Nước Đổ Đầy Ly

Chương 49: Gã trà xanh




Túc Trung nghi hoặc nhìn cậu: “Tại sao lại cầu hôn ở khu vui chơi?”

Tân Thiên Ngọc thở phào: “Vậy thì tốt.”

Túc Trung hỏi cậu: “Em rất ghét cầu hôn?”

Tân Thiên Ngọc cũng không biết trả lời ra sao, chỉ đành thở dài, nói: “Cũng không phải.”

Túc Trung nói: “Anh biết rồi, cầu hôn ở khu vui chơi cũng là tiêu chuẩn hóa đúng không, cho nên em không thích, không đủ differential?”

Tân Thiên Ngọc cũng không biết nên nói gì, vỗ vai anh, chuyển chủ đề hỏi: “Chỉ là em thấy kỳ lạ, thoạt nhìn anh không giống người thích tới công viên?”

“Đúng vậy.” Túc Trung nói, “Nhưng người yêu hẹn hò không tới rạp chiếu phim thì cũng tới công viên, rạp chiếu phim thì chúng ta vừa đi không lâu, cho nên bây giờ phải tới công viên.”

“…” Tân Thiên Ngọc cạn lời, thậm chí cậu hoài nghi trong tay Túc Trung có một checklist, trên đó viết kín địa điểm hẹn hò cho tình nhân.

Bởi vì đã bao trọn, cho nên có hướng dẫn viên đặc biệt tiếp đón họ, dẫn họ đi tới đi lui.

Kỳ thực như vậy lại bất lợi cho hẹn hò.

Bởi, bên cạnh có hai nhân viên lễ tân ân cần tươi cười, lúc nào cũng hỏi có cần gì không, rất khó để cậu thả lỏng thân thiết với bạn trai.

Ngược lại Túc Trung không thấy sao cả, bởi vì anh cũng không phải hẹn hò để thân mật.

Trong đầu anh có một bộ logic, tới rạp chiếu phim là để xem phim, cho nên anh và Tân Thiên Ngọc nằm trên giường lớn nhưng cũng chẳng làm gì.

Tới khu vui chơi đương nhiên phải chơi trò chơi, tại sao phải ôm hôn?

Sau khi đi dạo hơn một giờ, Túc Trung hỏi hướng dẫn viên: “Chỉ thế thôi sao?”

Hướng dẫn viên mỉm cười trả lời: “Tiếp đến sẽ là vòng quay ngựa gỗ lãng mạn, sau đó có thể kết thúc hành trình vui chơi hôm nay.”

Túc Trung không vui: “Kẹo bông đâu?”

Hướng dẫn viên ngây người, đáp: “Bởi vì hiện đang là khung giờ đóng cửa, cho nên quầy kẹo bông cũng không mở…”

Túc Trung lộ ra vẻ mặt thất vọng. Hướng dẫn viên vội vàng nói: “Nhưng chúng tôi có thể gọi người tới khởi động máy…”

Lúc này Túc Trung giống như một chú cún lớn cụp tai.

Tân Thiên Ngọc lập tức đau lòng, cầm lấy tay anh, nói với hướng dẫn viên: “Dẫn tới tôi chỗ máy làm kẹo bông, để tôi làm!”

Ánh mắt Túc Trung lập tức được thắp sáng.

Hướng dẫn viên gọi người tới khởi động máy, còn tìm một công nhân biết sử dụng máy làm kẹo bông ở bên cạnh đợi lệnh, chỉ sợ Tân Thiên Ngọc khoác lác, căn bản không biết làm kẹo bông.

Không ngờ, vị công tử này thực sự biết làm kẹo bông, tay rải đường cát, tay xoay trục gỗ, thực sự quay được một cây kẹo bông mềm mại như mây.

Cậu nhét cây kẹo rối vào tay anh, nói: “Uhm, thế nào?”

Túc Trung hết sức cao hứng: “Tiểu Ngọc giỏi quá.”

Công nhân cũng tán dương: “Ngài Tân thật là khéo tay!”

Tân Thiên Ngọc cười nói: “Không có gì, cũng không khó.”

Tân Thiên Ngọc biết làm kẹo bông, là bởi lúc trước theo đuổi Túc Trung, lúc tán gẫu với anh, từng hỏi anh khi còn nhỏ thích ăn gì. Túc Trung nói, khi còn nhỏ thích ăn kẹo bông gòn.

