Nuông Chiều - Nam Lâm Đậu Đậu

Chương 23




Lâm Hành Hành đột nhiên ân cần làm Vu Đằng không kịp phòng bị, tự nhiên được nuông chiều, đâm ra cô thấy hơi hoảng sợ.

Lúc tỉnh dậy, cô muốn uống nước, Lâm đại thiếu gia tự mình đẩy xe lăn đi rót nước cho cô, trong khi tay anh vẫn còn đang băng bó.

Vu Đằng nằm nhìn mà lòng run sợ, cô bật dậy khỏi giường, vì vừa tỉnh ngủ nên trên người cô vẫn còn mùi thuốc kháng sinh nhàn nhạt, “Để em tự rót.”

Lâm Hành Hành nhíu mày liếc mắt nhìn cô: “Em ngồi yên đó.”

Người trước mặt bất thình lình nghiêm mặt… Vu Đằng lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống giường, trong lòng cô biết rõ vì chuyện tối qua xảy ra với mình nên anh mới quan tâm như này, “Thật ra anh không cần phải như vậy đâu, ngày hôm qua cũng tại em một phần, chưa hỏi rõ ràng đã lên xe.”

Lâm Hành Hành thở dài, anh nhẹ nhàng nói: “Không phải vì chuyện này.”

Anh muốn đối xử thật tốt với cô, không phải vì bất kỳ lý do nào khác, đơn giản chỉ vì người đó là cô nên mới làm như vậy. Cảm giác có người để quan tâm thật kỳ diệu, trước đây anh chưa từng có gánh nặng tình cảm, nhưng giờ phút này anh đã hiểu thế nào là cảm xúc ngọt ngào.

Lâm Hành Hành đưa cốc nước cho Vu Đằng, nhìn gương mặt hốc hác của cô, anh lập tức đưa ra quyết định:

“Chúng mình về nhà đi.”

Về nhà bố mẹ thì Vu Đằng mới có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, anh nhìn thấy dáng vẻ tung tăng nhảy nhót trước đây của cô, hơn nữa về nhà mới có thể chăm cho cô có da có thịt, chứ không thể để cô gầy gò như thế này được.

Vu Đằng kinh ngạc: “Em tưởng anh không muốn về nhà?”

Cô thì ở đâu cũng được, nhưng được về nhà ông nội thì càng tốt, bởi vì cô có thể ăn những món ngon do đích thân dì Trương và chị Vương tự tay chế biến, hơn nữa còn không bị Lâm đại thiếu gia sai vặt. Tuy nhiên Vu Đằng không có gan nói ra mấy lý do này với người đàn ông trước mặt.

Lâm Hành Hành cũng không hề vòng vèo, “Nhà của anh, anh muốn về lúc nào thì về.”

Quyết định này của bọn họ đương nhiên được người trong nhà cực kỳ đồng ý. Mẹ Lâm vội vàng chạy vào viện để giúp hai vợ chồng thu dọn đồ đạc. Vu Đằng muốn giúp nhưng mẹ Lâm bắt cô ngồi yên một chỗ.

“Ơ cái con bé này, thân thể là quan trọng nhất”, mẹ Lâm làu bàu, “Đợi dọn về nhà, mẹ nhất định phải nuôi con mập mạp trắng trẻo.”

Do chuyện xảy ra tối qua, đến giờ sắc mặt Vu Đằng vẫn còn hơi tái nhợt, ngay cả môi cũng nhợt nhạt.

Vu Đằng ôm gối ngồi dựa vào ghế sô pha, nhìn mọi người bận rộn thu dọn, trong lòng cô vô cùng ấm áp.

Trở về nhà họ Lâm, hai người đương nhiên sẽ ở phòng của Lâm Hành Hành.

Vừa nhìn thấy chiếc giường king size mới toanh trong phòng mình, khoé miệng Lâm Hành Hành không nhịn được mà cong lên.

Chưa đợi anh kịp cảm thán thì mẹ Lâm đứng bên cạnh đã giải thích:

“Hai đứa đều là bệnh nhân nên mẹ đã đổi sang giường lớn. Tránh lúc ngủ lại va vào nhau rồi bị thương.”

