Nuông Chiều - Thời Tinh Thảo

Chương 12




Nhìn vẻ mặt vô cảm của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh không thể nhịn mà cười thành tiếng.

“Trình tổng làm sao vậy, anh giận em đến phát điên rồi sao?”

Ban đầu, Trình Trạm không muốn nói lý với cô. Kết quả lại nói là mình chỉ thích ăn mặn.

Khóe môi Hướng Nguyệt Minh cong lên, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười gian xảo.

Trình Trạm rũ mắt nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nhắc nhở: “Ngày mai anh không đến công ty.”

“…” Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một lúc, suy nghĩ một chút mới hiểu được ý tứ của anh.

Cô nghẹn giọng, có chút không nói nên lời: “Ồ.”

Cô lại vô tư gác chân lên người anh: “Nhưng em thật sự rất mệt.”

Đây là sự thật, Hướng Nguyệt Minh không hề nói điêu. Tập vũ đạo thật sự rất mệt mỏi, mấy ngày nay tinh thần lực cùng thể lực đều phát huy đến cực hạn, cô hoàn toàn không còn sức lực.

Trình Trạm nhìn chằm chằm vào mắt cá chân trắng nõn lộ ra của cô một lúc, sau đó giơ tay lên xoa bóp cho cô.

Hướng Nguyệt Minh yên tâm hưởng thụ sự phục vụ của anh, cong môi cười.

Trong phòng khách ánh đèn với tông màu ấm đang chiếu sáng, bao trùm lên căn phòng, làm cho cả căn phòng phảng phất có một loại cảm giác ấm áp.

Cả hai tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi này.

Kỹ thuật xoa bóp của Trình Trạm không tốt cho lắm.

Nhưng điều thần kì chính là, Hướng Nguyệt Minh thế mà lại ngủ quên khi được anh phục vụ.

Khi cô tỉnh lại lần nữa, thấy bản thân mình đang nằm trên giường.

Cô cúi xuống nhìn quần áo cũng đã được thay. Cô ngủ cái là say như chết sao.

Hướng Nguyệt Minh nhìn xung quanh, không có ai trong phòng, chỉ có chiếc đèn ngủ ở đầu giường còn đang sáng.

Cô đưa tay lên dụi mắt, vén chăn bước xuống giường.

Trình Trạm đã thay quần áo cho cô, nhưng không tắm hộ cô. Cũng không biết làm thế nào anh có thể để cô đi ngủ với cơ thể như vậy.

Sau khi Trình Trạm bế Hướng Nguyệt Minh trở về phòng, anh đến thư phòng để tổ chức một cuộc họp video.

Gần đây trong công ty xảy ra nhiều chuyện, làm ăn khá thua lỗ.

Khi anh trở lại phòng, vừa lúc thấy được một người đẹp đang bước ra khỏi phòng tắm.

Hướng Nguyệt Minh thay một chiếc váy ngủ hai dây màu xanh biển, hai dây áo mong manh vắt vẻo trên bờ vai thon gầy của cô, để lộ xương quai xanh thanh tú, khiến người ta không khỏi say đắm.

Ánh mắt Trình Trạm đình trệ nhìn vào bộ ngực đang phập phồng theo hơi thở của cô, chỉ cần thấp xuống nữa thôi là một phong cảnh kiều diễm hiện ra trước mắt.

Chú ý tới ánh mắt của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh đưa mắt nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Trình Trạm, anh đang nhìn đi đâu vậy?”

Trình Trạm ngước lên, dừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú của cô.

Hai người nhìn nhau, Hướng Nguyệt Minh yên lặng cong môi cười, đến gần anh: “Anh vừa ở trong thư phòng sao?”

“Ừm.”

Trình Trạm rũ mắt nhìn ngón tay của cô chọc vào ngực anh, nắm lấy: “Không phải em bảo mệt sao?”

Hướng Nguyệt Minh: “…”

Cô không nói nên lời: “Mệt, anh đi tắm đi, em đi ngủ đây.”

Trình Trạm trả lời rồi đi vào phòng tắm.

