Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 7




Hòa Vi căn bản không biết suy nghĩ của Yến Hoài.

Sắc mặt nghiêm túc lạnh nhạt, một gương mặt ẩn hiện trong mờ mờ làn sương khói.

Hòa Vi không dám nhìn kỹ, liếc mắt nhìn anh sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hướng về phía anh hơi gật đầu, lễ phép quy củ: “Yến tổng hẹn gặp lại.”

Giọng cô nhỏ nhẹ, hơn nữa nói hơi nhanh, đây là tiêu chuẩn nói chuyện của cấp dưới đối với sếp tổng.

Nói xong cũng không đợi Yến Hoài đáp lại, Hòa Vi nhanh chóng xoay người.

Người đàn ông phía sau vẫn luôn không lên tiếng, Hòa Vi đi gần tới cửa chính mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dì Vân giúp cô mở cửa, liên tục dặn cô chú ý an toàn, bà nhìn Hòa Vi trẻ tuổi khiến cho tinh thần phấn chấn giảm bớt không ít nếp nhăn, “Hòa tiểu thư, cô là người phụ nữ đầu tiên cậu hai dẫn về nhà đó.”

Hòa Vi cười một cái, không lên tiếng mà kéo kéo khăn quàng cổ.

Dì Vân không nhìn ra suy nghĩ của cô, vẫn miệt mài thay cậu chủ nhà mình nói lời hay: “Tôi nhìn ra được, cậu hai đối với cô rất để bụng.”

Hòa Vi quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa, ho nhẹ ngắt lời nói “Cháu biết, dì Vân, hiện tại thời gian cũng không còn sớm…”

Cô không nói hết câu, nhưng dì Vân là người khôn khéo, sao có thể nghe không hiểu ám chỉ của cô, vội vỗ nhẹ vào trán mình, “Nhìn tôi xem thật là hấp tấp, mải lôi kéo Hòa tiểu thư nói chuyện mà quên mất thời gian, sau khi về đến nhà cô nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hòa Vi gật đầu, xoay người vừa muốn bước ra cửa, dì Vân lại “Ai” một tiếng, “Cậu chủ, đã trễ thế này cậu còn muốn ra ngoài sao?”

Giọng nói người đàn ông phía sau vang lên, lại lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

“Tôi đi gọi tài xế…”

“Không cần,” Yến Hoài cài cúc áo khoác, sau đó nghiêng mắt nhìn Hòa Vi, “Nhà ở chỗ nào?”

Hòa Vi sửng sốt, sau đó nói nhà mình ngay cạnh tên một tiểu khu, “Chung cư Lan Đình.”

Yến Hoài cũng không nghi ngờ, “Ừ” một tiếng, lúc sau khi anh cài xong cúc áo cuối cùng, “Tiện đường.”

Hòa Vi không rõ lắm ý nghĩa của hai từ này, cho đến khi ra đến ngoài sân nhà họ Yến, mở cửa sau ngồi lên, thậm chí còn chưa có ấm mông, cửa xe bên kia đột ngột bị kéo ra.

Người đàn ông khom lưng ngồi vào, mang theo một thân khí lạnh.

Hòa Vi lại ngửi thấy mùi rượu trên người anh, mắt cô nhìn phía trước, không dám quay đầu nhìn anh, thậm chí không dám nhíu mày, giả bộ bình tĩnh, hướng chú Lưu nói địa chỉ.

Chú Lưu quay đầu nhìn về phía Yến Hoài: “Cậu chủ muốn đi đâu?”

Mi mắt người đàn ông khẽ động, môi mỏng hơi nhếch, báo tên một hội sở.

“Tôi trước đưa Hòa tiểu thư trở về, cậu chủ  xem có được không?”

“Ừ.”

Anh không nói chuyện nữa.

Chú Lưu thấy tinh thần anh không được tốt, vừa lên xe liền nhắm mắt dưỡng thần, kinh ngạc một chút, sau đó khởi động xe.

Xe sang nên chỗ ngồi phía sau cũng đủ rộng, Hòa Vi và Yến Hoài mỗi người ngồi một bên, ở giữa thậm chí còn có thể ngồi được hai người như cô nữa, nhưng cô không dám thả lỏng một phút nào.