Lời này của mẹ Lâm không có ý gì, nhưng Tần Liệt phụ trách khuân vác hành lý lại nhếch miệng cười, anh quay sang thì thầm với Lâm Hành Hành.

“Nghe rõ chưa, mẹ cậu không cho hai người “va” vào nhau đâu.”

Lâm Hành Hành bật cười, anh khẽ mắng: “Cậu phắn đê.”

Chân tay Lâm Hành Hành vẫn chưa thể tự do hoạt động, ngồi mãi trên xe lăn cũng khó chịu, nên anh nhanh chóng lên giường nằm nghỉ.

Lâm Hành Hành vô tình sờ tay xuống dưới gối, thấy phía dưới có thứ gì đó, anh bèn duỗi tay lấy ra ngoài.

Á đù! Tần Liệt thật sự chuẩn bị bao cao su cho anh.

Vu Đằng uống xong bát canh hầm do dì Trương nấu thì cũng nhanh chóng lê dép về phòng nghỉ trưa.

Nhìn sô pha nhỏ bên cạnh giường lớn, trong lòng cô có phần phiền muộn.

Ghế sô pha này trông có vẻ không thoải mái như sô pha ở biệt thự của Lâm Hành Hành, nhưng có còn hơn không.

Vu Đằng đang định nằm xuống sô pha thì Lâm Hành Hành đã lên tiếng: “Em lại đây ngủ.”

Vu Đằng rối rắm không biết là nên hay không nên lại gần.

Lâm Hành Hành chậm rãi nâng chân lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống, giọng điệu cũng lạnh căm căm: “Em cảm thấy anh sẽ làm gì được em ư?”

Vu Đằng muốn nói là em sợ em sẽ làm gì đó với anh… nhưng cô không thể nói ra lời này, mất hình tượng lắm đó!

Lâm Hành Hành chỉ vào vị trí bên cạnh mình: “Lại đây nào, nếu để mẹ phát hiện ra chúng mình phân giường ngủ thì chuyện kết hôn giả chắc chắn cũng không giấu được.”

Vu Đằng do dự bò lên giường, cô nằm nghiêm chỉnh bên cạnh anh.

Lâm Hành Hành kéo chăn đắp cho cô, “Vậy mới ngoan.”

Cảm giác chung chăn chung giường với Lâm Hành Hành thật kỳ diệu, Vu Đằng nắm chặt góc chăn, hương nước hoa quen thuộc của người đàn ông quẩn quanh mũi cô, mùi hương thoang thoảng dễ chịu khiến người ta thấy an tâm.

Lâm Hành Hành nằm bên cạnh không ngừng mắng mỏ chính mình ở trong lòng, đã không động đậy được rồi mà còn nghĩ chuyện bậy bạ.

Lúc anh cố gắng đè ép cảm xúc đang dâng trào thì Vu Đằng đã ngủ thiếp đi.

Tối qua lo lắng cho cô cả đêm, giờ thấy cô ngủ ngoan ngoãn bên cạnh, Lâm Hành Hành cũng yên tâm phần hơn. Anh duỗi tay điều chỉnh lại chăn cho Vu Đằng, lúc chạm phải cánh tay của người trong lòng, anh lặng lẽ dựa gần vào cô rồi nhắm mắt ngủ.

Hai người ngủ rất say, đặc biệt là Lâm Hành Hành, anh ngủ đến mê mệt, thậm chí còn nằm mơ thấy chính mình bị đè dưới một ngọn núi, đáng tiếc anh không phải là Tôn Ngộ Không nên không được đại sư Huyền Trang đến cứu rỗi.

Ngược lại còn bị Vu Đằng vui vẻ cầm điện thoại chụp ảnh. Cô khoanh chân ngồi dưới đất nhìn anh bị đè dưới ngọn núi, sau đó giơ điện thoại chụp lia lịa, cô nói sẽ tung những hình ảnh này lên mạng để anh thân bại danh liệt.

Lâm Hành Hành muốn nói mấy bức ảnh này của cô không đến mức khiến anh phải thân bại danh liệt, chẳng qua chỉ bị mất mặt chút thôi. Nhưng cổ họng anh như bị ai đó bóp chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Anh cố gắng hét to mà vẫn không ra tiếng.

