Nuông Chiều - Nam Lâm Đậu Đậu

Chương 34




Chúc Lâm là một trong những điểm du lịch nổi tiếng ở Hải Thành, mỗi ngày thu hút vô số khách du lịch gần xa.

Vu Đằng và Lâm Hành Hành đến vào buổi chiều, đây cũng là khoảng thời gian chật kín khách du lịch.

“Đẹp quá.” Vu Đằng nhìn dây lụa đỏ bay bay treo trên những tấm thẻ cầu nguyện bằng gỗ phía đằng xa, mái tóc ngắn mềm mại của cô cũng tung bay trong chiều gió lộng.

Vu Đằng ngắm phong cảnh Chúc Lâm, còn Lâm Hành Hành lại chỉ ngắm một mình cô, anh gật đầu nói, “Đúng là rất đẹp.”

Vu Đằng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đong đầy ý cười của anh, cô bỗng nhiên thẹn thùng đến lạ, cô vội vàng kéo tay anh đi về phía trước.

Lâm Hành Hành tưởng rằng Vu Đằng không muốn xếp hàng mua thẻ gỗ, anh bèn kéo cô vào lòng, sau đó lấy hai thẻ gỗ trong túi ra ngoài, “Anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

Vu Đằng hơi khựng người, một lát sau cô mới mỉm cười nói, “Một đời chỉ nên viết ước nguyện một lần, viết nhiều lần sẽ không linh nghiệm đâu anh.”

“Ừm”, Lâm Hành Hành dường như không còn nhớ gì về quá khứ, “Vậy thì hôm nay hai đứa mình cùng viết.”

Anh nói xong liền lấy cây bút luôn mang theo bên người.

Vu Đằng giữ chặt cánh tay anh, cô không muốn vạch trần mọi chuyện vào lúc này, cô càng không muốn thảo luận với anh về người con gái mà anh từng yêu, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đủ rộng lượng để cho phép anh dỗ dành cô bằng cách này, “Chúng mình đừng viết.”

Bây giờ Lâm Hành Hành mới phát hiện ra sự khác thường của Vu Đằng, anh mỉm cười nhìn cô, sau đó vươn tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung của người trước mặt, “Sao lại không viết? Mấy hôm trước còn đòi anh đến đây cầu nguyện mà.”

Giọng điệu quá dịu dàng của anh khiến Vu Đằng không thể tức giận nổi, cô lắc đầu không trả lời vấn đề kia của anh, hơn nữa hứng thú đi dạo cũng không còn, “Chúng mình về nhà thôi anh.”

Vu Đằng nói xong bèn quay người rời đi.

Lâm Hành Hành giữ chặt cánh tay Vu Đằng, anh không muốn suy nghĩ nhưng biểu hiện khác thường của cô lại quá mức rõ ràng. Sau vài giây im lặng, anh mới ngập ngừng hỏi, “Em… em còn điều gì băn khoăn khi ở bên anh sao?”

Vu Đằng nghẹn ngào không nói nên lời.



Hai người từ Chúc Lâm về thẳng khu biệt thự. Gần đây Giang Tình rảnh rỗi, cô ở nhà với ông nội và con trai, chị Vương cũng ở lại bên đó nên biệt thự chỉ có hai người bọn họ.

Về nhà đã lâu mà Lâm Hành Hành và Vu Đằng không nói với nhau một lời, không hiểu sao hai người lại đột nhiên rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Vu Đằng về đến nhà thì chui ngay vào bếp nấu cơm tối, còn Lâm Hành Hành thì vào phòng biên tập để tiếp tục công việc chỉnh sửa.

Phòng biên tập tối om, Lâm Hành Hành cũng không hề bật đèn, anh dựa người lên sô pha nghĩ ngợi, sau đó gửi tin nhắn cho Tần Liệt.

[ Tại sao phụ nữ lại đột nhiên thay đổi cảm xúc? ]

Tần Liệt đang nghịch điện thoại, thấy tin nhắn của Lâm Hành Hành, anh lập tức trả lời, [ Do đến tháng. ]

Lâm Hành Hành mở điện thoại xem chu kỳ kinh nguyệt của Vu Đằng, cô vừa hết mới được mấy ngày, cho nên không phải là đến tháng.

