Nuông Chiều - Dưỡng Xuân

Chương 27




''Cạch" Cửa bị đóng lại.

Kiểu cửa phòng trộm bình thường, lúc khóa lại âm thanh bén nhọn đến chói tai.

Hạ Du đứng ở tại chỗ, nho nhỏ mà hít sâu.

Hạ Mãn do dự mấy hồi, rốt cuộc cũng không nói ra mấy câu an ủi ấp ủ trong lòng.

Hạ Du mẫn cảm thông minh, nhiều lời cũng chỉ biến khéo thành vụng.

Hắn nói: "Muốn đến phòng chú và dì chuẩn bị cho con không? Nơi đó có cửa sổ...... Có thể thấy cửa tiểu khu."

Hạ Du nghe vậy lập tức giương mắt nhìn về phía hắn.

Có lẽ bởi vì vừa khóc, giọng nàng có hơi khàn: "Chú dẫn con đi được không?"

Hạ Mãn miễn cưỡng cười cười: "Lại đây đi với chú. "

Ánh sáng thật chói.

Đây là ấn tượng đầu tiên khi bước vào phòng.

Hạ Mãn cùng vợ chọn vị trí tốt nhất hàng ngày dành cho Hạ Du.

Toàn thể bố cục quả thực ấm áp, màu sắc chủ đạo nhu hòa tao nhã, tất cả đồ vật trong phòng đều thích hợp với chiều cao của nàng.

Hạ Du giẫm lên dép bông "Lộc cộc" chạy lại cửa sổ, tay nàng vịn bệ cửa sổ, nhón mũi chân, khuôn mặt nhỏ trắng nõn gần như dán lên trên mặt kính thủy tinh.

Gấp không chờ nổi.

Lúc Hạ Du bắt đầu ở cùng một chỗ với tỷ tỷ còn không biết tuyết năm nay rơi như thế nào, bây giờ từ trên cao nhìn xuống, màu bạc làm mãn nhãn, thế giới một màu trắng tinh...... Tuyết rơi chồng chất, giống như chút màu xanh cuối cùng trên cành cây cũng muốn cắn nuốt sạch sẽ.

Tỷ tỷ đâu?

Nàng sốt ruột tìm tỷ tỷ ở mặt đất trắng xoá.

A, thấy rồi.

Toàn thân tỷ tỷ khoác một chiếc áo lông thoải mái dễ chịu, trắng thuần tịnh như vậy, giống như muốn hoàn toàn đi vào cảnh tuyết mới lạ quanh mình.

May là khăn quàng cổ của tỷ tỷ là màu tươi sáng, rõ ràng như vậy, làm nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được cô.

Thật tốt.

Ánh mắt Hạ Du chuyên chú, giống như động vật nhỏ trốn trong sào huyệt khi vào đông, mở to đôi mắt trong suốt sáng ngời, cẩn thận trộm nhìn từ cánh cửa thật nhỏ hướng ra ngoài - nơi đó có người mà nàng muốn thấy.

Hơi thở ấm áp dừng ở cửa sổ lạnh băng, kính thủy tinh dần dần xuất hiện lớp hơi nước mỏng, thuần trắng...... Tầm nhìn tỷ tỷ trở nên mơ hồ.

Hạ Du hốt hoảng dùng bàn tay lau sạch, nhưng khi nhìn lại, đã không thấy tỷ tỷ đâu.

Nàng ngẩn ngơ nhìn lại.

Đến khi Hạ Mãn lên tiếng, Hạ Du mới hạ gót chân, ngẩng đầu nhìn Hạ Mãn.

Nhiều lần, giống như không có gì, nàng nghiêm túc nói: "Chú ơi, chúng ta đến giúp dì nấu cơm đi...... Có nhiều đồ ăn lắm, một mình dì làm sẽ rất vất vả."

Giọng nói hạ xuống, trong lúc Hạ Mãn do dự, nàng tràn ra một cái cười ngoan ngoãn thuần khiết, có một chút thẹn thùng nhưng động lòng người.

Vợ chồng Hạ Mãn biết Hạ Du ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng không nghĩ rằng sẽ hiểu chuyện đến mức này.