Đúng lúc này thì Lâm Hành Hành bừng tỉnh, người anh nhễ nhại mồ hôi, còn người bên cạnh thì quấn chặt anh như con bạch tuộc.

Vu Đằng nhẹ lắm, cả người cô gần như ghé sát người anh, vậy mà anh không hề cảm thấy đau đớn nơi vết thương.

Lâm Hành Hành mỉm cười nhìn sườn mặt Vu Đằng, trán cô dựa vào cằm anh, tay thì ôm người anh.

Lâm Hành Hành hơi cựa người, vừa vặn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Vu Đằng. Mái tóc ngắn đen bóng, mềm mại của cô khiến người ta vô cùng yêu thích. Anh nhỏ giọng gọi cô:

“Đằng Đằng, dậy thôi nào.”

Vu Đằng vẫn chìm trong mộng đẹp, cô lắc đầu, tay ôm anh cũng chặt hơn: “Đừng ồn ào.”

Lâm Hành Hành bật cười, nói thật anh cũng không muốn gọi cô dậy đâu. Nhưng bị cô đè lâu như vậy, máu không lưu thông được, vết thương không đau cũng dần dần đau đớn.

Anh chậm rãi nâng cánh tay, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng Vu Đằng.

“Hôm khác lại cho em ôm tiếp. Giờ thì dậy nào, ngoan.”

Mộng đẹp bị quấy rầy, đã thế bên tai còn có con ong đáng ghét vo ve lảm nhảm không ngừng bên tai. Vu Đằng mất hết kiên nhẫn, cô vươn tay tát “bép” một cái vào mặt Lâm Hành Hành.

Âm thanh này khiến hai người trên giường lập tức tỉnh táo.

Mẹ Lâm đẩy của bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh kia thì chỉ hận rèn sắt không thành thép, bà xoay người sang chỗ khác rồi mắng Lâm Hành Hành.

“Đã nằm liệt giường còn không thành thật. Lúc nào anh mới chịu đốt xử tốt với Đằng Đằng hả?”

Vu Đằng đánh người còn được bênh: …. hơi chột dạ.

Lâm Hành Hành không hiểu vì sao bị đánh: …. đúng là không phải mẹ con ruột thịt.

“Hai đứa dậy chuẩn bị ăn cơm.”

Mẹ Lâm cũng rất xấu hổ, bà không ngờ vừa đẩy cửa tiến vào lại nhìn thấy cảnh con dâu đang phản kháng lại đòi hỏi của con trai nhà mình, mặc dù cái tát kia khiến bà đau lòng, nhưng A Hành làm vậy là không đúng.

Cũng tại bà không có kinh nghiệm ở cùng con trai và con dâu nên mới đụng phải loại chuyện tế nhị này. Xem ra sau này không thể tuỳ tiện đi vào phòng của vợ chồng son, “Mẹ xuống dưới nhà trước”.

Vu Đằng đỏ mặt xuống khỏi người Lâm Hành Hành, cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, “Em thật sự xin lỗi.”

Cái tát vừa rồi của cô nhóc này không hề nhẹ, một bên má Lâm Hành Hành vẫn còn rát. Sống ba mươi năm thuận gió xuôi nước, không ngờ cái tát đầu tiên trong cuộc đời là do bị vợ đánh.

Lâm Hành Hành xoa má, “Đây là bạo lực gia đình!”

Vu Đằng rất hổ thẹn, “Vậy anh đánh lại em là được.”

Anh làm sao đành lòng đánh cô, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, anh lập tức nói: “Vậy hôm nay em phải giặt quần áo cho anh.”

Người này đã nói sẽ không sai vặt cô, sáng nay còn chủ động rót nước cho cô nữa. Bây giờ đã lật mặt rồi, Lâm Hành Hành là đồ con heo!!!

Vu Đằng thay quần áo, sau đó đẩy xe lăn tới cho Lâm Hành Hành.

Mới chuyển từ bệnh viện về nhà nên cô vẫn chưa kịp thích ứng, động tác cũng trở nên vụng về.