Lâm Hành Hành thở dài một hơi, [ Không phải lý do này. ]

[ Vậy thì do cậu sai, còn sai chỗ nào thì tự cậu phải tìm hiểu. Tôi kiến nghị là nên đi hỏi trực tiếp. ]

Tần Liệt cầm điện thoại, anh khẽ lắc đầu, đây đều là những bài học mà anh đã rút ra được.

Lâm Hành Hành đọc tin nhắn trả lời của Tần Liệt thì thấy hơi hoang mang. Đâu phải anh không muốn hỏi thẳng Vu Đằng, mà là cô không muốn nói chuyện với anh. Anh vừa hỏi đến vấn đề kia, cô đã ngây người rồi lập tức né tránh. Anh nghĩ cô không có niềm tin vào tình cảm của hai người, cho nên mới không muốn viết lời cầu nguyện lên thẻ gỗ.

Nhớ tới dáng vẻ khóc sưng đỏ hai mắt của cô tối qua…

Lâm Hành Hành lại mặt dày gọi điện cho mẹ, hỏi trong nhà có gì bất thường không.

Mẹ Lâm không biết mục đích của anh là gì, bà nói vu vơ, “Ngày hôm qua Trác Trác nghịch nhiều quá nên nửa đêm đái dầm, chuyện này có được coi là bất thường không?”

“Không có gì đâu mẹ”, Lâm Hành Hành thở dài, “Con chỉ hỏi thăm mọi người chút thôi.”

“Thôi đi anh”, mẹ Lâm không hổ là mẹ ruột, bà đi guốc trong bụng con trai mình, “Anh cãi nhau với Đằng Đằng chứ gì?! Mẹ đã dặn anh phải đối xử tốt với vợ, chẳng lẽ đến chuyện này mẹ cũng phải dạy anh?”

Lâm Hành Hành bật cười: “Con biết mà.”

“Ừm, nhớ đó.” Mẹ Lâm nhỏ giọng nói tiếp, “Mà sáng nay mẹ thấy Đằng Đằng trốn trong bếp khóc thút thít, mẹ cũng định gọi điện bảo anh một tiếng, giờ anh biết rồi thì nhớ dỗ dành con dâu của mẹ cho cẩn thận.”

Buổi sáng cũng khóc? Lâm Hành Hành đứng bật dậy, anh nhíu mày đi về hướng phòng bếp.

Vu Đằng đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp, cô bỏ gà đã ướp sẵn vào nồi nước dùng rồi nêm nếm gia vị cho vừa, sau khi chỉnh lại nhiệt độ và cầm điện thoại lên xem thời gian, cô quay sang tiếp tục nấu món khác.

Vu Đằng đứng đó, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, làm lộ ra cần cổ thon gầy trắng mịn. Từ góc độ của Lâm Hành Hành, anh có thể nhìn rõ cảnh đẹp ý vui.

Lâm Hành Hành đút tay túi quần, anh đứng bên cạnh hỏi cô, “Tối nay ăn gì vậy em?”

Đây là lần đầu tiên Lâm đại thiếu gia chủ động làm hoà khi cãi nhau với người khác. Thật ra đây cũng không gọi là cãi nhau, bọn họ chỉ đang chiến tranh lạnh một tí thôi.

“Canh gà.” Vu Đằng xuống nước, tuy giọng điệu không mấy thân thiện nhưng cũng không đến nỗi bơ anh. Cô tập chỉ trung nấu nướng, không hề liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Lâm Hành Hành vươn tay gãi mũi, giọng điệu lấy lòng đến chính anh cũng không phát hiện ra, “Được đấy, canh gà em nấu chắc chắn ngon tuyệt vời.”

Lần này Vu Đằng không nói gì, Lâm Hành Hành định nói tiếp nhưng di động lại đổ chuông, là Tần Liệt gọi tới.

Nếu là ngày thường, chắc chắn anh sẽ không nghe điện thoại, vì không có gì quan trọng bằng việc dỗ vợ hết dỗi. Nhưng vừa nãy anh mới cầu cứu Tần Liệt, nhỡ đâu bây giờ cậu ta có chiêu gì mới thì sao?!

Thế là Lâm Hành Hành quay sang nói với Vu Đằng, tay thì chỉ vào điện thoại, “Tần Liệt gọi điện, chắc cậu ta có việc, anh ra ngoài nghe, lát nữa sẽ vào hộ em nấu cơm.”

