Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 17




Đêm nay  anh cũng không ít việc, có một phương án đấu thầu cần thương thảo, còn có một bản kế hoạch đầu tư điện ảnh cần đánh giá, kết quả trên đường lại bị Trình Diễm trong tối ngoài sáng nói mấy câu gọi đi phim trường.

Cứ nghĩ chỉ chậm một chút, không ngờ lại chậm đến mấy giờ.

Thế nên vừa mới trở về, anh chỉ kịp tắm rửa qua loa rồi lại họp video hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lúc dì Vân lên tầng đưa café cho anh, thuận miệng nói một câu rằng Hòa Vi đang ở trong phòng bếp nấu cơm.

Yến Hoài biết cô làm cho ai.

Hôm nay là sinh nhật Yến Thần, nhưng một nhà bọn họ hằng ngày bận rộn, không ai quá quan tâm đến ngày sinh nhật.

Ngược lại Hòa Vi lại rất để ý.

Anh mềm lòng nên đã đưa cô tới Yến gia, cô lại bận rộn làm cơm cho người đàn ông khác.

Yến Hoài thất thần mà nghe nhóm người đổng sự ở công ty nói nửa ngày, sau đó ngay khi cuộc họp kết thúc, anh liền mở cửa ra ngoài.

—— Còn không bằng không ra.

Yến Hoài đứng ở đầu cầu thang vài giây, sau đó lại đem tầm mắt thu hồi.

Anh che dấu cảm xúc cực tốt, đáy mắt thâm trầm, cho dù lửa giận ở trong lòng đang bốc lên ngùn ngụt, trên mặt anh vẫn như cũ bất động thanh sắc, ánh mắt nhìn Hòa Vi cùng Yến Thần giống như đang nhìn hai cục đá vậy.

Anh đến tủ lạnh lấy một chai bia lạnh, sau đó nhấc chân lên tầng.

Hòa Vi thậm chí còn không chú ý tới anh.

Tâm tư của cô vẫn còn dừng lại trên người Yến Thần đang từ tốn ăn mì sợi, người nhà họ Yến đều có thói quen lúc ăn ngủ không nói chuyện, thời điểm mà anh ăn cơm cũng chưa từng nói một chữ.

Mười phút sau, tô mì kia cuối cùng cũng thấy đáy.

Hòa Vi nhìn sắc mặt Yến Thần,xong lại nhìn tô mì rỗng tuếch, cong môi cười một cái, “Ăn ngon sao?”

Yến Thần nhận lấy khăn giấy cô đưa lau miệng, sau đó nhìn cô cười, “Cực kỳ ngon.”

Tầm mắt Hòa Vi dừng ở trên mặt anh ta, nhìn anh ta lau miệng rồi ném vào thùng rác, sau đó đứng dậy, đến tủ lạnh lấy một chai Coca hỏi, “Hòa Hòa, uống không?”

“Không uống.”

Hai ngày nay cô sắp đến kỳ sinh lý, không được động đến nước lạnh.

Vì thế Yến Thần chỉ lấy một chai, mở ra uống một ngụm, “Nói xem, em định tặng quà gì cho anh?”

Anh ta cười vừa đẹp lại vừa phong lưu.

Hòa Vi nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn này, quả nhiên trong mỗi một cuốn tiểu thuyết ngôn tình nam chính đều không tránh được một gương mặt đẹp như soái ca.

Yến Thần rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi nhỏ cằm kiên nghị.

Rất phù hợp với những miêu tả về diện mạo của nam chính trong tiểu thuyết.

Hòa Vi đột nhiên cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng mà loại cảm giác này không kéo dài lâu, cô rũ mắt, lại nhìn độ hảo cảm.

Lập tức liền xuống 0 điểm.

Hòa Vi lại lặp lại một câu, “Sinh nhật vui vẻ Yến Thần.”

“Hôm nay em có thể tới đây anh rất vui.”