Cô phải mất bao nhiêu sức lực mới đỡ được anh ngồi xuống xe lăn.

Sau khi Lâm Hành Hành ngồi ngay ngắn trên xe lăn, Vu Đằng tiện tay xếp lại chăn gối đầu giường.

Lâm Hành Hành đưa tay ngăn cản nhưng không kịp, vì Vu Đằng đã cầm hộp bao cao su trên tay.

Tuy cả hai đều không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng vẫn biết bao cao su là như thế nào.

Vu Đằng giống như chạm phải virus, cô vội vàng nhét hộp bao cao su xuống dưới gối, khuôn mặt đỏ bừng mắng Lâm Hành Hành.

“Đồ lưu manh!”

Hộp bao cao su xuất hiện trên giường, Lâm Hành Hành có trăm cái miệng cũng không thể giải thích. Anh không thể nói là chuẩn bị vì cô, như vậy cô sẽ nghĩ anh có âm mưu từ lâu. Nếu nói không phải chuẩn bị vì cô thì chắc chắn con đường theo đuổi vợ của anh sẽ càng kéo dài.

Lâm Hành Hành ho một tiếng, giữa Tần Liệt và mẹ thì anh sẽ chọn người sau làm thế thân, “Là mẹ để đó.”

Nếu là mẹ chồng thì Vu Đằng có thể hiểu được ý bà, cô đang định đẩy anh ra ngoài nhưng người ngồi trên xe lăn vẫn nói không ngừng, “Có phải mẹ thấy hai đứa mình chưa khoẻ nên mới không muốn để em mang thai bây giờ?”

Vu Đằng đi đến phía sau Lâm Hành Hành, cô đẩy xe cho anh, “Ai muốn mang thai với anh?!”

Lâm Hành Hành đùa cô: “Vậy thì chúng ta dùng bao.”

Vu Đằng nắm chặt tay cầm xe lăn, mẹ Lâm đứng ngoài cửa định gọi hai người thì vừa vặn nghe được câu này của con trai…. bà nghiêm túc suy nghĩ có nên để vợ chồng son ra ở riêng hay không, thời gian tân hôn đúng là sẽ ngọt ngào nồng nhiệt, nhưng thân thể hiện tại của con trai không thích hợp để có con!

Buổi tối trước khi đi ngủ, Vu Đằng được Trác Trác gọi xuống nhà ăn bánh ngọt.

Vu Đằng mới tắm xong, trên người thơm ngào ngạt hương sữa tắm.

Mẹ Lâm cắt cho Vu Đằng một miếng, bà do dự một lúc mới mở miệng nói: “Đằng Đằng, con và A Hành…”

Vu Đằng không nghĩ mẹ chồng sẽ nhắc tới vấn đề kia, cô bèn vô tư nói: “Sao vậy mẹ, có chuyện gì thì mẹ cứ nói thẳng đi ạ.”

Mẹ Lâm bảo Trác Trác vào phòng bếp tìm chị Trương để lấy sữa, sau đó mới ngồi sát lại nói chuyện với Vu Đằng.

“Con và A Hành nhớ tiết chế chuyện kia một chút”, nếu đã quyết định nói, mẹ Lâm sẽ nói đến cùng, “Hiện tại thân thể của hai đứa đều bất tiện, con đừng chiều nó làm gì, ngày tháng sau này còn dài.”

Vu Đằng:???!!!

Vu Đằng trở về phòng, Lâm Hành Hành bèn hỏi cô ăn bánh có ngon không, khiến cô lập tức nhớ tới lời mẹ chồng nói hai người bọn họ nên hạn chế chuyện giường chiếu.

Vu Đằng vùi người vào ổ chăn, mặt mũi đỏ bừng như tôm luộc, “Anh tránh ra kia.”

Lâm Hành Hành thoải mái nằm trên giường, vui vẻ chỉ chỉ tay vào chiếc quần sịp mới thay, “Chân què không đi được. Nhưng mà em hứa giặt quần áo cho anh rồi đó.”

Hừ! Giặt giặt giặt! Này thì giặt sạch cái đầu óc đen tối của anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.