Trường hợp này dị thường quen thuộc, thời gian phảng phất đột nhiên quay trở về đời trước.

Đêm đó Hòa Vi cũng cùng Yến Hoài ngồi ở phía sau như thế này, quần áo cô lúc ấy ướt đẫm, lạnh lẽo dính ở trên người, Yến Hoài kêu tài xế tăng nhiệt độ điều hòa.

Sau đó anh mở miệng, thanh âm mềm mỏng: “Lạnh không?”

Hòa Vi đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó cô được Yến Hoài kéo vào trong lòng ngực.

Phảng phất như mới hôm qua vậy.

Tới đời này rồi, cho dù Hòa Vi chỉ ngồi cùng anh trên một chiếc xe, trên người dường như vẫn còn lưu lại vòng ôm ấm áp nóng bỏng, cô cảm thấy hô hấp như dồn dâp, đem khăn quàng cổ kéo xuống hé miệng hít một hơi thật sâu.

Bên trong xe, âm nhạc không  biết ngừng từ khi nào, chú Lưu quay đầu gọi cô: “Hòa tiểu thư, tới rồi.”

Hòa Vi không nghe thấy.

Chú Lưu lại khụ một tiếng: “Hòa tiểu thư?”

Hòa Vi lúc này mới phản ứng lại, cô phục hồi tinh thần, đôi mắt sáng cũng thu lại một chút, nói cảm ơn sau đó vừa giương mắt liền nhìn thấy, Yến Hoài bên cạnh cũng mở mắt từ khi nào.

Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, đuôi lông mày anh hơi nhọn, nghiêng mắt thâm ý mà nhìn cô.

Hòa Vi thu hồi tầm mắt, cũng không cùng anh từ biệt, trực tiếp mở cửa xuống xe.

Bên trong xe, chú Lưu nhìn bóng dáng cô đơn của người con gái, vừa muốn quay đầu xe, lại nghe thấy giọng nam phía sau truyền đến: “Đi theo cô ấy.”

Chú Lưu khó hiểu, “Cậu chủ, làm sao vậy?”

Yến Hoài nhắm mắt, giơ tay ấn lên huyệt thái dương, “Đưa cô ấy về nhà.”

Chú Lưu vừa quay đầu liền phát hiện, Hòa Vi không đi đến cổng chung cư Lan Đình, mà vẫn đang tiếp tục đi về phía trước.

Ông cảm thấy khó hiểu, nhưng lại không dám hỏi nhiều, không lên tiếng khởi động xe, cách hơn mười mét chậm rì rì đi theo phía sau Hòa Vi.

Đầu Yến Hoài có chút đau.

Đêm nay anh uống hơi nhiều rượu, vừa rồi lại miễn cưỡng ăn thêm một chút, lúc này dạ dày càng không thoải mái, nên khi ngồi bên cạnh Hòa Vi, anh không nói một câu nào.

Cố tình lúc này Trình Diễm lại gọi anh ra hội sở nói chuyện.

Nói chuyện cũng tốt, ra ngoài hít thở không khí.

Yến Hoài nhíu mày, qua vài phút lại giương mắt, đã không thấy bóng dáng của Hòa Vi.

Chú Lưu nói: “Hòa tiểu thư đã đi vào rồi.”

Yến Hoài “Ừ” một tiếng, sau đó lại nhắm mắt lại.

Địa chỉ nhà Hòa Vi đã được viết trong hồ sơ khi cô đi thử vai, lần trước Yến Hoài đã nhìn thấy, căn bản không phải chung cư Lan Đình gì hết.

Yến Hoài không biết tại sao Hòa Vi lại muốn gạt anh.

Anh chỉ biết là, ngày hôm nay người phụ nữ này đã gạt anh hai lần.

Kỹ thuật vô cùng vụng về.

Yến Hoài nhớ tới bộ dáng nói dối nghiêm trang của Hòa Vi, ấn đường hơi hơi lơi lỏng ra, khóe miệng khẽ giương, click mở vòng bạn bè của Yến Thần.

Hòa Vi là người bạn gái cuối cùng mà Yến Thần đăng ảnh lên.

Trên bức ảnh còn ghi ba chữ: Tiểu khả ái.

Là rất đáng yêu.