Cách một cái bàn, Yến Thần duỗi tay nắm đầu ngón tay Hòa Vi, “Hòa Hòa, hai mươi mấy năm qua đây là lần sinh nhật mà anh khó quên nhất.”

Lần đầu tiên anh có cảm giác được một người nhớ mong.

Khóe môi Hòa Vi cong lên, “Yến Thần ——”

“Ừ?”

“Chúng ta chia tay đi.”

Yến Thần sửng sốt, sau đó lại cười rộ lên, đại khái anh ta nghĩ rằng cô lại nói giỡn như lần trước, tay cọ cọ đầu ngón tay Hòa Vi, “Hòa Hòa, đừng náo loạn.”

Hòa Vi rút tay về, “Em là nghiêm túc.”

Cô giương mắt, ánh mắt nhu hòa lại thẳng tắp, “ Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều.”

Miệng Yến Thần mím lại, không nói chuyện.

Hòa Vi cũng không chờ anh ta đáp lại, tự mình nói, “Chúng ta không thích hợp, gia đình, tính cách, sự nghiệp… Ít nhất cho tới bây giờ, đều không thích hợp.”

Yến Thần vẫn trầm mặc.

Hòa Vi thở dài, trong mắt trào ra một tầng hơi nước, cô cố gắng khiến cho chính mình trông thật tình cảm thật chân thật, “Nhà họ Yến có tiền có quyền, nhưng nhà em lại không giống vậy, tình huống nhà em như thế nào anh chắc cũng rõ ràng… Hơn nữa hiện tại anh đã bắt đầu tiếp quản sự vụ của công ty, nhưng mà em lại không có chút danh tiếng gì, tên nói ra khả năng cũng không có mấy người biết.”

“Hòa Hòa…”

“Trước hết nghe em nói xong.”

Hòa Vi tiếp tục nói: “Trước khi chúng ta ở bên nhau anh là người như thế nào em cũng biết, anh ở bên ngoài vui vẻ phong lưu, em đều không ngại…”

Mới là lạ.

Hòa Vi dừng vài giây, “Nhưng mà Yến Thần, từ lúc chúng ta quen nhau, anh chắc là không chạm vào người phụ nữ  khác đi?”

Yến Thần hô hấp nghẹn thật chặt.

Vốn dĩ nếu Hòa Vi không đề cập tới, anh cũng có chút cấm dục.

Nhưng mà hiện tại từ trong miệng cô nhắc tới, anh lại cảm thấy bụng dưới nóng như đốt lửa.

Hòa Vi lại rũ mắt xuống, “Cho nên mấy ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ, những thứ anh muốn em đều không cung cấp được, hơn nữa hai chúng ta không phải người trong cùng một thế giới, thời gian ở bên nhau càng dài, em lại càng không có cách nào khiến mình không thèm để ý.”

Quan trọng nhất chính là, thời gian ở cùng nhau, tần suất nhìn thấy Yến Hoài càng ngày càng cao.

Nhưng mà điều này thì cô không nói.

Giọng điệu Hòa Vi có chút phập phồng, những lời này từ trong miệng cô nói ra, khiến người khác không chút hoài nghi.

Yến Thần nhìn thật sâu vào người con gái ngồi đối diện.

Anh đương nhiên rất thích Hòa Vi, nếu không cũng không biết cô rất sạch sẽ bảo thủ nên anh không dám chạm vào cô, càng làm cho người ta khó có thể tin chính là, trong khoảng thời gian này anh cũng thật sự không chạm qua người phụ nữ khác.

Yến Thần thở dài, “Ở bên anh thật sự áp lực lớn như vậy sao?”

Hòa Vi gật đầu, “Mấy ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, chưa từng có một giấc ngủ ngon.”

Tầm mắt Yến Thần dừng lại, quả nhiên thấy đáy mắt cô có quầng thâm.

Tuy rằng cái quầng thâm này, là do mấy ngày hôm trước Hòa Vi thức đêm xem kịch bản.