Lâm Hành Hành ra khỏi phòng bếp, điện thoại nhanh chóng kết nối với đầu bên kia, anh lập tức vào thẳng vấn đề, nhưng vì sợ Vu Đằng nghe thấy nên anh cố ý hạ giọng, “Còn có nguyên nhân khác à?”

Tần Liệt khựng lại khoảng mấy giây, sau đó thẳng thắn nói, “Nếu tôi biết thì đã không đến nỗi vẫn độc thân ở độ tuổi này.”

Lâm Hành Hành yên lặng trừng mắt, “Ờ, vậy thì bye bye.”

“Này, từ từ đã!”, Tần Liệt vội vàng cản Lâm Hành Hành, “Bạch Xán Vũ về nước rồi, hôm nay vừa xuống sân bay, chị ấy rủ hai chúng ta tối nay ra ngoài tẩy trần đón gió.”

Bạch Xán Vũ là đàn chị khá thân với bọn họ thời đại học, đặc biệt là với Tần Liệt. Hai người từng có mối quan hệ ngắn ngủi khoảng nửa năm, về sau thấy không hợp nên chia tay trong hoà bình, hai người vẫn tiếp tục làm bạn.

Mấy năm nay Bạch Xán Vũ luôn sống ở Mỹ, sự nghiệp cũng không tệ, tạp trí do cô sáng lập được nhiều người săn đón, tuy nhiên đời sống tình cảm của cô lại khá lận đận.

Bạch Xán Vũ mới ly hôn vào năm ngoái, do vấn đề quốc tịch và kinh tế nên cô không đoạt được quyền nuôi con. Do quá mệt mỏi với cuộc sống bên này, cô quyết định về nước để phát triển sự nghiệp.

“Không đi”, Lâm Hành Hành nói, “Buổi tối tôi phải ở với vợ.”

“Fuck!” Tần Liệt không hề do dự mắng người, “Mấy người Khương Ngôn không biết Bạch Xán Vũ, nếu quen biết thì tôi đã chẳng tìm cậu lúc này. Cậu nhanh tới quán bar, đến đây ngồi một lát là được.”

Thấy Lâm Hành Hành vẫn không đồng ý, Tần Liệt dứt khoát khai thật, “Khai Tư biết quan hệ giữa tôi và Bạch Xán Vũ, tôi làm sao dám đi một mình với bạn gái cũ! Chẳng lẽ cậu trơ mắt nhìn anh em tốt của mình rơi vào hố lửa ư?”

Lâm Hành Hành hừ một tiếng, rõ ràng Tần Liệt yêu Khai Tư, cậu ta cần gì phải dùng người kia để kích thích cô ấy? Anh thật sự không quá tán thành cách làm này, “Chị ta về thì kệ chị ta, cậu cũng đâu thể đến buổi tẩy trần đón gió này. Ông bạn của tôi ơi, ngay cả đạo lý tình ngay lý gian này mà cậu cũng không hiểu à?”

“Thôi, tôi xin”, Tần Liệt vừa cười vừa mắng, “Hồi xưa suốt ngày chép bài tập ngữ văn của tôi, giờ còn bày đặt nói tôi. Tóm lại cậu có đi không?”

Lâm Hành Hành nhìn về hướng phòng bếp, “Không đi!”

Nói dứt lời anh liền tắt điện thoại, mặc kệ Tần Liệt còn đang mắng chửi người.

Lâm Hành Hành lững thững đi vào bếp, Vu Đằng đang thả rau vào nồi, anh nhẹ nhàng ho lên một tiếng rồi nhìn xung quanh một vòng, thấy không còn việc gì để làm, anh bèn nói, “Tối nay để anh rửa bát.”

Vu Đằng khẽ “vâng” rồi tiếp tục công việc của mình.

Nhìn từ góc độ của Lâm Hành Hành, anh có thể thấy gò má trắng hồng của Vu Đằng, nhưng giờ gương mặt xinh đẹp ấy lại chẳng hề có cảm xúc, nụ cười tươi rói ngày xưa cũng không thấy đâu.

Lâm Hành Hành không chịu nổi nữa, một tay anh giữ vai Vu Đằng, còn một tay lấy con dao ra khỏi tay cô, sau đó anh xoay người cô lại và ôm cô vào lòng, “Em làm sao vậy? Nói cho anh biết được không?”

Trước ngực nhanh chóng ướt đẫm, Lâm Hành Hành biết Vu Đằng đang khóc.