Hạ Du rửa tay sạch sẽ, muốn giúp họ nhặt rau.

Gia Trân khom lưng cùng nàng nói: "Trời lạnh lắm, nhặt rau làm lạnh tay, Tiểu Du đến bên cạnh ngồi một lát đi."

Hạ Du hoang mang nhìn da tay Gia Trân hơi bị nứt nẻ: ''Nhưng mà...... Chẳng phải tay của dì cũng bị nứt nẻ sao?"

Gia Trân cười: "Dì sao? Quen rồi, sẽ không cảm thấy khó chịu. Tiểu Du còn nhỏ, tay non, bị lạnh lại mang vạ."

Nàng thúc giục Hạ Du đến phòng khách xem TV.

Hạ Du nhìn nàng, đoán ra dì là thật sự không cần mình, liền cúi đầu, nhẹ nhàng: "Dạ" một tiếng.

Gia Trân vui mừng nhìn bóng dáng nữ hài ngồi ở sô pha, Hạ Du so với lúc mới gặp cao hơn không ít, lại còn mềm mại nho nhỏ.

Sô pha màu đậm, đứa trẻ sạch sẽ trắng nõn, TV đang phát phim hoạt hình...... Hết thảy giống như nàng đang mơ vậy.

Hạ Mãn phát hiện có chỗ không đúng.

Hắn ở trong phòng bếp nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy nước trái cây trong nhà nhất định không hợp tâm ý đứa trẻ, liền mạo hiểm tuyết rơi bên ngoài, ra cửa mua nước có gas và sữa bò về.

"Tiểu Du..." Hắn vào hiên nhà, thấy con gái ngồi trên sô pha, trong lòng ấm áp, đang tính mở miệng nhưng khóe miệng lại cứng lên.

Ánh mắt Hạ Du không để ý, nàng giống như là đang cố gắng xem phim hoạt hình, lại bởi vì phân tâm, xem thế nào cũng không hiểu.

Dáng ngồi của nàng rất thoải mái, hai tay đặt ở đầu gối, ngón tay vô thức nắm lấy túi quần, phần vai hẹp nhô lên, nhìn qua có vẻ khẩn trương.

Khác hắn với bóng dáng đáng yêu xinh đẹp.

Nàng thậm chí còn không có để ý tới Hạ Mãn đã về cho nên không ra ngoài đón tiếp.

Hạ Mãn đặt đồ uống xuống một bên, đi vào phòng bếp, sau đó hô lên: "Tiểu Du, có thể giúp chú một chuyện được không?"

Nữ hài từ trên sô pha quay đầu lại, nàng mềm mại đáp: "Dạ ~"

Hạ Mãn nhìn Hạ Du cầm điều khiển từ xa tắt TV, sau đó đi về phía hắn.

"Chú muốn con giúp cái gì?"

Nàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt hồn nhiên trong sáng.

Hạ Mãn trong miệng cười khổ, hắn cúi người: "Chú phải giúp dì rửa xương sườn, không có thời gian chuẩn bị hành lá......"

"Tiểu Du làm được không?"

Mắt Hạ Du sáng rực lên, nàng gật đầu: "Con làm được."

Như để Hạ Mãn tin nàng, nàng lại vội nói: "Dì Trần thích con làm hành lá nhất, dì ấy khen con làm còn sạch hơn tỷ tỷ."

Nói xong, lại có chút ngượng ngùng mà mím môi.

Dì Trần kỳ thật là bởi vì thích nàng nên mới nói như vậy, nàng biết.

"Chú tin tưởng con." Hạ Mãn cười nói: "Ở kế bên dì đó, con hỏi dì đi."

"Dạ!" Hạ Du như tỉnh lên.

Cơm trưa Hạ Du ăn rất ngon, nhìn không ra một chút khác thường nào.

Nàng thích ăn, gắp một ngụm đồ ăn rồi ăn một ngụm cơm. Vợ chồng Hạ Mãn không ngừng gắp đồ ăn cho nàng, nàng cũng ngoan ngoãn tiếp.