Vì một câu nói này của anh, cậu cố ý đi mua một cái máy làm kẹo bông, còn tự học cách làm.

Nhưng, sau khi ở bên nhau, cậu chưa từng thấy anh ăn kẹo, nên dần quên chuyện này.

Hiện tại nhìn anh cầm kẹo bông gòn, cậu bỗng nhiên nhớ tới.

Tân Thiên Ngọc hỏi: “Em cũng không biết anh thích ăn đồ ngọt.”

“Anh nhìn thấy kẹo bông gòn, cảm thấy nó thú vị. Muốn thử, nhưng mẹ không cho. Vì không được cho phép, cho nên hiếu kỳ đó là mùi vị gì.” Túc Trung nói, “Thì ra là ngọt như vậy.”

Tân Thiên Ngọc hỏi: “Vậy bây giờ anh còn thích không?”

Túc Trung nói: “Bởi vì Tiểu Ngọc làm, cho nên thích.”

Dưới ánh đèn của vòng quay ngựa gỗ, mỗi người ngồi một con ngựa, nhấp nhô xoay quanh trong tiếng nhạc.

Trong tay Túc Trung vẫn cầm một cây kẹo bông gòn.

Sau khi kết thúc, hai người lập tức đi xuống từ con ngựa của mình.

Hướng dẫn viên cười hỏi: “Trải nghiệm thế nào?”

Túc Trung lắc đầu: “Không ra sao.”

Hướng dẫn viên sượng mặt: “Là, là có gì cần chúng tôi cải tiến sao?”

Túc Trung nói: “Không liên quan tới mấy người, là bản thân trò này chơi không vui.”

“…” Hướng dẫn viên cố giữ nụ cười, “Uhm, đối với người trưởng thành thì có lẽ trò này khá buồn chán.”

Tân Thiên Ngọc sợ hướng dẫn viên bị khó xử ở hiện trường, bèn giảng hòa nói: “Kỳ thực cũng không tệ, thật sự thú vị, cảm ơn cô.”

Sau khi rời khỏi khu vui chơi, Tân Thiên Ngọc cười híp mắt hỏi: “Sao anh không thích vòng quay ngựa gỗ?”

Túc Trung suy ngẫm một lát, nói: “Bởi vì em luôn ở phía trước, anh luôn ở phía sau, dù quay bao nhiêu vòng thì vĩnh viễn không đuổi kịp.”

Tân Thiên Ngọc giật mình giây lát, mới nói: “Thế nhưng khi kết thúc, chúng ta vẫn có thể đi xuống, cùng trở về nhà.”

Túc Trung gật đầu, mặt lộ vẻ nhẹ nhõm: “Đúng vậy.”

Tân Thiên Ngọc xé một miếng từ cây kẹo bông trên tay Túc Trung, bỏ vào miệng nhai nhai.

Là ngọt.

Tân Thiên Ngọc và Túc Trung là ngọt.

Bên phía ông cụ Tân gia thì quả thực đắng chát.

Bởi vì Tân Thiên Ngọc phản kích, hiện tại toàn quốc đang bàn tán vở kịch Tân gia tranh giành tài sản.

Lúc trước cậu Tân tìm người lên chương trình bôi nhọ Tân Thiên Ngọc, hiện tại tới lượt Tân Thiên Ngọc lên chương trình.

Người chủ trì hỏi: “Hiện tại trên mạng đều lan truyền cậu bị gạt khỏi tập đoàn, cậu nghĩ thế nào?”

Tân Thiên Ngọc dùng giọng dịu dàng trả lời: “Tôi không nghĩ sao cả. Đối với tôi, không gì có thể quan trọng hơn thân tình. Tôi và mẹ đều tạm rời cương vị công tác trong tập đoàn, cũng không lấy một đồng nào từ quỹ ủy thác của gia tộc.”

Đây đúng là tin sốc, người chủ trì thấy tỉ lệ người xem tăng vọt, lập tức hỏi tiếp: “Đây là lựa chọn cá nhân của hai người sao?”

