Kim Phồn Vinh bị gọi đi lâu đến nỗi đến khi mọi người tan ca rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng gã đâu.
Hôm sau, Văn Tranh nghe nói gã ta “được” mời đến đồn cảnh sát uống trà tập hai, có bằng chứng mới chứng minh gã ta là đồng phạm của anh rể họ Hồng Chí của gã trong vụ hiếp dâm không thành.
Gã không tài nào cãi được gì, lúc ấy Hồng Chí bảo gã đến WC khách sạn tổ chức tiệc tìm chai thuốc mê, kết quả cái chai kia đã sớm bị người của Bách Sương cầm đi, Kim Phồn Vinh xới tung từng ngóc ngách lên tìm nửa ngày, hành vi quá mờ ám cho nên bị cảnh sát mời đến đồn ăn bánh uống trà.
WC khách sạn không có camera, nhưng không may, Kim Phồn Vinh lại vịnh quản lí khách sạn lại hỏi người ta có thấy cái bình trắng nhỏ nào không.
Lần này một phần do sai sót trầm trọng của cảnh sát, phần còn lại do liên quan đến Văn Tranh, cấp trên đã đặc biệt truyền lệnh cho nên cục cảnh sát rất xem trọng vụ án này.
Tuy “xem trọng” này không trực tiếp kết tội Kim Phồn Vinh được, nhưng sau khi bị phạt tài chính, địa vị của gã ta trong đơn vị lập tức trở nên “nhạy cảm”.
Nhóm lãnh đạo mở họp, quyết định giảm lương, sửa từ hợp đồng biên chế thành hợp đồng lao động bình thường. Nếu Kim Phồn Vinh muốn vào biên chế lần nữa thì phải thi lại lần nữa.
Căn hộ chung cư của Kim Phồn Vinh không cánh mà bay, bao nhiêu mộng mơ vụn vỡ, thân phận biến thành thứ hợp đồng lao động giống Văn Tranh mà gã luôn móc mỉa, cơn sóng hối hận cứ trào lên hết đợt này đến đợt khác trong lòng gã, có muốn ngăn cũng không ngăn nổi. Có lần gã vô tình gặp được Văn Tranh trong phòng trà nước, nếu bình thường thể nào gã cũng vọt ngay đến choàng vai anh, đâu như hiện tại, vừa nhác thấy bóng Văn Tranh đã bỏ chạy như chuột thấy mèo.
Văn Tranh còn chưa kịp quen với bầu không khí tuyệt vời trong văn phòng đã bị sếp lớn gọi một cuộc, bảo anh đến trại tạm giam một chuyến.
Bởi vì Sơn Vũ yêu cầu gặp anh.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, trại giam truyền đạt mong muốn này của Sơn Vũ cho sếp lớn, sếp lớn lại gọi hỏi ý kiến của Văn Tranh, Văn Tranh đồng ý đến.
Vốn anh không tính mang Đại Hắc theo, nhưng Đại Hắc nhất quyết phải đi, Văn Tranh không lay chuyển được, cho nên chỉ có thể chiều nó.
Lúc đầu Văn Tranh mặc vest, nhưng bị mèo ép đổi thành áo hoodie quần jeans bình thường, thậm chí còn phải đội nón hoodie lên, nhìn y như chàng trai mua đồ ăn ven đường bình thường.
Con mèo này thế mà lại quản luôn chuyện anh mặc cái gì. Văn Tranh đôi khi cũng cảm thấy không tin được.
Cục cảnh sát cố ý điều xe đến đón, Văn Tranh bế mèo ngồi xuống ghế sau.
Sau khi anh có 95% nghi ngờ với Đại Hắc, anh chẳng còn lo lắng cho nó, anh vừa ngồi xuống mèo đã nhún chân nhảy lên, sau đó một con mèo to bự vững vàng đáp lên chân anh, cứ như nó không vừa lòng với độ mềm của cái ghế cả hai đang ngồi.
Đến trại tạm giam, thấy lính canh nhìn chằm chằm Đại Hắc, Văn Tranh bèn bế Đại Hắc đang bị nghi ngờ lên, gật đầu ra hiệu.
Cho dù đây là thế giới loài mèo đứng đầu, nhưng cũng không có ai đi thăm tù mà còn mang mèo theo, lính canh vội vã xin chỉ thị của cấp trên, sau khi cấp trên đồng ý, mới cho Văn Tranh vào.
Hoàn cảnh rất tốt.
Thảm thực vật xanh um, tuy mùa thu đã đến nhưng vẫn không có dấu hiệu khô héo, chẳng qua bầu không khí khá đìu hiu, mờ mờ, cái gì cũng xám xịt.
Nhưng trong trại tạm giam còn tối hơn nữa, quốc gia đã cố gắng hết sức có thể để tiết kiệm năng lượng rồi.
Sơn Vũ Dục La ngồi sau lớp kính cách âm, cúi thấp đầu. Vụ án của hắn còn đang điều tra, nhưng số ăn cơm nhà nước ít nhất ba năm có chạy đằng trời cũng không thoát được.