Cho đến cuối cùng, bởi vì thật sự khó có thể hạ đũa, ngược lại là Hạ Mãn nhìn không ổn, một lần nữa cầm chén nhỏ.

"Chú, dì, hai người cũng ăn đi......" Hạ Du cúi đầu, dùng chiếc đũa chọc chọc vào mấy hạt cơm, chân nàng nhẹ nhàng đung đưa dưới ghế.

Trong mắt Hạ Mãn chỉ thấy sườn má phấn bạch của nữ hài, lông mi dài chớp động, như là thẹn thùng.

"Ồ, được, chúng ta ăn ngay."

Làm sao mà nhịn không nhìn được chứ.

Đứa trẻ tốt như vậy, trên danh nghĩa là con gái của họ.

Tuy rằng không thể thường xuyên cùng bên họ, nhưng chỉ cần bọn họ kiên nhẫn, sẽ có thể thỉnh thoảng gặp nàng.

"Lần trước chú đi họp phụ huynh, cô Trương có khen Tiểu Du đó."

"Vừa thông minh vừa nghe lời, bài tập bài thi đều trình bày rất đẹp."

Hạ Mãn ngồi ở hàng đầu tiên, cô giáo mỗi lần đọc đến người có môn học có bài kiểm tra tốt nhất, hắn liền giơ tay, làm phụ huynh xung quanh đều liên tiếp nhìn hắn.

Lúc phát thưởng, hắn lên xuống ba lần.

Ngày đó ra khỏi phòng học, dưới chân hắn có chút không ổn, dùng lực lớn mới miễn cưỡng khống chế bản thân không cứ mãi ngây ngô cười.

Cả đời Hạ Mãn bình thường, đến công ty cũng chỉ làm chức vụ nho nhỏ, nhưng con gái hắn, Hạ Du không giống như vậy.

Nàng ưu tú, xinh đẹp, ngoan ngoãn...... Là tiêu điểm trong mắt mọi người, cũng vốn nên như thế.

Hạ Du trầm thấp "Dạ", nhỏ giọng nói: "Đều nhờ tỷ tỷ dạy."

Bởi vì là tỷ tỷ dạy, cho nên nàng làm được tốt.

Bởi vì tỷ tỷ ưu tú, cho nên nàng cũng sẽ ưu tú.

Sau khi ăn xong, Gia Trân nhờ nàng hỗ trợ cùng nhau dọn bàn, Hạ Du có vẻ rất cao hứng.

Hạ Mãn biết Hạ Du có thói quen ngủ trưa, liền châm chước nói với nàng: "Tiểu Du đi vào phòng ngủ một chút đi?"

Hạ Du ngoan ngoãn gật đầu, trả giẻ lau cho Gia Trân rồi đi rửa tay.

Nàng đạp dép bông đi "Lộc cộc" đi đến mép giường, mở chăn ra, xếp lại thành một khối nhỏ.

Nàng chui vào đệm chăn, rúc đầu vào thật sâu, thật sâu chôn vào.

Nàng nhớ rõ mới nhìn ban nãy, tuyết sao còn rơi đây?

Hạ Du ngủ nhưng không tính là an ổn, trong mộng thấy mấy khối trắng khối đen, lẫn nhau dung hợp, vặn vẹo quay cuồng.

Thủy triều đến mắt cá chân nàng, bóp cổ nàng, quăng ngã nàng đến giữa không trung, rồi nhanh chóng thả xuống, nàng liền không ngừng rơi xuống, rơi xuống......

Nàng nằm vào vũng máu, một đôi tay ôn nhu làm sạch vết bẩn trên người nàng.

Nàng không mở mắt ra được, bởi vì....

Người nọ hôn vào mí mắt nàng.

Hạ Du tỉnh lại.

"Tỷ tỷ?" Nàng có chút kinh hỉ mà kêu.

Thật lâu sau, không có đáp lại, nàng khổ sở một hồi rồi đẩy chăn lên phía trước, cho đến khi che khuất đôi mắt, đôi mắt bị hôn qua.

Lúc Hạ Du ra khỏi cửa phòng, nghe thấy tiếng dao phay trong phòng bếp có tiết tấu rơi lên thớt gỗ.