Trong khoảng thời gian này Yến Thần phải nhịn rất lâu, tự chủ của anh ta không được như Yến Hoài, tùy lúc đều có thể không kịp khống chế, cho nên hôm nay Hòa Vi đề nghị chia tay, trong lòng anh ta loáng thoáng có vài phần cảm giác nhẹ nhõm.

Nhưng trên mặt anh ta không biểu hiện ra ngoài, như cũ cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Về sau còn có thể gặp mặt sao?”

Hòa Vi gật đầu, “Vẫn như trước làm bạn bè đi.”

Không thấy mặt là không có khả năng.

Bằng không độ hảo cảm giảm xuống, cô chắc chắn toi đời.

Yến Thần gật gật đầu, “Hòa Hòa, anh vẫn sẽ luôn thích em.”

Hòa Vi cầu mà không được.

Cô cong môi dưới, nói không chút thật lòng: “Chúc anh về sau cũng có thể hạnh phúc.”

Hòa Vi đứng dậy, “Em đi về trước.”

“Hôm nay chú Lưu không có nhà, Hòa Hòa, thời gian cũng không còn sớm, hôm nay diễn cả một ngày chắc em cũng mệt mỏi, đêm nay em ở lại phòng cho khách đi, sáng ngày mai anh bảo chú Lưu đưa em trở về.”

Hòa Vi nhíu mày.

“Yên tâm đi, ở tại phòng cho khách, không phải phòng anh.”

Yến Thần cười một cái, “Đã trễ thế này em một mình về nhà anh cũng không yên tâm.”

Hòa Vi do dự vài giây, cô quay đầu nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài, sau đó đồng ý.

-

Trong Yến gia có rất nhiều phòng, lớn bé mấy chục phòng, đêm nay cô ngủ tại một phòng

Ở tầng hai, khi đến gần đầu cầu thang tới căn phòng kia.

Đời trước cô đã từng qua đêm ở Yến gia, cho nên đối với này căn phòng cho khách này có chút quen thuộc.

Phòng cho khách không lớn, chỉ có màu trắng cùng màu lam nhạt, sạch sẽ tươi mát.

Hòa Vi đi tắm nước ấm, đến khi bước ra toàn thân trên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Cô mang áo sơ mi cùng đồ lót giặt sạch sẽ, sau đó bỏ vào sấy khô.

Từ trong phòng tắm bước ra, đã hơn 12 giờ.

Hòa Vi xoát một lần vòng bạn bè, cô không hề buồn ngủ, ném di động ở trên giường lăn lộn vài phút, càng lăn càng tỉnh táo.

Hòa Vi dứt khoát lại ngồi dậy, nhắn tin cho Trình Nặc: 【 Tớ lại gia nhập hàng ngũ độc thân. 】

Trình Nặc là cú đêm, giờ này chắc chắn vẫn chưa ngủ, rất nhanh chóng trả lời: 【 Cậu chia tay? 】

【 Đúng. 】

【 Cậu rốt cuộc cũng chia tay! 】

Trình Nặc: 【 Nếu không phải bây giờ đã quá muộn, tớ khẳng định sẽ dẫn cậu tới nơi sang trọng nhất để chúc mừng, chúng ta không say không về! 】

Hòa Vi: “…”

Trình Nặc: 【 Vì cái gì chia tay? Cậu bắt gian tại giường? 】

【 Hoà bình chia tay. 】

【 Cư nhiên lại không phải bởi vì ngoại tình? 】

【 Đương nhiên không phải. 】

Hòa Vi đang gõ chữ, bụng dưới đột nhiên có một dòng nước ấm chảy xuống, cùng với bên trong từng cơn từng cơn đau đớn——

Giống như kinh nguyệt tới.

Hòa Vi không kịp nhiều lời với Trình Nặc, sợ khăn trải giường bị bẩn, cuống quít chạy xuống giường, dẫm dép lê vọt vào WC, vừa nhìn, quả nhiên một mảng hồng.