Đêm nay, Trình Trạm có lẽ thực sự lo cho cơ thể mệt mỏi của Hướng Nguyệt Minh, có chút lương tâm mà buông tha cho cô.



Sáng sớm hôm sau.

Khi Trình Trạm tỉnh dậy, Hường Nguyệt Minh đang quấn lấy anh như một con bạch tuộc.

Từ trước đến nay cô ngủ đều không an phận, khi hai người lần đầu tiên ngủ cùng nhau, cô có chút kiềm chế bản thân, áp chế tính cách của mình.

Sau này, không biết là do không kìm nén được hay là xảy ra chuyện gì, dần dần cô bắt đầu buông thả bản thân.

Mỗi buổi sáng, Trình Trạm đều bị cô làm phiền mà tỉnh giấc.

Anh rũ mắt nhìn người trong lòng mình, Hướng Nguyệt Minh đang chìm trong giấc ngủ say, không hề hay biết những thay đổi xung quanh.

Cô xinh đẹp tinh xảo, không nói chuyện thì lãnh đạm, giống như đóa hoa mai kiêu hãnh chỉ có thể nhìn từ xa.

Bỗng nhiên, Trình Trạm nghĩ về đêm đầu tiên anh gặp cô.

Trong quán bar náo nhiệt, một mình cô lẳng lặng ngồi ở một góc nhỏ, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn những người khác nịnh nọt xung quanh anh.

Cô như một người ngoài cuộc, không tham gia vào bất cứ chuyện gì.

Nhưng Trình Trạm biết rằng cô không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Trong đôi mắt đào hoa của cô, lơ đãng mà hiện ra sự sợ hãi không rõ ràng.



Đồng hồ báo thức ở một bên vang lên, Trình Trạm lập tức tắt đi.

Anh giơ tay gỡ người trong lòng ra, đứng dậy rời đi.

Hướng Nguyệt Minh không bận tâm bất cứ điều gì, cô vẫn đang ngủ đến khi đã thay đổi tư thế.



“Trình tổng.”

Đinh Thuyên quay đầu nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau, đưa tài liệu trong tay cho anh: “Đây là nội dung của cuộc họp hôm nay, về—“

Trình Trạm lắng nghe với vẻ mặt thờ ơ, lật giở tài liệu trong tay.

Chờ Đinh Thuyên nói xong, anh giơ tay nới lỏng cà vạt, thanh âm lạnh lùng nói: “Biết rồi.”

Đinh Thuyên hiểu ra, trầm mặc một lát, đột nhiên nhắc tới Hướng Nguyệt Minh: “Trình tổng, tối hôm qua vũ đạo nhân sinh chính thức tuyên bố, cô Hướng…”

Trình Trạm ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo cảm xúc khác: “Cô ấy làm sao?”

Đinh Thuyên giải thích: “Cư dân mạng có rất nhiều ý kiến ​​về việc cô Hướng tham gia chương trình tạp kỹ này.”

Trình Trạm ngẩn ra: “Họ nói gì?”

Đinh Thuyên bắt gặp ánh mắt của anh, vuốt tóc nói: “Rất nhiều người không biết cô Hướng tham gia khiêu vũ, đều nói là được kim chủ nào đó cho 1 vé tham gia.”

“…”

Trình Trạm khẽ hừ.

Đinh Thuyên nhìn anh: “Chúng ta có nên làm gì không?”

Trình Trạm rũ mắt, trầm ngâm vài giây rồi nói: “Cô ấy sẽ dùng thực lực để chứng minh, tôi nhúng tay vào sẽ chỉ làm hỏng việc.”

Quan trọng hơn, Hướng Nguyệt Minh sẽ không nguyện ý để anh giúp.

Cô nhìn bề ngoài thì cái gì cũng dựa vào Trình Trạm, nhưng chỉ có Trình Trạm mới biết rằng cô thực sự không thèm những tài nguyên mà anh đã cho cô.

Thường thường, cô sẽ tìm ra một số lý do vụng về để nói với anh tại sao mình không nhận.