Nàng vịn khung cửa nhìn lại, Hạ Mãn đeo tạp dề đưa lưng về phía nàng, Gia Trân sờ trán.

"Dọa đến con sao?" Gia Trân có chút xin lỗi.

Nói xong, nàng mang oán trách mà nhìn Hạ Mãn nói: "Nói anh đừng vội chặt thịt, nhìn xem, đánh thức Tiểu Du rồi."

Hạ Mãn ra vẻ chẳng hề để ý: "Thì có làm sao, Tiểu Du cũng sẽ không trách chú, đúng không?"

Hạ Du bị biểu tình của hắn làm cho đôi mắt cong thành trăng non, nàng đáp: "Dạ! Không có trách chú."

Gia Trân liền tức giận mà trách Hạ Mãn cố ý dụ con nít nói như vậy.

"Chú dì, hai người đang làm gì vậy?"

"Làm vằn thắn*." Gia Trân nghiêng nghiêng người, Hạ Du liền nhón mũi chân nhìn.

*vằn thắn: một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc. Viên vằn thắn còn được gọi là sủi cảo, vằn thắn nhân tôm được gọi là há cảo.

"Sủi cảo sao?"

''Ừ......" Gia Trân cười nói, "Đợi lát nữa Tiểu Du cùng dì gói được không?"

"Thích ăn nhân gì thì nói với chú, để chú chuẩn bị, hai chúng ta ngồi bên cạnh chờ là được rồi."

Cuối cùng là chuẩn bị bóc vỏ tôm, thịt heo, sò biển còn nhân cà rốt và đậu xanh.

Hạ Mãn cán da, Hạ Du và Gia Trân làm vằn thắn.

Hạ Du rất nghiêm túc, chóp mũi cũng dính bột mì, Gia Trân giúp nàng lau, nàng nghĩ, tay tỷ tỷ sẽ mềm mại hơn một chút.

Cơm tất niên ăn rất ấm áp, miệng nhỏ của Hạ Du thổi sủi cảo, miệng cũng trở nên hồng hồng.

"Dì, con thích sủi cảo." Nàng nhìn Gia Trân nói.

"Con muốn để lại một ít cho tỷ tỷ ăn." Tay nàng siết chiếc đũa, lại nói.

"Được, vậy lát nữa Tiểu Du tự mình chọn cho tỷ tỷ?" Động tác Gia Trân đang dọn đồ vật dừng lại, cuối cùng tìm cái dĩa sạch để sủi cảo còn thừa lên.

"Dạ!" Hạ Du cười lại ngọt lại ngoan: "Cảm ơn dì!"

Hạ Du cẩn thận chọn, hơn một nửa là dì gói, tinh xảo lấp đầy, còn có một nửa...... Nhân bị rơi ra ngoài đến bị khô, đường viền hoa không có tinh xảo, nhưng cũng không có sai lầm lớn hơn nữa.

Đó là nàng gói nha.

Tuy rằng nếp uốn lúc dày lúc mỏng, nhưng mỗi một cái đều là nàng nghiêm túc gói.

Mặc dù không đẹp, nhưng cũng không sao.

Nàng muốn để tỷ tỷ nếm thử.

Hạ Du cùng vợ chồng Hạ Mãn xem tiết mục cuối năm, mười giờ tối, Hạ Du đã ngủ quên trên sô pha.

Hạ Mãn "Suỵt" một tiếng, kêu Gia Trân vặn nhỏ âm thanh TV xuống, hắn bế nữ hài mềm mại nhỏ xinh này lên, trong lòng toan trướng ấm áp đến phát đau.

Đây là con gái của bọn họ, nhỏ như vậy, ngoan như vậy.

Hạ Mãn đặt Hạ Du lên giường thật nhẹ nhàng, đắp chăn cẩn thận.

"Ngủ ngon." Hắn thấp giọng nói, hận không thể diễn tả vui mừng, chỉ sợ quấy nhiễu nữ hài.

Hạ Mãn đóng cửa lại, đệm chăn kéo xuống, sau khi thật lâu yên lặng, một vật nho nhỏ cử động.