Cô ngồi ở trên bồn cầu, cầm di động nhắn tin cho Yến Thần: 【 Yến Thần, anh ở đâu? 】

Sau vài phút, Yến Thần mới trả lời: 【 Hiện tại đang ở bên ngoài, làm sao vậy? 】

Hòa Vi buồn bực muốn chết, cả người cảm thấy lạnh thấu tim.

Yến Thần: 【 Có chuyện gì có thể gọi dì Vân, phòng dì Vân dưới lầu một trong phòng khách. 】

Hòa Vi nói cảm ơn, nhanh chóng từ trên bồn cầu lạnh lẽo xuống dưới, cô không dám có động tác quá lớn, cầm di động chạy chậm ra cửa.

Bên ngoài đèn đều đã tắt, đen như mực, chỉ có ánh đèn từ trong phòng cô chiếu ra.

Hòa Vi tìm không thấy công tắc đèn ở chỗ nào, bật đèn pin điện thoại, rón ra rón rén bước xuống.

Dì Vân đoán chừng là đang ngủ, cửa đóng, từ phía dưới khe cửa căn bản không thấy chút ánh sáng.

Huống chi nếu như dì Vân còn chưa ngủ, tuổi của bà chắc cũng không còn dùng tới băng vệ sinh, Hòa Vi thở dài, càng buồn bực.

Cô hỏi hệ thống: “Cái này không tính là bị ngược đi?”

“Không tính nha ký chủ.”

“Tôi đây làm sao bây giờ?”

Hệ thống lần này rốt cuộc cũng có chút  tác dụng, kiêu ngạo nói: “Kiểm tra đo lường thấy có lưu trữ  băng vệ sinh.”

Hòa Vi: “…”

Băng vệ sinh ở nơi nào?

Hệ thống: “Bên cạnh phòng bếp.”

Hòa Vi nghe theo chỉ thị của hệ thống, mới đi chưa được mấy bước, đèn pin lập tức tắt, ngay sau đó màn hình di động ở trong tay tắt ngúm.

Lượng điện không đủ, tự động tắt máy.

Thị lực Hòa Vi vẫn còn tốt, nhưng mà trong bóng tối cũng không rõ ràng, đặc biệt ánh sáng vừa mới vừa tắt, đôi mắt cô chưa kịp thích ứng, cô nhắm mắt vài giây, mới vừa mở ra, tầm nhìn liền sáng ngời.

“Bang” một tiếng, có người bật đèn phòng khách.

Hòa Vi bị hoảng sợ, theo bản năng giữ chặt khăn tắm, siết chặt không cho nó rơi xuống.

Giây tiếp theo, cô còn chưa kịp quay đầu lại, giọng nói của người đàn ông phía sau liền vang lên: “Hòa Vi?”

“…”

Gọi cái gì mà gọi.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.

Hòa Vi rụt người vào chỗ tối, “Yến tổng…”

Yến Hoài đi vào, tầm mắt dừng ở trên người cô như có như không đảo một vòng, “Làm gì?”

Mặt Hòa Vi nóng lên: “Tìm đồ…”

“Đồ gì?”

Hòa Vi nhìn anh để cái cốc xuống, hẳn là xuống lấy cà phê để tăng ca.

Cô khụ một tiếng, biết không ăn ngay nói thật chắc chắn không có cách nào lấy đồ, dứt khoát căng da đầu nói: “Tôi cái kia… tới.”

Yến Hoài vốn dĩ muốn đi lấy nước ấm, liền nghiêng đầu nhìn qua.

Bả vai người con gái lộ ra bên ngoài, da cô thật trắng, chắc là bởi vì vừa mới tắm xong nên còn có chút màu hồng nhạt, đôi chân nhỏ thẳng tắp, lúc này đang khép chặt lại.

Yến Hoài liếc mắt một cái liền nhìn đến nốt ruồi trên ngực Hòa Vi.

Anh đại khái cũng đoán ra chuyện là như thế nào, hầu kết khẽ nhúc nhích, khóe môi cũng đi theo mà nâng lên, “Chờ tôi vài phút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.