Trình Trạm lúc nào cũng không có quá nhiều ý kiến, cô muốn thế nào, anh cũng không ép.

Sau một thời gian dài, có lẽ anh đã biết Hướng Nguyệt Minh đang nghĩ gì.

Đinh Thuyên: “Vâng.”

Trình Trạm “Ừm” một tiếng, nhàn nhạt hỏi: “Khi nào thì ghi hình?”

“Thứ bảy này.”

Trình Trạm đang lật xem tài liệu, ngước nhìn anh.

Đinh Thuyên đau đầu: “Hôm đó ngài có bữa tiệc.”

Anh thấp giọng nói: “Là hạng mục hợp tác, ngài nhất định phải tham dự.”

Trình Trạm cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Hiểu rồi.”



Lúc Hướng Nguyệt Minh tỉnh dậy, căn phòng vắng tanh.

Cô nhướng mày, lấy điện thoại ra để gửi tin nhắn cho Trình Trạm.

Hướng Nguyệt Minh:【 Trình tổng, anh lừa em, rõ ràng anh nói hôm nay không đến công ty. 】

Trình Trạm trả lời lại đã là một giờ sau:【Tạm thời có việc. 】

Hướng Nguyệt Minh nhìn tin nhắn của Trình Trạm, không trả lời.

Cô đứng dậy tắm rửa, thu dọn đồ đạc rồi đến lớp.

Sau khi lên xe, Hướng Nguyệt Minh mới có thời gian để xem Weibo.

“Hiện tại tình hình trên Weibo như thế nào rồi?”

Tiểu Hi “A” một tiếng, nhanh chóng nói, “Mọi người bày tỏ… nghi ngờ về việc chị tham gia chương trình tạp kỹ này.”

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, liếc cô nàng một cái: “Không nghi ngờ mới lạ đấy.”

Cô tựa đầu vào cửa sổ ô tô, định đăng Weibo, giả vờ nói: “Các bạn cho rằng tôi không đủ tư cách tham gia sao?”

“…”

Tiểu Hi trầm mặc vài giây, sau đó nhanh chóng nói: “Chị! Chị là người có tư cách tham gia nhất.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”

Cô hất tóc: “Vậy cũng tốt, đến lúc đó nhất định sẽ tạo ra một chấn động lớn.”

“Vâng, chị có thể làm điều đó!”

Kỳ thực tối qua, một số cư dân mạng đã tung tin cô đã giành được giải thưởng trong một cuộc thi khiêu vũ quốc tế.

Nhưng họ đều nói suông, không có bất kỳ bằng chứng nào. Cùng với những bình luận trên Weibo, nó có thể bị đẩy xuống đáy biển trong vòng vài giây, không nhiều người chú ý.

Vì vậy, không nhiều cư dân mạng biết về khả năng khiêu vũ của Hướng Nguyệt Minh.

Hướng Nguyệt Minh nhìn những bình luận trên Weibo mà cô đã đăng, phía trên là những người nói rằng họ đang mong chờ chị đẹp, phía dưới là sự nghi ngờ của cư dân mạng và fans.

Mọi người đều không hiểu tại sao cô lại tham gia chương trình này, thậm chí có người còn hỏi cô có phải định bị loại ngay từ vòng gửi xe để gây sự chú ý phải không.

Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời, tự ngẫm nghĩ: “Mình không giống một vũ công sao?”

“Giống.”

Tiểu Hi thậm chí không chút nghĩ ngợi nói: “Khí chất của chị thoạt nhìn rất giống một vũ công chuyên nghiệp.”

Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Đúng vậy, tại sao mọi người lại không tin.”

Tiểu Hi chớp mắt: “…Có lẽ ở đó có quá nhiều chuyên gia?”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ có lẽ đó là sự thật.

Cô chống cằm hỏi: “Hay là bây giờ em lên Baidu bổ sung thân phận cho chị nhé?”

“A?” Tiểu Hi không hiểu: “Thân phận gì?”