Hạ Du không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh tuyết ngoài cửa sổ.

Trong tiểu khu rất là náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, trẻ con mặc quần áo dày nặng vòng quanh khu dân cư phía trước phía sau vui đùa ầm ĩ tán loạn, cẩn thận cầm pháo hoa trong tay.

Khắp thế giới đèn đuốc rực rỡ.

Tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng, an tĩnh rơi xuống.

Pháo hoa lộng lẫy rực rỡ xuyên qua không khí vương chút mùi khói, khúc xạ vào trong mắt nữ hài, tròng đen thanh triệt ngưng tụ thành điểm sáng nhỏ lóa mắt.

Hết thảy náo nhiệt và hoành tráng.

Không biết qua bao lâu, con ngươi tĩnh mịch đột nhiên sáng lên, tất cả sắc thái dần dần chảy xuôi, giống như trút vào sinh mệnh, trở nên sinh động tươi mới.

Đồng tử rụt lại trống rỗng, ảm đạm như giấy bóng kính, thủy ý tinh tế nhàn nhạt đong đưa, giống như một chuyển động nhỏ cũng chịu không được.

Hạ Du khẽ nhếch môi, hô hấp dồn dập đánh vào trên cửa kính.

Một chút, một chút.

Thình thịch, thình thịch.

Hạ Mãn cùng vợ mình dựa vào sô pha.

Trong TV, hai người dẫn chương trình năm mới bắt đầu đếm ngược.

"Mười, chín......"

Cửa phòng nữ hài cuống cuồng mở ra.

"Tiểu Du?" Hạ Mãn quay đầu lại.

"Bảy, sáu......"

"Cốc cốc" Hiên nhà truyền đến tiếng gõ cửa.

"Năm, bốn......"

"Đát" Hạ Du nhón chân vặn cửa.

"A Du......" Giọng nữ hơi hơi kinh ngạc.

Hạ Du rơi nước mắt nhào vào cái ôm quen thuộc.

Hơi thở sương tuyết thuần khiết, lạnh lẽo xâm nhập vào xoang mũi nàng, nàng gắt gao ôm lấy người trước mắt, dán mặt lên cổ cô.

"Hai......"

Nước mắt nóng hổi rơi vào bông tuyết trên áo lông.

"Một!"

"Loong coong --"

"Năm mới vui vẻ!"

"A Du, năm mới vui vẻ." Hơi thở ấm áp rơi vào vành tai nàng, cùng ầm ĩ hoan hô trùng điệp ở cùng một chỗ, rồi gõ vào l ồng ngực nàng.

Hóa ra, cái ôm cuối cùng của năm cũ là chào đón năm mới.

===

Thẩm Tư có hơi mệt mỏi đi vào từ sảnh ngoài nhà cũ, qua khỏi hành lang dài có suối nước róc rách, cuối cùng đứng trước phòng vỗ vỗ tuyết viên trên người.

Hắn rón rén nhẹ nhàng lên lầu, đi chưa được mấy bước, lại thấy một chút ánh sáng phát ra từ cửa phòng của Hạ Tùng Đức.

"Lão gia, đêm rồi ông đi đâu?" Hạ Tùng Đức ngồi trên mép giường đưa tay lấy quải trượng, Thẩm Tư bước nhanh đến trước người ông, đỡ ông.

"Lão Thẩm, dẫn ta đến thư phòng đi." Hạ Tùng Đức để Thẩm Tư đắp cho ông áo ngoài thật dày, nói.

Đã mười một giờ, năm sau Hạ Tùng Đức đã qua tuổi tám mươi, nên lại càng thêm chú ý thân thể, hôm nay tám giờ tối đã nghỉ ngơi.

Bây giờ đứng dậy, cũng không biết là có ngủ say không nữa, hay là nãy giờ chưa ngủ.

"Sảnh ngoài còn ồn ào?" Trong khoảng lặng dài, Hạ Tùng Đức hỏi.

Thẩm Tư đáp: "Vâng, người trẻ tuổi, thức đêm là chuyện thường."

