm quay sang, không biết làm sao, trừng mắt nó một cái rồi lại nướng gà, Thiên Cốt bật cười chọc chọc con sâu béo ú trên tay

-”ngươi là linh trùng thật?” nghe hỏi, con sâu gật đầu lia lịa

-”con đúng là linh trùng của Dị Hủ Các”Thiên Cốt nghĩ một chút rồi quay sang hỏi La Lâm

-”ta chưa bao giờ nuôi sâu, nó ăn gì vậy”

-”bùn đất” La Lâm không phúc hậu nhìn chằm chằm con sâu

-”thật sao”Thiên Cốt bán tín bán nghi sau đó quay sang hỏi con sâu

-”ngươi ăn gì”

-”cha xấu tính”con sâu nhìn La Lâm lên tiếng kháng nghị sau đó chui vào bàn tay Thiên Cốt

-”con ăn lá cây, cỏ,...cái gì con cũng ăn được”nghe nó nói vậy Thiên Cốt bứt một mầm cây đưa nó, thoáng chốc trên chiếc lá đã có vài dấu răng hiến Thiên Cốt bật cười khúc khích

-”mau đặt tên cho nó”La Lâm đưa đùi gà cho Thiên Cốt, sau đó choàng áo khoác lên người nàng

-”vậy ta gọi con là Đường Bảo nhé, Đường Bảo bối, ahaha”

-”ta có tên rồi, từ nay ta gọi là Đường Bảo, Đường Bảo, Đường Bảo, điều quan trọng cần phải nhắc lại ba lần”một người một sâu vui vẻ chơi đùa đến tận nửa đêm mới đi ngủ

Đêm ấy, không hiểu sao Thiên Cốt lại mơ thấy kí ức ngày trước, sau đó tỉnh dậy bật khóc như mưa khiến La Lâm luống cuống tay chân ôm nàng dỗ dành đến khi ngủ lại

-”Chưa từng có một ai dịu dàng như La Lâm” Thiên Cốt vừa ngủ vừa mơ sảng khiến La Lâm khựng lại, sau đó khẽ hôn má Thiên Cốt, có lẽ sau này nàng sẽ không còn nói câu ấy nữa đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.