Hướng Nguyệt Minh cong môi cười: “Quán quân cuộc thi khiêu vũ quốc tế lần thứ 20.”

Tiểu Hi: “…”

Cô ấy nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Chị, việc này hơi phóng đại. Chẳng phải cư dân mạng có thể vạch trần chị ngay từ đầu sao?”

“…”

Hướng Nguyệt Minh im lặng trong vài giây rồi nhìn Tiểu Hi.

Đối diện với ánh mắt của cô, Tiếu Hi ngơ ngác hỏi: “Sao ạ?”

Hướng Nguyệt Minh lắc đầu, mở điện thoại tìm kiếm Baidu.

Quả nhiên, quán quân cuộc thi khiêu vũ quốc tế lần thứ 20 chỉ viết hai chữ “Châu Á”, không đề ảnh, thậm chí cả tên cũng không.

Cô sững người vài giây, mím môi dưới rồi lại thôi.

“Tiểu Hi, em đã nghe chị Hạ nói rằng chị có thể khiêu vũ phải không?”

“Vâng, lần đầu tiên làm trợ lí cho chị, chị Hạ đã nói với em rằng trước đó chị bị thương khi khiêu vũ, muốn em nên chú ý.”

Cô tò mò nói: “Làm sao thế ạ?”

“Không có gì.”

Hướng Nguyệt Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Chỉ tuỳ tiện hỏi một chút thôi.”

Phía chị Hạ bên kia chắc là cũng được Trình Trạm kể cho. Về chuyện khiêu vũ, trước đây cô chỉ nói với Trình Trạm.

Tiểu Hi sững sờ, không hiểu tại sao cô đột nhiên có tâm trạng không tốt.

Cô ấy cảnh giác nhìn lại, an ủi: “Chị, đừng quá lo lắng, cho dù trước đây chúng ta không đoạt được giải thưởng, nhưng hiện tại chị vẫn rất tốt!”

Hướng Nguyệt Minh cười gật đầu: “Chị biết.”



Vài ngày tiếp, Hướng Nguyệt Minh vẫn đến lớp luyện tập như thường lệ.

Vào ngày ghi hình, cô đã không xuất hiện trong buổi tổng duyệt của địa điểm ghi hình.

Nhưng Hướng Nguyệt Minh không ngờ rằng xe của Vu San San cũng vừa lúc đến.

Hai người gần như cùng lúc xuống xe.

Xung quanh là máy ảnh của các nhiếp ảnh gia, Hướng Nguyệt Minh vô thức nhìn lên ống kính và khẽ mỉm cười.

Vu San San nhìn cô, chủ động bắt chuyện với cô: “Đã lâu không gặp.”

Hướng Nguyệt Minh cười nhạt, gật đầu nói: “Chị San San, đã lâu không gặp.”

Vu San San nhìn cô rồi cùng cô bước vào đại sảnh.

“Chuẩn bị thế nào rồi?”

Hướng Nguyệt Minh suy nghĩ một chút: “Cũng ổn.”

Vu San San liếc nhìn cô, cười nói: “Không cần quay phim cũng khá tốt mà.”

“…”

Hướng Nguyệt Minh nói một cách bình tĩnh: “Vâng.”

Cô nghiêng đầu nhìn Vu San San: “Lời này cũng đưa cho chị San San, chị đừng căng thẳng như vậy, cứ coi như đùa một chút đi.”

Cô nhẹ nhàng nói: “Tôi là diễn viên, bị loại ngay từ vòng đầu tiên cũng không thấy xấu hổ”.

Vu San San nghẹn lại, sắc mặt cứng đờ.

Cô ta không ngờ Hướng Nguyệt Minh lại bình tĩnh như vậy. Cô ta cười khan một tiếng, gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ là đùa giỡn thôi.”

Hướng Nguyệt Minh nở một nụ cười với cô ta.

Các buổi diễn tập đều được giữ bí mật, không ai được phép nhìn thấy, kể cả những nghệ sĩ đã tham gia cùng nhau cũng không thể.

Vì muốn tạo cảm giác thần bí, ban tổ chức đã tốn không ít công.