Đáng yêu tới mức làm người khác muốn ăn.

-

Sau khi Hòa Vi và Yến Hoài ngồi chung một xe, kết quả là mấy ngày liên tục cô đều gặp ác mộng.

Đều lặp đi lặp lại, giấc mộng cô cùng Yến Hoài lăn lộn ở trên giường.

Trong mộng bức tường trắng tinh, ngoại trừ nó, bức màn cùng khăn trải giường, thậm chí cả sàn nhà đều là màu xanh biển.

Màu sắc cực kì lạnh lùng đơn điệu.

Hòa Vi đi chân trần bước trên sàn nhà, tóc cũng  không sấy, nước tích tắc mà nhỏ xuống.

Vừa nâng mắt, liền thấy người đàn ông đó cũng mới tắm xong, anh mặc chiếc áo ngủ màu đen viền vàng đang đứng ở cửa, sắc mặt cùng giọng nói lạnh nhạt, như là không trộn lẫn bất cứ một chút cảm xúc nào: “Yến Thần tới.”

Sau khi cô được Yến Hoài nhặt về khoảng nửa tiếng, Yến Thần đuổi đến đây.

Hòa Vi vặn vặn ngón tay, sau đó liếc mắt nhìn đồng hồ trên bức tường.

11h 50 phút.

Cách thời gian chuyển kiếp, còn có mười phút.

Hòa Vi thở dài, nhấc chân bước ra cửa, thời điểm đến bên cạnh Yến Hoài, vừa vặn thấy Yến Thần trầm mặt bước lên tầng.

Cô dừng bước chân, xoay người ôm lấy eo người đàn ông bên cạnh.

Hòa Vi nghĩ đơn giản, Yến Thần cắm sừng trên đỉnh đầu cô, cô cũng mang cho anh ta một đôi sừng mà trở về.

Ăn miếng trả mếng, như vậy mới công bằng.

Sau đó, Hòa Vi quả nhiên nghe thấy tiếng Yến Thần tức đến hộc máu như là bắt gian tại giường: “Hai người đang làm gì?”

Cô lại càng ôm chặt Yến Hoài, chặt tới mức cô như dán trên người anh, có thể nghe được tiếng tim đập một cách trầm ổn.

Hòa Vi thậm chí còn nghe được tiếng nuốt nước bọt từ hầu kết, trong lòng cô đang tính thời gian, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”

Tiếng bước chân của Yến Thần càng ngày càng gần, đi theo phía sau còn có người làm nhà Yến Hoài, mồm năm miệng mười muốn khuyên anh ta dừng lại.

Hòa Vi cũng chưa nghe rõ, giây tiếp theo, cô liền bị Yến Hoài túm vào trong phòng đóng cửa lại.

Người đàn ông áp thân thể lên, nhiệt độ cơ thể cách quần áo truyền tới trên người cô, Hòa Vi nghe thấy anh đè thấp thanh âm nói: “Bảo bối, anh muốn em.”

Tâm trí Hòa Vi không ở nơi này, đôi mắt vừa nâng, 11 giờ 57 phút.

Cô nhắm mắt lại, không lên tiếng, chỉ bất động thanh sắc mà né tránh nụ hôn của Yến Hoài, thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Càng gần 12 giờ, hô hấp của cô càng khó khăn.

Cảm giác hít thở không thông, cô chớp chớp mắt, ý thức càng không rõ ràng.

Đến khi tiếng chuông lúc 0h vang lên, lần này Hòa Vi lại không đúng giờ mà chết, sau đó, dưới thân bị xuyên qua,cảm giác đau đớn mãnh liệt đánh úp lại.

Cô chết chậm mất mười lăm phút.

Thời khắc ở trong người cô, Yến Hoài thay đổi ba tư thế, gọi cô hơn mười tiếng “Bảo bối”.

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông, càng ngày càng  rõ ràng, sau đó một chút mơ hồ, Hòa Vi bỗng nhiên bừng tỉnh.

Cô đột nhiên ngồi dậy, há miệng thở hổn hển mấy hơi.

Hệ thống nhỏ giọng hỏi: “Túc, ký chủ, lại gặp ác mộng sao?”

Hòa Vi ừ một tiếng, xuống giường rót một ly nước ấm, sau đó vào toilet rửa mặt.