Tân Thiên Ngọc lo lắng thở dài, nói: “Phải, là lựa chọn cá nhân. Tôi không muốn khiến mọi chuyện phức tạp như vậy. Cô biết đó, từ nhỏ tôi đã được nuôi dưỡng như đại thiếu gia, đắm chìm trong vại mật, cho nên cũng thiếu phòng bị đối với người khác, cũng không đủ thông minh. Đi tới bước này, chỉ có thể tự trách chính mình!”

Người chủ trì vội vàng nói: “Ý ngài là, ngài bị gài bẫy sao?”

“À, tôi không có nói vậy.” Tân Thiên Ngọc vô cùng bạch liên hoa* lắc đầu, “Tôi không muốn nói xấu bất cứ ai. Tôi chỉ muốn làm sáng tỏ một chuyện.”

(*) Dùng để chỉ người bề ngoài ra vẻ thuần khiết, kỳ thực nội tâm âm u, tư tưởng thối nát.

“Chuyện gì vậy?” Người chủ trì hỏi.

“Là chuyện tranh giành trên mạng nói, tôi muốn làm sáng tỏ.” Tân Thiên Ngọc nói, “Người khác thì tôi không rõ, nhưng tôi và mẹ tuyệt đối không có tâm tư tranh đoạt cái gì cả, hai mẹ con tôi chỉ muốn sống vui vẻ qua ngày. Cũng chính vì xuất phát từ suy nghĩ như vậy, chúng tôi mới chủ động rời khỏi ban giám đốc. Không để ý tới gì khác, chỉ muốn sống yên bình.”

Người chủ trì lại hỏi: “Vậy cuộc hôn nhân giữa cậu và Túc Trung thì sao?”

Tân Thiên Ngọc nghe thế, giữa hai hàng lông mày cũng trở nên dịu dàng: “Chúng tôi rất ổn, cảm ơn đã quan tâm.”

Tiết mục này lại đẩy chuyện riêng của Tân gia lên đứng đầu hot search.

Tân Thiên Ngọc đắp nặn chính mình thành tiểu thiếu gia không tranh quyền thế, bị người thân hãm hại, quả thực có hiệu quả, không ít cư dân mạng thay đổi cách nhìn về cậu.

Dẫu sao, Tân Thiên Ngọc nhã nhặn thanh tú, lúc giả vờ ngoan cũng rất giống.

Mọi người hồn nhiên quên mất trước đó không lâu còn mắng chửi Tân Thiên Ngọc ăn chơi trác táng, gọi vịt phóng túng, đội nón xanh cho chồng, nhưng bây giờ đều rối rít gọi Tân công tử, đại thiếu gia ngốc trắng ngọt…

Vừa nhắc tới scandal của Tân Thiên Ngọc, mọi người đều có khuynh hướng cho rằng là cậu Tân hãm hại cậu.

Vừa nhắc tới cuộc hôn nhân của Tân Thiên Ngọc, mọi người đều có khuynh hướng cho rằng trai tài trai sắc, trai đẹp thích trai đẹp.

Bên phía ông cụ rất là đau đầu.

Kỳ thực những tin đồn này cũng không ảnh hưởng được tới ông cụ, bởi tất cả đã có cậu Tân làm bia đỡ đạn.

Ông cụ cách chức cậu Tân, không thương tình y như cách từng đối xử với Tân Mộ và Tân Thiên Ngọc.

Thế nhưng, trong lòng ông cụ rất không thoải mái, ông tự cảm thấy bị Tân Thiên Ngọc phản tướng một quân.

Mọi việc càng ngày càng thoát khỏi khống chế, chưa nói tới Tân Thiên Ngọc, ngay cả cậu Tân bình thường luôn cúi đầu nghe lời bây giờ trong mắt cũng có oán giận.

Ông cụ càng căm phẫn, càng muốn chèn ép Tân Thiên Ngọc.

Thư ký ở bên cạnh giúp ông cụ thuận khí, nói: “Kỳ thực quan tâm Tân Thiên Ngọc làm gì? Thằng nhóc này đâu có thành tựu?”

Trên thực tế, trong lòng thư ký cũng cảm thấy ông cụ không nên đuổi cùng giết tận đối với Tân Thiên Ngọc, nói cho cùng, Tân Thiên Ngọc là cháu ngoại của ông cụ. Hơn nữa, Tân Thiên Ngọc không có thành tựu, trong tay ông cụ thì cầm 67% cổ phần, xu hướng phát triển của tập đoàn rất tốt, ông cụ căn bản không cần lo lắng.