Hướng Nguyệt Minh diễn tập sau, nên cô đi vào phòng chờ đã được sắp xếp để nghỉ ngơi.

Tiêu Hi đi theo vào, nhìn vào mắt cô nói: “Tối nay chúng ta ghi hình, chị có hồi hộp không?”

“Chị không còn lo lắng nữa khi đến đây.”

Tiếu Hi gật đầu, thấp giọng hỏi: “Trình tổng sẽ tới xem sao?”

Hướng Nguyệt Minh buồn cười nhìn cô nàng: “Không có.”

Tiểu Hi “À” một tiếng, có chút tiếc nuối: “Đây là lần đầu tiên chị khiêu vũ trước công chúng, vậy mà Trình tổng lại không tới.”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Không dễ gì khi anh ấy đến vì mối quan hệ của bọn chị.”

Tiểu Hi nghẹn lại.

Hướng Nguyệt Minh không quan tâm, cô bình tĩnh nghịch điện thoại, Ngu Uyển gửi cho cô một tin nhắn.

Ngu Uyển: 【 Lát nữa mình sẽ đến!! Mình đang rất háo hức màn trình diễn tối nay của cậu đấy. 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Được. 】

Ngu Uyển: 【Cậu nhảy điệu gì? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【Tạm thời bí mật. 】

Ngu Uyển: 【?? Ngay cả mình cũng không thể nói? 】

Hướng Nguyệt Minh: 【 Nói xong không phải không có cảm giác thần bí sao!!! 】

Tin nhắn vừa được gửi đi, Ngu Uyển còn chưa kịp trả lời, điện thoại của Hướng Nguyệt Minh đã vang lên.

Cô liếc nhìn cuộc gọi, hơi ngạc nhiên.

“Alo.”

Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc hỏi: “Anh không phải rất bận sao?”

Trình Trạm “Ừm” một tiếng: “Em đang ở hậu trường à?”

“Vâng.”

Hướng Nguyệt Minh cười khẽ, liếc nhìn thời gian: “Lát nữa em mới diễn tập.”

“Bao lâu nữa?”

“Cái gì?”

Hướng Nguyệt Minh khó hiểu: “Diễn tập á?”

“Ừm.”

Hướng Nguyệt Minh nhìn Tiểu Hi, cô ấy chỉ và nói: “Hai mươi phút.”

“Còn một hồi nữa mới đến lượt em.”

Trình Trạm trả lời: “Tối nay anh có bữa tiệc.”

“Tối qua anh có nói rồi.”

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Trình Trạm rất ít khi nói lịch trình của mình cho cô, nói hôm nay anh có một bữa tối khó tránh khỏi.

Cô cảm thấy khó hiểu, cho đến khi cô sắp chìm vào giấc ngủ mới nhận ra, anh đang nói rằng anh không thể đến xem cô khiêu vũ.

Hướng Nguyệt Minh ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Trình Trạm không gọi tới, cô cũng không có cảm giác gì. Nhưng nghe giọng nói của anh, cô chợt cảm thấy có chút mất mát.

Có lẽ bởi vì, ngoài việc muốn thay đổi ấn tượng của khán giả về mình, cô còn muốn dành tặng điệu nhảy này cho Trình Trạm.

Anh biết cô có thể khiêu vũ, nhưng chưa bao giờ thấy cô khiêu vũ trọn vẹn.

Cảm nhận được bên kia yên tĩnh, Trình Trạm nhẹ giọng nói: “Bảy giờ ăn tối, trùng với thời gian ghi hình chính thức của em.”

Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời: “Em biết.”

Không hiểu sao, cô cũng mất bình tĩnh: “Em không cần anh đến—”

Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị anh cắt ngang.

Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Cho nên anh đành phải đến xem em diễn tập.”

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt: “Anh nói cái gì?”

Trình Trạm khẽ cười, kiên nhẫn giải thích: “Nghe không hiểu sao? Anh đang ở gần hiện trường, diễn tập nghiêm túc, có người quan sát em ở dưới khán đài.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.