Đây là lần thứ tư cô mơ thấy Yến Hoài.

Lý trí Hòa Vi lúc này mới trở về, đối với người trong gương miệng đầy kem đánh răng mà sửng sốt vài giây, sau đó lại nhanh chóng súc miệng.

Mấy ngày nay cô có tâm sự, chất lượng giấc ngủ không tốt, không phải ngủ không được mà chính là gặp ác mộng, đáy mắt ánh lên thần sắc nhợt nhạt, mệt mỏi.

Trong mộng cảnh tượng chân thật lại kích thích, Hòa Vi buông cái ly, thở một hơi thật dài.

Cái này được gọi là dẫn lửa thiêu thân, chơi với lửa có ngày chết cháy.

Hòa Vi không trách được Yến Hoài, nhưng thực sự cô đối với anh rất mâu thuẫn.

Bất cứ ai chết trên giường của anh, đều không thể không đối với anh sinh ra bóng ma tâm lý.

Lần này Hòa Vi nghĩ mọi cách không cho Yến Hoài động tâm tư với cô, cho nên mấy ngày hôm trước thời điểm ở nhà họ Yến, cô cố ý ngay trước mặt anh cùng Yến Thần làm nũng thân thiết.

Nghĩ lại đời trước, cảm giác hít thở không thông trước khi chết, đặc biệt là vài giây cuối cùng, cô eo đau chân cũng đau, toàn thân chỗ nào đau,  cho tới bây giờ khi nghĩ lại, tay Hòa Vi vẫn còn ở phát run, cô hít một hơi thật sâu, vặn vòi nước, vốc nước lạnh rửa mặt.

Từ toilet đi ra, cô nhắn tin cho Trình Nặc: 【 Nặc Nặc, liên hệ được với bạn trai Tống Chân Chân chưa? 】

Hôm nay thứ sáu, ngày mai chính là ngày mà Tống Chân Chân cùng Yến Thần hẹn nhau.

Cách vài phút Trình Nặc mới trả lời: 【 Vi Vi cậu chờ tớ vài phút, tớ nói với anh tớ. 】

Vì thế Hòa Vi lại ngoan ngoãn chờ đợi.

Mấy ngày nay cô rảnh rỗi không có việc gì, kết quả thử vai cũng chưa có, sáng sớm, cô đem đáp án mấy ngày hôm trước xem qua một lần.

Điều thứ nhất trễ cổ áo đã làm, lần này tới điều thứ hai, câu trả lời là——

“Sinh bệnh có thể làm đàn ông sinh ra một loại cảm giác thương tiếc, người phụ nữ yếu ớt nhu nhược một chút dễ dàng làm tăng ý muốn bảo vệ của đàn ông.”

Bệnh tâm thần.

Hòa Vi rời khỏi phần mềm, sau nửa phút, cô đột nhiên cảm thấy cách này rất được.

Vừa có thể làm tăng độ hảo cảm của Yến Thần, lại có thể danh chính ngôn thuận mà tránh việc anh ta thân mật.

Hòa Vi buông di động, đi phòng tắm tắm nước lạnh.

-

Bên kia, thời điểm Trình Diễm nhận được điện thoại của Trình Nặc, anh đang cùng Yến Hoài ngồi ở khách sạn năm sao cao cấp ăn sáng.

Trình Nặc vào thẳng vấn đề, nói mấy câu đơn giản liền đem ý đồ nói cho rành mạch.

Trình Diễm nghe thấy thì nhíu mày, “Bạn trai Tống Chân Chân? Gần đây anh không cùng anh ta hợp tác … Có chút không tiện…”

Yến Hoài đã ăn xong bữa sáng, anh thong thả ung dung mà lau miệng, “Tống Chân Chân?”

“Chính là nữ minh tinh lần trước phá hỏng quần áo của Vi Vi, Vi Vi muốn hẹn bạn trai của cô ta là Ngô Chí Viễn, nhưng cậu cũng biết đấy tôi gần đây không có cách nào hẹn được…”

“Đưa thời gian cùng địa chỉ cho tôi, tôi hẹn.”

“Hả?”

“Như thế nào?” Yến Hoài giương mắt nhìn anh: “Không nghe rõ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.