Nhưng ông cụ là một kẻ cuồng khống chế, càng già càng thế.

Theo thể lực suy yếu, ông càng thiếu lý trí mà theo đuổi sự khống chế toàn diện đối với gia tộc, đối với công ty.

Ông cụ ho khan một cái, nói: “Đúng, Tiểu Ngọc có thành tựu gì? Dựa vào Túc Trung nên nó mới có thể ra oai. Nhưng ái tình sao đáng tin?” Ông cụ nói tiếp: “Người sắp xếp tới bên cạnh Túc Trung sao rồi?” Ông cụ muốn phá hư cuộc hôn nhân giữa Tân Thiên Ngọc và Túc Trung, bèn bày chiêu độc, tìm người quyến rũ Túc Trung.

Thư ký thở dài, nói: “Tin tức không sai, Túc Trung là khúc gỗ, không hiểu chuyện tình cảm. Phái người quyến rũ hắn kỳ thực rất khó có hiệu quả.”

“Uhm… Kỳ thực ta cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.” Ông cụ tự mình tiếp xúc với Túc Trung, quả thực cảm thấy anh không phải là người dễ bị dao động.

Điều này cũng khiến ông cụ rất khó tưởng tượng cảnh thân thiết giữa Túc Trung và Tân Thiên Ngọc.

Ông chỉ cảm thấy, Túc Trung và Tân Thiên Ngọc không có khả năng yêu nhau thật lòng.

Bởi Túc Trung ngốc nghếch hơn khúc gỗ, Tân Thiên Ngọc thì ranh hơn khỉ, hai người căn bản không hợp.

Ông cụ nói: “Nếu phía Túc Trung hết cách, vậy ra tay từ phía Tiểu Ngọc, thế nào?”

Thư ký gật đầu: “Tôi thấy khả năng này có xác suất thành công khá lớn.”

Tân Thiên Ngọc thoạt nhìn khá giống mẹ, là một hạt giống đa tình.

— Chí ít họ cảm thấy như vậy.

Đương nhiên, Tân Thiên Ngọc không phải kẻ ngốc, tùy tiện tìm trai tiếp cận cậu cũng không thực tế.

Chỉ là, phía ông cụ cũng đã mưu tính từ lâu.

Trước kia, khi là học sinh chuyển trường bị bắt nạt, có một cậu bé khá thân thiết với Tân Thiên Ngọc. Ví dụ, vở bài tập của Tân Thiên Ngọc bị ném đi, cậu bé kia sẽ lén lút đưa cho cậu một cuốn mới; Tân Thiên Ngọc bị khóa trái cửa nhốt trong ký túc xá, cậu bé kia sẽ giúp cậu mở cửa… Được coi là số ít người có thiện ý với Tân Thiên Ngọc khi đó, hơn nữa cậu bé này còn đẹp trai, thành tích tốt, được coi là nhân vật cấp bậc giáo thảo*.

(*) Nam sinh đẹp trai nhất trường.

Ông cụ cảm thấy, người như vậy mới có thể tiếp cận Tân Thiên Ngọc. Bởi vì đó từng là một tia sáng trong quá khứ âm u.

Ông cụ cảm thấy, ánh sáng trong ký ức, mới có thể phá hủy người kiên cường như Tân Thiên Ngọc.

Gần đây, Tân Thiên Ngọc nhận được một cuộc gọi, là lớp trưởng năm xưa mời cậu tham gia họp lớp.

Tân Thiên Ngọc vừa nghe giọng lớp trưởng đã cảm thấy không thoải mái, nhớ tới chuyện bị bắt nạt lúc mới chuyển trường.

Cậu nói với đầu dây bên kia: “Ngại quá, không rảnh.”

Lớp trưởng cười, nói: “Phải không? Nhưng nhiều người đi lắm! An giáo thảo quan hệ không tệ với cậu cũng tới đó!”

An giáo thảo này, chính là người từng có thiện ý khi Tân Thiên Ngọc bị bắt nạt, đồng thời là mỹ nam tử vừa đẹp trai vừa học giỏi – cũng là công cụ hình người mà ông cụ nhìn trúng để công lược Tân Thiên Ngọc.

Tân Thiên Ngọc nghe thấy ba từ An giáo thảo, nói: “Giáo thảo nào? Chẳng lẽ giáo thảo không phải là tớ?”