“Văn Tranh.” Nhiều ngày rồi gã chưa cạo râu, cằm thâm đen, quầng thâm cũng đen không kém, trông hết sức tiều tụy.
Văn Tranh thậm chí còn không thèm ngồi xuống, một tay bế mèo, để Đại Hắc khoác hai chân lên vai mình, tay còn lại kề ống nghe lên tai, ừ một tiếng.
Sơn Vũ ở trong trại tạm giam mấy ngày nên đã tỉnh táo lại. Nhưng cũng may gã ta bị bắt nhốt, điện thoại hay tất cả thiết bị có thể liên lạc với bên ngoài bị thu hết, nếu không có thể tự lướt mạng rồi tự tức chết mà không đợi tòa kết án.
Hai mắt gã mỏi mệt, giọng thều thào: “Tôi chỉ muốn biết một chút, cậu nghi ngờ tôi từ khi nào?”
Văn Tranh: “Không phải tôi nghi ngờ anh, mà là Đặng Phác Ngọc phát hiện. Phó bản [Tình Yêu Hoa Phượng Tím] lần đó anh cố tình làm cậu ấy bị loại, cậu ấy rảnh quá nên vào phòng livestream của anh để xem kết cục. Đoạn bùng nổ gần cuối của anh khiến cậu ấy nghi ngờ.”
Sơn Vũ hoảng hốt: “Thì ra là lần đó….là, là tôi quá to gan. Lúc mới bắt đầu học thuộc đáp án, tôi chưa bao giờ dám công khai đến vậy.”
Văn Tranh bình tĩnh nhìn gã: “Mấy lời ngợi ca ngày càng phô trương trên mạng khiến anh cảm thấy mình thật sự tài năng.”
Sơn Vũ cười khổ, hai tay vuốt mặt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Câu hỏi cuối cùng. Cậu thật sự chưa bao giờ rung động với tôi, dù chỉ là một chút?”
Đại Hắc đột nhiên nghiêng đầu, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Sơn Vũ, vuốt nhọn bấu chặt vào vai Văn Tranh.
Văn Tranh yên lặng một chốc: “Không. Tôi sẽ không rung động khi đang cảnh giác. Trước mặt con người giả tạo như anh, tôi chưa từng dám thả lỏng.”
Đại Hắc thả lỏng vuốt nhọn của mình, nhàm chán giật giật lỗ tai, ngẩng đầu nhìn mấy đám mây ngoài cửa sổ.
Chuông điện thoại bỗng vang lên, Văn Tranh nhìn tên người gọi đến, là Wendy. Văn Tranh bấm nhận.
“Khi nào cậu xong?” Wendy hưng phấn hỏi: “Đừng quên là tối nay chúng ta có hẹn ăn tối với đại thần Rick đấy, tôi đánh giá cậu ta khá cao, nên cậu đừng có làm tôi mất mặt đó. Đúng rồi, lão Vương bảo cậu mặc đẹp chút, cho paparazzi dễ chụp hình!”
Văn Tranh mở miệng ý kiến: “Tôi còn nhớ, cô mới là người coi chừng đến trễ ấy.”
“Vâng vâng ~ đúng rồi, bé cưng của cậu có tham gia cuộc thi bông hậu kia không, suy nghĩ nhiều ngày lắm rồi, quyết chưa? Mai là hết hạn đăng ký rồi, tôi đăng ký cho chó nhà mình tham gia này.”
“Vậy tôi cũng đăng ký.” Văn Tranh vừa nói xong, Đại Hắc chợt đẩy vai anh, con ngươi vàng kim đong đầy kinh ngạc.
Mặt Văn Tranh nhiễm chút ý cười, nói thêm hai câu với Wendy rồi cúp máy.
Vừa cúp máy, tin nhắn của Đặng Phác Ngọc cũng đến, nói khoảng nghỉ trước khi bắt đầu chặng hai [Cuộc thi live stream]. Ái Miêu tổ chức một buổi họp mặt streamer, du lịch kết hợp livestream. Văn Tranh nhìn đọc lướt hết tin nhắn dài ngoằng xong rồi tắt điện thoại nhét vào túi quần.
Sơn Vũ mất tự do nhìn chằm chằm động tác của anh. Tất cả những thứ hắn từ mơ có được, giờ đây đều tiện nghi cho người trước mặt.
Văn Tranh bỗng nhiên nói: “Đom đóm sáng bừng đâu phải lửa. Móc sen tròn lẳn khó lầm châu.”
Sơn Vũ mờ mịt: “Hả?”
Văn Tranh lắc đầu, đặt ống nghe về chỗ cũ, rời khỏi trại tạm giam trong ánh mắt vừa hối hận vừa không cam lòng của Sơn Vũ.
Tầng mây vừa lúc được thổi tan đi, lộ ra ánh nắng nhạt màu, lỗ tai Đại Hắc giần giật, cọ trúng gò má Văn Tranh hơi ngứa.
–—–
Chú thích:
Hợp đồng biên chế
- -----oOo------