Anh cúi người bế cô ra khỏi phòng bếp, anh bế cô như bế công chúa, hai người nhanh chóng ngồi xuống sô pha. Đôi mắt Vu Đằng đỏ hoe, cô ngồi trên đùi anh, đầu dựa vào ngực anh rồi khóc thút tha thút thít.

Lâm Hành Hành vô cùng đau lòng, anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, “Anh xin lỗi, anh không nên trút giận lên em trên đường trở về.”

Dường như xin lỗi không quá khó như anh tưởng. Trên đường về nhà, anh đã nghĩ mình không thể để phụ nữ ngồi lên đầu lên cổ được, anh phải là người có tiếng nói trong gia đình giống như bố của mình.

Nhưng thấy cô tủi thân khóc nức nở thì tất cả những thứ đó đều không còn quan trọng nữa, miễn là cô hạnh phúc, anh có thể làm bất cứ điều gì.

Vu Đằng lắc đầu, cô chớp đôi mắt ướt nhẹp và dựa người vào anh, cô cũng biết bản thân mình hơi vô lý, “Không sao đâu, em cũng không đúng.”

“Làm gì có chuyện đó”, Lâm Hành Hành vừa cười vừa thơm lên má Vu Đằng, “Tôn chỉ của nhà anh là vợ luôn luôn đúng. Tại anh không tốt, lần sau em cứ đánh anh thoải mái, anh hứa sẽ không đánh lại em đâu.”

Vu Đằng bị anh chọc cười, “Tay em sẽ đau.”

“Vậy thì để anh tự đánh, em ở bên cạnh giám sát”, Lâm Hành Hành cố ý cù cô, “Đợi đến khi em hài lòng thì anh mới dừng tay.”

Vu Đằng cười hì hì trốn vào lòng anh, “Em không có chuyện gì đâu, do em suy nghĩ quá nhiều mà thôi.”

Nghĩ đến tối qua cô ngủ rồi mà vẫn còn khóc thút thít, nghĩ đến mẹ nói sáng nay nhìn thấy cô khóc trong phòng bếp… Lâm Hành Hành biết chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Vu Đằng không hé răng nói nửa lời, cũng không có ý định muốn nói nên anh không thể hấp tấp vội vàng truy hỏi.

“Nếu đã như vậy…”, Lâm Hành Hành hôn Vu Đằng rồi nhẹ nhàng cắn lên môi cô, “…Đợi đến khi nào em muốn nói thì nói cho anh, được không?”

Vu Đằng ngoan ngoãn gật đầu, hai người lại vui vẻ như lúc ban đầu.

Sau khi làm hoà, Vu Đằng cực kỳ bám người, gần như là dính lấy anh.

Lâm Hành Hành vừa cõng cô vừa rửa bát, sau đó lại ôm cô về phòng ngủ. Lúc hai người nằm trong chăn, tay chạm tay, môi chạm môi, anh đã nghĩ thật may mắn khi tối nay không theo Tần Liệt ra ngoài.

Buổi tối đẹp trời như này, ở nhà làm nóng người với vợ mới là điều tuyệt vời nhất.

Đêm nay Vu Đằng không chỉ bám người mà còn rất bạo dạn, ngón tay cô không ngừng đi loạn trên người anh. Sau vụ tai nạn, anh không tập luyện thể thao nhưng cô vẫn có thể sờ thấy cơ bụng săn chắc, điều này khiến cô vui vẻ cười ngây ngô.

Lâm Hành Hành giữ tay Vu Đằng, giọng điệu mang theo uy hiếp, “Lâm phu nhân thật to gan lớn mật, không biết em học được chiêu này từ đâu?”

”Khai Tư gửi video cho em.” Vu Đằng thành thật nói.

Vừa nãy hai người đã cọ sát toát cả mồ hôi, Lâm Hành Hành đang định niệm kinh để bình tĩnh thì lại nghe được câu trả lời này của Vu Đằng. Lửa nóng trong người lại lần nữa xông lên, anh đột nhiên xoay người đè lên người cô, đầu cụng vào trán cô, “Em xem rồi?”

Khai Tư gửi video ở cấp nhập môn nên Vu Đằng đương nhiên đã xem. Cô vừa gật đầu xong thì phát hiện ánh mắt Lâm Hành Hành thay đổi.

Anh hừ một tiếng, trong lòng có khó chịu, có cả tức giận và không thể tin nổi, “Em dám nhìn người đàn ông khác???”