“…” Lớp trưởng ngây người, nói, “Là, là An Vũ Sinh.”

“À.” Trong ấn tượng của Tân Thiên Ngọc, quả thực có một người như thế, hình như trông cũng được, nhưng so với bản thân mình thì vẫn kém xa, “Nếu như An Vũ Sinh là ‘giáo thảo’, vậy chẳng phải tớ là ‘giáo thụ’?”

(*) Nghĩa đen: giáo thảo là cỏ trong trường, giáo thụ là cây trong trường. Cây thì to hơn cỏ.

“…” Lớp trưởng nghĩ thầm: Cái tên Tân Thiên Ngọc này vẫn không biết xấu hổ như trước, đáng ghét.

Nhưng, lớp trưởng được ủy thác phải mời bằng được Tân Thiên Ngọc, bèn nhõng nhẽo: “Tới đi mà, ai cũng nhớ cậu.”

Tân Thiên Ngọc nói: “Uhm, tớ cũng rất nhớ mọi người, nhưng tớ không rảnh.”

Lớp trưởng nghĩ thầm: Bây giờ cậu bị ông cụ cách chức, sao mà không rảnh? Căn bản là không muốn đến!

Lớp trưởng nửa đùa nửa thật nói: “Ôi chao, bây giờ Tân Thiên Ngọc là ‘Tân công tử’, thể diện lớn, tớ gọi không nổi! Cũng không cho lớp trưởng cũ chút mặt mũi!”

Tân Thiên Ngọc không thích nghe mấy lời kiểu này. Nói chuyện hẳn hoi thì được, nhưng kiểu mỉa mai thì cậu cũng không khách khí, cười nói: “Mặt mũi gì chứ! Thật sự có việc! Ngày đó tớ phải tham gia một tiệc rượu, chính là kiểu đám người giá trị cao thường tới… Nếu không cậu bảo các bạn học cũng tới đó, chỉ cần gửi ngân hàng chừng 20 triệu (~ 70 tỷ VND) là có thể tới. Hiện tại ai mà không có mấy chục triệu gửi ngân hàng? Đúng không?”

“…”

Sau khi cúp máy, Tân Thiên Ngọc cũng không để chuyện này trong lòng.

Nhưng, không được mấy ngày, lúc đi mua sắm Tân Thiên Ngọc “vô tình gặp được” An giáo thảo.

Năm đó An giáo thảo cũng là một nhân vật phong vân, học sinh giỏi có tài có đức. Hắn cũng từng chiếu cố Tân Thiên Ngọc. Rất nhiều bạn học còn lén lút bàn tán, nói Tân Thiên Ngọc thầm mến An Vũ Sinh. Chủ yếu vì lúc đó Tân Thiên Ngọc bị bắt nạt, chỉ có An Vũ Sinh có thiện ý với cậu.

Về sau Tân Thiên Ngọc phản kích kẻ bắt nạt, không khách khí với ai cả, nhưng đối với An Vũ Sinh thì vẫn khá tốt.

Vì vậy, không ít bạn học đều cho rằng Tân Thiên Ngọc thầm mến An Vũ Sinh.

Trên thực tế, Tân Thiên Ngọc thấy An Vũ Sinh rất phiền.

Năm đó, Tân Thiên Ngọc căn bản không coi việc bị bắt nạt là việc gì “đáng lo lắng”. Mấy việc râu ria cậu cũng không để ý, nếu thực sự giẫm vào ranh giới của cậu, cậu sẽ cứng rắn đáp trả, tuyệt không chịu thiệt.

Kỳ thực Tân Thiên Ngọc thấy An Vũ Sinh rất phiền, bởi vì –

Vở bài tập bị ném, Tân Thiên Ngọc đang vui vẻ không phải làm bài tập, kết quả An Vũ Sinh mang cuốn mới tới, còn nói: “Bài tập về nhà lát tớ sẽ gửi cho cậu.”

Bị nhốt trong ký túc xá, Tân Thiên Ngọc đang muốn trốn tiết chơi game, kết quả An Vũ Sinh giúp cậu mở cửa, còn nói: “Tớ dẫn cậu tới lớp.”

