Hoàng cung Diêm quốc, Dưỡng Tâm Điện.
Trong không gian rộng lớn, được trang trí xa hoa, hầu hết mọi thứ đều được
nhuộm một màu vàng sang trọng và quý phái, là tẩm điện của hoàng đế, thì phải có nhiều cung nhân, nô tì hầu hạ, nhưng lúc này, trong điện chỉ
có 3 người.
Một bóng dáng đang ngồi trên ghế rồng, trên người mặc một bộ long bào được thêu ngũ trảo kim long bằng chỉ vàng. Đó là
một nam nhân trung niên trông khoảng 60 tuổi, dương mặt tái xanh, đôi
mắt sâu thâm lại, hai tròng mắt đục ngầu, người này chính là Cảnh Thiên
Hoàng Đế, vua của Diêm quốc, đồng thời cũng là cha ruột của Sở Hiên.
Thật ra Cảnh Thiên hoàng đế chỉ có 42, nhưng do sống cuộc sống hoang dâm vô độ, phóng túng nên mới trông tàn tạ như vậy.
Đứng sau
lưng là người mặc trang phục thái giám, người khoảng 50, gương mặt ánh
lên nét xảo trá, gian dối, vừa nhìn là biết ngay đây chẳng phải loại
người tốt lành gì. Người này là thái giám thiếp thân của Cảnh Thiên
hoàng đế, tổng quản nội cung, mọi người thường gọi hắn là DƯơng công
công.
Đối diện Cảnh Thiên đế, một người trông ngoài 60, râu
tóc bạc trắng, ngồi trên một cái bàn chếch về phía bên trái một chút,
trên người mặc quần áo tu hành của đạo sĩ, cả người trông rất có vẻ
tiên phong đạo cốt, thế nhưng nếu nhìn kĩ, thì sẽ nhận thấy, người này
vẫn còn một chút gì đó của phàm tục, không thể đạt đến cảnh giới cao
nhất của tu hành, người này chính là đạo sĩ kì lạ mà mấy ngày nay Du Tử
Khâm và Sở Hiên vẫn luôn tìm kiếm .
Lão đạo sĩ thường được
người ta gọi là Thường Vân cư sĩ, là người tinh thông thuật số, đoán
tướng, ngũ hành bát quái, được mọi người xưng tụng là một thần tiên
sống. Là người như vậy thì thường không thích liên quan đến triều đình
mới đúng, nhưng những điều gần đây Thường Vân cư sĩ làm lại cho thấy
không phải như vậy.
Cảnh Thiên hoàng đế đối với Thường Vân cư sĩ hỏi: “ Quốc sư, người có chắc là tứ hoàng nhi còn sống hay không,
tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được?” thì ra cảnh Thiên Hoàng
đế đã phong Thường Vân cư sĩ là quốc sư, điều này cho thấy hoàng đế coi
trọng ông tới mức nào.
Thường Vân cư sĩ dùng giọng điệu không nóng nảy, không kiêu ngạo, siểm nịnh chậm rãi nói:” Quẻ bói của tại hạ
là chưa bao giờ sai, Tứ hoàng tử vẫn chưa chết, hơn nữa người còn là
chìa khóa dẫn đến Hồ Nhật Nguyệt, hoàng thượng không nên nóng nảy, người chỉ cần còn sống thì ắt sẽ có ngày tìm ra thôi.”
Nghe xong
câu trả lời của Thường Vân cư sĩ, hoàng đế cũng bình tĩnh hơn, nhưng sau đó lại làm ra vẻ mặt khó hiểu hỏi: “ Hồ Nhật Nguyệt do bộ tộc Thần Nhãn canh giữ, đã hơn mấy trăm năm nay chưa ai có thể tìm ra người của bộ
tộc này, hơn nữa bí mật hồ Nhật nguyệt chỉ có các đời hoàng đế đương
triều mới biết, làm sao tứ hoàng nhi lại có thể tìm ra?”
Thường Vân cư sĩ nói:” Điều này bần đạo cũng không rõ, tuy nhiên quẻ bói của
tại hạ chưa bao giờ sai, chắc chắc trên người tứ hoàng tử có bí mật gì
đó mà chúng ta không biết.”
Cảnh Thiên hoàng đế nghe vậy, tỏ
vẻ đã hiểu, sau đó lại lộ ra vẻ mặt tiếc nuối:” Sớm biết như thế, dù có
thế nào cũng phải giữ hắn ở trong cung, bây giờ thì…”
Thường
Vân cư sĩ im lặng không nói gì, trong hoàng gia, xảy ra những chuyện dơ
bẩn không phải là ngày một ngày hai, những chuyện như vậy ông đã quá rõ, nhưng lại không tiện xen vào. Trong tẩm điện yên lặng hồi lâu, lại nghe Cảnh Thiên hoàng đế hỏi:
-“ Chúng ta đi tìm người của bộ tộc
thần nhãn luôn không được sau, dù sao thì, cho dù tìm được tứ hoàng nhi, tìm được hồ Nhật Nguyệt thì cũng phải có người của bộ tộc Thần Nhãn mới có thể lấy nước hồ đó được.”
Thường Vân cư sĩ nghe cảnh
Thiên đế nói như vậy, suy nghĩ một chút, sau đó bác bỏ:” Tương truyền
người của bộ tộc Thần Nhãn có đôi mắt của thần, có thể nhìn thấu mọi
vật trên thế gian, nên không dễ gì tìm được. Nhưng hoàng thượng yên tâm, theo quẻ bói, tứ hoàng tử chính là người tìm được và sở hữu hồ Nhật
Nguyệt, cho nên chỉ cần tìm được tứ hoàng tử, nhất định sẽ có cách lấy
được nước hồ.”
Cảnh Thiên đế nghe xong, rất hưng phấn:” Chỉ
cần tìm được hồ Nhật Nguyệt , ta sẽ trường sing bất lão, trẻ mãi không
già, sẽ mãi mãi hưởng thụ giang sơn này, hahahahaha.” Đúng vậy, theo như truyền thuyết, nước hồ Nhật Nguyệt có thể làm cho người ta trường sinh
bất lão, trẻ mãi không già, điều này luôn được hoàng đế các đời mong
muốn, theo đuổi. Cứ mỗi đời hoàng đế đều ra sức tim kiếm nhưng vẫn không thành, hồ Nhật Nguyệt chỉ có thể do bộ tộc Thần Nhãn canh giữ, và cũng
chỉ bộ tộc Thần Nhãn mới có thể lấy được.
Dương công công
nghe vậy lập tức quý xuống phụ họa:” Chúc hoàng thượng sớm ngày đạt được mong ước, mãi mãi trường tồn, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Cảnh
Thiên đế nghe vậy càng cười to hơn, liên tưởng đến tường lai tươi đẹp,
bất lão bất tử của hắn.
Thường Vân cư sĩ nhìn hai người đangb ảo tưởng về cuộc sống tương lai mà không nói gì. Ông chưa nói cho Cảnh
Thiên đế biết, theo như quẻ bói, tứ hoàng tử là một kẻ bị sát thần trú
thân, nếu tìm được, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu như bình thường, ông sẽ không xen vào việc này, nhưng ông bói được, chính ông cũng sẽ
chết trong tay tứ hoàng tử, nên ông mới phải làm như vậy, cho dù được
xưng là thần tiên sống, nhưng ông không phải thần tiên, ông cũng sợ
chết.