Hiểu ra anh đang nói tới cái gì, mặt Vu Đằng lập tức vừa đỏ vừa nóng, “Có làm mờ mà.”

“Làm mờ cũng không được, anh phải rửa mắt cho em, sau này em chỉ được phép nhìn một mình anh!” Lâm Hành Hành nói xong bèn vén chăn rồi kéo cô vào trong.

Mới đầu anh chỉ định trêu chọc cô, nhưng anh không nghĩ tới vợ mình lại không muốn trêu chọc, khi anh giả vờ lấy bao cao su để hù doạ người dưới thân, không ngờ cô gái nhỏ này lại mỉm cười rồi chủ động giữ cánh tay anh, “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chúng mình không dùng nó?”

Nghĩ đến hai cuốn sổ đăng ký kết hôn đỏ chói trong tủ đầu giường, Lâm Hành Hành không chút do dự lột sạch quần áo Vu Đằng, “Sẽ thế nào thì em tự mình thử là biết.”

…..

Đêm qua chiến đấu quá hăng, khiến cả hai không ai có thể dậy nổi vào buổi sáng. Vu Đằng không dám cử động, cả người cô chỗ nào cũng đau nhức. Cô vươn tay muốn lấy đồng hồ để xem giờ, nhưng đau nhức trên vai khiến cô gần như không thể cầm chắc đồng hồ báo thức.

Vu Đằng ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên trên vai là vết xanh xanh tím túm, có lẽ đây là nơi “bị thương” ít nhất.

Vu Đằng hờn giận nằm trở lại ổ chăn.

Lâm Hành Hành tắm rửa sạch sẽ, tinh thần sảng khoái đi ra ngoài, lúc nhìn thấy cô như vậy, trong đầu anh chỉ có suy nghĩ đúng là cảnh đẹp ý vui.

Anh tiến lại gần, ôm cả người cả chăn vào trong lòng, “Em ăn gì để anh chuẩn bị? Muốn ăn gì cứ nói, anh sẽ đi lấy cho em.”

Vu Đằng nắm chặt tay, cô đập mấy cái vào vai anh không chút do dự, nếu biết đau như vậy, cô sẽ không bao giờ chủ động quyến rũ anh!

Kệ Vu Đằng đánh như thế nào, Lâm Hành Hành cũng chỉ mỉm cười chấp nhận, anh còn hỏi cô có đau không, có cần anh tự đánh hay không.

Lần này Vu Đằng lại hiểu thêm về độ mặt dày của Lâm Hành Hành.

Được ăn uống no nê nên tâm trạng Lâm đại thiếu gia cực kỳ vui vẻ, Vu Đằng nói gì anh cũng nghe, hơn nữa còn thể hiện xuất sắc tư thái làm trâu làm ngựa.

Buổi tối, hai người ăn cơm rồi cùng nhau xem TV. Lâm Hành Hành đút trái cây cho Vu Đằng, trái cây này do tự tay anh rửa và gọt, hơn nữa còn chọn theo sở thích của cô.

“Nho này, em há miệng ra nào.” Lâm Hành Hành nhìn cô ăn, anh cười hỏi, “Có ngọt không?”

Vu Đằng ngây ngô gật đầu: “Rất ngọt.”

“Anh cũng muốn ăn.”

Vu Đằng đang định lấy cho anh một trái nho, kết quả tay còn chưa kịp chạm vào thì cả người cô đã bị anh ôm trọn trong lòng, môi chạm môi. Cánh tay đang định lấy nho cũng bị anh giữ lại, sau đó bị bắt ôm lấy cổ anh.

Đêm qua hai người đã làm chuyện thân mật, cho nên Lâm Hành Hành càng không cố kỵ mỗi lần hôn cô, việc này giúp Vu Đằng nhận ra bản chất thật sự của con người anh.

Nụ hôn kết thúc, Vu Đằng thở hổn hển, cô cắn môi nhìn anh, quyết định bảo vệ sức khoẻ của đôi bên, “Tối nay em muốn phân phòng ngủ!”

Lâm Hành Hành bật cười, “Lâm phu nhân, em muốn mưu sát chồng của em ư?”

Vu Đằng chưa kịp phản ứng thì Lâm Hành Hành đã thì thầm bên tai cô, “Em định làm anh nghẹn chết hả?”

Vu Đằng: “……” Mẹ ơi, cứu con!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.