Bị đàn anh khóa trên chặn trước cổng trường, Tân Thiên Ngọc đang định lấy côn nhị khúc trong cặp sách, kết quả An Vũ Sinh đột nhiên nhảy ra nói “Không được phép ẩu đả”!

Tân Thiên Ngọc: …

Chỉ là, năm đó tuy Tân Thiên Ngọc trẻ trâu phản nghịch, nhưng vẫn biết tốt xấu. Hành vi của An Vũ Sinh mang theo thiện ý, cho nên Tân Thiên Ngọc cũng không nói gì.

Vì vậy, bèn tạo thành cục diện “Tân Thiên Ngọc không coi bạn cùng lớp ra gì, duy chỉ hòa nhã với An Vũ Sinh”, cũng khiến một số người hiểu lầm, cho rằng Tân Thiên Ngọc có cảm tình đặc biệt đối với An Vũ Sinh.

Lúc đó An Vũ Sinh vẫn là thiếu niên, hiện tại đã là dáng vẻ thanh niên, trên mặt sinh ra đường nét trưởng thành, thêm vài phần anh tuấn, lại thêm xã hội rèn giũa, càng có hơi thở đàn ông thành thục, so với năm đó, sức hấp dẫn chỉ có hơn chứ không kém.

Tân Thiên Ngọc nhìn thấy An Vũ Sinh, còn khá kinh ngạc: “Đã lâu không gặp…”

An Vũ Sinh cười dịu dàng: “Đúng vậy, đã lâu không gặp. Lần trước họp lớp sao không thấy cậu?”

Tân Thiên Ngọc nói: “Không rảnh, nên không đi.”

An Vũ Sinh gật đầu: “Gặp được trùng hợp thế này, đi cà phê chứ?”

Tân Thiên Ngọc cũng không từ chối, đi uống cà phê với hắn.

An Vũ Sinh nói chuyện cũng rất thông minh, thêm vài phần khôn khéo lõi đời so với trước. Tân Thiên Ngọc tán gẫu với hắn cũng rất dễ chịu, chẳng mấy đã phát hiện có cùng sở thích.

An Vũ Sinh chơi game với Tân Thiên Ngọc, hai người cùng đánh một ván, Tân Thiên Ngọc cảm thấy không tệ, hảo cảm với An Vũ Sinh cũng tăng thêm nhiều.

An Vũ Sinh có tiến có lùi, cũng không mạo hiểm, đánh xong một ván, bèn cáo từ.

Tân Thiên Ngọc vẫn đang cao hứng, bèn kéo hắn nói: “Đừng đi vội, đánh thêm ván nữa!”

An Vũ Sinh xem đồng hồ, cười nói: “Xin lỗi, tớ có hẹn với khách, thực sự không thể tới trễ.”

Tân Thiên Ngọc cảm thấy tiếc hận: “Vậy thì hết cách!”

An Vũ Sinh nói: “Chúng ta kết bạn, tối nay trở về tớ gửi tin nhắn cho cậu, đến giờ thì cùng chơi.”

“Được.” Tân Thiên Ngọc đồng ý.

An Vũ Sinh lại nói: “Có cần kéo thêm Túc tiên sinh không?”

Tân Thiên Ngọc nở nụ cười: “Anh ấy không chơi trò này.”

An Vũ Sinh hơi kinh ngạc: “Phải không? Tớ không ngờ.”

Tân Thiên Ngọc cảm thấy kỳ quái: “Có gì mà không ngờ?”

“Bởi cậu rất thích trò này mà.” An Vũ Sinh mỉm cười nói, “Nếu bạn đời của tớ thích chơi game, thì tớ sẽ tập chơi. Tớ cảm thấy hai người ở bên nhau, xây dựng sở thích chung là rất quan trọng.”

Không biết tại sao Tân Thiên Ngọc cảm thấy có vị trà từ trong những lời này, nhưng nhìn gương mặt nho nhã tuấn tú của An Vũ Sinh, cậu lại hoài nghi mình đa tâm: Chẳng lẽ do mình “trà giả kiến trà*”?

(*) Kẻ trà xanh nhìn đâu cũng thấy trà xanh.

Phong thủy luân chuyển, tới lượt Túc Trung trải nghiệm “món ăn siêu đắt tiền – trà xanh cua người đàn ông của tôi”.

Đoán vui không có thưởng: Túc Trung sẽ đối phó với kẻ thứ ba trà xanh như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.