Hạ Tùng Đức lắc đầu cười khổ: "Ta già rồi, già rồi."

Thẩm Tư im lặng không nói.

Thư phòng Hạ Tùng Đức lộ ra nét đại gia đơn sơ mà đứng đắn. Bốn, năm kệ gỗ chất đầy sách, cũng không thấy thêm chút hứng thú trang trí, tất cả đều là sách bìa cứng cũ kỹ.

Điều duy nhất không tương xứng với phong cách cổ xưa này là phòng đàn kia.

Thư phòng này cùng phòng đàn, chính giữa chỉ có một màn gỗ chắn lại, ngồi ở đây, có thể lờ mờ thấy quang cảnh trong phòng đàn...

Đó là nơi vợ Hạ Tùng Đức lúc còn sống rất thích, mấy chục đàn cổ bên trong được bảo quản cẩn thận.

"Đem mấy thứ mà đứa trẻ kia đưa cho ta lại đây." Hạ Tùng Đức nhắm mắt lại tựa hồ cũng có thể thấy khuôn mặt kia cùng con gái út giống như đúc, nhưng non nớt một chút, lại có thêm nét ôn nhã trầm tĩnh mà sẽ tuyệt không xuất hiện trên người Hạ Trăn.

Hạ Trăn là nhiệt liệt, bất tuân, cố chấp đến làm lòng người nguội lạnh.

Nói đến cố chấp...... Có lẽ Hạ Tu Âm cũng không nhường một tấc.

Từ lúc tự nhận mình hại chết Hạ Trăn, cô gần như cắt đứt mọi liên lạc với nhà cũ.

Thật khó tưởng tượng một đứa trẻ nhìn qua vô hại yếu ớt như vậy lại nhất định ôm tất cả trách nhiệm lên người mình, hơn nữa ngày qua ngày tự tra tấn bản thân.

Ông cứu không được cô, chỉ có thể chờ cô tự cởi bỏ khúc mắc của mình...... Mà hôm nay, dường như đã khác.

Thẩm Tư đặt hai cuộn giấy dài ra trước mặt Hạ Tùng Đức.

Hai bộ tự có phần hao tâm tổn trí.

Một bộ là triện thư* 《 Tâm Kinh 》, một bộ là mô phỏng tranh vẽ 《 Lan Đình Tập Tự 》.

*Triện thư, hay chữ triện: là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc.

Một số bút pháp thành thạo, sắc sảo khó viết, một số bút pháp không lưu loát, khuôn phép nghiêm túc.

【 Là chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, không cấu không tịnh, không tăng không giảm. 】

Vì có nhiều khoảng trắng trên bề mặt cuộn nên hai bộ tự đều dài, dường như cố ý gợi người nhìn đến.

Ở dưới cuối đoạn có mộc đỏ, một là Tu Âm, một là A Du.

Dưới mộc đỏ là mộc trắng, mộc của thư phòng.

Hạ Tùng Đức nhìn hai bộ tự thật lâu, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng một chút.

"Lão Thẩm, trời sáng thì tìm người đóng khung hai bộ này, ông tự đích thân xem."

"Vâng."

"Tháng trước mới mua hai khối mực Huy Châu, ông đưa cho Tu Âm đi."

"Được."

"...... Lúc đến, nhớ gửi lời." Hạ Tùng Đức thở một tiếng, "Nói......"

"Lần sau đến mang theo đứa bé kia, để ông ngoại gặp."

Ông cũng là sau này mới biết được, tên khốn vô sỉ Phương Đoan kia cư nhiên đưa ảnh chụp Hạ Trăn cho Hạ Tu Âm xem, còn nói với cô, cô vốn dĩ là có một đứa em gái.

Lúc ấy, Hạ Tu Âm sắp thi tuyển sinh.

Cũng may, đôi chút an ủi chính là, Hạ Tu Âm cuối cùng cũng tự mình tìm được ký thác.

Bất luận Hạ Tu Âm đối đãi với đứa trẻ nhặt được này như thế nào, vật thay thế cũng được, vật nhất thời cao hứng cũng được......

Đều không sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.